Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 19: Đêm Dài






Tay phải Thẩm Tri Huyền khó khăn nắm tay Yến Cẩn, tay trái thì gắt gao bấu vào huyền nhai (vách núi), tránh cho chính mình cũng bị rơi xuống.
Bình ngọc cách tay phải của y không xa, chỉ cần y buông tay đang nắm Yến Cẩn ra, thì có thể nhẹ nhàng nhặt được nó, nhưng từ đầu tới cuối tay của y không hề buông lỏng chút nào cả.
Yến Cẩn muốn thay y chụp lấy nó, nhưng bình ngọc chỉ lướt qua đầu ngón tay hắn một cái, rồi rơi luôn xuống vực.
Vách núi cao đến mức, bình ngọc nhỏ rơi xuống, đến chút động tĩnh cũng không nghe thấy.
Thẩm Tri Huyền cắn răng định kéo người lên, nhưng nửa thân rắn trên kia vẫn còn đang giãy dụa, co giật một cái, liền bắn lên cánh tay đang giữ người của y, đầu rắn lắc lư, đột nhiên há miệng, muốn cắn lên tay Thẩm Tri Huyền!
Khi cái miệng này khép lại, cũng chính là lúc tay Thẩm Tri Huyền đứt thành hai.
Thẩm Tri Huyền nghiến răng, tay trái thả ra rồi nhanh chóng chụp lấy thân rắn, răng rắn khó khăn lắm mới đâm thủng da y, nọc độc vừa mới tiết ra được một chút thì đã bị thẩm Tri Huyền ném xuống vực sâu.
Sau cú ném này, thân thể của Thẩm Tri Huyền ngay lập tức tuột ra khỏi vách huyền nhai rất nhiều.
Nhưng y vẫn nắm chặt tay của Yến Cẩn như cũ.
Mặt nạ trầm mặc của Yến Cẩn cuối cùng cũng vỡ vụn, hắn đè nén cảm xúc phức tạp đang cuồn dâng như vũ bão trong lòng xuống, vừa lên tiếng thì mới phát hiện cổ họng của mình đang căng chặt, căng đến mức chỉ có thể kêu lên một tiếng "Sư tôn", rồi không thể nói thêm được gì nữa.
Mùi máu tanh nồng dinh dính của rắn xộc lên não, khiến Thẩm Tri Huyền buồn nôn, một lúc lâu sau mới kéo người lên được.
Tim đập thình thịch, y nhắm mắt, chịu đựng cơn chóng mặt trong chốc lát, cũng không có ý định nói chuyện với Yến Cẩn, lùi lại mấy bước, rời xa khỏi mép vực, dựa người vào một cái cây to rồi ngồi xuống, mệt mỏi thở ra một hơi.
Yến Cẩn cũng trải qua một hồi sống chết như y, nhưng so ra trạng thái còn tốt hơn y một chút, hắn bước tới, im lặng kéo tay áo lau vết máu đen trên tay Thẩm Tri huyền.
Thẩm Tri Huyền chống một chân, một tay bị Yến Cẩn nâng lên, tay còn lại tùy ý duỗi thẳng trên đầu gối, đầu hơi nghiêng sang một bên, dựa vào thân cây, nhắm mắt, hô hấp có chút nặng nề.
Nếu bỏ qua sắc môi trắng bệch, thì y lúc này chẳng khác nào kiếm khách rong ruổi khắp chân trời, mệt mỏi thì dừng lại đây nghỉ ngơi một chút, vừa tản mạn lại tùy tiện.
Nhưng Yến Cẩn biết, y sắp chịu không nổi nữa rồi.
Rắn xám tập kích bất ngờ, Thẩm Tri Huyền còn chưa kịp uống thuốc, thì phải tiếp đón một phen giày vò, còn bị rắn xám cắn bị thương.
Độc rắn xám không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ làm thần trí mê man chốc lát thôi.

Người thường thì hôn mê hai ba ngày, nhưng tình hình hiện giờ của Thẩm Tri Huyền, sợ là sẽ hôn mê gần như cả đêm.
"Sư tôn, vừa rồi...!tại sao lại không buông tay?"
Câu hỏi này lập tức kép thần trí của Thẩm Tri Huyền về, y khẽ mở mắt, ánh mắt tan rã chốc lát, mới tụ lại trên người Yến Cẩn.
Thanh niên đang nửa quỳ trước mặt y, vẻ mặt nghiêm trọng, như thú nhỏ làm chuyện xấu bị bắt gặp, vừa lo sợ lại vừa bất an chờ đợi hình phạt.
Thẩm Tri Huyền nhìn bộ dáng này của hắn, đột nhiên có chút buồn cười, ho nhẹ một tiếng, nhịn xuống.
Đây là thời cơ tốt để đánh ra con bài tình cảm.
Thẩm Tri Huyền rũ mắt, thất vọng mà thở dài một tiếng, bất đắc dĩ rồi lại không thể không khoan dung nói:"Ngươi đã kêu vi sư một tiếng sư tôn, thì đương nhiên ta sẽ không buông tay."
Yến Cẩn lộ vẻ cảm động trong chốc lát, đáy mắt lướt qua một tia kỳ dị.
Môi hắn run rẩy, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói:"Sư tôn...!Người nghỉ ngơi trước đi, đệ tử canh giữ ở đây cho."
Đây chính là câu trả lời mà Thẩm Tri Huyền muốn nghe.
Yến Cẩn còn nhớ rõ sự tình kiếp trước, khiến khúc mắc trong lòng hắn càng sâu, nhưng trên bản chất, thì hắn là người phân rõ yêu hận tình thù, là người trầm ổn đáng tin cậy.
Hắn vừa tính kế Thẩm Tri Huyền xong, đã được Thẩm Tri Huyền không so đo chuyện trước đây cứu, bây giờ lại nghe lời này, nhất định là sẽ không làm ra loại chuyện bỏ người ở đây, còn mình thì nửa đêm lẻn đi đâu.
Buông nửa trái tim treo lủng lẳng trên không trung xuống, giữa mê man, Thẩm Tri Huyền căm hận nghĩ, còn về khoản nợ dám tính kế y, đợi sau này ra ngoài thì tính tiếp.
Quả nhiên Yến Cẩn không rời đi, tuy đúng là hắn có nghĩ như vậy thật, nhưng khi hắn rơi xuống vực lại được Thẩm Tri Huyền nắm chặt không buông, thời khắc đó suy nghĩ này của hắn đã hoàn toàn tiêu tán.
Chạng vạng tối, ban đêm trên núi có hơi lạnh, Thẩm Tri Huyền không có linh lực hộ thể, trong lúc hôn mê có chút sợ lạnh, rùng mình một cái, khó chịu cuộn người.
Y dựa người vào gốc cây, đầu hơi ngả ra sau tựa vào thân cây, vừa động đậy một cái, liền chậm rãi ngã sang một bên.
Thấy vậy, Yến Cẩn đưa tay qua, nhẹ nhàng đỡ cạnh trán Thẩm Tri Huyền, tránh cho y ngã xuống.
Nhưng rất nhanh, một trận gió lạnh thổi qua, Thẩm Tri Huyền lại rùng mình một cái.

Trong lúc hôn mê cũng cau mày lại, bất mãn quay đầu sang một bên.
Lần này, gần nửa cái trán của y chạm vào tay Yến Cẩn, có lẽ là lòng bàn tay ấm áp khiến y cảm thấy thoải mái, y theo bản năng cọ cọ, trong liệng còn lẩm bẩm:"Lạnh..."
Yến Cẩn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn buông trường kiếm xuống, cẩn thận sờ lên trán Thẩm Tri Huyền.
Hơi nóng.
Thẩm Tri Huyền sốt nhẹ.
Gió thổi lá bay, ánh trăng rọi qua tán cây chiếu thẳng xuống đất, chiếu lại những chiếc bóng lốm đốm khắp nơi.
Do dự một lúc, hắn cởi ngoại y (áo khoác ngoài) khoác lên người Thẩm Tri Huyền, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vai y, ôm vào người vào lòng, cản gió giúp y.
Lồng ngực ấm áp của thanh niên xua đi lạnh lẽo trên người, mi mày dần giãn ra, Thẩm tri Huyền gối đầu lên vai Yến Cẩn, cọ cọ, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.
Bàn tay vô thức cử động, tùy ý đặt lên đùi Yến Cẩn.
Tay Thẩm tri Huyền cũng lạnh, lạnh như băng, nhưng Yến Cẩn lại cảm thấy chỗ mà y chạm vào dường như lại như lửa đốt.
Nóng cực kì.
Vẻ mặt hắn cứng đờ ngồi dưới gốc cây, Thẩm Tri Huyền lại thân mật không hề phòng bị dựa vào ngực hắn, hơi thở đều đặn như có như không liên tục vang bên tai.
Bàn tay Yến Cẩn co quắp lại luống cuống nửa ngày trời, cuối cùng cẩn thận đặt lên bờ vai mảnh khảnh của bạch y nhân.
Khung xương của Thẩm Tri Huyền mảnh mai, hắn chỉ cần duỗi tay ra một cái, là đã có thể ôm trọn vai của y được rồi.
Từ bả vai đi xuống là eo, eo so với vai còn nhỏ hơn...!Ngày đó, lúc ôm người ra khỏi ôn tuyền, hắn đã từng ôm lấy eo của Thẩm Tri Huyền.
Thật sự rất nhỏ.
Chính là một người như vậy, thuở niên thiếu chỉ với một kiếm đã gây nên sóng gió, đoạt danh hiệu đệ nhất kiếm tu của Thanh Vân Tông hay thậm chí là của Tu Chân giới, đến nay cũng chưa có ai có thể vượt qua y.
Chỉ tiếc, phù dung sớm nở tối tàn.
Thanh niên nghĩ đi nghĩ lại, vành tai bị Thẩm Tri Huyền cọ cọ.
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tai hơi ngứa, còn hơi nóng.
Hắn mờ mịt nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Thẩm Tri Huyền, một tia lo lắng lướt qua, nhanh đến mức chính hắn cũng không phát hiện được.
Những ngôi sao lập lòe trên trời, bốn phía yên tĩnh.
Cũng may là không có yêu thú tới đây quấy rối, nửa đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Nhưng sau nửa đêm, lúc sương đêm bắt đầu nổi lên, hơi ẩm cùng khí lạnh khiến Thẩm Tri Huyền lần nữa rơi vào bất an.
Gió ẩm xuyên qua y sam (quần áo)xâm nhập vào cơ thể, cái lạnh như muốn thấm vào xương, vừa đau đớn lại vừa tê dại, khiến y khó chịu nhăn mày, theo bản năng rúc vào lòng Yến Cẩn.
Yến Cẩn thấy y có gì đó không đúng, mím môi, ôm y chặt thêm một chút.
Hành động này của y chính là dung túng người bệnh.
Trong lúc hôn mê, Thẩm Tri Huyền cứ nhích tới nhích lui, co ro một hồi, vẫn cảm thấy lạnh.
Bàn tay vốn dĩ gác trên đùi Yến Cẩn, không biết khi nào đã lặng lẽ mò lên trên, nắm chặt vạt áo của Yến Cẩn, tìm nguồn nhiệt mà y hằng ao ước.
Nhưng nguồn nhiệt lại bị thứ gì đó cản trở, Thẩm Tri Huyền rất không vui, lẩm bẩm nói gì đó, bắt đầu mạnh tay lôi lôi kéo kéo.
Lý y (đồ lót, áo trong) đơn bạc, rất nhanh Thẩm Tri Huyền đã nới lỏng cổ áo Yến Cẩn, đầu ngón tay trắng nõn thật sự chạm vào ngực hắn, sau đó liền bị nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho co rúm.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, cảm giác lạnh lẽo bị đè xuống rất thoải mái, khiến y vui vẻ trở lại, lôi kéo càng mạnh tay, muốn đem nguồn nhiệt này ra ngoài, rồi dựa người vào nó.
Cái này không được.
Yến Cẩn do dự trong chớp mắt, bắt đầu ngăn cản.
Vốn dĩ một tay hắn ôm vai Thẩm Tri Huyền, một tay cầm kiếm buông bên người, bây giờ hắn chỉ có thể đặt kiếm xuống, bắt tay Thẩm tri Huyền, ngăn không cho y động chạm lung tung.
Nhưng Thẩm Tri Huyền khó khăn lắm mới tìm được nguồn nhiệt ấm áp này, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.

Người bệnh sẽ không nói đạo lí, Yến Cẩn càng ngăn cản y, t càng ủy khuất, mà càng ủy khuất thì càng y phải tự tung tự tác.
Y mà tự tung tự tác là sẽ không để tâm thứ gì, mà Yến Cẩn còn vừa phải chú ý xung quanh, vừa phải cẩn thận để tránh cho y bị thương dưới nhiều loại ràng buộc khác nhau, hắn để lộ sơ hở, Thẩm Tri Huyền liền nhân cơ hội, kéo vạt áo mọt cái.
Một tiếng "Xoẹt" rất nhỏ.
Thẩm Tri Huyền dán bàn tay lên lồng ngực ấm áp của hắn, thoải mái rên một tiếng rất nhỏ, cuối cùng cũng thỏa mãn, đầu y lại cọ cọ, cuối cùng tìm được một vị trí tương đối tốt ở cổ của Yến Cẩn, áp trán vào cổ hắn, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Cả người Yến Cẩn cứng đờ, bàn tay lạnh như băng của Thẩm Tri Huyền áp vào ngực hắn, nhưng hắn không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy trong ngực như có một quả cầu lửa.
Muốn thiêu đốt hắn.
Hắn không dám chọc Thẩm Tri Huyền nữa, sợ y lại không quan tâm bất cứ thứ gì mà xé hết y phục của hắn, chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt, mặc kệ bàn tay đang dán trong ngực mình.
Vị trí trái tim.
Vất vả lắm mới chịu đựng được tới lúc bình minh ló dạng, Thẩm Tri Huyền hết sốt, tỉnh dậy.
Có lẽ là lấy độc trị độc, đấu với rắn xám còn khiến tâm bệnh của y không tái phát nữa.
Thẩm Tri Huyền lười biếng ngáp một cái, mở mắt.
Y vốn cho rằng một đêm này sẽ rất khó khăn, ai dè khi tỉnh dậy, ngoại trừ có chút hoảng loạn thì chỉ có đói bụng thôi, thậm chí y còn chả thấy khó chịu chỗ nào, chỉ là cổ có hơi đau một tí, có lẽ là do ngủ dựa vào góc cây cả đêm.
Y nhìn Yến Cẩn đang im lặng ôm kiếm canh giữ bên cạnh mình, có chút vui vẻ.
Tốt, không uổng công y cứu hắn.
Có điều...
Thẩm Tri Huyền khẽ cau mày, nhìn cổ áo kỳ quái của hắn, "Cổ áo ngươi bị sao vậy?"
Yến Cẩn ôm kiếm trầm mặc một lát, gian nan nói:"Ban đêm có một con mèo rừng tới, lúc đuổi nó đi thì bị nó cào một cái."
Thẩm Tri Huyền nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa, nhưng trong lòng lại tràn đầy hoài nghi —— Mèo rừng nào mà nhanh trí dữ vậy, phá không được thì kéo áo ngoài cào cổ áo trong?
Tám phần là do ban đêm đồ đệ hư đi làm chuyện xấu, không muốn cho y biết.
Thẩm Tri Huyền thu vẻ mặt lại, khi nào ra ngoài được, y nhất định phải nghĩ biện pháp đè nén ý đồ xấu của Yến Cẩn lại mới được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.