Hôm Nay Chúng Ta Mất Nước Rồi Sao? Không Có

Chương 5: Chấp mê không hối với ngươi




Edit: Alice.T
Tiểu Tướng Quân là một nhân vật hung ác có thể  trị được mấy đứa trẻ hay khóc ban đêm, y ở trên chiến trường bách chiến bách thắng, vì giang sơn xã tắc lập được công lao hiển hách.
Chẳng qua Tiểu Tướng Quân có khuôn mặt em bé, mắt còn to vô cùng, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Lúc trước khi Tiểu Tướng Quân trở thành tướng quân, không có người nào tin tưởng y.
Nhưng Tiểu Tướng Quân đã dùng thực lực chứng minh cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong, những người mấy ngày trước nghi ngờ cái mặt sưng phù của y, gặp Tiểu Tướng Quân đều đi đường vòng.
Tất cả mọi người sẽ nhớ lại trận chiến dịch ấy, Tiểu Tướng Quân dẫn dắt quân đội thu thập biên cảnh của một tiểu quốc cuối cùng ngấp nghé quốc gia của bọn họ.
Ngày đó, Hoàng Đế và Hoàng Hậu mang theo một đám đại thần ra cửa thành tự mình nghênh đón, Tiểu Tướng Quân cưỡi ngựa đi đầu, cả người đều tản ra mùi máu tươi nồng nặc.
Khuôn mặt em bé lây dính vết máu kia tràn ngập một loại tà khí quỷ dị, từ đó về sau không ai còn dám nghi ngờ Tiểu Tướng Quân nữa.
Vương Gia đứng sau lưng Hoàng Đế, một bộ dáng híp mắt chưa tỉnh ngủ.
Phần lớn thời gian hắn đều có biểu tình như vậy, nên không có ai nhìn ra Vương Gia bây giờ thực ra có chút không giống với thường ngày.
Nghe thấy Tiểu Tướng Quân báo cáo với Hoàng Đế y không có bị thương nặng, máu trên người đều là của người khác, bàn tay nắm chặt Vương Gia giấu trong tay áo rộng thùng thình mới chậm rãi buông ra.
Tiểu Tướng Quân ngẩng đầu nhìn Vương Gia, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng người này tranh luận cho y ở trên triều đình.
Rõ ràng là cái gì cũng không để tâm lười biếng muốn chết, lại kiên định đứng ở sau vì tâm nguyện muốn bảo vệ quốc gia của y.
Tại thời điểm những người kia đều đứng ở phe đối lập y.
Ánh mắt hai người va vào nhau, thần thái trong mắt Tiểu Tướng Quân thắng tắp va vào trong lòng Vương Gia, Vương Gia luôn cảm thấy có gì đó trở nên không được bình thường.
Tiểu Tướng Quân được phong làm tướng quân, không cần đóng giữ biên giới, ở lại kinh thành.
Vương Gia khôi phục lại bộ dáng nhàn hạ, mỗi ngày ngủ đến thẳng cẳng, không có việc gì kiên quyết không đi lên triều đình.
Thứ duy nhất có thể khiến hắn xốc lại tinh thần có lẽ chính là đến phủ tướng quân cùng trồng hoa với Tiểu Tướng Quân.
Tiểu Tướng Quân từ trên chiến trường mang về một hạt giống, nếu hạt giống này có thể trồng sống, thì có thể nở ra hoa đẹp nhất trên đời.
Vương Gia đương nhiên cũng muốn có hạt giống này, nhưng nói ra sao Tiểu Tướng Quân cũng không chịu cho, hai người vì thế ầm ĩ mấy lần ra về chẳng vui, bao nhiêu lần đều là Tiểu Tướng Quân mang theo hoa hắn thích nhất tới xin lỗi.
Nhưng mà bây giờ, hoa này đã thành hai nửa, cũng may rễ cây vẫn còn đó, vẫn có khả năng cứu được.
Chỉ là, Tiểu Tướng Quân nhất định rất đau lòng.
Dù sao y trồng lâu như vậy, Vương Gia biết Tiểu Tướng Quân bảo vệ chậu hoa này bao nhiêu.
Vướng Gia biết chậu hoa này là Tiểu Tướng Quân dùng để tặng cho người trong lòng y, cho nên hắn mới nhiều lần tìm Tiểu Tướng Quân xin về.
Bây giờ hoa không còn nữa, chuyện tặng người cũng đứt luôn, nhưng Vương Gia không những không thở lỏng một hơi, trái lại cảm thấy đau lòng.
Nỗi bực bội khi bị gọi dậy cũng biến mất luôn, Vương Gia đang ủ rượu trong lòng phải làm sao để an ủi Tiểu Tướng Quân.
Một câu còn chưa nghĩ ra được, Tiểu Tướng Quân đột nhiên bưng đóa hoa thành hai nửa kia đứng lên, xoay người mặt đối mặt với Vương Gia.
Tiểu Tướng Quân mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vương Gia, mỗi chữ mỗi câu vừa từ tốn lại vừa nghiêm túc mà nói.
Đóa này chúng ta mỗi người một nửa, năm tới chúng ta sẽ cùng nhau xem hoa nở, được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.