Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 64:




Hạng mục thi đấu nâng cao tinh thần thể thao
Vết thương ở phần lưng và bả vai của Lục Thành đều đã lành.
Một khi đã lành, trái tim vốn đã sớm rục rịch của hắn không còn kiềm nén nổi, muốn làm chuyện đó.
Cố Trường An bảo Lục Thành lo đi kiếm chút chuyện mà làm, đừng có như đứa nhóc thèm ăn vây quanh cậu.
Lục Thành không muốn kiếm, nói đúng hơn là giờ đây hắn người nào cũng không muốn gặp, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ở cùng một chỗ với Cố Trường An.
Cố Trường An ngồi xếp bằng trên giường, cậu muốn đọc manga một lát nhưng không có cách tập trung lực chú ý: "Em nhận ra từ sau khi anh đến đây, không đọc sách gì cũng không làm bài tập gì, cũng không ngồi thiền luyện tăng tu vi. Quãng thời gian trước còn đi sớm về trễ, trông rất bận rộn, vậy mà bây giờ lại cứ dứt khoát từ sáng đến tối ở cùng em, làm tộc trưởng chỉ cần dựa vào mặt là đủ?"
"Trước khi anh đến đây, ngày nào cũng vô cùng vô vị." Lục Thành hơi khép mí mắt, giọng điệu bình thản nói, "Bây giờ anh mệt rồi."
Hắn thở dài: "Về phần tu luyện, bản thân anh cũng thật sự bất đắc dĩ, nơi này không có linh khí."
Cố Trường An biểu tình hoài nghi: "Sao có thể? Vậy thì Lang Dư Lập Xuân bọn họ làm sao tiếp tục sống được?"
"Cũng bởi vì không có linh khí nên mới không biến thành vùng kiểm soát của ban ngành hữu quan, bọn họ mới có thể an ổn sống rất nhiều năm không bị phát hiện ra." Lục Thành nói, "Không có toan tính gì hết, chỉ là so với tu luyện, bọn họ càng muốn an toàn hơn."
Cố Trường An xoa bóp ấn đường, Lập Xuân đã đến một thành phố ở phương bắc, cũng tìm được nhà trọ. Cô vẫn dự định tiếp tục đi về hướng bắc, gặp được nơi mình thích, cảm thấy có thể định cư sẽ dừng lại, vẫn chưa gặp được thì tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu đã xem qua bức ảnh Lập Xuân gửi, vẫn là kiểu đầu nấm uốn chưa từng thay đổi, cũng nhuộm, nữ tính hơn đôi phần, như biến thành người khác.
Đường phía trước đi thế nào còn phải dựa vào chính bản thân cô, bọn họ đã cách rất xa, cậu không thể giúp được.
Lục Thành ngồi sau thanh niên, giang hai cánh tay ôm cậu vào lồng ngực mình, đặt cằm trên bả vai cậu, ngửi mùi hương trên người cậu, thấp giọng nói, "Cô ấy cho dù không tu luyện thì vẫn là yêu quái, chỉ cần không gây sự, việc tự vệ là không thành vấn đề."
Sau lưng Cố Trường An cứng đờ: "Nói chuyện đàng hoàng, không thể đừng táy máy tay chân sao?"
Dáng vẻ Lục Thành oan uổng: "Hai cái tay của anh đều chỉ an phận ôm em thôi mà."
Mắt Cố Trường An trợn trắng, không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, theo đó là giọng Ngô Đại Bệnh: "Trường An, Hà tiên sinh và Thi tiên sinh ghé qua."
Cố Trường An vừa mới đứng lên đã bị Lục Thành kéo ngồi về lại giường.
Phạm vi chuyển động quá lớn, lại gấp gáp không có sự chuẩn bị, dẫn đến cậu ngồi không vững, đầu ngửa ra sau, bên tai vang lên tiếng rên đau của Lục Thành.
Gáy Cố Trường An va phải cằm Lục Thành.
Một khắc ấy lực đập rất mạnh, cằm Lục Thành đỏ thành một mảng, trong miệng cũng có phần hơi tanh. Hắn lấy tay bụm vào, biểu cảm trên mặt vừa bất đắc dĩ lại có chút buồn cười.
Cố Trường An chậc chậc chậc: "Ôi, đáng thương ghê ta, đỏ hết rồi."
Khuôn mặt Lục Thành co rúm, lại nghịch ngợm ở trước mặt hắn.
"Đau đi, đáng đời." Cố Trường An cười trên nỗi đau người khác, "Này thì kéo."
Nói thì nói vậy, nhưng cậu lại kề sát vào, gỡ bàn tay đang nắm cằm của người đàn ông, thổi thổi vào mảng đỏ kia, động tác rất nhẹ nhàng.
Lục Thành trố mắt hồi lâu, ánh mắt sáng trưng nhìn thanh niên, khàn khàn giọng: "Còn đau lắm."
Cố Trường An hỏi thật không.
Lục Thành: "Thật."
Cố Trường An nói: "Vậy cứ đau tiếp đi."
Lục Thành: "..."
Cố Trường An trở mặt còn nhanh hơn bánh tráng, vèo cái, không hề ngừng nghỉ, nói đổi liền đổi ngay, không có kẽ hở. Cậu khinh bỉ nói: "Anh nhìn mình xem, là một đại lão gia, chút đau ấy tính là gì? Không nhịn được à?"
Vẻ mặt Lục thiếu gia hoài nghi nhân sinh, mới vừa rồi mình gặp ảo giác sao?
Cố Trường An bắt đầu khó xử lúng túng, không kiểm soát được chính mình, mặt cậu đỏ tận mang tai xuống giường xỏ giày, lại bị cánh tay Lục Thành lôi trở về.
Ngô Đại Bệnh đứng ở cửa nghĩ thầm, mình nên tìm chút thời gian đến cửa hàng nội thất một chuyến, giường phòng Trường An nên đổi cái khác to lớn hơn, cũng rắn chắc và bền hơn mới được.
Cố Trường An vào phòng khách trước, trong khi uống hết mấy ngụm nước thì Lục Thành cũng đã đi ra, cằm vẫn đỏ không nói, khoé môi còn có một vết thương mới, không hợp với phong thái của hắn, hơi có chút buồn cười, không có gì ngạc nhiên khi bị ba tầm mắt chú ý tới, hắn điềm nhiên như không ngồi xuống ghế, khí tràng quanh thân toả ra, bộ dạng đứa nào dám cằn nhằn bố mày đập chết đứa đó.
Ngô Đại Bệnh là người thẳng tính, không có lòng vòng bảy phương tám hướng, cậu theo bản năng nói: "Lục tiên sinh, anh bị Trường An cắn?"
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời biến đổi.
Lục Thành điềm tĩnh, không hề có tí xấu hổ nào.
Cố Trường An thiếu chút nữa đã phun ngụm nước ra ngoài, cũng may cậu kịp kìm lại.
Thi Trương chưa bao giờ xem trò vui.
Thích xem trò vui Hà Lữ hung hăng nháy mắt với Ngô Đại Bệnh, còn lén lút giơ ngón cái lên khen cậu, vậy mới phải chứ, đừng có ngừng, tiếp tục hỏi đi, tôi thích cậu rồi đó!
Ngô Đại Bệnh nói xong cũng hối hận rồi, cậu không ngốc, biết lời mình nói không thích hợp lắm, bèn ngại ngùng nói: "Em, em ra vườn trồng rau."
Nói xong chuồn mất, bộ dạng thân hình khôi ngô vạm vỡ chạy trối chết khiến người ta sững sờ, như là một đứa nhỏ làm hỏng việc, sợ bị phụ huynh giáo huấn.
Hà Lữ cảm thấy thất vọng, thế là xong rồi? Còn tưởng có thể nghe được thứ gì thật cháy.
Cố Trường An chậm rãi ung dung liếc mắt Hà Lữ, đừng nóng vội, không lâu nữa cậu cũng sẽ tự mình lĩnh hội thôi, tuyệt đối có thể thỏa mãn tất cả lòng hiếu kỳ của cậu.
Phát hiện một ánh mắt, Cố Trường An biết là Thi Trương, cậu nghênh đón, cười sâu xa.
Mí mắt Thi Trương mơ hồ nhảy một cái, lại khôi phục như thường.
Một chút giao lưu ngắn ngủi này Hà Lữ không bắt được, y đã ăn xong khoai lang sấy Ngô Đại Bệnh tự làm, vừa ăn vừa lảm nhảm, nói tốn sức nhai hơn so với mua ở ngoài.
"Trường An, Đại Bệnh nhà anh đúng là có bản lĩnh thật đấy, phải nói là chuyên gia làm việc nhà."
"Cậu ta không những thích còn biết nấu ăn, biết làm nội trợ, quản lý việc nhà, còn biết làm đồ ăn vặt, khéo tay nhỉ?"
"Ai mà không thích chứ."
Phát hiện người đàn ông thoáng nhìn qua, Cố Trường An nói: "Tôi cũng không phải rất thích, tôi chỉ thích người phù hợp với linh hồn tôi."
Lục Thành hài lòng.
Hà Lữ run vai cười: "Trường An, anh nói nghe cũng thâm thúy ghê ha? Yêu cầu của tôi thấp, không hi vọng thứ linh hồn đồ chơi kia, thân thể phù hợp là được."
Mí mắt Thi Trương chớp xuống, trong mắt loé loé.
Ngô Đại Bệnh trồng rau xong quay về, mấy người Cố Trường An vẫn ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Hà Lữ và Thi Trương đến đây để ăn chực, đặc biệt tới lúc sắp gần giờ ăn, ý đồ hết sức rõ ràng, như chỉ lo bọn người Cố Trường An không thấy được.
Ngô Đại Bệnh hỏi: "Trưa ăn lẩu nhé?"
Hà Lữ vô cùng kích động run chân: "Được, quá được, tôi thích ăn lẩu."
Y bỗng kêu quái: "Quái lạ, Lão Trương, chúng ta chỉ có năm người, tại sao tôi lại cảm nhận được sáu hơi thở? Trước đây tôi cũng có cảm giác thế, mọi người thì sao? Cảm giác được không?"
Thi Trương không đáp lời.
Hà Lữ a lên, dùng âm lượng chỉ có Thi Trương nghe thấy: "Tôi quên mất, dưới lòng đất còn có một cái."
Thi Trương rốt cuộc cũng mở miệng: "Tính cả dưới lòng đất, bảy cái."
"Bảy cái?" Hà Lữ ra hiệu cho cậu nhìn trong viện, "Cậu đếm cả con gà kia vô?"
Thi Trương vờ như không quen y.
Khí từ mũi Hà Lữ cũng muốn lệch ra: "Nếu không phải sư phụ bất công thì đường đường là đại sư huynh tôi đây còn phải so đồ ăn với cậu à?"
Cố Trường An cách y rất gần nghe rõ rõ ràng ràng: "Sư phụ hai người bất công?"
"Bất công." Hà Lữ hừ một tiếng, "Dạy cậu ta đủ loại trận pháp cổ quái kỳ lạ, không dạy tôi."
Cố Trường An nói: "Tại sao?"
Hà Lữ chua xót nói: "Sư phụ nói nó thích hợp, tôi không thích hợp."
Cố Trường An có ẩn ý: "Chuyện này thì liên quan gì, cậu và sư đệ cậu còn hơn hẳn song sinh mà, cậu ta học cũng là cậu học, có gì khác nhau đâu chứ?"
Hà Lữ rất dễ dàng bị cậu dắt vào dòng suy nghĩ: "Đúng ha."
Với chỉ số thông minh này của Hà Lữ, Cố Trường An dường như đã thấy được kết cục.
Buổi trưa cả đám người ăn xong nồi lẩu, ăn đến nỗi cả xương cốt tứ chi họ cũng ấm lên, mà một khi đã ấm rồi thì sẽ không an ổn được, nghĩ đến chuyện đó.
Khi trời tối, Cố Trường An đổi bộ áo khoác dày hơn, đi giày bông, khẩu trang và mũ đều đã sẵn sàng.
Ngô Đại Bệnh nghi ngờ hỏi: "Trường An, phải ra ngoài sao?"
"Ừm." Giọng Cố Trường An phát ra từ trong khẩu trang, "Tối anh không về đâu, nhớ khoá cửa cẩn thận."
Căn dặn theo thói quen, xong mới nhớ ra nó không chỉ còn một mình, trong cơ thể còn có một con mèo béo, ăn nhiều cá cơm như vậy, dù sao cũng nên có chút tác dụng.
Ngô Đại Bệnh đóng cửa lớn lại, quay về nhà nói chuyện với không khí: "Nguyệt Nha, Trường An đi làm gì nhỉ? Sao buổi tối lại không trở về?"
Nguyệt Nha đi ra từ cơ thể cậu: "Hắn đi với Lục Thành, cậu cho là như nào?"
Nghĩ tới điều gì, gương mặt hàm hậu của Ngô Đại Bệnh ửng đỏ, không hỏi nữa.
Đuôi Nguyệt Nha hất lên: "Cậu thích ai vậy?"
Ngô Đại Bệnh nói: "Tôi không thích ai."
Nguyệt Nha từ một con mèo khổng lồ biến nhỏ lại thành một con mèo thú cưng thường thấy, nhẹ tênh nhảy lên lồng ngực của cậu: "Vuốt lông cho ta."
Ngô Đại Bệnh "Ừ" lên một tiếng rồi đặt bàn tay lên bờ lưng của mèo trắng, thành thục vuốt vuốt bộ lông trắng muốt sạch sẽ của cô, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Nguyệt Nha suиɠ sướиɠ nheo mắt lại.
Ngô Đại Bệnh lúng ta lúng túng hỏi: "Cô muốn ăn cá cơm sao? Để tôi đi lấy cho cô."
Nguyệt Nha do dự vài giây, cao lãnh nói: "Ăn."
Ngô Đại Bệnh xách ra từ trong nhà hai ba cân cá khô đặt trước mặt cô, còn để cho cô một chậu nước, sợ cô nghẹn.
Ở đầu bên kia, Cố Trường An và Lục Thành không đi nhà nghỉ, bọn họ vào núi, đi vô miếu.
Chỗ nào cũng không sánh nổi với miếu nhỏ thanh tĩnh, không chỉ không có người quấy rầy mà không khí còn hoàn hảo, chủ yếu là không lưu lại mùi của người khác, rất sạch sẽ.
Lục Thành vừa vào trong miếu liền vội vàng bày trận.
Cố Trường An tìm ổ cắm chung quanh để sạc điện cho máy sưởi: "Lục Thành, chỗ này có chỗ tắm rửa không?"
Bên ngoài truyền đến giọng Lục Thành: "Không phải em tắm rồi sao?"
Cố Trường An nói: "Xong rồi không phải tắm chắc?"
Bóng dáng Lục Thành đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn sang bằng ánh mắt như mãnh thú đói bụng, muốn gặm người trước mặt một cái, từ từ hưởng thụ: "Có thùng gỗ, để anh chuẩn bị nước nóng."
Cố Trường An phất tay một cái: "Anh bắt chuột đi."
"Không có chuột, anh bày trận rồi, sẽ không có cô hồn dã quỷ lại đây làm mất hứng đâu." Lục Thành lộ ra nụ cười mê người, "Chờ anh."
Cố Trường An nói: "Không chờ."
Lục Thành làm dáng vẻ muốn xông vào, Cố Trường An vội vã đổi giọng ngay: "Chờ anh!"
Còn chưa chuẩn bị cái rắm gì, nếu cưỡng ép, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, ai cũng không được lợi, nói không chừng ngày mai còn không có cách nào xuống núi.
Lục Thành đi rồi, Cố Trường An lấy điện thoại ra lên mạng tìm tòi. Cậu ngoại trừ cảm xúc dâng trào, còn có mong chờ cùng khẩn trương. Ba loại tâm tình này đều không biểu hiện ra, bị cậu giấu thật kín, không biết còn có thể giấu bao lâu.
Nửa canh giờ sau, Lục Thành vẫn chưa trở về.
Cố Trường An thứ nên tìm hay không nên tìm cũng đã tìm, không có chiến lược nào sử dụng được, còn phải xem hành động thực tế. Cậu ném điện thoại đã nóng lên lên giường, ra ngoài xem có chuyện gì.
Lục Thành đang nấu nước, trong miếu không có ấm điện, hắn dùng củi thiêu, mặt đen thui.
Cố Trường An nhìn thấy mặt của hắn, không nhịn được cười ha ha ha ra tiếng.
Lục Thành cũng không lau than bụi trên mặt, hắn cong cong môi, cứ cười đi, một hồi sau em sẽ khóc thôi.
Cố Trường An rùng mình một cái, lạnh, cậu rụt cổ nói: "Em quay về, anh cứ từ từ mà nấu nước."
Đi hai bước bỗng quay đầu lại, tức giận nói: "Em hối hận khi qua miếu rồi, nơi này thứ nhất không có điều hoà, thứ hai không có hơi ấm, chút ánh nắng cũng không, đêm nay nhất định em sẽ cảm mạo."
Lục Thành nói: "Sẽ không, vận động sẽ không lạnh nữa."
Cái này đạt điểm logic tối đa, Cố Trường An không phản bác được.
Lục Thành hít một hơi, khàn giọng nói: "Trường An, em qua đây hôn anh một cái nhé, anh khó chịu." Cảm giác mình muốn nổ tung.
Cố Trường An không đi nổi đâu, nghĩ rất nhiều, hôm nay liệu có ngủ muộn hay không, mấy giờ ngủ, ngày mai còn xuống núi được không, làm sao xuống núi vân vân mây mây.
Nhìn người đàn ông cao lớn như vậy ngồi xổm trước nồi nhóm lửa, đã không hợp lại còn buồn cười, lòng tràn đầy chua xót cùng uỷ khuất. Cậu mím môi nhịn cười, ghét bỏ nói: "Mặt anh bẩn, em không thèm hôn."
Lục Thành dụ dỗ nói: "Chọn vị trí không bẩn."
Cố Trường An đẩy kính, bày ra dáng vẻ suy tư: "Không có."
Lục Thành: "..."
Rốt cuộc Cố Trường An vẫn hôn Lục Thành, miệng toàn bụi bặm.
Một lát sau, Lục Thành đun đầy đủ nước dùng, rửa mặt vào nhà.
Một khắc trước khi Lục Thành tới, Cố Trường An lấy điện thoại mở app lên, tuỳ tiện xem thứ gì đó, cậu cần một thứ để giải toả tâm trạng.
Bằng không cậu sẽ không kiềm chế được đánh Lục Thành mất.
App mở, đầu tiên là bốn mươi, năm mươi phút quảng cáo, quả thực phát rồ.
Quảng cáo kết thúc xong, kế tiếp là một hạng mục thi đấu, cần tuyển thủ phải tiến vào một thông đạo, ở trong đó bất luận là dùng ngoại lực gì hỗ trợ để dẫn bóng, cũng cần phải đá vào cầu môn xa nhất.
Hạng mục này khó ở hai chỗ.
Một là không có trang bị phòng vệ, độ nguy hiểm cao cấp luỹ thừa, tuyển thủ bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với tình huống bị thương, nhẹ thì nằm mấy ngày, nặng thì tàn tật suốt đời.
Cái này nghĩa là sau khi tham dự cuộc thi phải tự gánh lấy toàn bộ hậu quả.
Hai là thông đạo quá nhỏ hẹp, bước đi gian nan không nói, còn phải dẫn bóng, trong quá trình phải một nghĩ hai làm, muốn làm tốt điểm này, không chỉ cần thể lực dồi dào, còn cần phải có cái nhìn đầy đủ về tình hình tổng thể.
Thời điểm nên lui thì nên lui, nên tiến thì nên tiến, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội.
Tuyển thủ vào trận hiện tại là người mới, thân hình cao to cường tráng, cơ bắp đường cong mượt mà, trông như là con lai, gương mặt tương đối góc cạnh, có thể nói là hoàn mỹ. Anh ta đang làm gì? Đúng, không sai, anh ta đang làm nóng người.
Lần đầu tiên tham gia cuộc thi, vì hạng mục nhỏ này từ khi sáng lập đến nay cũng không nhiều tuyển thủ lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Khí trời rét lạnh như vậy, tuyển thủ vẫn ung dung không vội như trước.
Nuôi quân ba năm dùng một giờ, chắc chắn anh ta đã vì hạng mục này mà lúc thường rèn luyện không ít.
Tôi thấy có câu nói rất chí lý, gieo nhân nào gặt quả nấy, chỉ cần chịu nỗ lực, kiên trì cố gắng không ngừng, tin tưởng mình có thể tạo ra kỳ tích thì không có gì là không làm được.
Không cần nhiều lời nữa, cuộc thi bắt đầu.
Tuyển thủ đã đến cửa thông đạo, anh ta điều chỉnh vị trí bóng thật tốt. Anh ta bắt đầu tung lực rồi!
Không tốt, tuyển thủ vẫn đang bị mắc kẹt ở cửa ải đầu tiên, không khống chế nổi lực đạo của mình, có chút lòng rối như tơ vò, không biết tiếp theo phải làm gì. Tôi thấy bộ dạng của anh ta hình như là bị thương chỗ nào, muốn khóc.
Đương nhiên là đùa thôi, vào giờ phút này anh ta đang rất kích động, cũng rất phấn khởi, khó khăn chưa hề cản bước được anh ta, trái lại còn đốt lên ngọn lửa chiến đầu trong anh ta, anh ta quyết định nghênh đón mà xông lên!
Rất tốt, không thoái lui là hán tử chân chính.
Chỉ có điều, cá nhân tôi cho rằng hạng mục này không vội vàng được, trước tiên cần hơi thở vững vàng, tìm kỹ nhịp điệu, không thể tự làm loạn trận cước.
Tốt, chúng ta có thể nhìn thấy tuyển thủ đã điều chỉnh trạng thái thật tốt, có thể khôi phục như cũ trong thời gian ngắn như vậy cũng tương đối khá ha, thật sự tương đối khá. Tôi hỏi bạn có phục không? Phục!
Lúc này anh ta không mù quáng cúi đầu tiến vào bên trong mà là lựa chọn lùi về cửa thông đạo, chuẩn bị xuất phát một lần nữa. Tôi không thể không nói rằng đây là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt, xem ra lần này anh ta hữu dũng hữu mưu, rất tin tưởng có thể một phát ăn ngay.
Tuyển thủ lần thứ hai tiến vào trong thông đạo, anh ta đang ở trong trạng thái phấn khích, hơi thở rất loạn, trập trùng bất định, chắc chắn bản thân anh ta cũng ý thức được điểm này.
Vì thế anh ta làm động tác hít sâu ba cái, chúng ta có thể nhìn thấy bắp thịt anh ta đều đã căng thẳng đến cực hạn, như một dây cung được kéo căng, xem ra rất vất vả nha.
Lớn tuổi? Không so được với mấy nhóc trẻ tuổi? Không phải, anh ta không thả lỏng lại được lắm, cứ căng thẳng lên, giống như một học sinh đang ở trong phòng thi, có chút lúng ta lúng túng, biểu cảm dần trở nên tỉnh táo vững vàng, muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra, lại quên mất tâm thái.
Chẳng qua cũng không quá nghiêm trọng, mấu chốt vẫn là tìm được nhịp điệu, sau khi tìm được thì tôi tin tưởng việc dẫn bóng xông vào cửa đối với anh ta mà nói không thành vấn đề.
Cuộc thi tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ, tuyển thủ lau mồ hôi trên mặt, lúc anh ta thả tay xuống, biểu cảm trở nên bình tĩnh, hiện ra quyết tâm nhất định phải chinh phục.
Cái này thật sự lợi hại.
Để tôi xem xem tuyển thủ này dự định ứng đối như nào, tôi thấy có lẽ anh ta sẽ lui ra thêm một lần nữa. Ôi tôi đoán sai rồi, lần này anh ta không lui ra, trực tiếp cắn chặt răng, dựa vào trực giác cùng khả năng phán đoán khác hẳn người thường nhạy bén chuyển bóng trong lối đi tăm tối, lúc này hết thảy tác dụng của tất cả các giác quan đều được phát huy, còn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuyển thủ tìm được nhịp điệu của mình, không ngừng xuyên qua một cửa ải, hai cửa ải... Tốc độ dần dần tăng nhanh, càng ngày càng thông thuận, cách cầu môn càng lúc càng gần. Đúng. Cứ như thế. Tiếp tục giữ vững!
Vào rồi! Vào rồi! Bóng vào rồi!
_____________
Góc lải nhải của editor:
Các bạn đã định hình được gì chưa? Ừm, nó là H đấy, nó là chiếc H 1k chữ mình nói đấy...
Chừng nào anh Giang còn đứng kia thì chừng đó chúng ta vẫn không được ăn loại thịt đến từ vị tác giả cao H np đâu 😢


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.