Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 57:




Cô ta không nói dối
Trên trán Vương Đồng có một vết thương do va đập, băng bó thành một vòng, hai cánh tay cũng băng kín băng gạc, trên chân cũng thế.
Bác sĩ nói sau khi bị trói cô giãy dụa quá mãnh liệt, đã vậy còn trong thời gian dài, băng dính đã siết vào trong da thịt.
Cảnh sát đã khám xét căn phòng, không phát hiện tung tích của Trần Danh.
Quý Thanh lớn tiếng hỏi Vương Đồng: "Cô vẫn luôn miệng nói Trần Danh bị sát hại, vậy hắn đang ở đâu?"
Đôi môi bị rách của Vương Đồng nhẹ nhàng giật giật: "Dưới sông."
Quý Thanh không nghe rõ: "Cái gì?"
"Dưới sông, hắn ở dưới sông." Vương Đồng cong lưng ôm lấy hai chân, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy nói, "Chính hắn nhảy xuống, không, là Ngũ Khang đẩy hắn xuống, là Ngũ Khang, Ngũ Khang biến thành quỷ rồi trở về..."
Quý Thanh lập tức thông báo cho đội viên triển khai công tác vớt xác, nhân viên an ninh khách sạn cũng toàn lực phối hợp.
Giám đốc lúng túng nói: "Đội trưởng Quý, thật xin lỗi, bên chỗ tôi rối tinh rối mù, không nhớ hỏi khách..."
Quý Thanh giơ tay cắt ngang: "Bên phía truyền thông sắp đến rồi, còn phải phiền anh dẫn người ứng phó một chút, không được tiết lộ cụ thể vụ án, nghĩ biện pháp cản bọn họ lại."
Giám đốc vội vã vâng lời rời đi.
Quý Thanh ngồi xổm xuống nhìn, ánh mắt sắc bén: "Cô Vương, cô và Trần Danh làm gì ở đây?"
Vương Đồng gặm móng tay, gặm liên tục, mười móng thoáng cái đã lởm chởm.
Lưu Duyệt chạy chậm sang, tháo găng tay dùng một lần: "Quý đội."
Quý Thanh đứng dậy đi qua một bên.
Lưu Duyệt tới gần nói: "Chị Trần bảo hiện trường không có dấu vết giằng co, cũng không tra xét được thứ gì có giá trị. Tất cả dấu giày trên sàn đều chỉ thuộc về bốn người, Vương Đồng, Trần Danh, nhân viên vệ sinh và giám đốc. Hơn nữa ban công cũng chỉ có dấu giày của Vương Đồng và Trần Danh.
Cô trộm nhìn Vương Đồng đang cúi đầu lẩm bẩm làu bàu, đè thấp giọng hơn nữa: "Nếu hung thủ thực sự là quỷ, vậy sẽ hợp lý."
Quý Thanh không lên tiếng.
"Quý đội, thực ra em không tin trên đời này có quỷ." Lưu Duyệt nuốt nước bọt, "Nhưng nếu sự thật bày ra trước mặt em, vậy em sẽ tin."
Quý Thanh nói: "Cô đi động viên Vương Đồng đi."
Lưu Duyệt kêu ôi, cười khổ hỏi: "Sao em động viên được? Em không biết làm."
Nhìn bề ngoài thì là động viên nhưng thực chất lại là những lời sáo rỗng, độ khó rất cao, ngay cả khi đối phương đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ và rối loạn tinh thần thì cũng không dễ dàng gì.
Quý Thanh nói: "Nếu không biết thì cứ tự mình nghiền ngẫm."
Lưu Duyệt không dám nói gì nữa, cô chỉ là một thực tập sinh, vạn nhất làm Quý đội mất vui, không cần cô nữa thì làm sao?
Hít sâu, Lưu Duyệt bất chấp khó khăn dịch bước về phía Vương Đồng.
Công tác vớt xác tiến hành vô cùng không thuận lợi, cảnh sát đã đổi hai nhóm mà vẫn không mò được thi thể Trần Danh.
Bộ phận kỹ thuật đã hoàn thành công tác và trở về cục, bắt đầu tiến hành giám định với những vật chứng thu được từ hiện trường, sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Khách sạn nằm ở ven sông, cảnh sắc mê người, hoàng hôn chuẩn bị buông xuống, đội trục vớt vẫn đang không ngừng tìm kiếm dưới lòng sông.
Gió sông mang theo hơi lạnh thổi vào từng cơn, quần chúng đứng xem bên bờ không hẹn mà rùng mình một cái.
Quý Thanh ném hộp thuốc lá rỗng vào thùng rác, đứng ở nơi chắn gió châm lửa hút điếu cuối cùng.
Cái chết của Trần Danh giống như sấm dậy đất bằng, lập tức đánh cho đầu cô đau nứt.
Vương Đồng nói rạng sáng hơn một giờ Trần Danh xảy ra chuyện, cục công an tiếp nhận báo án là lúc hơn mười hai giờ, hiện tại đã là năm giờ chiều.
Đã qua khoảng mười sáu tiếng.
Trước khi trời tối nếu không vớt được thi thể thì tỷ lệ kiếm được vào buổi tối sẽ cực kỳ thấp, căn bản không có hi vọng.
Mản đêm dần dần buông xuống, công tác vớt vẫn gian nan tiếp tục.
Lưu Duyệt đến báo cáo cho Quý Thanh: "Quý đội, Vương Đồng bảo hôm nay cô ấy và Trần Danh đi ăn mừng kỷ niệm một năm, kiếm được khách sạn này trên mạng, mới dọn vào tối qua."
Kiến giải này hợp tình hợp lý, đôi tình nhân chán ngán muốn tăng thêm tình cảm giữa hai người, rất thường gặp.
Quý Thanh hỏi: "Là ai đặt?"
Chọn chỗ nào không chọn lại cố tình chọn khách sạn gần sông, mở cửa sổ một cái là có thể nhảy xuống, mà một khi đã nhảy, phạm vi tìm kiếm vừa rộng rãi vừa chồng chất khó khăn, kiếm nửa ngày vẫn chưa ra đây.
"Vương Đồng nói là Trần Danh sắp xếp."
Lưu Duyệt nói: "Quý đội, em có cảm giác như mình hỏi gì cô ấy trả lời đó, còn khi không hỏi... cũng không phải là không nói gì, mà là nói lung tung."
Quý Thanh dụi điếu thuốc hỏi: "Vương Đồng đâu? Tình trạng hiện tại như nào?"
Lưu Duyệt nhíu mày: "Vẫn đang nhìn, ánh mắt dại ra, ăn nói linh tinh."
Quý Thanh kêu Lưu Duyệt ra bờ sông theo dõi, mình thì đích thân tìm Vương Đồng, cô có mấy vấn đề muốn đối phương giải đáp.
Vương Đồng được thu xếp ở trong một căn phòng trống, tạm thời ngăn cách cô với liên hệ bên ngoài.
Khi Quý Thanh đi qua, trước cửa khách sạn có hai bảo an đứng gác, tán gẫu hăng say, nói cười hớn hở, nhàn nhã, không hề thấy sự nghiêm túc.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Hai bảo vệ mặt đầy quẫn bách, một người giả câm giả điếc, người còn lại cười mỉa hai tiếng lắp bắp nói: "Thì tùy, tùy tiện tán dóc."
Quý Thanh quay người rời đi, hai bảo vệ nhìn nhau vài giây căng thẳng trong lòng, mẹ nó, cô ta sẽ không đi mách với giám đốc chứ?
Ngay khi hai người cảm giác như sắp chết, người phụ nữ vừa rời đi bỗng trở lại, trong tay còn bưng theo một bể cá.
Nếu như bọn họ không nhìn lầm, thì đó là cái đặt trong sảnh lễ tân.
Quý Thanh không phí lời cùng bảo an, trực tiếp mở cửa vào phòng.
Hai bảo vệ bốn mắt nhìn nhau, có phần chết lặng.
"Có phải cái bể cá kia xuất hiện rất đột ngột không?"
"Đột ngột."
"Dĩ nhiên là phải đột ngột rồi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự chắc chắn sẽ không đi theo con đường thông thường."
"Thật sao?"
"Nhất định là thật rồi, nếu không thì sao làm đội trưởng được, học hỏi đi."
"..."
Vương Đồng ngồi dựa vào góc tường, trong phòng mở điều hoà, nhiệt độ cực thấp, cô lại để trần hai chân, đã đông đến tím bầm nhưng dường như cô không hề cảm thấy lạnh.
Cho tới bây giờ, Vương Đồng vẫn chưa tìm cảnh sát mượn điện thoại báo bình an cho người thân, cũng không tìm nhân viên công tác khách sạn.
Cảm xúc cô trập trùng bất ổn nghiêm trọng, cực kỳ tồi tệ.
Quý Thanh ngồi xổm trước mặt Vương Đồng: "Cô Vương, tôi nhớ lần trước tôi đến đây, cô nói với tôi là Ngũ Khang biến thành quỷ trở về hại chết Trần Danh, nghĩa là đang nói, Ngũ Khang đã chết, là do Trần Danh gϊếŧ."
Ánh mắt Vương Đồng nhìn về hư vô, một phút phản ứng cũng không có.
Quý Thanh nắm mặt cô kéo qua, kiên trì mười phần lặp lại câu nói kia.
Vương Đồng đầu tiên là sững sờ, sau đó không kiềm chế nổi nỗi lòng ôm đầu lẩm bẩm: "Tôi không biết... Tôi không biết bất cứ cái gì hết.... Hắn có việc gạt tôi... Rất nhiều việc... Gạt tôi rất nhiều việc. Tôi không biết..."
Quý Thanh dùng giọng tường thuật: "Cô thấy được quỷ hồn Ngũ Khang."
Nếu như Vương Đồng lại phủ nhận, vậy thì kỳ lạ.
Song lần này Vương Đồng không phủ nhận, tròng mắt cô thần kinh chuyển động trái phải, như đang xác định liệu trong phòng có an toàn không, một hồi lâu khẽ gật đầu một cái.
Quý Thanh "À" lên một tiếng: "Miêu tả một chút."
Cơ thể Vương Đồng bắt đầu phát run: "Giống như khi còn sống, chính là mặt rất trắng, người bay lên, chân không chạm đất, có thể xuyên tường, tay còn có thể duỗi rất dài..."
Quý Thanh lại hỏi: "Cậu ta mặc quần áo gì? Lúc đi vào đã làm gì? Nói cái gì?"
"Áo khoác màu đen." Bộ dạng Vương Đồng hồi tưởng, "Khi hắn đi vào, tôi đang ở ban công hóng gió uống rượu vang với Trần Danh, Trần Danh bị hắn trực tiếp đẩy xuống, sau đó tôi bị doạ đến hôn mê, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong phòng vệ sinh rồi."
Quý Thanh nghe xong câu trả lời của người phụ nữ, cô tiếp tục: "Vậy tại sao hắn lại buông tha cô?"
Đôi mắt che kín tơ máu của Vương Đồng trừng lớn: "Tôi không thù không oán với hắn, hắn hại tôi làm gì?"
Quý Thanh nói: "Nhưng hắn trói tay chân cô lại."
Vương Đồng nghẹn ngào gào lên: "Còn chẳng phải tại Trần Danh liên luỵ sao? Nếu không phải vì hắn, tôi đã không gặp chuyện như vậy!"
Quý Thanh thu hết biến hoá nơi đáy mắt của người phụ nữ. Tối hôm qua cùng đến đây mừng kỷ niệm, ngày hôm nay một người thành thi thể chìm dưới đáy sông, một người vừa nhắc đến đối phương đã dâng trào căm hận và oán giận.
"Cô Vương, cô rất giống như đang nhận định là Ngũ Khang đến tìm Trần Danh báo thù."
"Nếu không thì còn có thể là gì?" Vương Đồng lấy tay che mặt, "Tôi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết câu oan có đầu nợ có chủ."
Hơn tám giờ, Quý Thanh xuất hiện ở nhà cũ Cố gia.
Cố Trường An vừa mới ăn cơm tối xong, món đậu phụ cải xanh, ngày hôm qua cũng thế, miệng nhạt thếch, thèm ăn mì cay và chân gà, nghĩ thôi cũng chảy nước miếng.
Lục Thành không cho, một tấc cũng không rời khỏi, thiếu điều lấy dây thừng trói cậu lên.
Cố Trường An lén kêu Ngô Đại Bệnh mua chút mang về, nào ngờ Ngô Đại Bệnh liền quay đầu lại nói cho Lục Thành.
Hai người kia vậy mà lại đứng chung chiến tuyến, cậu một mình hăng hái chiến đấu, đánh đến tận khắc cuối cùng vẫn không thay đổi được kết quả thảm bại.
Quý Thanh vừa đến, Lục Thành liền đi, không nói với cô lời nào, không có gì để trò chuyện.
Ngô Đại Bệnh chuẩn bị rửa mặt rồi ngủ, cậu đưa Cố Trường An quả hạt dẻ cười, bảo sẽ nóng nên ăn ít thôi, cho đỡ thèm là được.
Cố Trường An bóc một quả bỏ vào trong miệng, tối tăm trên mặt rút bớt mấy phần. Cậu uống trà Thiết Quan Âm, ăn hạt dẻ cười, tâm trạng dần dần tốt lên.
Khoé mắt Quý Thanh giật giật, chỉ có lúc ăn thì thanh niên mới lộ ra tâm tư đơn thuần chân chính, người vật vô hại, giống như con nít vậy, nhìn bao lần cũng thấy vui mắt, khiến người ta muốn ném đồ ăn ra trêu ghẹo.
Bình tĩnh lại, Quý Thanh kể về chuyện Trần Danh và nội dung cuộc trò chuyện với Vương Đồng.
"Đến giờ giờ vẫn chưa mò được thi thể, liệu có phải Vương Đồng..."
"Không biết." Cố Trường An nói, "Nhưng cô ta nói là sự thật, Trần Danh đang ở dưới sông."
Quý Thanh không nói gì.
Cố Trường An nhanh nhẹn bóc hạt dẻ cười ra ăn: "Cô ta nói là Ngũ Khang đẩy Trần Danh xuống, không phải lời nói dối, vậy tức là..."
"Ngũ Khang chết rồi."
Quý Thanh ngồi không yên đứng vậy, đi tới đi lui trong phòng khách.
Cố Trường An bảo cô ngồi xuống: "Đừng di chuyển nữa, tôi chóng mặt."
Quý Thanh nghĩ mãi mà không ra: "Đêm Ngũ Khang mất tích, Trần Danh đang ở trong nhà trọ cùng nữ hội viên câu lạc bộ, đi vào lúc khoảng tầm chín giờ, sáng hôm sau mới rời khỏi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, vậy hắn tham dự vào như nào?"
Cố Trường An nhún vai: "Việc này đừng hỏi tôi."
Phòng khách rơi vào yên tĩnh, mấy giây sau bị tiếng vỏ hạt dẻ rơi lên bàn phá vỡ.
Cố Trường An uống hết một chén trà, cậu phát hiện bên trong bình không còn bao nhiêu nước, bèn đi vào bếp đun thêm một bình.
Quý Thanh nhận hai cú điện thoại, loanh quanh trong phòng khách còn chưa đủ, chạy cả ra ngoài viện loanh quanh.
Cố Trường An thở ra một hơi lạnh, muốn chui vào chăn tìm Lục Thành.
Cậu đẩy đẩy kính: "Quý đội, hiện tại cứ làm bước đầu tiên là mò được xác Trần Danh đi, chuyện khác để sau hẵng tính."
"Nửa đêm mà kiếm được là tốt rồi." Quý Thanh vuốt sợi tóc ngắn, "Bây giờ truyền thông vẫn chưa đưa tin, không biết có thể nén lại bao lâu."
Cố Trường An đột nhiên có chút tò mò, người phụ nữ này coi cậu là gì? Đồng nghiệp? Hay là bạn bè?
Hiện tại càng lúc càng có thói quen tìm cậu thảo luận vụ án.
Cố Trường An trở về phòng khách, sau khi Quý Thanh vào thì đóng cửa lại, ngăn cản không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Quý Thanh tiếp tục đưa ra nghi vấn trong lòng: "Tôi bảo cô ta miêu tả một chút về Ngũ Khang khi biến thành quỷ. Cô ta nói mặt rất trắng, người lơ lửng, biết xuyên tường, tay còn có thể duỗi rất dài. Tôi thực sự rất muốn cười, vì cách hình dung của cô ta thực sự là..."
Cố Trường An mở miệng: "Cô ta không nói dối."
Huyệt thái dương Quý Thanh nhảy loạn thình thịch.
Cá vàng lười biếng bơi lội trong chậu pha lê, trong bụng là khoảng không, một lời nói dối cũng không có.
Cố Trường An nghe lời thuật lại xong của Quý Thanh thì bỗng có cảm giác quái dị, lại không nói ra được là gì.
Cậu liếc mắt một cái nhìn người phụ nữ đang cau mày: "Ăn chút hạt dẻ cười nhé?"
Quý Thanh lắc đầu từ chối, có ăn nửa ký cũng không vui lên nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.