Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 50:




Người đàn ông của em
Hà Lữ nhìn ra rồi, đại lão Lục gia y không chọc vào nổi. Y ho khan hai tiếng làm dịu bầu không khí lúng túng một chút, lấy điện thoại ra lướt tới một tấm hình hỏi: "Trường An, anh đã từng thấy loại cỏ này trong núi chưa?"
Cố Trường An đưa ngón tay chỉ: "Cậu đi về hướng kia, tìm kiếm xung quanh cục đá, ít nhất sẽ có một hai cây."
Hà Lữ cảm kích giang hai tay ra với Cố Trường An, muốn cho cậu một cái ôm tình anh em xã hội chủ nghĩa, còn chưa đụng vào thì đã bị một bàn tay lớn đẩy đi mất.
"..."
Hà Lữ chép miệng một cái, lão đại đáng thương, mối tình đầu bỏ lại anh xuất ngoại theo đuổi giấc mộng. Thời gian trôi nhiều năm, thật vất vả mới để ý một người, còn bị người ta nhanh chân đến trước.
Thế nên mới nói, cho dù là thích trai hay gái là quá trình phát triển tình cảm nó cũng giống nhau hết, vừa vui vẻ vừa đau khổ mà thôi.
Hà Lữ chào hỏi rồi đi ngay, rủ Cố Trường An lần sau có cơ hội thì cùng đấu hạng.
Lục Thành liền mất hứng: "Chơi với cậu ta làm gì, anh chơi với em."
"Anh chơi với em?" Cố Trường An cười ha, không chút lưu tình nói: "5v5 còn tạm được, đấu hạng thì không. Anh gà lắm, em dùng acc phụ chơi với anh mà còn bị anh hãm hại chết như thường. Lần trước chính là minh chứng tốt nhất."       
Sắc mặt Lục Thành cực kỳ khó coi, bão táp nổi lên, hắn chợt nở nụ cười: "Vậy em gánh anh đi."
Cố Trường An không ngờ tâm tình của người đàn ông còn có thể chuyển biến nhanh chóng như thế, còn tưởng phải cãi cọ với cậu, vậy mà lại cực kỳ dễ dàng thỏa hiệp. Cậu chậm rãi đi về phía trước: "Không muốn gánh, mệt."
"Anh là bạn trai em, gánh anh chơi game cũng không được?" Mặt Lục Thành tối sầm lạnh lùng nói, "Thêm nữa, anh căn bản cũng không thích chơi game, lãng phí thời gian lẫn tinh lực, còn chẳng phải vì muốn có thêm nhiều chủ đề trò chuyện với em sao."
Ý là, anh thử làm chuyện bản thân không thích, thậm chí cưỡng ép mình đi thích, cũng là bởi để em có thể yêu anh nhiều hơn chút.
Cố Trường An dừng bước quay đầu lại: "Sau cùng vẫn là em không đúng."
Lục Thành không nổi giận mà sải bước ôm người vào trong lồng ngực, lúc này ngàn vạn lần không thể bướng, bằng không chính là muốn chết.
Cố Trường An rất nhanh đã thua trận, thở nhẹ nói: "Gánh gánh gánh, buổi tối gánh anh làm hai ván."
Một bên khác, Hà Lữ trốn sau cái cây tận mắt chứng kiến cảnh này, cơm chó vụиɠ ŧяộʍ cứ thế vả lung tung vào mặt, y chùi đi một cái, đau lòng cho chính mình, rời đi là tốt rồi, còn ở đây lén lén lút lút tự ngược mình làm chi.
Hà Lữ lấy điện thoại bấm dãy số: "Này Lão Trương à, tôi nhìn thấy Cố Trường An ở trong núi, còn có Lục Thành kia. Hai người bọn họ nếu đánh ba thì có thể... Alo? Alo? Này! Đứt cáp?"
Y càu nhàu với cái điện thoại đã cúp: "Mẹ nó, làm gì không biết?"
Tại bệnh viện, Thi Trương dựa vào giường bệnh, chịu đựng bầu không khí vi diệu trong căn phòng. Cậu nghiêm mặt nghĩ, không nên vừa thấy Hà Lữ gọi đã không chút nghĩ ngợi trực tiếp cầm lên nhận, giọng lớn như vậy, vừa bắt máy đã kêu loạn.
Lão đại hẳn đã nghe thấy hết rồi đi.
Bạch Nghiêm Tu đoan trang ngồi bên giường, không thấy chút dị thường nào trên mặt, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Bên phía cấp trên tôi sẽ đi nói, tiền thuốc thang phí sinh hoạt cùng các phí cần dùng cũng sẽ không thiếu."
Thi Trương ừm một tiếng.
Bạch Nghiêm Tu đứng dậy: "Cậu dưỡng thương cho tốt, trước khi vết thương của cậu lành, nhiệm vụ to nhỏ gì đó không cần tham dự vào, dưỡng thương là chuyện quan trọng hàng đầu. Tôi sẽ bàn giao lại với Hà Lữ, bảo cậu ta tận lực đừng quấy rầy cậu."
Thi Trương gọi: "Lão đại."
Bạch Nghiêm Tu không quay đầu phất tay, biểu thị bản thân không sao cả.
Rời khỏi phòng bệnh, ấn đường Bạch Nghiêm Tu cau lại. Anh ra ngoài bệnh viện tìm chỗ châm điếu thuốc, khép mí mắt hút từng hơi một.
.
Cố Trường An vô cớ rùng mình một cái.
Lục Thành ôm lấy vai thanh niên cùng cậu băng qua rừng: "Sắp hết năm, biết điều này có nghĩa là gì không?"
Cố Trường An nhẹ như mây gió: "Nghĩa là em sắp chết rồi."
"Sau này đừng nhắc đến chữ đó nữa, xúi quẩy." Lục Thành nghiêm nghị nói xong, ngữ điệu không nhanh không chậm, "Đại kiếp nạn sẽ xuất hiện vào khoảng cuối năm nay, còn chưa rõ thời gian cụ thể và tình hình lắm, em phải thường xuyên ở cạnh anh, như vậy thì anh mới có thể đúng lúc bảo vệ em."
Cố Trường An tổng kết lại: "Anh chỉ là không muốn để em đến bệnh viện thăm Bạch Nghiêm Tu."
Lục Thành một bộ vô tội mà bất đắc dĩ: "Nếu như em nhất định muốn hiểu như vậy thì cũng không phải là không thể, chỉ cần em hiểu được lòng anh."
Cố Trường An không thèm để ý.
"Vạn nhất em độ kiếp thất bại, anh nhớ chôn em ở trong núi, ba em cũng có đó, hai cha con chúng em có thể bầu bạn." Cố Trường An nói, "Nếu như đến cả hài cốt của em cũng không còn, vậy thì thôi."
Người Lục Thành khựng lại, khuôn mặt che kín sương tuyết: "Em thành tâm muốn thấy anh thổ huyết?"
"Em chỉ nói vậy thôi." Cố Trường An nhìn cái cây già héo ở đằng trước, giọng miễn cưỡng nói, "Cũng chẳng ai biết được sẽ ra sao."
Lục Thành bóp thái dương.
Cố Trường An gọi hai tiếng nhưng người đàn ông đều không phản ứng, cậu đưa tay ra kéo: "Đi."
Lục Thành hất tay cậu ra, một khắc sau liền dùng sức nắm lại, dùng lòng bàn tay to rộng bao bọc lấy, khàn giọng nói: "Anh lớn tuổi rồi, tim không tốt, em đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh."
Cố Trường An: "..."
Chuyện này Cố Trường An không nói thì Lục Thành cũng nắm chắc trong lòng. Dẫu cho không có đại kiếp nạn, tương lai vẫn tràn ngập những ẩn số cùng biến số. Mỗi người trên thế giới này đều giống nhau, chỉ có thật sự bước tiếp thì mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, nên ứng đối ra sao, liệu có ứng đối được hay không.
Nếu như không thể ứng đối, vậy thì sẽ phải làm gì.
Sau khi Cố Trường An xuống núi không trở về ngủ một giấc chờ tiến triển bên Quý Thanh mà trực tiếp tìm Ngô Đại Bệnh, có một lời nói dối chưa xử lý xong, cậu cần phải đích thân đi một chuyến.
Cố Trường An lấy lời nói dối này khỏi bụng từ sáng sớm, cậu nhớ là của một người phụ nữ trẻ, vừa mới khóc, mang theo nghẹn ngào cùng thống khổ.
"Lúc đó mình đếm một hai ba, chúng ta cùng uống thuốc trừ sâu vào, vậy là có thể kết thúc rồi. A Viện, cậu là người quan trọng nhất của mình, mình sẽ không lừa gạt cậu."
Cái lời nói dối này nếu không nhanh chóng vạch trần thì sẽ biến thành lời nói dối lớn, nhiễm phải máu tươi, dính đến chết chóc.
Cố Trường An tụ họp với Ngô Đại Bệnh, biết được vài thứ.
Chủ nhân lời nói dối tên là Hạ Lỵ Lỵ, làm việc ở tòa số 17 hoa uyển Thanh Đằng căn 401, chuyên bán quần áo trên taobao.
Ngô Đại Bệnh giải quyết xong lời nói dối đầu tiên rồi tới, chỉ có thể hỏi thăm được vài thông tin sơ bộ của người trong cuộc. Còn làm sao tiếp cận, làm sao vạch trần thì cậu không nghĩ ra, an vị trên chiếc ghế dài dưới lầu toà nhà số 17 ôm cây đợi thỏ.
Cố Trường An bảo Ngô Đại Bệnh quay về, bên này cậu xử lý.
Ngô Đại Bệnh đi một đoạn đường ngắn liền quay trở lại, gãi gãi đầu hỏi: "Trường An, tối nay ăn gì?"
Cố Trường An hắt xì một cái, không chút nghĩ ngợi: "Lẩu."
Lục Thành một bên liếc mắt cậu một cái: "Ị còn không ị được mà còn đòi ăn lẩu?"
Sắc mặt Cố Trường An lạnh đi trong nháy mắt, mẹ nó em không cần sĩ diện hả?
Thái độ Lục Thành ương ngạnh không cho cự tuyệt nói: "Buổi tối ăn cháo."
Ngô Đại Bệnh nói: "Được."
Hai người muốn bức chết tôi? Cố Trường An vừa muốn nổi cáu thì cảm giác như có gì cọ cọ trên bả vai cậu. Cậu quay đầu ra sau, phát hiện trên bả vai có một đôi giày thêu. Tầm mắt di chuyển lên trên, trông thấy một người phụ nữ mặc diễn phục dân quốc treo cổ trên đỉnh đầu mình, thân thể đung đưa tới lui.
"..."
Mẹ, trước khi ra ngoài thật sự không nên nhỏ ngưu nhãn lệ.
Đợi đến khi Ngô Đại Bệnh đi, Cố Trường An nói với Lục Thành: "Cô ta cứ treo như thế?"
"Quỷ treo cổ, không treo thì còn thế nào?" Lục Thành nhìn về phía nữ quỷ, nơi sâu thẳm trong con ngươi xẹt qua một vệt kim quang, "Chồng nɠɵạı ŧìиɦ với em gái, người phụ nữ này nghĩ không thông liền thắt cổ tự sát. Thời đại biến chuyển liên tục nhưng cô ta vẫn cứ treo mãi ở một chỗ."
Cố Trường An nghi hoặc khó hiểu: "Tại sao cô ta không đi đầu thai?"
Lục Thành nói: "Ban đầu muốn báo thù, nhưng lúc đã có thể báo thù lại không xuống tay được. Lơ lửng lâu, quỷ sai dưới địa phủ đã quên mất cô ta, dù sau này muốn đi đầu thai cũng không được."
Cố Trường An liếc nhìn cô gái treo cổ dưới gốc cây: "Anh đưa cô ấy đi đi."
Lục Thành nói không được: "Một ngày không thể mở ra quỷ môn hai lần."
Cố Trường An nói: "Vậy để mai quay lại."
Cơ mặt Lục Thành co rúm, hắn cho rằng việc phổ cập kiến thức cho bé con một lần là cực kỳ cần thiết: "Em biết một tấm phù đuổi quỷ trên đạo giới có giá bao nhiêu không?"
Cố Trường An nói: "Không biết."
Lục Thành lại hỏi: "Vậy em có biết quỷ sư cấp bậc nào mới mở được quỷ môn, giá một lần mở ra là bao nhiêu không?"
Sao lại lắm vấn đề như vậy? Cố Trường An phiền: "Cũng không biết."
"Cái gì cũng không biết mà em bảo anh đưa cô hồn dã quỷ đi đầu thai." Lục Thành tức giận nói, "Đời đời nhà họ Lục đều có cái gia quy "Không ra tay miễn phí", thế nhưng, từ khi anh biết em đến nay anh vẫn luôn không thu xu nào."
Không chờ Cố Trường An nói, Lục Thành cũng đã chậm rãi tiếp tục: "Một tấm phù đuổi quỷ cấp thấp năm mươi ngàn, giá loại trung cấp cao cấp cao hơn mấy lần. Quỷ môn chỉ chủ động mở ra vào giữa tháng bảy, thời gian còn lại mà muốn mở thì phải tiêu tốn không ít linh lực, giá cả dao động từ một trăm đến hai triệu*. Em tự tính xem, anh đưa mấy tên tiểu quỷ đi đầu thai đã dùng mất bao nhiêu quỷ phù rồi?"
*~ 300 củ - 6 tỏi.
Cố Trường An hít ngụm khí lạnh, đệch, chẳng trách Lục gia có tiền như vậy.
Quá bất công, đời đời kiếp kiếp nhà họ Cố đều trông coi nhà cũ, đến một cọng lông còn không nhận được, cứ phải tiếp tục vất vả, trước khi chết còn phải lo lắng đại yêu bị trấn áp dưới lòng đất sẽ thoát ra quấy nhiễu nhân gian.
Lục Thành biết rõ còn hỏi: "Không vui?"
Cố Trường An hừ lạnh: "Anh cảm thấy em có thể vui lên?"
Cứ liên tục so sánh mình với người khác thì sẽ chỉ rước thêm muộn phiền cho mình, cậu đại diện cho toàn bộ Cố gia trợn trắng mắt với ông trời.
"Đây cũng không là gì, tất cả của cải anh sở hữu đều là của em." Lục Thành gãi gãi chóp mũi, "Những cực khổ em từng phải trải qua trong quá khứ, đều là cái giá phải trả để gặp được anh."
Cố Trường An phát tởm một trận: "Nửa câu sau anh coi ở đâu đấy?"
Lục Thành cũng hơi buồn nôn, quá không hợp với phong cách xử sự của hắn. Hắn giả vờ trấn định: "Trên manga."
Cố Trường An lộ ra biểu tình "Biết ngay là không phải anh tự mình nghĩ", vô cùng ghét bỏ xoa xoa cánh tay: "Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói linh tinh, không cẩn thận sẽ buồn nôn chết người."
Lục Thành không có ý định cứ vậy kết thúc: "Sau khi nhân vật chính nói câu đấy với một nhân vật chính khác, nhân vật chính khác kích động nhảy dựng lên ôm hôn hắn, hai người còn quay quay vài vòng."
"..."
Cố Trường An dở khóc dở cười: "Anh hai, em một mét tám ra mặt, anh một mét chín, anh xác định em có thể nhảy dựng lên ôm lấy anh, còn có thể quay vòng vòng?"
Lục Thành khá có hứng thú nói: "Thử xem."
"Thử cái quỷ." Cố Trường An lấy cái lọ ra xem quả cầu lời nói dối bên trong có thay đổi gì không, "Mau đi thôi, làm xong thì về ngay, bên Quý Thanh chẳng mấy chốc sẽ tìm em."
Lục Thành vẫn không động đậy.
Khoé mắt Cố Trường An giật giật, nhịn xuống kích động muốn đạp một cước: "Về hẵng thử."
Lúc này Lục Thành mới bước đôi chân dài.
Cố Trường An đi vào trong hành lang, luôn có cảm giác sau lưng có âm phong.
Lục Thành đút tay vào túi: "Phía sau tiểu khu này nhiều năm về trước có một bãi tha ma, san bằng đi xây lên công viên. Âm linh quanh đây khá nhiều, nếu mà ở lại lâu sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn nhỏ."
Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính: "Không có cách nào loại bỏ?"
"Anh đuổi quỷ, không quản phong thuỷ." Lục Thành việc không liên quan tới mình nhíu mày, "Em không để ý thấy trong tiểu khu này trồng rất nhiều cây đào sao? Trước đây thầy phong thuỷ cũng đã ghé qua."
Hắn nhàn nhạt nói: "Trong lòng nhiều thiện niệm hơn oán niệm thì sẽ không bị âm linh quấn thân."
Lòng Cố Trường An nói, đạo lý ai cũng hiểu, bắt tay vào làm lại không dễ như vậy.
Cửa phòng 401 rộng mở, đằng trước chất đống vài hộp giấy. Bên trong có người đang ngồi xổm trên đất đóng gói bao hàng, có người đang gọi điện với khách để xử lý vấn đề sau khi mua xong, có người đang gõ phím nhận đơn, rất ồn.
Cố Trường An đang định giả vờ thành một gia đình trong tiểu khu vào mua đồ thì đột nhiên cậu kéo Lục Thành vào hành lang bên cạnh.
Một người phụ nữ trẻ bước ra khỏi nhà, vừa đi về phía thang máy vừa gọi điện thoại.
Cố Trường An thông qua cảm ứng từ quả cầu lời nói dối biết được, cô chính là Hạ Lỵ Lỵ.
"A Viện, mình mua thuốc trừ sâu xong rồi. Buổi tối chúng ta có thể... Mua thật, không lừa cậu." Hạ Lỵ Lỵ mềm mỏng nói, "Chờ một lát, mình xin ông chủ nghỉ đã, đang đợi thang máy."
Đầu kia truyền đến giọng có vẻ thần kinh của A Viện: "Chẳng phải cậu muốn chết cùng mình sao? Tại sao không trực tiếp tới mà còn phải xin nghỉ?"
Sắc mặt Hạ Lỵ Lỵ hơi đổi một chút, cô aiz một tiếng: "Mình chỉ là nói theo bản năng, quên đi. Không sao, dù sao cũng không có liên quan gì đến mình đúng chứ? Không nói nữa ha, mình về ngay đây."
Cúp máy, tinh thần Hạ Lỵ Lỵ có phầm hốt hoảng, cửa thang máy mở ra, cô hít sâu, như đang hạ một cái quyết tâm rất lớn, cúi đầu đi vào.
Trong mắt Cố Trường An hiện lên vẻ tính kế: "Lục Thành, em nghĩ cách dẫn Hạ Lỵ Lỵ vào một góc, anh bố trí quỷ đánh tường nhốt cô ta lại, em giả quỷ lừa gạt cô ta, để cô ta thừa nhận bản thân nói dối."
Sau khi biết được giá trị của hắn còn nhờ vả hắn nhiều hơn, muốn gì được nấy. Lục Thành khoanh tay thuận theo: "Anh là gì của em? Tuỳ tùng? Trợ thủ? Hay là..."
Cố Trường An cười vô cùng dịu dàng: "Là người đàn ông của em."
Lục Thành lập tức nói: "Quỷ đánh tường đúng chứ, được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.