Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 47:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dám nhìn nữa ông đây gϊếŧ mày
Cố Trường An nấu cá lóc cũng như lúc làm mấy món ăn trước đấy, đều là chiếu theo công thức mà làm, điểm bất đồng duy nhất là lần này cậu dụng tâm.
Lúc món canh cá lóc hoàn thành, căn bản cũng không khác mấy với miêu tả trên công thức, vị thơm nồng nặc.
Thời điểm Lục Thành ăn canh, Cố Trường An ngồi bên cạnh nhìn hắn, như đứa học sinh tiểu học thấp thỏm bất an chờ được cha mẹ tuyên dương.
Miệng vừa hạ xuống, sâu trong nội tâm Lục Thành dâng trào một cảm xúc khó tả. Đầu lưỡi hắn phi thường nhạy cảm, lúc này nếm món canh cá, có thể nếm ra được bao nhiêu tâm tư cùng tinh lực thanh niên đã tập trung vào khi nấu.
Cố Trường An chờ nửa ngày cũng không đợi được phản ứng. Cậu thiếu kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Vị thế nào."
Lục Thành mở miệng nói: "Không tồi."
Cố Trường An không hài lòng liếc mắt: "Chỉ là không tồi?"
Lục Thành nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên, ánh mắt chòng ghẹo: "Thế em muốn đánh giá như nào?"
Cố Trường An đổi cách hỏi trực tiếp hơn: "Chấm mấy điểm?"
Lục Thành nói: "Chín trên mười."
Sắc mặt Cố Trường An cực kỳ khó coi: "Tại sao không phải là một trăm?"
Lục Thành không trả lời mà giải thích lý do tại sao lại là chín trên mười: "Nấu nướng được tám phần, một phần là nhờ tâm ý em bỏ vào."
Ồ, nghe rất có logic, Cố Trường An không nói hai lời lập tức bưng canh cá đi.
Lục Thành cản hành động của thanh niên, giọng điệu dỗ trẻ con nói: "Được rồi, cho em một trăm."
Khoé miệng Cố Trường An hơi vểnh lên, giả bộ không vui cười nhạo một tiếng: "Chậm rồi, em đã bực mình."
Sau đó Cố Trường An bảo Ngô Đại Bệnh chấm điểm cho cậu.
Ngô Đại Bệnh nói sáu mươi, xong nhìn sắc mặt cậu, liền nhanh chóng bỏ thêm mười điểm: "Canh cũng ổn, chỉ là bỏ hơi nhiều tiêu, uống vào xót họng."
Cố Trường An tháo kính xuống ngồi trên băng ghế nhỏ, trông như đã bị đả kích, tâm tình vô cùng phiền muộn.
Ăn đồ của bản thân mình nấu sẽ tự nhét thêm một bộ lọc, cho rằng vô cùng xịn xò, nhưng thực chất lại cực kỳ bình thường. Lục Thành nói phóng đại lên, Đại Bệnh là nói thật, trong hồ cá không bay ra lời nói dối của cậu.
Ngô Đại Bệnh có chút chân tay luống cuống, cậu ta ngốc nghếch an ủi: "Trường An, anh thật sự đã rất nỗ lực. Em cũng không nghĩ anh có thể..."
Cố Trường An mở miệng cắt ngang: "Bắt đầu từ ngày mai, mày dạy Lục Thành nấu cơm."
Ngô Đại Bệnh: "Dạ?"
"Anh suy nghĩ tỉ mỉ một chút, anh thật sự không có thiên phú về phương diện nấu nướng, Lục Thành có, mày thu anh ấy làm học trò đi." Cố Trường An đeo mắt kính một lần nữa, híp mắt cười, "Đừng nói cái gì mà mày vẫn có thể nấu cơm cho anh, sau này mày lập gia đình, sẽ có nơi mình muốn chăm sóc, phía bên anh cứ để Lục Thành lo là được."
Ngô Đại Bệnh nghe vậy sửng sốt một chút. Cậu cúi đầu, tay gãi gãi gáy, chần chừ nói: "Nhưng Lục tiên sinh sẽ không học đâu."
Cố Trường An tràn đầy tự tin: "Anh đi nói, mày chỉ cần quan tâm dạy dỗ."
.
Lục Thành đi vệ sinh xong ra ngoài, thiếu chút nữa đã va phải Cố Trường An. Hắn nhìn người nọ, thấy sai sai, lập tức đề phòng, lỡ như có tình huống đột ngột phát sinh thì cũng kịp thời làm ra biện pháp đối phó.
"Em đứng đây làm gì? Ngửi mùi thối?"
Cố Trường An không trả lời mà hỏi lại: "Đau bụng?"
Lục Thành đi về phía trước: "Không có."
Cố Trường An kéo người đàn ông lại, híp mắt chăm chú nhìn sang, giọng điệu bình tĩnh: "Xạo."
Lục Thành cúi chếch đầu cho cậu ánh mắt "Biết rồi còn hỏi".
Cố Trường An lắc đầu nói: "Dạ dày của anh mảnh mai hơn so với em tưởng."
Lục Thành đang định nói thì thấy thanh niên cực kỳ chân thành tiếp một câu: "Vì nghĩ cho dạ dày của anh, em đã có một quyết định."
Hắn có dự cảm xấu, vội vàng đổi chủ đề: "Không còn sớm, tắm rửa lên giường xem tivi thôi, có chuyện gì để mai lại..."
Cố Trường An đột nhiên sải bước đến gần giơ tay ôm lấy Lục Thành.
Thân thể Lục Thành chấn động, làm sao thế này? Bé con nhớ ba? Hay là cảm thấy được cho điểm quá thấp, càng nghĩ càng khổ sở? Hắn than thở, biết vậy đã sớm cho một trăm.
Vẫn là phải dỗ dành.
Bầu không khí rất tốt, Lục Thành cúi đầu hôn lên sợi tóc của thanh niên, sau đó dời xuống gương mặt cậu, bên tai vang lên giọng của cậu.
"Em đã nói chuyện với Đại Bệnh, bắt đầu từ ngày mai, nó dạy anh nấu cơm. Anh học cho tốt vào, tương lai của dạ dày anh, dạ dày em đều trông chờ vào anh nuôi sống."
"..."
Lục Thành kéo người đang nằm nhoài trong lồng ngực mình ra một chút: "Em nói thật à?"
Cố Trường An giương mắt mỉm cười với người đàn ông, tay chỉnh lại cổ áo hắn: "Vậy phải xem anh muốn đi cùng em bao xa."
Lục Thành nhìn cậu diễn.
"Nếu như anh chỉ định đi cùng em một đoạn rồi sau đó mỗi người một ngả, vậy anh cũng không cần học nấu cơm, em tìm người khác học." Cố Trường An chậm rãi nói, bày ra tư thái móc tim móc phổi, "Nếu anh muốn đưa em đến nhà anh, còn muốn lượn lờ khắp thế giới, ít nhất mấy món ăn thường ngày cũng phải biết. Em không thích ăn thức ăn ngoài ở nhà, cũng không muốn mời bảo mẫu, xuất hiện một người không quen khiến em không dễ chịu."
Lục Thành tiếp tục nhìn cậu diễn.
"Em biết anh sẽ nói, vậy tại sao em lại không học." Nói tới đây, Cố Trường An thở dài, lộ ra biểu tình bất lực tòng tâm, "Em không thể không thừa nhận rằng về phương diện nấu nướng, anh giỏi hơn so với em, lợi hại hơn em, thiên phú của anh cao đến mức khiến em phải hít khói. Em tin chỉ cần anh chịu học thì nhất định sẽ có thể học giỏi, thành học tinh."
Sắc mặt Lục Thành đen kịt, mở mắt nói phét tâng bốc cũng không cần lấy hơi, lương tâm của em có đau không?
Thấy thanh niên còn muốn nói, Lục Thành liền đỡ trán: "Được rồi, đừng nói nữa, anh học."
Cố Trường An thưởng cho hắn một cái ôm, con ngoan.
Một lúc sau, Lục Thành cưỡng ép đẩy Cố Trường An ra khỏi phòng, kéo cậu ra ngoài tiêu cơm, thuận tiện đi dạo phố hẹn hò.
Bảy tám giờ tối, trời lạnh đất đông, lạnh đến nỗi đau cả não, nhưng vẫn có rất nhiều người không muốn nằm ở nhà mà đi lang thang bên ngoài giữa cái rét, cũng chẳng phải là khỏe mạnh gì, chỉ là muốn động.
Cố Trường An mặc đồ phòng lạnh, mũ sau đội lên đầu, khuôn mặt bị giấu trong bóng tối, cả người bọc kín, cậu như con chó con bị Lục Thành lôi đi dọc đường.
Còn khoảng một tháng nữa là ăn tết nhưng trên đường đã có bầu không khí náo nhiệt của năm mới, đủ loại quán nhỏ trải từ đầu đường tới cuối đường, đinh đang khắp chốn.
Lục Thành mua khoai nướng cho Cố Trường An, mới vừa đi về, chưa kịp nói gì đã bị mắng.
Cố Trường An tháo khẩu trang trên mặt xuống, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên khờ khạo: "Khoai lang không vượt quá mười đồng, anh lại đưa người ta một trăm, lúc ra ngoài đầu óc bị cửa kẹp?"
Có người đi qua, Lục Thành kéo thanh niên về bên mình, nhìn sang bằng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, cái này có gì đâu mà nháo. Nhưng hắn vẫn hạ giọng giải thích: "Anh không thích mang theo tiền lẻ trên người."
Cố Trường An dại ra một hai giây: "Lúc thường anh ở ngoài đều làm như vậy?"
Lục Thành cực kỳ chẳng đáng là bao ừm một tiếng.
Cố Trường An hít vào một ngụm khí lạnh, bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của cậu, cậu không tưởng tưởng ra nổi hình ảnh và cảm thụ kia, nửa ngày nghiến răng nghiến lợi: "Vậy anh cho em đi, em thích."
Lục Thành nghe vậy liền lấy ví da ra bỏ vào trong tay cậu, để cho cậu cầm: "Đều cho em."
Cố Trường An chỉ là cứ thế thuận mồm nói chứ cũng không muốn. Cậu nhét ví da về túi áo bành tô của Lục Thành, lấy đi khoai lang trong tay đối phương, bóc ra miếng vỏ dùng thìa nhựa múc ăn.
Lục Thành ôn hoà nhắc nhở: "Coi chừng nóng."
Cố Trường An vừa đi vừa ăn, tâm trạng khá hơn một chút. Cậu nói sâu xa: "Anh hai, cho dù anh có tiền cũng không được tiêu lung tung như thế. Nếu em mà là chủ quán bán hàng rong, nhất định là trên mặt cười hì hì, nhưng lòng lại nghĩ, mẹ tôi ơi, đây là kẻ ngu ngốc cỡ nào đụng phải mình vậy."
"..."
Lục Thành không thèm để ý đến chút việc nhỏ này, ở nhà hắn chỉ kiếm tiền, không có chỗ dùng tiền, bởi vì hắn cái gì cũng có, chưa cần làm gì thì đã có người tranh thủ chuẩn bị cho hắn từ rất sớm rồi, chưa bao giờ dám để cho hắn có bất kỳ bất mãn nào.
Nói trắng ra là, tiền đối với Lục Thành cũng chỉ là một con số, hắn không quý trọng cái khái niệm ấy.
Đến đây gặp phải Cố Trường An, tam quan Lục Thành mới có thay đổi, ban đầu hắn còn chống cự, sau đó liền thuận theo tự nhiên.
Củ khoai đã to còn không ngọt, Cố Trường An ăn một phần ba, còn lại đều cho Lục Thành.
Lục Thành chạy về hướng thùng rác theo bản năng, dừng lại chừng một hai chớp mắt rồi trở về đường cũ, ăn nốt phần còn lại.
"Vậy mới đúng chứ, lãng phí xấu lắm." Cố Trường An nửa đùa nửa thật, "Chờ anh trở về, cha anh thấy anh thay đổi hòa hợp vào cuộc sống của dân thường, gần gũi với mọi người, sẽ cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, không chừng còn khen em một cái."
Da mặt Lục Thành co rúm, nghĩ nhiều quá rồi, chờ anh trở về, cha anh sẽ dẫn đám trưởng lão tam đường hội thẩm anh, nói không chừng còn sẽ động thủ.
Mẹ Bạch và ba Bạch mới vừa tham gia xong bữa tiệc của một người bạn quay về.
Xe đi ngang một chỗ, mẹ Bạch vô tình thoáng thấy cái gì, bà vội vã bảo tài xế dừng lại, hạ cửa sổ xe duỗi đầu ra ngoài xem, sau khi xác định đôi mắt thoáng cái đã trợn to.
"Trường An —"
Cố Trường An đang nói chuyện cùng Lục Thành đằng sau cái cây, nghe thấy tiếng la làm cậu giật mình, theo tiếng nhìn lại, đồng thời trên mặt hiện lên nụ cười lễ phép: "Chào dì Bạch, chú Bạch."
Ba Bạch vẫn trấn định, gật gật đầu đáp lại.
Mẹ Bạch thì không được, bà mở cửa xe đi xuống, lảo đảo bước tới, ngón tay chỉ Lục Thành bên cạnh Cố Trường An, nói chuyện cũng không lưu loát: "Con, con và cậu ta, hai người đã bên, bên nhau rồi sao?"
Cố Trường An cười nói: "Vâng ạ."
Mí mắt mẹ Bạch trợn một cái rồi tức khắc muốn xỉu, ba Bạch đưa bà về trong xe, phất tay kêu tài xế nhanh chóng lái đi, càng nhanh càng tốt.
Trở về nhà, mẹ Bạch bảo quản gia lấy cho bà một chai Lafite, bà vừa uống vừa nói mình là đang may áo cưới cho người ta, cứ lặp đi lặp lại một câu.
Chuyện làm ăn có bao nhiêu ba Bạch đều có thể quản, nhưng ông không quản được bạn già, hết cách đành gọi điện cho con gái.
Bạch Trân Châu đang tăng ca trong phòng làm việc, nhận được cuộc gọi lâp tức vội vàng lái xe trở về.
Trên đường về Bạch Trân Châu đã biết chuyện xảy ra, đồng thời cũng nghĩ xong đối sách. Lòng cô cũng mệt, chính mình cũng là một người thất tình, còn phải an ủi ngược lại mẹ mình.
Mẹ Bạch ngồi trên ban công uống rượu, mặc áo khoác lông chồn, uống Lafite chưng cất, mới vừa thả ra một chút ưu sầu đã bị xa hoa nhai nuốt mất.
Bạch Trân Châu ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rót cho mình một ly rượu đỏ nói: "Mẹ à, nghĩ thoáng một chút, thời đại này yêu đương thì có tính là gì, chẳng phải ngay cả kết hôn còn có thể ly hôn sao?"
Mẹ Bạch bừng tỉnh: "Nói cũng đúng nhỉ, anh của con vẫn còn cơ hội."
Bạch Trân Châu thuận thế gật đầu.
Mẹ Bạch cụng ly cùng con gái: "Trường An hẳn là lần đầu tiên yêu đương."
"Lần đầu tiên chính là mối tình đầu." Bạch Trân Châu dùng thân phận của người từng trải nói, "Đa phần mối tình đầu đều chỉ còn trong hồi ức, không thích hợp đặt vào cuộc sống hiện thực."
Mẹ Bạch sáp vào chút: "Là sao?"
"Bởi vì là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, dựa cả vào sự nhiệt tình chống đỡ. Khởi đầu vô cùng tốt đẹp, mỗi bước đi đều tràn đầy ảo tưởng cùng mong chờ với tương lai." Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Bạch Trân Châu bị mấy phần hoài niệm bao trùm, "Thế nhưng cứ càng đi thì nhiệt tình sẽ giảm dần, tiếp theo sau đó chính là đủ loại vấn đề, một phần là không thể giải quyết, một phần là không muốn dành tâm trí để giải quyết, chậm rãi phai nhạt đi."
Mẹ Bạch để ly rượu xuống đứng dậy: "Trân Châu, con vẫn nhớ về thằng nhóc vừa gầy vừa đen mở quầy canteen hồi con còn đi học sao?"
"..." Chuyện từ 800 năm trước, vậy mà mẹ lại nhớ rõ ràng đến như thế.
Bạch Trân Châu cũng đứng lên, tức giận nói: "Mẹ, đang nói về Trường An và anh con, tại sao lại lên đầu con rồi?"
Hai mẹ con giằng co chốc lát, mẹ Bạch bỏ đi ý nghĩ lôi lại chuyện cũ. Bà ngồi xuống lại: "Nói tiếp chuyện của anh con, ngay cả người cũng không ở nhà, như vậy thì làm sao có thể theo đuổi Trường An chứ."
Bạch Trân Châu thu cảm xúc lại: "Anh ấy bận rộn công việc."
"Chẳng phải có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn sao?" Mẹ Bạch nghiêm gương mặt già, "Con nhìn lại cậu Lục Thành kia xem, sống tại nhà Trường An, mỗi ngày ở cùng một chỗ với thằng bé, cái này gọi là gì con biết không? Cái này gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!"
Bạch Trân Châu dựa vào lưng ghế ngước nhìn ánh trăng: "Hai người cả sáng đến tối đều dính lấy nhau thì sẽ chán."
Mẹ Bạch không theo kịp mạch não người trẻ tuổi: "Sẽ chán sao?"
"Tất nhiên rồi ạ, ái tình cần được giữ tươi, ngày nào cũng sớm chiều ở chung thì sẽ rất khó duy trì sự mới mẻ. Kết hôn còn có thể dựa vào trách nhiệm hôn nhân mà buộc chặt. Nếu như chưa kết hôn, còn chẳng phải muốn chia tay thì cứ chia tay sao." Bạch Trân Châu hiếu kỳ dò hỏi, "Mẹ, sao mẹ và ba đến được với nhau thế?"
Mẹ Bạch nói: "Mẹ và ba con khi đó đơn giản hơn nhiều. Hai người gặp mặt cùng ăn bữa cơm, bà mối hỏi có được hay không, đôi ta nói được, liền bắt đầu định ngày ngay, kết hôn sinh con, nuôi dạy con cái, bước đi từng bước từng bước, chưa từng xảy ra trắc trở gì."
Bạch Trân Châu ước ao, giản đơn như vậy mới là chân thật nhất.
.
Hôm sau Cố Trường An bảo Ngô Đại Bệnh đi vạch trần hai lời nói dối, người trong cuộc đều ở gần đây, thuận tiện. Cậu cùng Lục Thành đến tiểu khu Ngũ Khang ở, không trực tiếp đến cục công an.
Nhờ phúc của mẹ của Ngũ Khang, các nhà truyền thông nắm lấy không buông, chỉ về phía lực lượng cảnh sát đưa tin rầm rộ.
Cố Trường An đã nói chuyện với Quý Thanh, lúc cậu đến không được có truyền thông hay người nằm vùng quanh đó, không muốn mình và Lục Thành bất ngờ bị xuất hiện trên ống kính.
Ngũ Khang thuê phòng 802.
Nhóm người Cố Trường An vừa mới đến cửa, đã nghe thấy tiếng đập đồ truyền ra từ bên trong, xen lẫn tiếng chửi thô tục không thể tả, còn có tiếng khóc phụ nữ, một trận ầm ĩ.
Vương Minh Minh nhấn chuông cửa, tràn đầy sức sống quát lên: "Trần Danh!"
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, mấy phút sau, cửa mở ra từ bên trong, kèm theo giọng nói lanh lảnh: "Đội trưởng Quý, cảnh sát Vương, cảnh sát Lưu, là mọi người sao, mau vào đi mau vào đi."
Cố Trường An nghe giọng thôi cũng biết là Trần Danh. Cậu giương mắt nhìn lại, gần như giống với trong tưởng tượng của cậu, vạm vỡ, cả người ẻo lả.
Ánh mắt Trần Danh qua lại trên người Cố Trường An và Lục Thành: "Hai vị đây là?"
Vương Minh Minh nói: "Cố vấn hỗ trợ tra án." Và người nhà cố vấn.
Khi tiến vào, Lục Thành đi cuối với Cố Trường An, cau mày thấp giọng nói: "Cái tên Trần Danh kia nam nữ ăn sạch."
Cố Trường An cũng đã nhìn ra từ ánh mắt của đối phương rồi, ngoài cười trong không cười nói: "Hắn ta muốn được anh làm, tốt nhất là đánh hắn một trận, đánh đến mức hắn khóc lóc xin tha."
Lục Thành vuốt ve cằm cậu: "Anh chỉ muốn làm vậy với mình em."
Cố Trường An đẩy tay hắn ra đi thẳng vào, vành tai đỏ ửng lộ ra sau sợi tóc rối.
Lục Thành nhìn mà sửng sốt, nửa ngày mới hồi thần lại.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách tương đối rộng, bày trí thiên hướng về phong cách châu Âu. Trên đất có mảnh vỡ thủy tinh, gối ôm, hộp khăn giấy, gạt tàn thuốc lá, khăn trải bàn, hoa quả gì đó, khắp nơi bừa bộn.
Trần Danh nhặt điện thoại ở góc tường lên lau một chút, ngẩng đầu cười gượng nói: "Bạn gái của tôi cãi nhau với tôi thành thế này."
Quý Thanh hỏi: "Vì sao lại cãi nhau?"
Giọng Trần Danh mềm mỏng: "Cũng không có gì, chỉ là phụ nữ tháng nào cũng có mấy ngày như vậy. Cô ấy cũng không..."
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở tung, một người phụ nữ trẻ tuổi tóc tai bù xù lao ra, đổ ập một trận mắng xuống Trần Danh: "Nói đi, tại sao không nói? Anh có mặt mũi tìm gái, vậy sao không có mặt mũi nói?"
Mặt Trần Danh cứng ngắc: "Cảnh sát đang ở đây, cô đừng có nói nhăng nói cuội."
"Tôi nói nhăng nói cuội?" Mắt người phụ nữ trẻ tuổi đỏ bừng đạp sang, khắp mặt toàn là mỉa mai, "Người đó gửi tin nhắn cho anh, nói đêm ấy anh rất tuyệt..."
Trần Danh che miệng bạn gái, cố gắng nở nụ cười về hướng mấy người Cố Trường An. Mặc dù bên trong nụ cười này có thẹn thùng, mà càng nhiều hơn chính là đắc ý, có người nói tôi rất tuyệt đó.
Người phụ nữ trẻ tuổi nhảy dựng lên vả mạnh vào mồm hắn: "Đồ đê tiện!"
Trần Danh hơi sững sờ, chạy đến trước mặt Quý Thanh líu ríu khóc lên: "Quý đội, cô đã thấy chưa? Bạn gái tôi đánh tôi như đánh chó ấy. Cái này có tính là bạo lực gia đình không? Tính đi, cô nhất định phải phân xử cho tôi."
"..."
Cố Trường An có chút bội phục Trần Danh, mình là một 0, còn yểu điệu, có khuynh hướng thích bị tra tấn, vậy mà vẫn làm chuyện kia lúc ở bên bạn gái được, chuyển đổi vị trí linh hoạt, là một tra nam thiên phú dị bẩm.
Trần Danh càng khóc càng dữ dội, tạng người lớn, toàn thân là khối cơ bắp, trang thêm dáng vẻ bị bắt nạt, độ tương phản rất cao. Hắn khóc thì thôi đi, khoé mắt còn không ngừng nhìn về phía Lục Thành, trông dáng vẻ là muốn lấy được sự chú ý.
Lục Thành mặt không cảm xúc đứng, xem như Trần Danh không tồn tại.
Cố Trường An ở cạnh trên mặt trái lại mang nụ cười hiền lành, ánh mắt sau thấu kính lại thâm trầm lạnh lẽo, dám nhìn nữa ông đây gϊếŧ mày.
Trần Danh bị doạ run run một chút.
Người phụ nữ trẻ tuổi khoanh tay ngồi trên ghế: "Đồng chí cảnh sát, nhìn hắn như vậy tôi bỗng tự hỏi, một người đàn ông to con như thế vậy mà lại ẻo lả thành cái đức hạnh này, vậy rèn luyện ra một đống cơ bắp thì có ích lợi gì."
Trần Danh vểnh tay hoa lan chỉ*, sau khi nhận ra thì rụt tay lại: "Cô nói ai ẻo lả?" [EDIT] Hôm nay cậu có nói dối không? - Tây Tây Đặc - Chương 47
"Ai ẻo lả thì tôi nói người đó." Người phụ nữ trẻ tuổi cười lạnh, "Đêm ngày 17 anh căn bản không có qua đêm ở nhà đồng nghiệp. Nếu không phải tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại anh thì tôi vẫn còn không hay biết gì. Đám đàn ông các người đúng là chẳng có một ai tử tế!"
Cố Trường An, Lục Thành, Vương Minh Minh ở đây: "..."
Người phụ nữ trẻ tuổi sau đó mới nhận ra. Cô lập tức xin lỗi, nói mình không nên đánh đồng như vậy.
Trần Danh khịt khịt mũi: "Đồng Đồng, bạn cùng phòng của tôi mất tích, xảy ra chuyện lớn, cảnh sát đến để tra án, cô không thể nào đừng có làm loạn thêm à? Chuyện của hai ta lần sau lại nói."
"Không cần nói, hai ta không có lần sau."
Vương Đồng nhấc túi da lên: "Đồng chí cảnh sát, nơi này không có chuyện của tôi, tôi có thể đi được chưa? Cửa hàng buổi sáng rất bận."
Quý Thanh nói: "Có nhu cầu bọn tôi sẽ liên hệ cô."
Vương Đồng vừa đi, Trần Danh lập tức tuôn ra nỗi khổ chất chứa, nói hắn không dễ dàng như nào, bạn gái hắn cố tình gây sự làm sao, còn nói hắn nghiêm túc thế này thế nọ với tình cảm của hai người chừng nào.
Lưu Duyệt cầm cuốn sổ, một chữ cũng không viết, tất cả đều là lời thừa thãi.
Trần Danh không vui, giọng the thé nói: "Ôi chao em gái à, tôi nói nhiều đến thế, sao cô không viết xuống vậy, chẳng phải bảo ghi chép lại sao?"
Lưu Duyệt giả bộ không nghe thấy. Cô không nhìn ra Trần Danh còn có ham muốn chơi đùa cùng đàn ông, chỉ biết là đang có người yêu mà còn ở ngoài tìm phụ nữ khác, đây chính là cặn bã, bị phát hiện ra mà thái độ vẫn chẳng để vào mắt, cực phẩm trong hàng cặn bã.
Vương Minh Minh vỗ vỗ vai Trần Danh: "Người anh em, thật sự tìm gái sao?"
"Đừng nghe cô ta ăn nói bậy bạ, không phải gái, là một nhân viên trong câu lạc bộ." Trần Danh nhích người lại gần Vương Minh Minh, ngại ngùng cười nói, "Chúng tôi chỉ là vui đùa một chút."
Vương Minh Minh rào rào nổi lên một lớp da gà. Anh dời đi chút nói: "Sẽ nguy hiểm đấy."
Trần Danh ngây thơ chớp chớp đôi mắt: "Không phạm pháp chứ?"
Vương Minh Minh không chịu được dáng vẻ buồn nôn này của hắn, muốn cho một cước.
Quý Thanh không ngừng đi lại ở trong phòng khách bỗng đột nhiên hỏi: "Đến khách sạn nào?"
Trần Danh lúng túng xoa bóp ngón tay: "Không, không đến khách sạn, quá mắc, không có lời, đi nhà nghỉ."
Quý Thanh hỏi rõ tên nhà nghỉ và thời gian Trần Danh ra vào, sau đó bắn ánh mắt cho Vương Minh Minh.
Vương Minh Minh lập tức mang theo Lưu Duyệt đến nhà trọ điều tra camera giám sát.
Quý Thanh hỏi Trần Danh vài vấn đề, Trần Danh như trước hỏi gì đáp nấy, đồng thời cũng thừa nhận rằng mình nói dối, thề mình không cố ý nói đêm 17 hôm ấy qua đêm ở nhà đồng nghiệp, chỉ là vì muốn giấu diếm bạn gái.
"Quan hệ của anh và Ngũ Khang lúc thường như nào?"
Trần Danh nói: "Rất tốt."
Còn nói dối.
Cố Trường An cho Quý Thanh một cái liếc mắt ra hiệu rồi tiến thẳng vào phòng ngủ của Ngũ Khang. Phòng ngủ chính ở phía nam, diện tích lớn, ánh sáng tốt, mặt trời phủ kín toàn bộ cửa sổ.
Có một chiếc bàn làm việc được đặt trong góc, trên bàn để hai cái màn hình máy tính, nhìn thì hẳn bình thường sẽ chơi game trên hai tài khoản, hoặc có thể là một bên chơi game, một bên xem phim.
Tầm mắt Cố Trường An tuỳ ý quét qua: "Phát hiện cái gì sao?"
Lục Thành nói: "Ga trải giường và những đồ dùng hàng ngày đều có màu hồng nhạt, hoặc là tên Ngũ Khang kia có tâm hồn thiếu nữ, hoặc là có người mua cho cậu ta."
Ai mua cho cậu ta? Người nhà? Hay là một người bạn nào đó? Cố Trường An rút tầm mắt thả về trên người đàn ông: "Ý anh là cậu ta biết Trần Danh có loại ham muốn kia à?"
Lục Thành chậm rãi đánh thái cực với cậu: "E rằng biết, e rằng không biết."
Nói bằng chưa nói.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mắng của bác gái.
"Lầu trên, cho thể diện mà không cần đúng không? Ban công chỉ có một nhà của cậu hả? Quần áo ướt sũng còn lấy ra phơi nắng, có muốn cho người ta phơi hay không?"
Tiếp theo là giọng Trần Danh: "Bệnh thần kinh!"
"Vâng, tôi thừa nhận là ban đầu tôi có đem phơi quần áo ướt sũng, lầu dưới tới cửa tìm tôi, tôi vội vàng cầm tất cả đống quần áo đấy trở về ngay. Bản thân tôi cũng không thích có xích mích với người khác, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Sau này tôi bỏ hết thảy đồ vào máy giặt sấy khô rồi mới treo ra, Ngũ Khang cũng không móc quần áo ướt sũng bên ngoài. Chị gái dưới lầu lại nắm lấy chúng tôi không tha, nói chính là quần áo của chúng tôi tích nước. Có một lần bọn tôi treo quần áo ra ban công nhưng không treo ra phía ngoài, chị ta còn nói là do bọn tôi làm. Quý đội cô xem có nực cười hay không?"
Quý Thanh hỏi: "Quần áo không tích nước?"
Trần Danh nói: "À không, cũng chỉ là có hơi ướt một chút. Chẳng phải tôi thấy trời đẹp thì lập tức mang ra phơi sao?"
Quý Thanh nhìn về hướng ban công, ánh nắng quả thật không tệ: "Vậy hẳn là tầng trên nhà anh có người phơi quần áo ướt sũng."
Trần Danh hừ hừ: "Vậy mà lại vu khống bọn tôi, lần nào cũng thế."
Bác gái lầu dưới cất cao giọng mắng lên, nói mình phơi nắng chăn, mặt trên có rất nhiều giọt nước, buổi tối không có cách nào đắp, còn nói sẽ tìm quản lý bất động sản, sẽ không cho qua việc này dễ như thế.
Trần Danh giậm chân, quay đầu về phía ban công mắng: "Đầu óc có vấn đề thì tới bệnh viện khám sớm chút đi. Đồ tôi phơi là cái tôi giặt hôm qua, bà nói tôi nghe làm sao mà tích nước được?"
Cố Trường An cùng Lục Thành rời khỏi phòng, nhìn thấy một cô gái mặc áo ngủ nằm nhoài trên ban công, đầu hướng về phía ngoài, mái tóc như mới gội qua, ướt sũng phủ ở phía trước, từng giọt từng giọt nước chảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.