Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 45:




Anh là bạn trai em
Cố Trường An trao đổi ánh mắt cùng Lục Thành, định không chờ Bạch Nghiêm Tu nữa, xong việc lại tìm anh tính sổ sau.
Ngay lúc này, sắc mặt Lang Dư đột nhiên thay đổi, biết mình trúng mai phục, bị lừa rồi. Gã hoá thành nguyên hình ngửa mặt lên giận dữ rống một tiếng, nhanh chóng chạy vào cửa sơn động.
Bụi bặm trong sơn động bay khắp trời.
Cố Trường An nắm lấy tay Lục Thành đưa qua đứng dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau là biết đại trận Bạch Nghiêm Tu bố trí không hoàn thành.
Đại trận còn thiếu một bước mấu chốt nữa mới thành, bây giờ Lang Dư phá hoại, không có cách nào mở ra. Vốn sẽ không có sai sót, là vì Bạch Nghiêm Tu hạ lệnh không đúng lúc làm trễ nải mất hai ba phút, thế cuộc từ lẽ ra nắm chắc biến thành ác chiến.
Vậy thì chết chắc rồi.
Dưới màn đêm, ánh trăng rọi trên lớp tuyết đọng dày đặc, soi sáng ra một vầng sáng trắng bạc mà cô đơn lạnh lẽo.
Tuyết trắng rất nhanh đã bị dấu chân lộn xộn bao phủ, tuyết dính bùn đất như thanh kiếm bén nhọn bay ra tứ phía, trời đất nhất thời đầy rẫy không khí tanh tưởi.
Bạch Nghiêm Tu và Thi Trương đang đánh nhau với Lang Dư, Hà Lữ đứng bên ngoài, tay không ngừng cầm chuông bạc lắc lắc, tạo ra một vòng ánh bạc khuếch tán về bốn phía, chém gϊếŧ nhau với đám hắc khí.
Hà Lữ đột nhiên hét lớn một tiếng: "Lão đại, gã ta muốn chạy!"
Dứt lời, Hà Lữ lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị hạt tuyết Lang Dư dùng đuôi quét tới bắn trúng. Chất lỏng ấm áp chảy xuôi xuống từ tai vào trong cổ, y dùng tay lau đi, cả một tay toàn là máu đỏ tươi.
Hà Lữ trừng mắt gọi mẹ, tức giận nắm lấy hai tờ phù lục xông vào vòng chiến mau chóng dán lên người Lang Dư rồi lui ngay, kết quả vẫn bị đuôi đối phương đập vào. Phần lưng bị đập của y đau rát từng cơn, cảm giác như thanh máu HP trên đầu mình đang không ngừng giảm đi. Đã thiếu máu, nếu thêm hai nhát nữa chắc sẽ chết.
Khẽ cắn răng, Hà Lữ lập tức quay lại ném bùa chú.
Lúc Cố Trường An đi ra vừa vặn chứng kiến màn này, cậu cảm thấy Hà Lữ cứ như doraemon, mang theo túi đeo trước người, thỉnh thoảng lại móc bùa chú ra từ bên trong, dáng dấp rất buồn cười.
Lục Thành đứng bên cạnh Cố Trường An đút tay trong túi áo khoác đen, an tĩnh điềm đạm.
Cố Trường An liếc mắt người đàn ông một cái: "Anh không lên?"
Lục Thành nói: "Chờ một lát."
Đất này cách xa khu dân cư, vô cùng trống trải, đánh nhau kịch liệt cũng sẽ không có khán giả gì chạy tới, ngay cả chim chóc dường như cũng đã cảm nhận được mà trốn đi từ sớm.
Hà Lữ không ngừng nháy mắt với Cố Trường An, anh bảo bạn trai anh lên đi chứ, anh ta không lên lỡ chúng tôi đoàn diệt thì sao? Cùng lên thôi, còn chờ cái gì nữa?!
Cố Trường An biết Lục Thành là hạng người gì, cậu không lên tiếng, chỉ khép nửa mí mắt theo dõi tình hình trận đấu.
Cũng không lâu sau, cánh tay trái của Bạch Nghiêm Tu đã bị Lang Dư cào thành vết thương, tức khắc da tróc thịt bong, không ngừng chảy máu, đi lướt qua tuyết để lại một vệt máu.
Lục Thành lúc này mới không chút hoang mang giơ tay phải ra, trường kiếm dần dần hiện ra từ trong bàn tay hắn. Hắn cầm chuôi kiếm chém từ giữa trời xuống, luồng kiếm khí mạnh mẽ khiến khiến cho thần hồn mấy người ở đây đều chấn động.
Có Lục Thành gia nhập, thế cuộc xuất hiện thay đổi rõ rệt.
Lang Dư càng ngày càng vất vả ứng phó, phẫn hận cùng tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng mãnh liệt.
Hà Lữ vừa rung chuông vừa tới gần Cố Trường An ném cho cậu một tấm bùa chú. Mặt mày xám xịt thở hổn hển nói: "Cái này là đồ tốt, anh giữ trong tay, chốc nữa lang yêu mà muốn vác theo anh làm con tin chạy trốn thì anh có thể nhân cơ hội dán bùa lên ngực của gã."
Cố Trường An lấy ra một cái từ lồng ngực: "Tôi có rồi."
Hà Lữ: "..."
Đệch, mình quên mất, anh ta có một người bạn trai siêu khủng.
Cố Trường An chỉ lục lạc trong tay Hà Lữ: "Đây là cái gì?"
Hà Lữ nhe răng trợn mắt: "Lục lạc đó."
Mắt Cố Trường An trợn trắng.
Hà Lữ này một tiếng, tinh thần phấn chấn nói: "Trấn yêu linh, không những chặn được yêu khí mà còn có thể chống lại quỷ khí, sư phụ của tôi cho tôi, thoạt nhìn như món đồ chơi nhỏ mười xu nhưng đã cứu mạng tôi nhiều lần."
Cố Trường An nhìn Thi Trương đang vung trường đao, quay đầu hỏi: "Anh là sư huynh cùng môn phái với Thi Trương?"
"Đã bị anh nhìn ra rồi?" Hà Lữ khoa trương cường điệu ôi a, lắc lục lại chặn rơi yêu khí tới gần Cố Trường An, "Nói thật với anh, nó là sư đệ của tôi."
Cố Trường An "À" lên một tiếng: "Vậy còn Bạch Nghiêm Tu? Tại sao anh ta không có pháp khí?"
Hà Lữ thần sắc sùng bái nói: "Bản thân lão đại chính là thần binh lợi khí, không cần pháp khí tăng thêm."
Cố Trường An nói: "Cậu không qua đó à?"
Hà Lữ ho khan hai tiếng: "Là thế này, tôi là một pháp sư, da mềm, không thể dựa vào quá gần, sẽ bị đối thủ xiên mất. Lão đại là cận chiến, Thi Trương là tanker, hai người bọn họ da dày, có thể đỡ đòn. Đội hình của ba bọn tôi đại khái chính là như vậy."
Cố Trường An động động đôi môi trắng đến xanh lên: "Tuy rằng pháp sư da mềm nhưng sát thương cao."
Hà Lữ dại ra mấy giây rồi dùng cái bàn tay để không kia vỗ vai Cố Trường An cười ha ha nói: "Hội anh em chơi vương giả vinh diệu."
Cố Trường An nhìn vết máu ở bả vai, lại nhìn lỗ tai chảy máu của Hà Lữ: "Sát thương của cậu ở đâu?"
"Trấn yêu linh chẳng những có thể chặn yêu khí, còn có thể tăng sức phòng ngự cho lão đại và Thi Trương, quấy nhiễu tinh thần đối thủ, tấn công tăng theo cấp số nhân, sát thương đã rất cao rồi..."
Hà Lữ nhìn hai con mắt xanh biếc của lang yêu, doạ mắng câu mẹ mày.
Dường như Lang Dư phát hiện Hà Lữ đang uy hiếp gã, trực tiếp thả người từ trên cao nhảy xuống, hướng về phía cuống họng Hà Lữ xé đi.
Cố Trường An muốn đưa tay kéo Hà Lữ qua một bên, Hà Lữ cũng đã cấp tốc chạy đi, cho là cậu quá yếu, sợ liên luỵ đến cậu thì hỏng việc.
Hà Lữ lùi tới lùi lui, dưới tình thế khẩn cấp ném lục lạc đi chạy về sau lưng sư đệ tanker Thi Trương.
Thi Trương chém một đao sang, ngăn lại một đòn của Lang Dư.
Hà Lữ thừa cơ nhảy lên người Lang Dư, lấy ra yêu phù cao cấp duy nhất trong bao, còn chưa kịp dán lên huyệt mệnh môn của đối phương đã bị đối phương hất ra ngoài. Y rơi giữa không trung ngã vào từng lớp tuyết, ngã đến nỗi phổi đau nhức, thân thể co quắp phun ra một ngụm máu lớn, khắp trời toàn là màu máu, giống như nhìn thấy mưa máu.
Lang Dư phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc, yêu phù cao cấp bị chấn động chia năm xẻ bảy.
"..."
"Má ơi! Tôi đã nhọc lòng làm ra đó, mẹ kiếp tôi... Phụt..."
Hà Lữ thổ huyết, ói ra cả mặt Thi Trương.
Thi Trương lau máu đi xoa lên quần áo một chút, tức khắc gia nhập chiến cuộc.
Lang Dư chỉ là lão yêu vương, rất nhiều năm trước tu thành hình người rồi lạm sát người vô tội, làm mưa làm gió, sau đó lại thoát khỏi vây đánh của đạo giới chạy đến nơi này, sống làm nửa nhân loại.
Nếu như không phải lần trước Lục Thành tập kích dẫn đến việc gã liên tiếp bị thương, sau đó còn có Bạch Nghiêm Tu truy sát, gã cũng sẽ không bị bức đến mức nổi loạn, cố tìm đường sống trong cái chết.
Lang Dư biết mình không thể cứu vãn. Hắn trừng đám nhân loại, thở hổn hển trầm thấp, trong đôi mắt lục bích có phẫn nộ, không cam lòng, còn có điên cuồng.
Đồng tử Cố Trường An co rụt lại, Lang Dư tám chín phần mười muốn bộc phát kim đan, lưỡng bại câu thương, nổ chết cùng tất cả bọn họ.
Cho dù là thật hay giả, ngay từ giây khắc đầu tiên Cố Trường An đã dùng tốc độ đáng sợ vọt vào chiến trường giơ tay đỡ một móng vuốt của Lang Dư, đè vai Lục Thành đưa hắn rời khỏi chiến trường.
Bạch Nghiêm Tu cũng nhận ra được. Dưới cằm anh banh chặt liếc nhìn bóng hình Cố Trường An, mím môi bảo Hà Lữ và Thi Trương lui lại, bản thân chẳng những không lui mà trái lại còn không ngừng tiếp cận Lang Dư, định chiến đấu đến chết.
Cố Trường An cắn ngón tay, nhanh chóng nhỏ một giọt máu vào trung tâm mỗi tấm bùa.
Hà Lữ không hiểu hành động này của thanh niên là gì, ngay sau đó liền thấy đối phương ném toàn bộ bùa chú ra ngoài không trung, tư thế tiêu sái tùy ý.
Y chưa kịp bắt về một hai tờ, đau lòng trời ơi đất hỡi: "Sao anh lại ném toàn bộ..."
Tiếng nói đột nhiên ngưng lại, Hà Lữ trông thấy từng tấm bùa một bị một thế lực nào đó dẫn dắt dựng thẳng giữa không trung, vây nhốt lang yêu lại, từng ánh kim quang tản ra từ bùa chú như thanh kiếm bén nhọn đâm vào trong cơ thể gã.
Hà Lữ trợn mắt líu lưỡi, vãi cả đái, ngầu tới vậy?
Có thể được tộc trưởng đời tiếp theo của Lục gia để ý, vậy chắc chắn không phải chỉ là một người mở cửa hàng nhỏ, một người câu cá bình thường, y chép miệng một cái.
Từng ánh kim quang xuyên qua cơ thể Lang Dư, giống như hoá thành từng sợi xích khoá chặt xương của gã nhốt gã lại. Gã lộ ra răng nanh dính máu gầm thét, cả da lẫn lông khắp người máu me đầm đìa.
Cố Trường An cho bọn Lục Thành Bạch Nghiêm Tu năm giây tranh thủ thời gian.
Lục Thành cầm trường kiếm trong tay vung hai phát, hai ánh kiếm chói mắt xẹt qua tuyết đọng biến thành hình quạt giam cầm Lang Dư bên trong.
Bạch Nghiêm Tu nhảy vọt lên trong chớp mắt, dùng nắm đấm nện xuống đỉnh đầu của Lang Dư.
Thân thể Lang Dư lảo đảo, ngã rầm rầm xuống đất.
Khói đen từng chút tản đi, tuyết xung quanh như bị gió bão quấn qua, khắp nơi bừa bộn. Nơi tranh đấu cũng chỉ còn lưu lại một hố sâu rộng lớn cùng một con lang yêu thoi thóp.
Bạch Nghiêm Tu dùng thừng trói yêu trói lang yêu lại, làm xong hành động này, anh liền mím môi đến chỗ Cố Trường An.
Hà Lữ ôm ngực ho ra máu, việc cái hố sâu này bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó, nhất định sẽ có truyền thông và mấy người ưa mạo hiểm đến đây, các loại tin tức kỳ lạ cổ quái cũng sẽ xuất hiện trên mạng.
Trong đó bao gồm cả bàn luận về yêu quái, không ai tin.
Cho dù có video, vẫn có thể nói là hậu kỳ làm, giả, đều là giả, ngu mới tin, trừ phi thế giới tận thế, yêu ma hoành hành, mới biết không phải tất cả đều chỉ là lời đồn.
Hà Lữ ra hiệu cho Thi Trương nhìn về một hướng, quái lạ nói: "Tình hình bên kia là sao vậy, sao tôi lại có loại ảo giác như tình tay ba?"
Thi Trương nói: "Trong đầu của cậu chỉ có máu chó."
Hà Lữ lau máu trên miệng nói: "Đó chính là chân lý cuộc sống."
Y khó bề tin tưởng lắc đầu: "Ông trời ngày hôm nay không ổn lắm, trước khi xuất phát mây đen che trên đỉnh không nói, trước đây chưa hề xuất hiện vụ tuột xích khi thi hành nhiệm vụ, vậy mà ngày hôm nay lại tuột mất, thiếu chút nữa đã phá hỏng đại sự, nếu không phải anh ấy không bị đánh tráo, tôi còn tưởng anh ấy muốn bán đứng vị Lục gia kia."
Thi Trương không nói tiếng nào cất thanh đao vào hộp gỗ dài.
Hà Lữ vô cùng hứng thú gãi cắm: "Thật không nhìn ra được Cố Trường An dáng vẻ gà bệnh lại còn có bản lĩnh cỡ này. Cái tốc độ kia của anh ta, tôi thật sự không thể đuổi kịp, thâm tàng bất lộ mà. Cậu nói xem nếu tôi giao chiến anh ta, bỏ đi pháp khí dùng tay không, vậy tôi có thể thắng không?"
Thi Trương nói: "Không thể."
Hà Lữ nghẹn một hồi, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy nếu hai ta cùng đánh thì sao?"
"Cũng không thể nào." Thi Trương nói, "Người của Lục gia sẽ không bàng quan đứng nhìn, đánh đôi, chúng ta sẽ phải thua."
Hà Lữ nghẹn họng: "Lão Trương à, không có ai chỉ biết nói giúp người khác như cậu hết."
Thi Trương phủi phủi tuyết trên hộp gỗ, giọng điệu như ông thầy chủ nhiệm: "Làm người phải dám đối mặt với hiện thực, thừa nhận người khác mạnh hơn mình."
"..."
Hà Lữ cầm một nắm tuyết bẩn chà xát cái tay còn bẩn hơn, chùi đi vết máu khô: "Lão Trương, hôm nay cậu trâu bò thật đấy, tôi nôn oẹ oẹ, vậy mà vẫn không thấy cậu nôn chút nào, làm như đại sư huynh tôi đây còn gà hơn tiểu sư đệ cậu."
Kết quả y vừa mới nói xong, Thi Trương liền ói ra.
Hà Lữ lấy hai tờ giấy âu yếm lau bùn trên giày, giấy còn lại đều ném cho Thi Trương: "Giữ cái sức lực suy yếu này cho lão đại thấy, không chừng tiền thưởng còn có thể nhiều thêm mấy mao."
Thi Trương: "..."
Trên đường trở về, cả đoàn người đều không lên tiếng, trong xe quá mức yên tĩnh.
Hà Lữ bị thương nặng nhất, ngã trên ghế sống dở chết dở, túi vẫn bị y ôm vào trong lồng ngực, toàn bộ đều là gia sản của y.
Thi Trương đang lái xe đằng trước, trên mặt trên người có rất nhiều vết máu, cậu chỉ bị cào vài chỗ, đều là vết thương ngoài da, máu chủ yếu là của Hà Lữ.
Cố Trường An đang trong quá trình điều chỉnh hơi thở, Lục Thành trông coi ở một bên.
Bạch Nghiêm Tu ở chỗ cạnh tài xế gọi điện thoại báo cáo công tác, ánh mắt như có như không đảo qua gương chiếu hậu, lại không dấu vết thu hồi về.
Xe dừng trước cửa nhà Cố Trường An, Bạch Nghiêm Tu cùng xuống dưới gọi cậu qua một bên: "Nếu như đêm đó tôi bày tỏ với cậu, cậu sẽ bằng lòng chứ?'"
Cố Trường An nói: "Không biết."
Bạch Nghiêm Tu trầm giọng hỏi: "Vì sao?"
Cố Trường An giật giật khoé miệng: "Chúng ta mới quen biết không bao lâu, anh gấp gáp muốn tỏ rõ tâm tư cùng tôi như vậy chứng tỏ anh đã phát hiện quan hệ của tôi và Lục Thành thay đổi, anh không muốn vừa bắt đầu đã thua. Thế nhưng anh không có tỉnh táo ngẫm lại, nếu đã như thế, cho dù anh có bày tỏ hay không cũng không có nghĩa lý gì."
Cậu khẽ cười thành tiếng: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không hỏi vấn đề vừa nãy, ngoại trừ không có tác dụng gì, còn có thể khiến cho mình lúng túng."
Bạch Nghiêm Tu biết thanh niên có thể nói lời hữu nghị, lại không ngờ rằng chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho anh, nửa ngày mới khàn giọng mở miệng phun ra hai chữ: "Xin lỗi."
Lời này tới đột ngột, Cố Trường An cũng hiểu được vì sao, mặt lạnh lùng nói: "Bạch Nghiêm Tu, ấn tượng đầu tiên anh cho tôi là một người tràn ngập chính khí, sẽ luôn công tư phân minh."
Bạch Nghiêm Tu bóp bóp ấn đường, thở dài cười khổ nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại khái là hành động điên rồ."
Sắc mặt anh thâm trầm: "Nói thật, tôi cũng không nghĩ cậu có sức ảnh hưởng đến tôi lớn như vậy, lớn đến mức khiến tôi bị đố kị khống chế trong lúc thi hành nhiệm vụ, suýt chút nữa đã hại hai người anh em. Chuyện lần này đã khiến tôi tỉnh lại, cũng sẽ báo cáo với cấp trên để nhận lệnh phạt."
Cố Trường An nhướng mắt qua, ánh mắt đối diện với đôi mắt sung huyết của anh, dời xuống, nhàn nhạt đảo qua vết thương trên cánh tay trái.
Tính chất của ban ngành hữu quan gần giống cục công an, nhưng lại khác rất nhiều, cái trước quản yêu, cái sau quản người.
Bạch Nghiêm Tu hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại như bại tướng, không thấy chút vui vẻ hay kích động nào. Anh cau mày nói: "Trường An, đây là lần đầu cậu yêu sao?"
Cố Trường An không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Bạch Nghiêm Tu hỏi xong lập tức không cần phải nhiều lời nữa. Anh trở về xe, bảo Thi Trương lái xe rời đi.
Lục Thành nhận cuộc gọi xong lại đây: "Anh ta đã nói gì với em?"
"Không nói gì, chỉ bảo xin lỗi, một người đang yên đang lành đột nhiên bị quỷ ám mất." Cố Trường An đi vào trong nhà, "Đi về thôi, để em xem vết thương trên lưng anh một chút."
Người Lục Thành khựng lại.
Cố Trường An nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, xì nói: "Anh hai, em không mù."
Lục Thành lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không phải như vậy, chỉ là em còn quan tâm anh hơn so với anh tưởng."
Cố Trường An nhìn hắn đánh rắm.
Lục Thành đuổi theo thanh niên, cánh tay dài khoát lên bả vai của cậu, dựa hơn nửa người vào bước: "Anh nói với cha anh lần này có ban ngành hữu quan tham dự vào, Lang Dư bị họ mang đi. Cha anh bảo anh tiếp tục ở bên em, giúp em độ kiếp."
Cố Trường An đẩy cửa tiến vào trong viện: "Kẹo dẻo đường chỉ còn vài túi, có thể gửi qua thêm được không?"
Mặt Lục Thành co rúm hai lần, vô liêm sỉ cười: "Hết rồi thì thôi, có anh rồi không được à."
Cố Trường An dừng bước nghiêng đầu nhìn người đàn ông, chân thành nói: "Kẹo dẻo đường ăn ngon hơn anh."
Lục Thành: "..."
Lúc này đã qua mười hai giờ đêm, Lục Thành băng bó xong vết thương, cả người tràn trề sức lực, không buồn ngủ tẹo nào.
Nhưng Cố Trường An thì cực kỳ buồn ngủ, kỳ thực tử khí trong cơ thể cậu rất nặng, lại còn hít vào lượng lớn mùi thối cỏ Yên Ngữ, nội tạng rối tung, lúc giao chiến mạnh mẽ xông vào kéo Lục Thành ra, hiện tại huyệt thái dương vẫn còn đau, cơ bản nằm ở trạng thái nửa co quắp.
Lục Thành chống nửa người, ngón tay thon dài như có như không gẩy gẩy sợi tóc trên trán thanh niên: "Em nói giải quyết xong chuyện Lang Dư sẽ lập tức để anh thử."
Cố Trường An đẩy cái tay đang quấy rối ra: "Ngày mai em muốn liên lạc với Quý Thanh."
Lục Thành không vuốt tóc cậu nữa, đổi thành hôn lên gò má cậu: "Ngày mai thì có liên quan gì đến đêm nay?'
Cố Trường An cảm giác như mình đang bị rửa mặt. Cậu mở mắt ra trêu tức nói: "Đêm này mà thử thì còn có thể ngủ yên chắc?"
Dĩ nhiên là không.
Lục Thành nằm trở lại, nhắm một mắt, trên mặt khó nén nỗi thất vọng khi không được thoả nguyện.
Cố Trường An mở đèn, tức giận nói: "Hơn nửa đêm rồi mà anh còn thả hơi lạnh gì đó, muốn đông chết em à?"
Lục Thành lấy tay che mắt, ngữ khí lạnh lùng: "Tắt đèn."
Cố Trường An lấy xuống cái tay đang che của người đàn ông: "Muốn cùng em thử đến vậy?"
Ánh mắt Lục Thành thâm thuý nhìn thanh niên. Hắn trầm giọng, chầm chậm nói: "Anh cho là ai cũng đều muốn cùng người mình thích..."
"Được, em biết rồi, chờ thương thế của anh tốt chúng ta liền thử." Cố Trường An bị ánh mắt người đàn ông giật điện. Cậu tắt đèn đi trong bóng tối nói, "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, anh đừng cứ làu bàu như vậy, nhanh nhanh cho em ngủ."
Lục Thành thấp giọng than thở: "Anh cứ tưởng yêu đương rồi, em có thể đối tốt với anh chút."
Cố Trường An không nhìn cũng biết trên mặt người đàn ông là một bộ dáng vẻ vừa oan ức vừa đáng thương giống như bị bắt nạt. Cậu hừ cười: "Lục thiếu gia, đã đủ tốt rồi, nếu em không tốt với anh, có thể mỗi ngày chơi với anh nháo với anh, để anh chung giường chung gối với em sao?"
Lục Thành bất đắc dĩ nói: "Lý lẽ vĩnh viễn ở phía em."
Một cái tay vươn ra khỏi chăn, Lục Thành nắm chặt, đan thành mười ngón.
Cố Trường An tránh thoát mấy lần cũng không được, đành tuỳ hắn đi.
Hôm sau là một ngày trời nắng. Ngô Đại Bệnh vô cùng bận rộn, vừa xúc tuyết xong là lấy sào tre phơi nắng chăn. Lục Thành đang cho gà ăn, một con gà mái bỗng nhiên nhảy dựng lên, hắn theo bản năng ném gáo chạy đi, còn không cẩn thận giẫm đổ chậu nước.
Lục Thành xanh mặt vô phòng thay giày và quần, phát hiện có một ánh mắt quăng tới, hắn thuận theo tầm mắt nhìn lại.
Ngô Đại Bệnh sửa lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không kể cho Trường An đâu."
Mặt Lục Thành đen xì.
Cố Trường An đang rửa xe máy ở cửa, đây là chiếc duy nhất của cậu, cái còn lại là xe đạp, đều là nửa mới nửa cũ, vẫn dùng được.
Lục Thành đi ra đứng bên cạnh cậu, không giúp mà còn châm chọc: "Trường An, nhà em dù gì cũng là dị năng thế gia, gánh vác trọng trách giữ gìn hoà bình thế giới, vậy mà lại không có xe bốn bánh?"
Cố Trường An ném khăn lau vào trong thùng, ngấm nước ấm cầm lên vắt khô, không thèm để ý.
Lục Thành lùi về sau hai bước nhìn chiếc xe đen kịt, mặt đầy ghét bỏ: "Nên về chầu ông bà rồi."
Cố Trường An nhấc theo thùng đựng giội một phát ra ngoài.
Lục Thành kịp thời né tránh, thoáng thấy Bạch Nghiêm Tu ở ngõ quẹo cách đó không xa. Hắn ngẩng đầu, tư thái tao nhã cong môi nở nụ cười.
Ấn đường Bạch Nghiêm Tu nhăn thành chữ xuyên 川, sắc mặt nghiêm trọng sa sầm. Anh mặc nguyên cây đen đứng ở đó, ánh mặt trời không chiếu vào được, tất cả đều là bóng tối, cả người có mấy phần tịch mịch khó nén.
Cố Trường An vừa nghiêng đầu đã thấy Lục Thành hung hăng cười vênh váo, trong mắt còn có xem thường. Cậu nhìn về hướng kia, chỉ có một bức tường và một đống tuyết đọng, không có gì khác.
"Bạch Nghiêm Tu ghé qua?"
"Ai?"
"Thôi, coi như em chưa nói, anh vào phòng nằm đi, đừng lắc lư trước mặt em."
Lục Thành xoa xoa trán: "Anh là bạn trai em, anh không lắc lư ở trước mặt em vậy anh lắc lư trước mặt ai?"
Sắc mặt Cố Trường An tối tăm: "Lắc lắc cái rắm, người ta lành sẹo quên đau, vết thương của anh còn chưa lành mà cũng đã hết đau?"
Hoá ra là đau lòng cho anh sao, con ngươi Lục Thành sâu thẳm. Hắn khắc chế tâm tình kích động nói: "Đau."
Ánh mắt Cố Trường An ra hiệu cho hắn vào nhà.
Lục Thành quay lưng vượt qua bậc thềm, trên mặt hiện lên biểu tình suиɠ sướиɠ, còn phá lệ ngâm hai tiếng.
Thật trùng hợp, lại bị Ngô Đại Bệnh nhìn thấy rõ.
Ngô Đại Bệnh bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thành nhắc nhở, tỏ thái độ, trong lòng hết sức oan uổng, ai bảo anh không vào nhà mà hát.
Xế chiều hôm đó, Cố Trường An gọi điện cho Quý Thanh nói đã xử lý xong việc riêng, rảnh rỗi.
Quý Thanh rất nhanh đã mang theo án mất tích đến cửa. Cô vừa vào nhà, tầm mắt liền quét qua người Cố Trường An và Lục Thành, không lộ ra chút kinh ngạc nào, như là sớm có dự liệu.
Lại là một người đứng xem thấy rõ.
Cố Trường An bảo Lục Thành vào phòng nằm dưỡng thương. Cậu bưng quả ngồi xếp bằng tán gẫu cùng Quý Thanh ở trong phòng khách, hàn huyên được hai câu liền đi thẳng vào vấn đề.
Quý Thanh ngoài miệng nói cái gì cũng không ăn, vẫn là không ngăn được tay cầm hạt dưa lên cắn: "Mất tích là một người trẻ hai mươi ba tuổi. Cậu ta thuê chung căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách với một người đàn ông ba mươi, bốn mươi tuổi, sống chủ yếu dựa vào bán trang bị trong game. Trước khi mất tích hai ngày rời khỏi nhà để đi xem mắt, tổng cộng cùng bốn người."
Cố Trường An bóc hạt thông ăn: "Bốn người? Cuối cùng có được không?"
Quý Thanh nói không được: "Căn cứ theo lời khai của bạn cùng phòng, sau khi cậu ta xem mắt thất bại trở về nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi game thì chơi game, không bị ảnh hưởng gì cả."
"Lãnh đạm."
Cố Trường An bảo Quý Thanh kể với cậu về tình hình của mỗi đối tượng hẹn hò và với người bạn thuê chung phòng ba mươi, bốn mươi tuổi kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.