Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 21:




Người phụ nữ sau cánh cửa
Cố Trường An là một kẻ máu lạnh. Cậu vì bóc trần từng lời nói dối mà đeo lên từng lớp mặt nạ, để đạt được mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, nói dối hết lần này đến lần khác, gian dối xảo trá. Nhưng thực ra sâu bên trong lại là hờ hững tồn tại.
Khen người khác không phải chưa bao giờ làm, mà gian nan như thế thì là lần đầu tiên.
Có lẽ vì bây giờ Cố Trường An không phải đang giải quyết một lời nói dối, cho nên dây cung não bộ không được kéo căng mà buông lỏng ra, bởi lẽ đó màn diễn này cậu cũng không thể tập trung vào, bản ngã đã lộ ra một phần.
"Dù sao cũng phải nói rằng, anh là một người không hề tồi, đáng giá kết giao làm bằng hữu."
Cố Trường An tổng kết xong, đá trả bóng cao su cho người đàn ông, "Vậy anh cảm thấy con người của tôi như thế nào?"
Micro đưa anh, đến lượt anh.
Ngón cái tay phải Lục Thành ấn vào vị trí hổ khẩu*, hờ hững vuốt nhẹ: "Cậu là một người rất thú vị."
*Hổ khẩu: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Nói không ngoa, Cố Trường An từ nhỏ đã hay bị mọi người thổi phồng lên, hàng xóm láng giềng khen, người qua đường khen. Thông thường đều là khen gương mặt và tính tình của cậu, dĩ nhiên là bao gồm cả khí chất nữa, nhưng chưa từng có ai nói cậu thú vị, có chút mới mẻ, cậu làm ra tư thế lắng nghe: "Ừm, còn gì nữa không?"
Lục Thành nhún vai: "Những thứ khác tôi chưa nhìn ra, cần thời gian."
Ánh mắt Cố Trường An phát hoả. Mẹ, tôi khen anh nghiêm túc như vậy, còn khiến cả chính mình cảm động. Anh vừa nhả vài chữ đã tống cổ tôi đi?  
Lục Thành dường như không cảm nhận được lệ khí trên người Cố Trường An, hắn nhìn về cửa sổ: "Tuyết rơi rồi."
Cố Trường An phản xạ có điều kiện run lên, nhanh chóng rúc vào trong chăn, đại não như đông cứng lại. Cậu nói với người đàn ông trong phòng: "Ra ngoài đi, tôi muốn ngủ. Đóng cửa vào hộ tôi."
Tiếng cạch vang lên, trong phòng chìm vào bóng tối.
Lục Thành chưa về phòng, hắn ngồi trên ghế nhà chính đối diện với cánh cửa mở, tầm mắt hướng ra ngoài viện, bên trong bên ngoài đều hoàn toàn yên tĩnh.
Phòng bên trái đột nhiên truyền ra tiếng hắt xì liên tục, quấy nhiễu màn đêm thâm trầm.
Lục Thành thu hồi lại tâm tư. Hắn đứng dậy đóng cửa nhà chính vào, tắt đèn đi trong bóng tối như thường.
Cố Trường An gặp một giấc mộng. Trong mộng có một cái quảng trường trống trải và rất nhiều người đang quỳ trên mặt đất, bọn họ cúi đầu, hai tay duỗi thẳng giương quá đỉnh đầu, cái trán áp sát mặt đất.
Một buổi nghi lễ không những cổ xưa mà còn trang trọng.
Bỗng nhiên có một con chim hồng hạc khổng lồ bay tới, sau lưng nó là cả một đàn chim hồng hạc. Chúng không ngừng bay lượn giữa bầu trời, tạo ra khung cảnh muôn phần đẹp đẽ.
Góc nhìn trong mơ của Cố Trường An là từ dưới lên, chẳng hiểu vì sao mà mặc dù bầy hồng hạc kia rõ ràng đang bay, nhưng cậu lại có cảm giác quái lạ như bị từng con mắt vàng óng nhìn chăm chú.
Cố Trường An lạnh đến tỉnh, tỉnh rồi mới phát hiện chăn rơi ra ngoài. Cậu nhặt lên trùm lại vào, ôm hai cánh tay lạnh lẽo run lẩy bẩy.
Hết thảy những gì trong mơ đều đã quên sạch. Cố Trường An chỉ nhớ rõ cảm giác quái lạ kia. Cậu nỗ lực nhắm mắt lại hồi tưởng nhưng không có chút tác dụng nào, thật sự không nhớ gì cả.
Thôi, cùng lắm cũng chỉ là giấc mộng.
Bình thường vào một thời điểm nào đó, ai cũng đều sẽ có suy nghĩ chán đời, Cố Trường An cũng vậy. Mùa đông hàng năm, loại ý nghĩ đó sẽ như măng nhỏ sau mưa, lớn nhanh như thổi từ mặt đất.
Cố Trường An không để ý đến đại kiếp nạn gì đó, đến thì cứ đến thôi. Cậu tiếp nhận lời ba trông coi nhà cũ họ Cố, trấn áp thứ dưới lòng đất, kỳ thực vô cùng mệt mỏi.
Một ngày nào đó Cố Trường An không thể động đậy được nữa, thứ dưới lòng đất sẽ lại nhìn thấy mặt trời, trật tự hoàn toàn hỗn loạn, đến lúc ấy không biết toàn thế giới sẽ rách nát thành bộ dạng gì.
Cố Trường An với lấy mắt kính ở đầu giường. Có một chuyện rất kỳ lạ. Nhà họ Cố chỉ còn mình cậu là độc đinh, nhưng ba xưa nay chưa từng đề cập với cậu chuyện tiếp tục nhang khói.
Âm thanh ngoài cửa làm xáo trộn tâm tư Cố Trường An. Cậu núp trong chăn mặc áo lông: "Vào đi."
Lục Thành đẩy cửa bước vô. Ria mép không cạo, tóc không chải, mặt không rửa, giọng ngái ngủ rã rời khàn khàn: "Trường An, vòi nước đóng băng, không chảy ra nước."
Cố Trường An tiếp tục xỏ quần bông trong chăn: "Dùng khăn lông nóng bịt vòi nước lại, dội nước ấm dọc theo cái ống, để một lúc là được rồi."
Lục Thành nghi hoặc: "Nước ấm có thể rã đông? Dùng nước nóng không phải đỡ bớt việc hơn sao?"
Cố Trường An mặc ngược quần, cậu cởi ra mặc lại vào, thở nhẹ nói: "Không được, không thể dùng nước nóng. Lúc dội có thể làm phát nổ."
Lục Thành không nói gì, tựa hồ không hiểu rõ cái nguyên lý này.
Cố Trường An nhướng mắt lên nhìn người đàn ông, cười như không cười: "Anh ơi, có một thành ngữ gọi là nhiệt giãn lạnh co."
Lục Thành mặt tối sầm không nói lời nào đi mất.
Cố Trường An trợn mắt há mồm. Tôi còn chưa nói gì anh, anh đã giở thái độ với tôi? Dùng điện thoại đắt tiền như vậy cũng không biết tự lên mạng tra? Một chút thường thức đời sống cũng không có, loại người chỉ có cái mã ngoài như vầy sẽ gieo vạ vào túi tiền của nhân dân mất.
Sẽ không sống ở nơi hoàn toàn tách biệt với thế gian đi?
Suy nghĩ này vừa nhô lên, liền trở nên vững chắc trong nháy mắt. Cố Trường An chậc lưỡi, rất có khả năng.
Cố Trường An cả nửa ngày mới mặc quần áo tử tế đi ra ngoài. Tuyết đã ngừng rơi, trên đất còn lưu lại một chút dấu vết. Cậu nhìn người đàn ông đứng quay lưng với mình ở gốc cây hoè già trong viện. Cậu đứng thẳng lưng lên, mệt mỏi đi qua.
"Giờ tôi tin tiền trong nhà anh xài mấy đời cũng không hết rồi."
Lục Thành không thèm để ý tới cậu.
Cố Trường An hít vào một luồng khí lạnh, nhếch miệng bày ra nụ cười vô hại: "Vừa nãy ở trong phòng tôi không có mỉa mai ý của anh, anh đừng để trong lòng. Tuy rằng đôi ta không quen không biết, nhưng gặp nhau chính là do duyên số. Bạn bè cả mà, tôi chỉ là có chút ngoài ý muốn. Dù sao anh cũng lớn rồi, không còn con nít nữa đâu."
Da mặt Lục Thành co rút một hồi, Cố Trường An, cậu không nói gì thì cũng không ai nghĩ cậu bị câm đâu.
"Thế giới hỗn loạn, cũng may anh đến đây gặp được tôi. Nếu mà gặp phải người khác, không chừng lại bị lừa tài gạt sắc."
Cố Trường An vỗ vỗ vai người đàn ông, thở dài nói, "Trong nhà anh có tiền như vậy, ra ngoài sao không cho anh mấy người vệ sĩ đáng giá?"
Lục Thành đẩy bàn tay trên bả vai, dời sang một bên: "Cậu đi đánh răng trước đi."
Cố Trường An xì: "Bộ anh đánh rồi chắc?"
Lục Thành liếc cậu: "Trước khi ngủ tôi chưa bao giờ ăn gì."
Ý là, tôi trước khi ngủ không ăn gì, sáng ra trong miệng không có mùi nặng, không giống cậu.
Trước khi ngủ bao giờ cũng ăn chút gì, đến nửa đêm còn muốn Cố Trường An: "..."
Buổi sáng Cố Trường An lau chút tro bụi trên máy tính, ấn ấn nút nguồn, máy chủ vang lên rầm rập, như con bò già thở hổn hà hổn hển không đi nổi nữa.
Lục Thành như sợ nó nổ tung mà đứng xa ra, hoài nghi hỏi: "Còn dùng được à?"
Cố Trường An khom lưng nằm nhoài trước bàn, nhấp chuột mở giao diện: "Đương nhiên."
Câu cuối cùng vừa phát ra, máy vi tính liền xanh lè.
Lục Thành và Cố Trường An: "......"
Cố Trường An ngồi xổm xuống tháo máy chủ ra, chui đầu vào thổi một hơi, tro bụi bay vào mặt cậu.
Lục Thành nhìn cậu như nhìn dân chạy nạn: "Buổi chiều lúc tôi đi mua ví da, cậu cũng thuận tiện mua máy tính đi."
Cố Trường An lòng nói không thuận tiện chút nào, máy tính không nằm trong kế hoạch chi tiêu năm nay của cậu.
Lục Thành hào phóng nói: "Tôi mua cho cậu, coi như là phí ở nhờ."
Động tác trên tay Cố Trường An dừng lại.
Thấy thanh niên ngẩng đầu nhìn qua, Lục Thành thật sự lười đối diễn cùng cậu. Cái máy tính nát này bay ra một đống bụi đất làm ảnh hưởng tâm tình hắn.
"Quyết định vậy đi."
Cố Trường An thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng người đàn ông. Cậu ném bàn chải nhỏ xuống đất, gãi gãi đầu.
Chậc, có tiền làm ba cũng được.
Buổi chiều, Cố Trường An cùng Lục Thành đi qua chỗ Trương Long. Hai người bắt taxi, sau đó xuống dưới đi bộ thêm một đoạn đường.
Lục Thành vừa đi vừa hỏi: "Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?"
Cố Trường An mở tin tức về Trương Long trên weibo đưa cho hắn xem, nói như thật: "Tôi chưa từng nghe có người nào chết như vậy, xuất phát từ lòng hiếu kỳ muốn đến xem một chút. Anh không phải có thể nhìn thấy quỷ sao? Nói không chừng có thể nhìn thấy quỷ hồn của cậu ta, giúp cảnh sát giải quyết vụ mưu sát ly kỳ này nhận phần thưởng."
Lục Thành nhìn lướt qua tin tức một vòng liền không có hứng thú rút ánh mắt lại.
"Cờ thưởng cũng không tệ nha, làm rạng rỡ tổ tông." Cố Trường An nhét điện thoại về túi, "Gần đây du khách khắp nơi đến đây càng nhiều, họ đều vô cùng tò mò về cái chết của Trương Long."
Lục Thành bày ra bộ dáng không hiểu lắm: "Họ không sợ?"
"Nhất định sẽ sợ, nhưng vẫn không quản được lòng hiếu kỳ của mình." Cố Trường An chỉ cho hắn một cô gái cách đó không xa, "Cùng lắm là hai mươi. Nhân cơ hội chạy tới nơi này livestream, rất có đầu óc làm ăn, châm ngôn liều ăn nhiều, không liều thì ăn ít cũng không phải là không có đạo lý."
Lục Thành không bày tỏ ý kiến.
Cố Trường An đánh giá cách ăn mặc của cô gái, như ông già lắc đầu nói: "Trời lạnh chết đi được mà còn có thể mặc ít như thế, tuổi trẻ thật là tốt."
Lục Thành nghiêng đầu nhìn cậu: "Trên con đường này cậu là người mặc nhiều nhất."
Cố Trường An trưng ra vẻ mặt tuấn tú yếu ớt, than thở như ông cụ non: "Tôi già rồi."
Lục Thành đi tiếp, bỏ cậu lại đằng sau.
Cố Trường An hữu ý vô ý dẫn Lục Thành đến ngõ hẻm bên nhà Trương Long.
Vừa vào, Cố Trường An đã thấy nơi này có mùi lạ, nhưng lại không nói được là mùi gì, cũng không xác định được là từ đâu toả ra. Cậu hỏi Lục Thành có ngửi thấy không.
Lục Thành nói chỉ có mùi rêu xanh và bùn đất. Bỗng hắn dừng một chút, chân mày cau lại: "Còn có..."
Cố Trường An dừng bước: "Còn có cái gì?"
Lục Thành nói: "Mùi cứt chó."
"......"
Bên tường có mấy đống lớn, Cố Trường An cẩn thận tránh né. Cậu không muốn trở về lau giày.
Cửa chính nhà Trương Long đã khoá. Không biết Liễu Thuý Phương đang ở nhà Tiền Phi hay là đã đi chỗ khác.
Cửa nhà bên trái cũng khoá lại, có lẽ là bà cụ đã mang theo cháu gái nhỏ ra ngoài đi chơi. Còn căn nhà bên phải...
Khi Cố Trường An đi qua, phát hiện cửa mở hé ra một cái khe. Cậu nghiêng mặt sang nhìn vào bên trong, thấy được một con mắt bị bao trùm bởi mảng đỏ.
Là người phụ nữ có vết bớt màu đỏ trên mặt.
Có tiếng ho khan thống khổ truyền ra: "Khục... Khục... Khụ khục..."
Cố Trường An không nhúc nhích. Cậu nhìn lướt qua mặt người đàn ông bên cạnh, mặt đối phương không lộ ra chút khác thường nào.
Không có quỷ? Nghĩ lầm rồi?
Đôi mắt phía sau thấu kính của Cố Trường An loé ra ánh sáng tính kế. Cậu đi tới, giọng điệu mềm nhẹ hỏi: "Cô gì đó ơi, cô có ổn không?"
Khe cửa mở rộng, một cái tay gầy gò xông ra ngoài, một phát bắt lấy cánh tay của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.