Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 16:




Dùng bút đỏ vẽ mặt người, là muốn trù người chết
Có tiếng bước chân vang lên từ lầu hai, là mẹ kế Liễu Thuý Phương khoác áo ngủ dày đi xuống, đá một cước vào cửa: "Mới nửa đêm canh ba, mày không ngủ mà gào quỷ cái gì? Muốn chết đúng không? Hả?!"
Bên trong không có động tĩnh.
Liễu Thuý Phương nửa đêm bị đánh thức, bà tức không chịu nổi, liền đá thêm một cước rồi mới lên lầu tiếp tục ngủ.
Trên trời vừa có tia nắng, dưới lầu lại có tiếng gõ cửa truyền vào tai Liễu Thuý Phương. Bà hùng hùng hổ hổ đi xuống, lúc thấy mặt thanh niên, biểu cảm muốn gϊếŧ người phóng hoả đều dừng lại.
Cố Trường An mang kính sát tròng, trên đầu là mái tóc giả tự nhiên, đuôi tóc xõa sát bả vai, thoạt nhìn như người làm nghệ thuật, hơi thở văn nghệ nồng nặc. Cậu mỉm cười: "Chào dì, cháu là bạn của Trương Long."
Ngọn lửa trong lòng Liễu Thúy Phương không biết đã bị dập đi từ lúc nào. Bà đánh giá thanh niên từ trên xuống dưới: "Cậu từ nơi khác tới?"
"Vâng, đúng rồi ạ." Cố Trường An vừa nói vừa đổi túi quà từ tay trái sang tay phải, động tác này có ý tứ nhắc nhở rõ ràng, đó là tôi mang cho mấy người không ít thứ.
Liễu Thuý Phương nhìn vậy, tay giữ cửa mở: "Vào đi vào đi."
Cố Trường An bước qua bậc cửa đi vào.
Phía sau khoảng sân bừa bộn là một ngôi nhà hai tầng nhỏ được xây bằng gạch đỏ, không quét vôi, trông có vẻ lạc lõng giữa không gian trắng xóa xung quanh.
Liễu Thuý Phương định đá cửa, lúc chân để giữa không trung mới nhớ đến cái gì, bèn dừng lại sau đó thu về, đổi thành dùng miệng gọi: "Trương Long, có ra đây không? Bạn con tới thăm con kìa."
Trong phòng không có tiếng động.
Liễu Thuý Phương theo bản năng muốn mắng thì bên trái truyền đến một giọng nói: "Dì à, cửa trông không giống như bị khoá."
Bà lấy tay vặn một cái, thật sự vặn ra được.
Trong phòng so với bên ngoài còn bẩn hơn, một mùi hôi thối khiêu chiến giới hạn con người phá cửa chui ra. Rác thải sinh hoạt vứt đến mức chỗ nào cũng có, trên đất còn có nướƈ ŧıểυ tỏa ra mùi khai khó ngửi.
Trương Long mặc bộ quần áo đơn bạc nằm trên đất, hai mắt nhắm lại, cả mặt và môi đều tái xanh.
Cố Trường An dời mắt khỏi người Trương Long, nhanh chóng quét qua một vòng gian phòng, không có bất kỳ dấu vết hư hại do ngoại lực.
Liễu Thuý Phương nhanh nhẹn chạy vào, cuống họng cuối cùng cũng thông, dáng vẻ kinh hoảng: "Trương Long, con làm sao vậy?"
Cố Trường An ngồi xổm xuống kiểm tra: "Chỉ là ngất đi thôi."
Liễu Thuý Phương không ngừng vỗ vỗ ngực: "Ổn rồi ổn rồi, nếu không thì dì thật sự chẳng biết phải đối mặt như nào với người cha đã mất của thằng bé."
Ánh mắt khó phát giác của Cố Trường An xẹt qua người phụ nữ, không bỏ qua vẻ hờ hững và chán ghét đằng sau sự quan tâm kia.
Trương Long vừa tỉnh lại liền chạy ra ngoài. Liễu Thuý Phương ở phía sau gọi: "Về đây! Bữa sáng còn chưa ăn mà!"
Lúc bà hô xong thì Trương Long đã biến mất khỏi cửa.
Liễu Thuý Phương nghiêng đầu qua chỗ thanh niên nói: "Mấy ngày nay Trương Long vẫn luôn như vậy."
Cố Trường An hỏi: "Cậu ấy bị làm sao ạ?"
Lời Liễu Thuý Phương nói đại khái giống với lời cậu đã nghe từ cụ ông hôm ấy, Trương Long là đột nhiên phát điên.
Cố Trường An từ trước đến nay tin tưởng hai câu. Một là oan có đầu, nợ có chủ. Hai là không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Liễu Thuý Phương phủi tro bụi dính vào áo bông: "Phải rồi, dì vẫn chưa hỏi tên cháu. Cháu tên gì?"
Cố Trường An cười đáp: "Dì cứ gọi cháu là Tiểu Cố được rồi."
Gương mặt già nua của Liễu Thuý Phương chật ních nếp nhăn. Bà cười rộ lên, khách khí hỏi: "Cháu ăn chưa Tiểu Cố? Nếu chưa thì ăn với dì đi."
Cố Trường An bảo ăn rồi.
Ngồi một lúc, Cố Trường An quan sát sơ bộ phòng khách, tầm mắt quét qua đống giày để ngổn ngang ở góc tường. Cậu thuận miệng hỏi: "Dì ơi, Trương Long thật sự làm mất giày rồi sao?"
Liễu Thuý Phương trả lời: "Là ném mất một đôi giày."
Cố Trường An bất động thanh sắc hỏi: "Ném đôi nào?"
Liễu Thuý Phương uống hai ngụm cháo: "Một đôi giày chơi bóng."
Giày chơi bóng? Ánh mắt dò xét của Cố Trường An đảo sang: "Vậy có tìm được không?"
Giọng điệu Liễu Thúy Phương chắc chắn: "Tìm không được."
Dường như cảm thấy không ổn lắm, một khắc sau bà liền đổi lại: "Ý của dì là, chỉ có Trương Long mới biết mình ném giày ở đâu. Nó cứ điên điên khùng khùng như thế, hỏi gì cũng không nói. Chẳng ai có cách cả."
Cố Trường An "À" một tiếng: "Vậy sao cậu ấy vẫn muốn tìm giày? Quăng một đôi đi cũng chẳng phải việc ghê gớm gì."
Liễu Thuý Phương bảo không biết: "Nó đang khỏe mạnh thì bỗng dưng phát điên, chẳng ai biết tại sao."
"Liệu có phải trúng tà không?" Cố Trường An nhíu mày nói, "Cháu nghe người thế hệ trước bảo đụng phải vật bẩn thỉu thì tinh thần sẽ thất thường, lời nói điên cuồng. Tình hình của Trương Long..."
"Cạch —"
Liễu Thuý Phương đập đũa xuống bàn.
Cố Trường An đứng lên, mặt đầy áy náy: "Dì ơi, cháu chỉ thuận miệng nói thôi. Nếu có khiến dì không thoải mái thì cháu xin dì tha lỗi."
Sắc mặt Liễu Thuý Phương bình thường trở lại: "Người sống thì nói tiếng người, người chết mới nói chuyện ma quỷ, đừng nên nói lung tung."
Cố Trường An ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì cười lạnh, là người hay quỷ chỉ dùng đôi mắt là không đủ, phải xé lớp da kia mới được.
Chẳng bao lâu sau, một thanh niên trạc tuổi với Trương Long đến cửa. Trời đã sang đông mà chỉ mặc có mỗi cái áo khoác da không được cài lại, bên trong là chiếc áo phông in hình đầu lâu và một mớ dây xích dày cộp cài bên quần, mỗi khi bước đi đều vang lên keng keng, không có chút lịch sự nào.
"Dì Liễu, đây là ai vậy?"
"Bạn của Trương Long." Liễu Thuý Phương dọn dẹp bát đũa: "Tiểu Phi, cháu nói chuyện với cậu ấy đi. Dì ra ngõ sau đất trồng mua đồ ăn về."
Tiểu Phi nhai trầu cười: "Dì Liễu cứ đi đi, trên đất rất trơn, đi chậm thôi ạ."
Đôi mắt Cố Trường An híp híp, ánh nhìn mẹ kế Trương Long của tên nhóc này không đúng, nói rõ hơn là – muốn lên giường.
Đối phương có thể không biết, hoặc là ngầm đồng ý.
Tiền Phi gác một chân trên băng ghế nhỏ, cà lơ phất phơ khom lưng nhìn thanh niên xa lạ: "Tôi là bạn thân từ hồi còn mặc yếm của Trương Long, sao chưa từng nghe cậu ấy nhắc về anh?"
Cố Trường An có thói quen duỗi ngón trỏ đẩy mắt kính, chợt nhớ ra hôm nay mình mang kính sát tròng nên lập tức đổi thành gãi mũi.
"Này, ông đây đang nói chuyện với anh đấy."
Tiền Phi đập tay xuống: "Anh đừng tưởng Trương Long điên rồi là có thể tới đây lừa gạt!"
Cố Trường An chỉ chỉ căn phòng rách rưới: "Tôi có thể lừa gạt được gì?"
Tiền Phi nhổ trầu xuống đất, túm chặt lấy cổ áo thanh niên: "Ông đây vào cửa vừa thấy anh liền không vừa mắt. Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Cố Trường An tuỳ ý để hắn ta nắm cổ áo, chỉ cần tóc giả an toàn, bản thân cậu cũng không quan trọng.
"Tôi là hoạ sĩ đường phố, là loại đi chỗ nào vẽ chỗ đấy, quen biết với Trương Long là nhờ duyên phận. Nếu cậu không tin thì có thể tự hỏi Trương Long."
Nước bọt Tiền Phi bay loạn: "Anh tưởng ông đây ngu à? Trương Long hiện tại phát điên rồi thì còn hỏi cái đếch gì?"
Khoé mắt Cố Trường An giật giật, nén xuống kích động muốn tìm giấy lau: "Tôi đã nghe dì nói về tình trạng của cậu ấy. Cậu ta hẳn là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thần trí không rõ, nhưng chắc chắn sẽ có lúc tỉnh táo."
"Không thể nào..."
Tiếng nói im bặt đi, mặt Tiền Phi vừa vặn vẹo một chút liền trở về như cũ, gượng gạo đổi chủ đề: "Không phải anh nói mình là hoạ sĩ sao? Thể hiện bản lĩnh cho tôi xem đi."
Cố Trường An cũng không hỏi tại sao không thể. Cậu nhìn hai bên, nhấc cây bút bi trên bàn vẽ lên bìa cứng ở góc tường.
Ngoại trừ nấu ăn, những thứ khác cậu đều có thể làm được, vẽ vời cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Tiền Phi ghé qua nhìn thử, xanh mặt chửi ầm lên: "Anh vẽ tôi làm gì? Bộ không biết không thể dùng bút đỏ vẽ mặt người sao?"
Cố Trường An: "..." Lại giở trò quỷ gì?
Tiền Phi gạch mặt mình trên bìa cứng đi. Hắn ta trừng mắt, gằn từng chữ: "Dùng bút đỏ vẽ mặt người, là muốn trù người chết."
Cố Trường An nói vậy sao: "Đây là lần đầu tôi nghe đấy."
Tiền Phi hồng hộc thở dốc, âm trầm nói: "Ông đây mà chết, dù thành quỷ rồi cũng không bỏ qua cho anh."
Cố Trường An ném bút xuống đất, được thôi, nếu cậu không sợ chính mình hồn phi phách tán.
Mẹ kế và bạn thân đều có quỷ trong lòng. Đây là thu hoạch lớn mà Cố Trường An đã có được từ sớm. Cậu rời khỏi nhà Trương Long, căn cứ theo trí nhớ đi về bờ sông.
Tiền Phi theo sau thoáng nhìn thấy ai đó, hắn cợt nhả giơ cao tay chào hỏi: "Chào buổi sáng anh Tiểu Bằng."
Bước chân Cố Trường An dừng lại. Cậu nhìn về phía sau, thấy một người bước ra từ trong viện đối diện nhà Trương Long, mái tóc vuốt thẳng chia ba bảy như bị chó liếm, ăn mặc đẹp, giày da đánh sáp dầu, gương mặt có mấy phần tương tự với Trương Long.
Hẳn là anh họ cậu ta.
Trương Bằng liếc nhìn gương mặt xa lạ bên cạnh Tiền Phi, ánh mắt dò hỏi.
Tiền Phi đi tới định ghé vào tai Trương Long nói gì đó, lại bị xem như rác rưởi mà tránh đi. Hắn ta nhếch môi khinh bỉ: "Dì Liễu bảo là bạn của Trương Long."
Nghi ngờ trong mắt Trương Bằng càng đậm hơn. Vậy ý là cậu ta còn có bạn bè từ nơi khác?
Tiền Phi nhún vai: "Anh là anh họ cậu ấy, anh không biết, tôi càng không biết."
Trương Bằng nhíu mày không nói gì rời đi.
Cố Trường An: "Đó là anh họ của Trương Long? Trông rất nghiêm túc."
Tiền Phi nhổ nước bọt: "Cẩu tạp chủng."
Lỗ tai Cố Trường An kinh động. Cẩu tạp chủng? Bác của Trương Long đội nón xanh*? Cậu làm bộ không nghe thấy hỏi: "Cái gì?"
*Đội nón xanh: Bị cắm sừng.
Tiền Phi trừng mắt rống lên: "Không có gì. Đi thôi!"
Cố Trường An đụng phải cụ ông ngày hôm qua, đối phương không nhận ra cậu. Chuyện này không nằm ngoài dự liệu, cậu vẫn rất có tự tin đối với lớp nguỵ trang của mình.
Dù sao từ nhỏ cũng đã được ba dạy đeo lên từng lớp mặt nạ.
Bờ sông không có bóng dáng Trương Long. Khi Cố Trường An cho là cậu ta không có ở đây, định đến nơi khác tìm thì phát hiện trong sông có một cái đầu.
Là Trương Long.
Tiền Phi cũng nhìn thấy, lại gần nói một tiếng: "Trời lạnh chết đi được, nó xuống làm gì? Không muốn sống đúng không?"
Cố Trường An liếc mắt với Tiền Phi, không phải cùng mặc tã lớn lên à? Sao không xuống nước đi?
Tiền Phi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của cậu.
Không xuống nước thì thôi đi, đã vậy còn chẳng có dấu hiệu gấp gáp gì, hoàn toàn là thái độ xem trò vui. Đây mà gọi là bạn thân? Cố Trường An không tiếng động cười giễu.
Đầu Trương Long bỗng biến mất như thể có cái gì dưới nước đang kéo chân cậu ta.
Ánh mắt Cố Trường An trầm xuống, không thể để Trương Long chết được.
Cậu nhảy xuống nước trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo thấu xương chạy khắp người. Cố Trường An trời sinh đã sợ cái lạnh hơn so với người bình thường, đến mùa đông đã muốn ném đi nửa cái mạng. Da đầu cậu nổ tung. Vừa hết cảm mạo lại muốn sinh thêm bệnh, mẹ.
Tiền Phi đứng trên bờ sợ hãi kêu lên: "Người anh em, anh vậy mà dám xuống nước ư. Xem ra tôi đã hiểu lầm anh rồi. Chờ chút, tôi đi gọi người ngay."
Mặt Cố Trường An trắng đến gần như trong suốt, có thể nhìn thấy được màu xanh của huyết quản. Cậu nhếch đôi môi không chút màu máu, nhanh chóng đến gần vị trí của Trương Long.
"Trương Long, quay đầu lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.