Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 120: Giấc mơ của Hạ Thâm~




Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều lo lắng thấp thỏm nằm xuống, không bao lâu sau liền rơi vào mộng đẹp.
Chẳng lẽ là sắc mộng thật sao?
Khi Kiều Thiều mở mắt ra, phát hiện mình ở trong một căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trái tim khẽ ngừng đập, y bị cảnh tượng chân thật trước mắt làm cho chấn động…
Không gian cực độ an tĩnh, đèn sợi đốt chói mắt, còn có cái bàn cũ nát trong góc phòng và chồng nước lẫn khoáng bánh quy.
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, tình nguyện Hạ Thâm nằm mơ bậy bạ còn hơn.
Y đang trong mộng của Hạ Thâm, trong căn phòng trong giấc mộng của Hạ Thâm.
Chắc chắn Hạ Thâm chưa từng tới nơi này, nhưng lúc xử lý án kiện bảo lưu lại rất nhiều thứ, hiển nhiên hắn đã thông qua ảnh chụp mô phỏng lại hoàn cảnh. Kiều Thiều chậm rãi đứng dậy, tha chân đi nhìn chung quanh.
Chân thật, vô cùng chân thật, nếu không biết rõ mình đã trải qua, Kiều Thiều cơ hồ cho rằng mình đã về lại ngày đó.
Cửa mở, khi người đàn bà tiến vào khiến da đầu Kiều Thiều tê rần.
Vẫn ổn… Y đã bỏ nó ra, không còn sợ nữa.
Người đàn bà cũng rất chân thật —— tóc tai bù xù, khuôn mặt khô gầy, cố gắng ép ra nụ cười lấy lòng: “Bảo bảo, có đói không con?”
Kiều Thiều nhắm mắt, không lên tiếng.
Y không nói lời nào là thái độ bình thường, người đàn bà cũng không tức giận, bà ta mở một bịch thịt khô ra, đưa cho Kiều Thiều: “Ăn chút đi, cái này ngon lắm.”
Sao mà ngon được? Kiều Thiều nếm hết sơn hào hải vị sao lại cảm thấy thứ này ăn ngon.
Kiều Thiều ngồi tại chỗ, yên lặng chờ.
Hạ Thâm sẽ đến, sẽ cứu y ra khỏi nơi này.
Người đàn bà để bịch thịt ở nơi Kiều Thiều có thể với lấy, mềm mỏng nói: “Con ăn cơm nhiều vào, đói bụng làm mẹ đau lòng.”
Đầu Kiều Thiều ongg lên một tiếng, ôm chặt đầu gối của mình.
Y không sợ, nhưng cảm xúc ở nơi sâu nhất đáy lòng lại bị khơi lên.
Mười một tuổi, sau khi bị nhốt khoảng mười ngày, tinh thần y bắt đầu sụp đổ.
Kiều Thiều nhớ ba nhớ mẹ, nhớ người thân, y khóc la hò hét, kêu hết những cái tên mà mình quen trong lòng, hy vọng bọn họ tìm được, cứu mình ra.
Dù là ai cũng được, thật sự là ai cũng được, chỉ cần dẫn y rời khỏi đây.
Nhưng, Kiều Thiều đợi một tháng hai tháng ba tháng… Mãi đến khi người đàn bà lặng yên chết trước mặt mình.
—– Mãi cho đến cuối cùng, vẫn không ai tìm được y.
Bỗng nhiên, một tiếng đập cửa đánh vỡ yên tĩnh.
Kiều Thiều ngẩng phắt đầu lên, người đàn bà lộ mặt hoảng sợ, âm thanh thanh thúy của thiếu niên vang lên: “Tôi biết bà đang ở trong.”
Người đàn bà nhào tới, ý đồ bụm chặt miệng Kiều Thiều đang muốn thét lên.
Âm thanh của thiếu niên rất có lực xuyên thấu, như ánh sáng chiếu rọi sương mù: “Tôi đã báo cảnh sát, nếu bà không muốn bị bắt, thì mau mở cửa ra.”
Người đàn bà sợ hãi: “Mày, tại sao mày lại báo cảnh sát, tao không làm sai gì cả, tao chỉ ở, ở nhà.”
Thiếu niên trầm giọng nói: “Cậu ấy không phải con của bà.”
Người đàn bà chịu kích thích, hét to: “Nói bậy, nó chính là con tao, là bảo bảo của tao, nó…”
Cùm cụp một tiếng, cửa mở ra —— nãy giờ hắn đang kéo thời gian bẻ khóa.
Đồng tử người đàn bà co lại, thiếu niên vọt vào nện thẳng một gậy lên đầu bà ta.
Kiều Thiều hoảng sợ, không phải vì người đàn bà tê liệt ngã xuống, mà là Hạ Thâm hung thần ác sát trước mặt.
Hắn chỉ mới mười một tuổi, là một thiếu niên choai choai, vóc người còn chưa nẩy nở, nhưng bàn tay cầm côn sắt lại nổi đầy gân xanh, trong con ngươi tối đen tràn đầy thù hận, đôi môi mỏng căng chặt như một sát thần.
Kiều Thiều biết tại sao Hạ Thâm lại mơ như thế: hắn biết Kiều Thiều thống khổ, biết Kiều Thiều bất lực, biết y tuyệt vọng khóc lóc la hét một năm cũng không ai tới cứu mình.
Vì thế hắn chạy đến trong thời gian ngắn nhất, lôi người ra khỏi địa ngục.
Trong lòng Kiều Thiều nóng bỏng, vì một người yêu mình mà quên hết đi đau đớn xưa cũ.
Thiếu niên nửa ngồi xổm xuống trước mặt y, mở còng sắt ra.
Kiều Thiều rũ mắt nhìn hắn, vô số lời nói vọt đến bên miệng.
Còng chân mở, thiếu niên đứng dậy, nắm tay y: “Đi theo tôi!”
Kiều Thiều nắm chặt tay hắn, không chút do dự: “Ừm!”
Hai người chạy khỏi tầng hầm nhỏ hẹp, chạy khỏi bãi đổ xe không một bóng người, một đường chạy tới ánh nắng.
Mặt trời nóng cháy rọi lên trên vai, như nước ấm sạch sẽ, rửa sạch tất cả khói mù lạnh lẽo.
Hạ Thâm nhìn y, trong con ngươi vẫn còn sợ hãi: “Không sao rồi.”
Kiều Thiều nhìn hắn, nhìn đến hốc mắt đỏ lên: “Cậu tên là gì?”
Hạ Thâm ngơ ngác, hấp tấp nói: “Đừng khóc mà, tôi không phải người xấu.”
Kiều Thiều không muốn khóc, chỉ là cảm xúc không dằn lại được: “Tôi không khóc…” Y bướng bỉnh hỏi: “Cậu tên là gì?”
Hạ Thâm khựng lại: “Hạ Thâm.”
Kiều Thiều dùng sức cầm tay hắn: “Tôi là Kiều Thiều.”
Hạ Thâm: “Tôi biết.”
Kiều Thiều nhìn vào mắt hắn, nói ra lời dưới đáy lòng: “Cảm ơn cậu.”
Hạ Thâm né tránh tầm mắt y, âm thanh hơi run: “Cậu không sao là được.”
Kiều Thiều rất đau lòng, theo thói quen ghé sát vào, hôn lên môi người kia: “Ừm, tôi không sao.”’
Hạ Thâm cứng đờ, cả vành tai đỏ chót.
Lúc này Kiều Thiều mới kịp phản ứng: Hạ Thâm trong mơ không có ý thức, chỉ là một thiếu niên mười một tuổi đơn thuần!
Xong đời, y đùa giỡn cầm thú!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.