Học Sinh Tiểu Học Tán Gái Thế Nào?

Chương 4:




[20]
Trong mấy giờ Thể dục gần đây, thầy Thể dục cho cả lớp tập đi đều, yêu cầu mọi người phải xếp hàng dọc và đi thẳng hàng.
Thầy Thể dục mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần dạy lớp bạn Tiểu Khương là nóng nảy muốn chết, cả đám tay không thẳng, chân cũng không thẳng.
Cô giáo Thiệu đứng xem cũng rất sốt ruột, cuối cùng nghĩ ra biện pháp: “Hay là tới lúc biểu diễn, cả lớp không mặc đồng phục học sinh nữa, mình mua trang phục dày dày là sẽ không nhìn ra nữa.”
Thầy Thể dục: “…”
*
[21]
Không ngờ cô giáo Thiệu nói được làm được, tự móc tiền túi mua đồ hình thú cho cả lớp, có cả đầu thú để đội.
Mẹ Giang xúc động rưng rưng lệ, cảm thán giáo viên trường tư thục giàu ghê.
Sự thật là, lớp 2E là lớp đầu tiên cô giáo Thiệu làm chủ nhiệm lớp.
*
[22]
Tiếng nhạc “Vận động tiến hành khúc” vang vọng khắp sân vận động, lớp nào đứng theo vị trí của lớp đó, đứng nghiêm chờ làm nghi thức khai mạc.
Giữa toàn trường mặc đồng phục váy hoặc quần tây, lớp 2E nổi bần bật với bộ đồ hình thú.
Bạn Tiểu Khương vừa mới gỡ đầu xuống cho mát thì bị cô giáo Thiệu phát hiện. Cô giáo Thiệu quát lớn giữa tiếng ồn ào: “Giang Hiểu Khương, em đội đầu lên ngay! Sắp tới lớp  mình rồi.”
Bạn Tiểu Khương đỏ mặt, mái tóc ướt nhẹp dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nóng kinh khủng nhưng bạn Tiểu Khương vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô Thiệu đội đầu vào. Có điều cô giáo Thiệu vừa quay sang chỗ khác thì bạn Tiểu Khương lại nhanh chóng gỡ đầu thú xuống.
“Giang Hiểu Khương!” Giọng của bạn Cẩn Cẩn phát ra từ đầu con gấu.
Bạn Tiểu Khương thoáng run lên, lập tức trùm đầu vào.
Bạn Cẩn Cẩn cũng rất nóng, nhưng cô bé là lớp trưởng, phải học giỏi, nghe lời thầy cô để làm gương cho cả lớp.
*
[23]
Khối lớp 1 đã biểu diễn xong, chuẩn bị tới lượt lớp 2E. Cô giáo Thiệu bảo cả lớp đứng thẳng, dặn dò cả lớp không được quên khẩu hiệu.
Một lát nữa, cả lớp phải hô to khẩu hiệu!
“Đây là lớp 2D, cố gắng phấn đấu, nỗ lực tiến về phía trước là mục tiêu của lớp 2D…”
Khẩu lệnh vang lên, lớp hình thú nhấc chân, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đều.
“Đây là lớp 2E, đạp nắng bước đến, hô to khẩu hiệu! Các em là trẻ em, cũng là tương lai của đất nước…”
Giọng của MC lại vang lên, ngay sau đó là khẩu hiệu vang dội bốn bề của lớp 2E:
“Cưỡi sóng lướt gió! 2E mạnh nhất! Lớp 2E! Ngôn Dục tỏa sáng!”
Ngôn Dục là trường của bạn Tiểu Khương.
*
[24]
Không ngoài dự đoán, lớp 2E là lớp gây ấn tượng nhất trong buổi khai mạc, các giáo viên và học sinh lớp khác ồ ạt kéo tới chụp hình chung lớp 2E.
Bạn gấu Cẩn Cẩn và bạn thỏ Tiểu Khương là được yêu thích nhất.
Bạn Tiểu Khương tủi thân: “…”
Mình cũng muốn chụp ảnh với bạn Cẩn Cẩn cơ mà.
TvT
*
[25]
Hội thao chính thức diễn ra vào ngày hôm sau, hạng mục đầu tiên là kéo co.
Các vận động viên vào vị trí, chà sát bàn tay.
Bạn Tiểu Khương hà hơi vào lòng bàn tay rồi chà mạnh.
Chu Hải Dương đang hò hét kêu gọi các bạn nữ cổ vũ cho mình, bạn thân của bạn Cẩn Cẩn là Hạt Dẻ chạy tới trước mặt bạn Tiểu Khương.
“Giang Hiểu Khương~” Giọng của Hạt Dẻ dịu dàng nhẹ nhàng, âm cuối còn kéo dài: “Tớ không thèm cổ vũ cho Tiểu Béo Chu Hải Dương đâu, tớ cổ vũ cho cậu! Cậu cố lên nhé.”
Bạn Tiểu Khương chẳng hiểu ra làm sao, không biết tại sao bạn Hạt Dẻ lại chạy tới tận đây để nói thế, nhưng mẹ dạy không thể lạnh nhạt với người tốt với mình nên cậu bèn cười gật đầu, không nhận ra bạn Cẩn Cẩn đang nhìn chằm chằm họ.
Bạn Cẩn Cẩn thấy ngực hơi nghẹn, không sao hít thở được, bèn nói với bạn Tiểu Béo: “Chu Tiểu Béo, cậu yên tâm, cậu là tuyển thủ chủ chốt của lớp 2E chúng ta, bọn tớ sẽ cổ vũ cho cậu.”
Trợ lý trọng tài bảo hai đội chuẩn bị, bạn Tiểu Khương cực kỳ căng thẳng, chị họ Hữu Hữu nói phải cố gắng gấp một trăm lần trước mặt cô gái mình thích, như vậy cô ấy mới chú ý tới mình.
Tiếng còi vang lên, theo sau là tiếng cổ vũ.
Tiếng hô “Chu Hải Dương cố lên!” yếu ớt chìm vào tiếng hô “Giang Hiểu Khương cố lên!”.
Bạn Tiểu Khương rất đẹp trai, nhờ gen tốt, mẹ Giang là con lai Trung – Đức, bạn Tiểu Khương có một phần tư dòng máu Đức.
Đường nét rõ ràng, mắt hơi xanh, tóc xoăn bẩm sinh, kết hợp lại quả thực là đại diện điển hình cho hoàng tử sân trường.
Vì vậy, tuy bạn Tiểu Khương mới học lớp 2 nhưng có rất nhiều anh chị, thậm chí là mấy em lớp 1 cổ vũ cho cậu.
Ngôn Dục không chỉ có cấp 1 mà còn có cả mẫu giáo, cấp 2 và cấp 3, bạn Tiểu Khương là từ mẫu giáo Ngôn Dục lên.
Hội thao được tổ chức cho tất cả các cấp nhưng khai mạc khác ngày, quy mô quá lớn nên hội thao kéo dài cả một tuần.
Ngay ngày đầu tiên bạn Tiểu Khương đi học ở Ngôn Dục thì đã có hội fans khổng lồ, do đó khi bạn Tiểu Khương tham gia thi đấu, chỉ cần không vướng hạng mục thi đấu khác thì ai cũng tới địa điểm tranh tài của khối lớp 2 để cổ vũ cho bạn Tiểu Khương.
Bạn Tiểu Khương cực kỳ quen thuộc giọng của bạn Cẩn Cẩn, nghe bạn Cẩn Cẩn hô “Chu Hải Dương cố lên”, tim của bạn Tiểu Khương buốt giá.
Chẳng lẽ cậu cố gắng nhường này mà vẫn không thu hút được bạn Cẩn Cẩn?
Chị họ Hữu Hữu là tên lừa đảo!
*
[26]
Vì bạn Tiểu Khương mải suy nghĩ, không chú ý nên bị đối thủ kéo lê, ngã xuống bãi cỏ.
Bạn Cẩn Cẩn luôn chú tâm theo dõi trận đấu thấy vậy thì hét lên, tiếng hét của trẻ con rất chói tai, dẫu giọng nói có hay đến đâu chăng nữa.
Bạn Tiểu Khương ngơ ngác, cô giáo đứng ngoài quan sát cũng vội vã yêu cầu trọng tài cho ngừng trận đấu, chạy qua đỡ bạn Tiểu Khương đứng lên, chuẩn bị đưa tới phòng y tế.
Bạn Cẩn Cẩn cũng chạy qua, mắt ầng ậng nước che mờ tầm nhìn, ngẩng đầu nói: “Cô Thiệu, để em ạ.”
Cô giáo Thiệu rất tin tưởng lớp trưởng của mình, giao bạn Tiểu Khương cho bạn Cẩn Cẩn, dặn dò mấy câu rồi đi lo cho các bạn khác.
Một đám học sinh tới an ủi bạn Tiểu Khương, bảo cậu đừng sợ đau, còn nói chú bác sĩ ở phòng y tế giỏi lắm.
Bạn Tiểu Khương mỉm cười đáp lại.
Chờ đi xa, bạn Cẩn Cẩn im lặng nãy giờ bỗng nói: “Giang Hiểu Khương, đau không?”
*
[27]
Đau không?
Vì quán tính nên cậu bị kéo lê gần nửa mét, thi kéo co không cần trang bị đồ bảo hộ ngoại trừ bao tay.
Sân cỏ có rất nhiều đá vụn, cậu đứng ở sân cỏ, cách đường pitch mười mét, mặt cỏ gồ ghề, bao tay cũng bị rách.
Bị mười người đội kia kéo lê.
Cậu mặc quần cụt, đầu gối trầy xước, không nghiêm trọng nhưng cũng bị chảy máu, có cả bụi đất dính vào.
Tới bây giờ, mắt cậu vẫn còn ươn ướt.
Cho nên, đau không?
*
[28]
Bạn Tiểu Khương nói nhỏ: “Không đau…”
“Sao cơ?” Bạn Cẩn Cẩn nghe không rõ.
Bạn Tiểu Khương: “…”
Ánh nắng chiếu thẳng lên hai người, rạng rỡ, cô bé càng giống Công chúa Mặt Trời.
Bạn Tiểu Khương: “Đau.”
*
[29]
Bạn Tiểu Khương gãi mũi: “Lúc tớ đau, mẹ tớ sẽ thổi cho tớ.”
Bạn Cẩn Cẩn: “…”
Bạn Tiểu Khương quay đầu, đỏ mặt nói: “Cậu… thổi giúp tớ được không? Đau quá.”
Bạn Cẩn Cẩn từ từ ngồi xuống, thổi nhè nhẹ.
Bạn Tiểu Khương rùng mình.
Gió thổi qua mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, ve sầu rộn rã.
*
[30]
“Không nghiêm trọng, đừng để dính nước, bôi thuốc một lần trước khi ngủ là được.” Chú bác sĩ dán băng gạc cho bạn Tiểu Khương, hướng dẫn cụ thể.
Bạn Tiểu Khương cực kỳ lo lắng: “Ngày mai cháu thi chạy được không ạ?”
Chú bác sĩ ngẩng đầu, ánh mắt toát ra sự nguy hiểm, cười: “Cháu nghĩ được không?”
Bạn Tiểu Khương đổ mồ hôi lạnh, lẳng lặng lùi về sau mấy bước.
Ánh mắt sắc bén của chú bác sĩ tiếp tục nhìn bạn Tiểu Khương.
Bạn Tiểu Khương nuốt nước miếng cái ực, giọng nói đầy mù mờ và luống cuống: “Cháu phải làm gì đây ạ? Cháu còn muốn lấy hạng nhất mà.”
Bạn Cẩn Cẩn cũng rất lo lắng, đôi mắt tròn xoe rưng rưng lệ nhìn chằm chằm chú bác sĩ, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.
Chú bác sĩ cười phá lên, trấn an hai đứa trẻ: “Trêu hai đứa thôi, vết thương nhỏ này không ảnh hưởng tới việc lấy hạng nhất đâu ha ha ha.”
Cười xong lại khuyên bạn Tiểu Khương bớt xem phim truyền hình máu chó, xem nhiều sẽ bị lậm.
Bạn Tiểu Khương: “…”
Bạn Cẩn Cẩn: “…”
*
[31]
Cũng may là không sao. Nhưng trải qua sự kiện này, có vài bạn cùng lớp trưởng thành trước tuổi tinh ý phát hiện không khí giữa Giang Hiểu Khương và Triệu Dĩ Cẩn là lạ.
*
[32]
Cuộc thi chạy tiếp sức hỗn hợp, bạn Tiểu Khương hao hết tâm tư để được là người giao gậy cho bạn Cẩn Cẩn.
Lần này, cậu cho bạn nam khác một cây kẹo mút.
“Tớ chạy theo gió
Vượt qua trăm núi ngàn sông
Trước mắt không phải là hy vọng
Cũng chẳng là ánh sáng
Tớ reo hò
Tớ hân hoan
Đơn giản vì
Phía trước là cậu.”
Bạn Tiểu Khương có cảm giác mình giống như một cơn gió, thổi vèo vèo, xông thẳng tới bạn Cẩn Cẩn, lúc đưa cây gậy cho bạn Cẩn Cẩn tựa như cậu vừa hoàn thành một nghi thức trang trọng.
Nhìn bóng dáng lắc lư chạy về phía trước của bạn Cẩn Cẩn, bạn Tiểu Khương chỉ có một suy nghĩ:
Triệu Dĩ Cẩn xinh quá!
*
[33]
Cô giáo Thiệu cho rằng bạn Tiểu Khương là công thần của lớp ở hội thao năm nay, vì vậy đã để cậu đi lãnh huy chương, còn là hạng nhất.
Bạn Cẩn Cẩn đứng từ xa lẳng lặng ngắm huy chương vàng cuộc thi chạy tiếp sức hỗn hợp.
Cô bé nhớ còn có cuộc thi chạy tiếp sức 4x100m, chạy 100m nam, chạy 1000m nam, nhảy xa, nhảy cao, nhảy dây… đều là huy chương vàng!
Sau cùng, bạn Cẩn Cẩn đưa ra kết luận: Giang Hiểu Khương giỏi quá!
*
[34]
Thầy hiệu trưởng trường Ngôn Dục mặc áo sơ mi màu hồng, bụng bự, đầu hói đứng trên sân khấu chầm chậm nói vào micro: “… Bây giờ, thầy sẽ tuyên dương các tập thể, cá nhân xuất sắc tại hội thao trường Ngôn Dục lần thứ 113. Tập thể xuất sắc bao gồm các lớp 1B, 2E,… Cá nhân bao gồm em Chương Mỗ Mỗ lớp 1B xuất sắc nhận được 6 huy chương vàng, em Giang Hiểu Khương lớp 2E xuất sắc nhận được 9 huy chương vàng… Nào, mời mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt! Hy vọng hội thao lần thứ 114 sẽ có nhiều học sinh được tuyên dương hơn.”
*
[35]
Trường tư thục Ngôn Dục được thành lập hơn trăm năm, những cá nhân xuất sắc trong các hoạt động cũng được nhận học bổng.
Hôm nay, bạn Tiểu Khương cất năm trăm tệ tiền học bổng vào tủ sách. Sắp tới sinh nhật bạn Cẩn Cẩn rồi, phải mua món quà tốt nhất tặng bạn Cẩn Cẩn mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.