Học Bá Gặp Phải Giáo Bá

Chương 6:




[PHẦN CỐ DUY]
Nhà ma, lúc Tần Sở dán lên cổ tôi, dòng lạnh lẽo xẹt qua trên da.
Cô ấy đang khóc.
Giống như có bàn tay nắm chặt lấy trái tim tôi, vừa đau vừa trướng.
Cô ấy cười đẹp hơn, cười tươi như trong tấm ảnh đó.
1.
Năng lực học tập của Tần Sở thật sự… Tôi xem quá đủ rồi.
Không phải cô ấy là học bá sao?
Cô ấy không chịu học bơi tự do, không chịu học để thở, cứ một hai đòi học cách bơi lộ ngẩng đầu ở trên nước.
“Tôi sợ cảm giác nước vào lồ ng ngực…”
Đến chữ cuối cùng, cô ấy bày ra dáng vẻ thật cẩn thận.
Quả nhiên tôi không thể nghe Tần Sở nói chuyện được.
“Cô dùng chân đạp nước… Tần suất cao một chút…”
Hình như cô ấy nghe không hiểu, chân giang giang như múa đang côn vậy.
Tôi buông bàn tay đang nâng eo cô ấy ra, đang chuẩn bị lấy tay khác giữ eo rồi đưa tay này điều chỉnh động tác.
Bỗng nhiên cô ấy la lên một tiếng sợ hãi, y như con mèo con sợ bị đuối nước.
Giây tiếp theo, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, đôi tay mềm mại gắt gao ôm lấy cổ tôi, cọ qua gò má lạnh băng này.
“Anh đừng… Anh đừng buông tay mà!”
Vẫn chưa thể định hồn lại được.
Nỗi sợ này không giống như khi ở trong nhà mà, cơ thể mềm mại của thiếu nữ cơ hồ dán lên lồ ng ngực tôi, tay của cô ấy vẫn đang siết chặt. mỗi một tấc da bị cô ấy chạm vào chẳng khác nào đưa theo ngọn lửa đốt cháy chúng nó.
Bùm bùm, trước mắt tôi nổ tung, tia lý trí nhỏ trong đầu bị đứt phăng.
Tôi nâng hai chân của cô ấy lên, lập tức kéo tới bên mép bể bơi.
Cô ấy đã ổn định hơn khá nhiều, giờ đang thể hiện vẻ nghi ngờ trên mặt:
“Hả? Không học nữa sao?”
Tôi nghe thấy âm thanh của bản thân, tiếng trầm thấp ương ngạnh đầy sự bài trừ phát ra từ cổ họng.
“Hôm nay tới đây thôi.”
Tôi ôm Tần Sở đến bên bờ, cô ấy gỡ chiếc kính mắt bơi xuống để lộ đường cong con mắt xinh đẹp.
Cho dù làm động tác gì, phát ra từ trên người cô ấy đều là cảnh đẹp ý vui.
“Sao anh không trả lời?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi:
“Tôi… Chờ một chút.”
Tôi sợ cô ấy sẽ phát hiện ra gì đó, theo bản năng liếc cô ấy một cái.
Tần Sở vừa mới ở dưới nước nên bên môi vẫn còn dính đôi chút óng ánh, càng làm nổi bật dáng vẻ đỏ bừng hồng nhuận của nó hơn.
Cặp kính bơi bị ép lại chặt, giờ phút này ôm lấy vầng trán, đuôi mắt hiện ra chỗ nhàn nạt, không khác gì đóa hoa đang nở.
Tôi nhắm mắt lại.
Đúng là muốn mạng!
2.
Tôi đối với Tần Sở có chút không thích hợp.
Mà tôi không hề có suy nghĩ sẽ mặc kệ điều này.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Sở không đi tìm gặp tôi.
Vì không muốn đánh vỡ ước định với cô ấy nên tôi từ chối hết tất cả các hoạt động có mời cô ấy của Trần Mộ.
Nhưng có những người không phải cứ trốn là trốn được.
Mấy ngày hôm trước tôi đi bạn mua cái bàn phím, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi nên đến đây lấy.
Mới vừa vào trung tâm thương mại đã gặp Tần Sở và bạn cùng phòng của cô ấy.
Thành phố T có hơn hai ngàn vạn dân cư vậy mà có thể gặp ở đây thì đúng là quá trùng hợp.
Hôm nay Tần Sở mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, để lộ cổ chân mảnh khảnh.
Giờ phút này cổ chân kia đang di chuyển đến trước mắt tôi.
“Thật trùng hợp, anh cũng tới đây mua đồ à?”
“Ừ.”
Tôi chuẩn bị lấy cớ để chào tạm biệt thì nghe thấy cô ấy nói:
“A? Các cậu ấy đi đâu mất rồi?”
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên ba cái bóng đã biến mất.
….
“Anh dọa bạn tôi chạy mất rồi, vậy anh đi dạo phố với tôi đi~ Hè này tôi muốn đi thực tập nên đi mua mấy bộ đồ công sờ.”
Cô ấy nghiêng đầu, gương mặt đáng yêu, đôi mắt phát sáng.
“Được.”
Hình như tâm trạng của cô ấy rất tốt, bởi vì bước chân nhìn có hơi thoăn thoắt hơn rất nhiều.
Tôi không tự giác được cong khóe môi lên khi nhìn thấy hình ảnh này.
Tất cả mọi thứ, ngay tại thời điểm đó bỗng nhiên trở nên im lặng khác thường.
Cô gái nhỏ ngựa quen đường cũ đi vào một cửa hàng, là một cửa hàng quốc tế nổi tiếng ở quốc tế, vừa bước chân vào cửa tiệm thì dừng lại, cô ấy lôi kéo cánh tay của tôi đi ra ngoài.
“Cửa hàng này vừa khó coi vừa đắt! Chúng ta đi chỗ khác dạo đi~”
Tôi bị cô ấy kéo cánh tay bước đi, xoay người một cái đã thấy Trần Cầm đứng cách đó ba bước.
Bà ta cùng với mấy người phụ nữ mặc đồ hoa lệ nói chuyện với nhau, mặt mày hớn hở.
Là mẹ kế của tôi, cũng là dì nhỏ của tôi.
Tôi mẹ nó, sau khi em gái ruột của mình chết chưa được nửa năm thì bà ta đã bò lên giường của chồng em gái, thuận lợi bước vào nhà tôi.
Còn quảng cáo khắp nơi rùm beng rằng hai người bọn họ mới là tình yêu chân chính.
Câu chuyện mới buồn cười làm sao!
Trần Cầm thấy tôi thì sững sờ, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.
“Ai da, đây không phải là Cố Duy sao?”
Bà ta liếc mắt thấy Tần Sở, giọng điệu trào phúng.
“Bạn gái à? Sao không học hành cho giỏi lại nói chuyện yêu đương thế? Tương lai nếu tốt nghiệp thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể hai mươi mấy tuổi rồi mà phải dựa vào bố nuôi chứ?”
Trần Cầm có một đứa con trai lớn hơn tôi một tuổi, từ trước đến nay đều tự xưng là ‘Thiên chi kiều tử.’
Cũng đúng, bởi vì anh ta mà cái người từng có nhân tính tên Trần Cầm này dần xem tôi như cái đinh trong mắt theo từng ngày từng tháng.
Từ trước đến nay tôi đều coi bà ta như không khí, chuẩn bị đưa Tần Sở đi thì nghe thấy người phụ nữ đó lại bắt đầu đắc ý mở miệng nói:
“Trình Siêu của nhà chúng ta hằng năm đều được học bổng, tháng trước đã được nhận lời mời vào làm của tập đoàn Đồng Cơ, lập tức đi vào giới tài chính, nếu không phải bị tình hình dịch bệnh ảnh hưởng không thể xuất ngoại thì thằng bé chắc chắn sẽ là tinh anh của phố Wall rồi~”
Tôi chẳng thèm nhìn bà ta một cái nhưng bước chân đã dừng lại.
Tần Sở kéo tôi.
Bàn tay non mềm giữ chặt lấy tay tôi, sức lực dù nhỏ nhưng rất kiên định.
Cô ấy yên lặng nhìn Trần Cầm, vừa nghiêm nghị vừa khinh thường, theo bản năng Trần Cầm né tránh ánh mắt của cô ấy đi.
Cô gái nhỏ chậm rãi nâng khóe mắt lên, giọng điệu thân thiết mềm ấm:
“Con trai của dì tốt nghiệp trường đại học nào thế? Tôi cũng học ngành tài chính đó, sau này chính là đồng nghiệp nha~”
Bỗng nhiên vẻ mặt của Trần Cầm bị cô ấy dọa cho biến sắc, theo bản năng trả lời:
“Đại học F.”
Ý cười của cô gái nhỏ càng sâu hơn.
“Ồ~ Đại học F à~”
m cuối cô ấy kéo dài ra, ý vị trong đó làm người ta thấy không thoải mái, quả nhiên mặt của Trần Cầm dần biến đổi.
Cô gái nhỏ chưa đợi bà ta mở miệng đã lập tức chặn lại:
“Tôi đang nói sao có thể đi vào Đồng Cơ làm hóa ra là sinh viên của đại học F.”
Cô gái nhỏ cười rộ lên nhìn rất đẹp mắt, giọng cũng rất ngọt ngào, có điều vẫn vô tình làm cho người ta thấy giận.
Trần Cầm thích nhất là nghe người ta khen con trai của mình, ha ha, giờ mặt mày hớn hở chuẩn bị nói tiếp.
Có điều cô gái nhỏ không cho bà ta cơ hội đó.
“Không giống như tôi và Cố Duy đều đến từ đại học T.”
“Tôi thì năm nào cũng phải nhận học bổng của đại học đến mỏi tay, phần thưởng học bổng của đại học T khác đại học F, một bên nặng thấy vàng một bên nhẹ tựa lông hồng~”
“À đúng rồi, tôi cũng đã được nhận vào làm một tập đoàn đấy.”
Khóe môi cô ấy nhếch lên.
“Có điều đều là tập đoàn M. Dì à, chắc dì cũng đã nghe qua tập đoàn M đúng không? Chính là cái quy mô tài chính tư bản lớn hơn gấp mười lần chỗ con trai dì đang làm đấy. Người của đại học T bọn tôi sẽ không đi đến chỗ gà rừng, nếu không tương lai các bạn học tụ họp sẽ không có cơ hội ngẩng đầu, rất mất mặt~”
Cô ấy không màng đến việc Trần Cầm đang đưa đôi mắt âm trầm nhìn qua, làm bộ nhớ tới gì đó.
“Aida, tôi quên mất. Tập đoàn M có tổng bộ ở phố Wall! Dì nói đến tinh anh của phố Wall có phải là đang nói tôi không?”
Đột nhiên cô ấy che miệng lại, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Dì à~ Tôi không phải nói con trai gì đang đi làm ở nơi gà rừng chỉ xứng hạng hai đâu.”
Cô ấy nhíu mày, ra vẻ tủi thân:
“Rốt cuộc, chúng tôi là học bá có đôi khi không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế cho lắm.”
Trần Cầm tức giận đến mức tay run lên.
Cô gái nhỏ vội vàng bổ sung một câu như đang an ủi:
“Dì à, dì cũng đừng trách con trai dì thổi phồng mọi việc lên, chẳng qua tầm nhìn của anh ta hạn hẹp nên không biết có nhiều người giỏi hơn mình mà thôi. Không phải anh ta cố ý lừa dì đâu!”
3.
Tôi nhìn cô gái nhỏ trước mặt chằm chằm, rõ ràng trên mặt cô ấy vẫn giống như trước, dịu dàng ấm áp, nhưng con ngươi lại hiện lên vẻ chiến thắng của một con gà trống.
Sáng lấp lánh, chờ đợi sự khen thưởng.
Tôi nhịn không được xoa lên mái tóc cô ấy.
“Em thắng.”
Vừa nãy Trần Cầm bị cô ấy làm cho tức đến mức suýt hộc máu tại chỗ, bị đám bạn đi theo xem kịch kia khuyên nhủ rồi kéo đi.
Cô ấy cười to, nhìn giống như con mèo nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn.
“Bà ta là gì của anh?”
“Mẹ kế.” Tôi trả lời một cách thản nhiên.
Đột nhiên cô ấy nghiêm túc lên:
“Cố Duy, những gì tôi vừa mới nói chỉ là để chọc tức bà ta mà thôi.”
“Thành tích không đại biểu hết mọi thứ.”
“Anh cũng không thua kém với bất kỳ kẻ nào hết.”
Tôi cảm thấy có hơi buồn cười, cô ấy sẽ không thực sự cho rằng tôi là đứa học tra đó chứ?
Tôi thi đại học chuyên thể thao chẳng qua do tiếng Anh của tôi quá kém, chỉ có mấy điểm thôi.
Nhưng toán lý hóa của tôi lại đạt tuyệt đối, điểm cũng là đứng nhất khối học sinh năng khiếu của đại học T.
Còn thành tích điểm, chỉ vì thấy phiền phức nên không muốn quá nhiều, nhiều quá lại lãng phí.
Nhưng nhìn thấy cô ấy như con nhím dựng đứng gai lên bảo vệ cho tôi giờ phút này lại cẩn thận an ủi tôi, tôi chỉ cảm thấy hàng rào được xây dựng nhiều năm ở nơi nào đó trong lòng ầm ầm sụp đổ.
Tôi nhìn cô ấy, giọng rất nhẹ:
“Ừ.”
4.
Cô gái nhớ tới gì đó, có chút nghi ngờ.
“Cố Duy câu cuối anh nói vừa nãy là có ý gì?”
Vừa nãy tôi sợ Trần Cầm thẹn quá hóa giận sẽ đổ hết lên đầu Tần Sở nên chủ động hứng chịu lửa đạn của bà ta:
“Mặc kệ bà nhảy nhót lung tung như thế nào thì tài sản của Lão Cố chỉ có tôi là người duy nhất được thừa kế. Bà đừng quên, bà đã ký hiệp nghị hôn nhân.”
Chỉ là không ngờ tới những lời này k1ch thích bà ta lớn như thế, bị nghẹn suýt ngất.
Cái này cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh.
“Chẳng lẽ anh che giấu thân phận thổ hào của mình à?”
Tôi nhìn lúm đồng tiền bên má của cô ấy, ngon ngọt không khác gì chủ nhân của nó.
“Bố của tôi đứng đầu nhà họ Cố nhiều năm, em cảm thấy vậy có được tính không?”
Mặc dù nhiều năm nay nhân phẩm của Lão Cố không được cái gì nhưng lại rất có tài lãnh đạo.
Hai mắt cô gái nhỏ trợn tròn, hai má lấy hơi phồng lên làm người ta rất muốn… Duỗi tay chọc mấy cái.
Cô ấy lập tức túm chặt lấy tay của tôi đi vào trong tiệm vừa nãy.
“Làm sao thế?”
Tôi bị cô ấy kéo bất thình lình nên có hơi ngây ngốc.
“Mua quần áo.”
“Chẳng phải vừa nãy em nói quần áo ở cửa hàng này khó coi ư?”
Tôi càng thêm ngốc.
Cô gái nhỏ quay đầu, mang theo sự tức giận hòa lẫn ý cười nho nhỏ, giọng như chém đinh chặt sắt:
“Không có là do anh nghe lầm.”
Chờ đến khi cô ấy đứng trước quầy thanh toán hóa đơn, tôi nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia mới nhớ tới những lời đồn đãi mà tôi chưa bao giờ để ý của đại học T.
Tần Sở, cô ấy… Đang giữ gìn lòng tự trọng yếu ớt của một ‘tên nghèo’ đấy à?
5.
Quay lại ký túc xá, tôi thấy Trần Mộ ôm một đống sách đi ra ngoài.
Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể thấy.
Tôi không nhịn được mở miệng hỏi:
“Cậu định đi chỗ nào?”
“Phòng tự học đó~”
Vẻ mặt của cậu ta đương nhiên, không màng đến chuyện này làm tôi thấy ngạc nhiên vô cùng.
Tôi thấy hơi ê răng:
“Hả?”
Mặt Trần Mộ đỏ lên, cười ngượng ngùng:
“Không phải trước kia tớ vẫn đang theo đuổi Vương Yến ở khoa tiếng Trung sao? Hôm qua cô ấy đã đồng ý với tớ rồi.”
“Nhưng Yến Yến nói thành tích của tôi quá kém nên muốn từ nay về sau tôi phải học tập với cô ấy~”
Tôi thấy có hơi kỳ lạ.
“Chuyện học tập của cậu thì liên quan gì tới cô ta?”
Vẻ mặt Trần Mộ cạn lời:
“Anh Duy, cậu đang nói gì thế? Yến Yến của chúng ta là đang suy xét đến tương lai của cả hai. Cô ấy nói muốn cùng em đi đến hết cuộc đời cho nên bây giờ phải cố gắng đặt nền móng cho cuộc sống tương lai đó~”
Có lẽ Trần Mộ bị sự nghi ngờ của tôi đối với Yến Yến nên tức giận, to gan lớn mật bỏ thêm một câu:
“Anh Duy, cậu vẫn nên lo lắng cho bản thân đi!”
“Người ta là Tần đại mỹ nhân, là học bá đỉnh của chóp ở đại học T, sao bên nhau lâu như vậy mà không màng đến năng lực kém cỏi của anh chứ?”
Nói xong, cậu ta vênh váo tự đắc rời đi.
Tôi nhìn cậu ta, khó có khi không thấy tức giận ngược lại rơi vào trầm tư.
Tôi biết bản thân không phải là học tra ngược lại là người có thiên phú về lĩnh vực máy tính nhưng vấn đề là… Tần Sở không biết.
Trần Mộ vừa nói chuyện yêu đương một ngày nhưng tôi và Tần Sở đã yêu nhau một tháng.
Mặc dù lúc trước nói yêu đương ‘giả’ nhưng nhìn dáng vẻ này có thể thấy Tần Sở không thực sự xem tôi là bạn trai, mà tôi đã đưa cô ấy vào quy hoạch của cuộc đời.
Nghĩ như vậy càng thấy lo lắng cực kỳ.
Nói như nào thì cũng là diễn kịch, có điều tôi lại là người động tâm, còn cái cô gái nhỏ kia vẫn như cũ không hề có điểm nào gọi là đ ộng tình cả.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Ngồi ngây ngốc trước bàn hồi lâu tôi mới ý thức được.
Nếu như núi không tới thì tôi đi tới.
Ba tháng này trước khi cô gái nhỏ nói lời chia tay thì tôi phải nhanh chóng biến giả thành thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.