Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 66:




Phó bản thứ tư: Vạn nhân mê (24).
____________________________


【 Ha ha ha ha ha thật sảng khoái! 】


【 Sảng sảng sảng, Hạng Ca mau lộng chết ma nữ đi! 】


【 Trăm triệu không nghĩ tới cậu ta là dạng người này trong xã hội ha ha ha ha ha. 】


【 Khi xem các chủ bá khác thì tôi không ghét ma nữ như vậy, nguyên lai là bởi vì lúc ấy các cô ấy đều đi hướng công lược, không thấy được ma nữ lại ích kỷ như thế, quả thực là một người cực kỳ ác độc. 】


【 Không sai, quá ghê tởm, chờ mong cô ta bị lộng chết. 】


Trong phòng phát sóng trực tiếp một mảnh thích nghe ngóng.


Cũng không biết chính mình làm bao nhiêu người hận, Yến Thư kinh hoảng bị nhét vào trong xe, không ngừng chất vấn Hạng Ca: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết ta báo thù cho Mạnh Kiều sao?”


Cô ta là ma nữ, chủng tộc của bọn họ tuy rằng có ngoại hình như con người, nhưng lại không có thực thể cùng mật độ đông giống như nhiều sinh vật khác, vì thế bọn họ chỉ có thể tùy ý bám vào còn người hơn nữa còn có thể ký sinh vào bất luận sinh vật nào có sinh mệnh lực yếu hơn bọn họ, như vậy chẳng khác nào là có được một khối thân thể mới.


Nhưng nếu phải rời khỏi một khối ký sinh thể, thì yêu cầu ký sinh thể tử vong, cô ta vốn là tính toán tự sát, thoát khỏi khối ký sinh thể này, sau đó lại thông qua khe hở rời đi, kết quả cô ta còn chưa có chết đâu, mà đã bị Hạng Ca bắt lại.


Cũng may cô ta cũng không sợ, hắn còn không phải là fan não tàn của Mạnh Kiều sao? Nhiều nhất còn không phải là giết cô ta giúp cô báo thù? Cô ta không sợ.


Hạng Ca đang gõ bàn phím, cũng không biết là đang làm cái gì, nghe vậy thì nâng lên đôi mắt ta u buồn kia nhìn biểu tình và mắt cô ta vài giây, lại cúi đầu tiếp tục gõ.


Yến Thư: “Ngươi nói một câu đi!”


Sau đó cô ta đã bị bảo tiêu ngồi trên ghế phụ phía trước dùng giẻ lau lau kính chắn gió nhét vào miệng.


Yến Thư tức giận đến nổ mạnh, tròng mắt đều là tơ máu, ánh mắt phảng phất như muốn giết người.


Lúc này, cô ta đột nhiên nghe được Hạng Ca nói: “Tuy rằng cô không nói nhưng tôi cũng biết cô không sợ chết, bởi vì ánh mắt cùng cơ mặt của cô đã tiết lộ suy nghĩ chân thật của cô. Xem ra tử vong đối với cô cùng nhân loại chính là không giống nhau, một khi đã như vậy, đầu tiên muốn bảo đảm chính là sinh mệnh cô an toàn, tuyệt đối không thể để cô chết.”


Đồng tử Yến Thư bỗng nhiên co rụt lại, trừng mắt nhìn Hạng Ca, ngực kịch liệt phập phồng.


Qua ước chừng hơn nửa giờ, xe dừng lại.


Giẻ lau trong miệng Yến Thư rốt cuộc cũng bị lấy ra, ngay sau đó cô ta kinh hoảng bị kéo ra ngoài xe, phát hiện trước mắt là một viện nghiên cứu nằm ở lưng chừng núi, thoạt nhìn rất xa hoa lại khủng bố.


“Làm gì?! Hạng Ca! Hạng Ca ngươi muốn làm gì? Ta là Yến Thư, em gái của Mạnh Kiều! Ngươi muốn làm gì?!” Yến Thư thật sự sợ hãi, cô ta thật sự không nghĩ tới Hạng Ca cư nhiên là người có thể dễ dàng xem thấu suy nghĩ chân thật của cô ta, từ những lời Hạng Ca vừa nói, cô ta biết, Hạng Ca biết cô ta không sợ chết, cho nên hắn nhất định sẽ làm cô ta sống không bằng chết!


“Cô không phải em gái của Mạnh Kiều.” Bước chân Hạng Ca dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt u buồn xám xịt đến mức không thấy chút ánh sáng nào, người bị hắn nhìn chằm chằm như vậy rất khó không cảm thấy sởn tóc gáy, “Cô ấy là anh hùng, cô là bại hoại. Cô không có tư cách cùng cô ấy đánh đồng.”


……


Anh hùng trong miệng Hạng Ca, lúc này đang đau đầu cực kỳ.


Có được mẹ là một việc rất hạnh phúc, nhưng mà làm người có được hai mgười mẹ, mà tam quan của hai người mẹ này lại rất khác nhau, thì vấn đề liền rất dễ dàng xuất hiện.


°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°


Buổi sáng Cam Lan đến đưa bữa sáng cho An Thúy, Mạnh phu nhân cùng Yến phu nhân vì chuyện An Thúy là nữ hiệp Ám Ảnh mà cãi nhau.


Mạnh phu nhân: “Bà đã sớm biết nó làm việc nguy hiểm như vậy, không những không ngăn cản, mà còn giúp nó gạt tôi! Rốt cuộc là không có nuôi dưỡng tại bên người nên không biết đau lòng a!”


An Thúy: “Mẹ……”


Yến phu nhân: “Tôi mười tháng hoài thai sinh ra, như thế nào sẽ không biết đau lòng? Con có suy nghĩ của chính mình, có con đường riêng của mình, như thế nào có thể bởi vì đau lòng liền không cho con đi làm?”


Mạnh phu nhân: “Vậy bà liền trơ mắt nhìn nó đi tìm chết sao?!”


An Thúy: “Hai vị phu nhân……”


Yến phu nhân: “theo lời nói này của bà, vậy thì tất cả các người mẹ của các chiến sĩ có phải đều phải cảm thấy tham gia quân ngũ là đi chịu chết mà ngăn cản con mình nhập ngũ hay không?”


“……”


An Thúy: “……” Vậy đi, chiến tranh của nữ nhân có đôi khi rất ngang ngược vô lý như vậy, ta cứ ăn cháo đi.


Nhưng thật ra hai vị phu nhân rất hài hòa, ở bên ngoài không biết nói cái gì, mà xúc động vỗ vỗ vai.


Cũng may các bà ấy cũng không cãi nhau lâu lắm, không phải bởi vì đã thuyết phục đối phương hoặc là nhượng bộ, mà là bởi vì có đại nhân vật tới chơi, các bà ấy ai cũng ngượng ngùng cãi nhau ở trước mặt bọn họ, chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ.


Thân phận nữ hiệp Ám Ảnh đã được công bố, nên viện quân y này mỗi ngày tự nhiên đều có đại nhân vật tới thăm không dứt, nói chuyện thì đóng cửa lại, bên ngoài cửa còn có cảnh vệ đứng gác, những người khác đều không biết đang nói gì bên trong.


Mạnh gia tuy rằng là hào môn, nhưng mấy thế hệ trước cũng là nông dân, không có phú đến trình độ hậu duệ của quý tộc, Mạnh phu nhân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này, trong lòng nói không khẩn trương thì  không có khả năng.


Liên tục mấy ngày, bóng ma lúc trước An Thúy thiếu chút nữa chết cũng thoáng nhạt đi, trong lòng Mạnh phu nhân vẫn là nhịn không được dâng lên một trận cảm giác tự hào.


Cùng Cam Lan cãi nhau cũng ít khói thuốc súng lại.


“Thời điểm 17 năm trước tôi sinh hạ nó, cũng không biết trong tương lai nó sẽ trở thành một người như vậy……” Mạnh phu nhân mắt thấy một tổng thống sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt mình, còn cùng bà ấy bắt tay, khen bà ấy dưỡng ra một đứa con gái xuất sắc như vậy, sau đó đi vào phòng bệnh nói chuyện với An Thúy, lại một lần lệ nóng doanh tròng.


“Khụ khụ, người 17 năm trước sinh hạ nó là tôi.”


“Tôi nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng đời này nó sẽ giống với người khác, đi học, đi làm, về sau tìm một ông chồng tốt, kết hôn sinh con cứ như vậy mà hết đời, không nghĩ tới nó……”


“Tôi biết, tôi hiểu cảm giác của bà.”


“Bà thì hiểu cái gì? bà lại không có nuôi dưỡng nó!”


“……”


“Yến Thư đâu? Vì cái gì vẫn luôn không gặp nó?” Mạnh phu nhân đột nhiên nhớ tới vài ngày rồi chưa gặp Yến Thư.


Nhắc tới cái này, trên mặt Cam Lan liền có một tia phức tạp: “Vẫn là ở nhà bạn học, không muốn trở về.”


Trong phòng an toàn tự nhiên cũng có thiết bị theo dõi, nhưng mà cũng giống những thiết bị theo dõi khác, người dân bình thường như họ không có việc gì thì nhìn không tới, nhưng cũng không biết như thế nào, mà người Yến gia nhận được một phần video theo dõi, chính là đoạn video ở thời điểm bọn họ lọt vào tập kích của xâm nhập giả ở trong phòng an toàn.


Bọn họ vốn dĩ đều không chú ý tới sự kiện kia, nhìn qua video theo dõi mới biết được, nguyên lai Yến Thư lập tức xoay người chạy, hơn nữa từ video theo dõi có thể nhìn thấy cô ta chạy trốn nhanh mà còn đặc biệt kiên quyết như vậy, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn một cái.


Làm cha làm mẹ, sẽ không bởi vì loại hành vi này liền oán hận hoặc là trách cứ con mình ích kỷ, nếu cô ta có thể bởi vậy mà sống sót thì trong lòng của bọn họ cũng là cao hứng, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút lạnh tâm, đặc biệt là ở trong cùng một tình cảnh, một đứa con gái khác lại chạy tới che ở trước mặt bọn họ, dưới sự đối lập rõ ràng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy trong lòng trăm vị tạp trần.


Yến Thư sao có thể sẽ làm ra việc khiến người khác khó có thể tin như  chứ?


Cô ta chỉ cần quay đầu lại nhìn cha mẹ một lần cũng được rồi, hay là nói kỳ thật bọn họ căn bản là không thật sự hiểu cô ta?


Bởi vì như vậy, sau khi bọn họ nhận được tin nhắn Yến Thư gửi tới là “Cảm thấy rất hổ thẹn, tạm thời không thể đối mặt với các người, muốn đến nhà bạn học ở vài ngày”, rồi gọi điện thoại cho nhà bạn học của Yến Thư ở nhờ xác định Yến Thư đúng là ở nhà bọn họ, liền không có truy cứu quá nhiều, cho rằng cấp cho nhau một chút thời gian là tốt.


Bọn họ không biết chính là, có tiền là có thể sai sử ma quỷ, Hạng Ca mua chuộc gia đình đó, kêu bọn họ lừa gạt Yến gia, tương đối không kiêng nể gì.


Yến thư ở trong viện nghiên cứu sống không bằng chết, mỗi ngày đều cầu nguyện người Yến gia phát hiện cô ta mất tích, gọi điện thoại báo nguy, đây là hy vọng duy nhất của cô ta, nơi nào nghĩ đến, người Yến gia đều cho rằng cô ta ở trong nhà bạn học.


An Thúy quyết định mở cuộc họp báo, nếu đã quay ngựa, liền không cần thiết lại che che giấu giấu, dứt khoát thoải mái hào phóng thừa nhận chính mình là Mạnh Kiều.


Cuộc họp báo này cũng tiến hành phát sóng trực tiếp, các cư dân mạng đã sớm ngồi canh ở trước màn hình TV, bởi vì danh ngạch đến hiện trường hữu hạn, còn bị mấy nhà truyền thông cướp sạch mất.


Thời điểm nhìn thấy An Thúy ngồi trên xe lăn được đẩy ra, các cư dân mạng lập tức sôi trào lên, thanh âm chụp ảnh ở hiện trường hết đợt này đến đợt khác vang lên, phi thường náo nhiệt.


Không có người hoài nghi cô không phải nữ hiệp Ám Ảnh, mọi người chỉ nhìn đôi mắt cô, thì biết thật sự là cô.


【 Không biết vì cái gì mà lại cảm động ô ô ô 】


【 Nữ thần lớn lên cùng bộ dáng trong tưởng tượng của ta giống nhau như đúc! 】


【 Tinh tế, xinh đẹp, ai có thể nghĩ đến nội tâm của cô lại dũng cảm thiện lương chính nghĩa như vậy a! 】


【 Bề ngoài xinh đẹp cùng linh hồn độc đáo, cô đều có được! 】


【 ô ô ô ô……】


Không có hắc tử làm phiền, cũng không có anh hùng bàn phím khắp nơi phát ra những lời tanh tưởi, nên làn đạn một mảnh hài hòa, tất cả đều hát vang ca ngợi, có người có suy nghĩ không tán đồng, nhiều lắm thì chỉ có thể nói thầm ở trong lòng, không dám nói ra để tìm chết.


Giới truyền thông tự nhiên cũng không dám tùy tiện hỏi, có thể tiến vào đều là một ít xí nghiệp lớn, phần lớn đều có đầu óc, sẽ không vì lợi ích trước mắt mà tìm đường chết.


“Chúng tôi hiện tại nên xưng hô cô là ‘nữ hiệp Ám Ảnh’ hay là ‘Mạnh tiểu thư’?”


“Đều có thể.”


“Sau khi trải qua nguy hiểm thiếu chút nữa bỏ mạng, thì nội tâm có có sinh ra ý rút lui hay không?”


“Có. Nhưng phía sau tôi có người tôi muốn bảo vệ, cho nên tôi chỉ có thể đi tới.”


“Nữ hiệp Ám Ảnh, hiện tại người trên toàn thế giới đều biết đến cô, cô còn sẽ trở lại trường học đi học không?”


“Sẽ.……”


“……”


“……”


Diêu Kiệt nhìn An Thúy trên màn hình, sắp khóc lên rồi, hắn nghĩ, nếu tìm cô hợp lại, có thể được hay không? Không không không, nam tử hán đại trượng phu, nên biết sai liền sửa, hắn năm đó không hiểu chuyện, bỏ lỡ nữ thần của mình, hiện tại dừng cương trước bờ vực, chắc còn kịp chứ!!


***


Tác giả có lời muốn nói: Hạng Ca ( yên lặng giơ lên thanh đao dài 40 mét ):……


___________
16/08/2021.
( ͝° ͜ʖ͡°)ᕤ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.