Hoàng Tử Tennis - Xuy Tuyết

Chương 42: Chương 42





Trận đối đầu với Josei Shonan sắp bắt đầu rồi.
Nhưng huấn luyện viên Sumire Ryuuzaki và Oishi Syuichirou vẫn ở trong phòng học thảo luận để lên kế hoạch chiến đấu.
Quên mất, trong đó có cả tôi nữa.
Tôi đau đầu quá, mấy người muốn thảo luận gì thì tự thảo luận đi, việc gì phải lôi tôi theo chứ? Tôi cũng rất bận đấy, mấy người có hiểu không? Tôi nằm trên bàn, hai mắt sắp díp lại rồi."Việc đánh đôi cứ giao cho Kaidoh Kaoru và Inui đi."Huấn luyện viên Sumire Ryuzaki nói: "Khoan đã, cô Sumire Ryuuzaki.
Lần này không thể Kaidoh Kaoru đánh đôi được.
Lý do tại sao, có lẽ cô nên hỏi lớp trưởng Inui."Tôi vẫn nằm dài trên bàn, không ngẩng lên mà nói: "Ừm, đúng vậy.
Em cũng nghĩ rằng vẫn nên để cho Kaidoh đánh đơn thì hơn." Inui vừa lấy tay đẩy nhẹ gọng kính vừa nói.Cô Sumire Ryuuzaki nhìn tôi, rồi lại quay ra nhìn Inui hỏi: "Tại sao?""Chuyện là thế này, trước kia có một cuộc phỏng vấn của cuộc thi tuyển chọn thanh niên, thí sinh được phỏng vấn khi ấy đã nhận được sự chú ý rất lớn, người đó chính là thành viên thuộc Josei Shonan."Không biết Inui lôi từ đâu ra một cuốn tạp chí, đưa cho cô Sumire Ryuuzaki."Josei Shonan ư? Đây chẳng phải là đối thủ trận này của chúng ta hay sao?" Huấn luyện viên Sumire Ryuuzaki liếc qua cuốn tạp chí rồi nói: "Không sai, hôm nay cậu ta cũng được chọn để đến thi đấu.“Cậu ta tên là Wakato Hiroshi.

Cô xem đi ạ, cuộc phỏng vấn này rất thú vị." Trên tạp chí viết: Cậu muốn đấu với ai? Có lẽ đội mà tôi muốn đấu nhất là học viện Seigaku.
Tôi luôn cảm thấy nơi này như một tủ kính chứa đầy quái nhân.
Bạn biết không, ngôi trường này tuyển sinh rất buồn cười, bất kể là họ loại chơi thể loại bóng gì thì đều có rất nhiều danh hiệu, tôi cảm thấy như, họ trừ giỏi những thứ ấy ra, những cái khác đều tệ.
Tôi thật sự muốn diện kiến chân dung những vị huấn luyện viên của bộ môn tennis này đấy! Còn nữa, điều tôi đặc biệt quan tâm hơn cả là ở đó có một tuyển thủ rất giỏi di chuyển, biệt danh hình như là "rắn" gì đó thì phải.
Tôi rất háo hức có cơ hội được thấy sự trở lại của anh ấy, cũng rất tự tin rằng bản thân có thể đón được đường đánh đó.Cuối cùng là một hình ảnh đính kèm của Wakato Hiroshi.Huấn luyện viên Sumire Ryuuzaki sau khi xem được tin tức này, hai tay cô nắm chặt tờ tạp chí, gân xanh trên mặt đều nổi lên.
Một lúc sau, bà ấy đặt cuốn tạp chí xuống, quay người về phía cửa sổ nói: "Wakato Hiroshi của Josei Shonan à?"Hóa ra sự im lặng của cô Sumire Ryuuzaki sau khi đặt cuốn tạp chí xuống chỉ là khởi đầu cho giông bão phía trước."Huấn luyện viên à, cô bình tĩnh lại đã." Góc miệng Oishi giật giật.Sau đó cậu ta quay lại nhìn Inui cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Này, cậu cố tình đưa cuốn tạp chí đó cho cô ấy xem phải không?" Khóe mắt Oishi rưng rưng.Inui mặt không biểu cảm nói: "Sự tranh đấu là điều quan trọng nhất."Inui vừa nói xong, cô Sumire Ryuuzaki đã đi đến trước mặt Inui, lửa giận ngút trời nói: "Không thể cứ mượn cớ thể diện để đánh nhau, trận thứ 3 này hãy để Kaidoh Kaoru đánh đơn đi."Oishi ngạc nhiên nói: "Huấn luyện viên à, không phải cô vừa nói trận thứ 2 để Inui và Kaidoh đánh cặp với nhau hay sao?"Cô Sumire nắm chặt tay lại rồi nói: "Bị người ta nói như thế rồi, chẳng lẽ vẫn còn muốn để đấu đôi? Phải để cho bọn chúng biết rõ thực lực của đội ta." Oishi bất lực, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.Tôi lại tiếp tục nằm bò lên bàn, một tay gối đầu, nói: "Đấy, tôi đã nói rồi mà, cứ để cho họ tự thảo luận với nhau.
Chứ giờ nhìn tôi xem, có khác nào bị coi là không khí không.
Tôi đến đây cũng chả để làm gì.
Haiz, đúng là lãng phí thời gian."Vừa nói xong tôi đã bị huấn luyện viên Sumire Ryuuzaki nhìn chằm chằm: "Em có ý kiến gì sao?" Cô Sumire bước từng bước về phía tôi.Tôi vội đứng dậy lấy tay xua xua: "Không có… Em không có ý kiến.
Em đâu dám có ý kiến gì, cô thấy đúng không? Em đảm bảo, đội chúng ta nhất định sẽ thắng." Quá đáng sợ, tôi đến toát mồ hôi mất thôi.Lúc sau tôi nghĩ thầm: “Sau này ngàn vạn lần không được chọc cho huấn luyện viên của chúng ta nổi giận, nhất là những người đã lớn tuổi thế này.
Nếu không, chết mất xác lúc nào không hay.”Sáng hôm sau, tôi và Ryoma vừa đặt chân đến cổng khu vực thi đấu, đập vào mắt chúng tôi là một nhóm nữ sinh đã đợi sẵn ở đó từ bao giờ.
Đúng là một khung cảnh hoành tráng.
Chắc chắn là đang đợi cái tên Wakato Hiroshi gì đó rồi.

Quả nhiên, xe của đội Josei Shonan đã đến rồi.
Wakato vừa bước xuống xe liền bị đám nữ sinh đó bám lấy, tôi thấy tên đó có vẻ khá dương dương tự đắc."Mada mada dane." Ryoma liếc mắt nhìn về phía đám nữ sinh ngoài cửa."Mada mada dane." Không hổ danh là Ryoma, lúc nào cũng rất ăn ý với tôi như thế.
Kể từ lần cuối tôi bị ốm đến giờ, chúng tôi chưa bao giờ nhắc lại chuyện ngày hôm đó.
Coi như chuyện hôm ấy chưa từng xảy ra, mà như vậy cũng tốt, như thế cả hai chúng tôi đều không phải ngượng ngùng."Xin đợi một chút." Huấn luyện viên Hanamura nhìn thấy chúng tôi đi đến liền gọi Ryoma dừng lại."Em là Echizen Ryoma phải không? Hôm nay xin được chỉ giáo nhé! Tôi là huấn luyện viên Hanamura của đội tennis Josei Shonan.
Thật vui khi được gặp em!""Xin chào!" Ryoma quay đầu lại đáp lấy một câu."Em là một tư liệu sống rất giá trị, tôi vẫn luôn rất xem trọng em đấy.
Nếu em đến học ở trường chúng tôi, tôi chắc chắn em sẽ càng giỏi hơn nữa.
Lúc đó em sẽ trở thành tác phẩm hoàn chỉnh nhất.
Không cần vội, sau giải đấu em cho tôi câu trả lời cũng chưa muộn.

Em cứ về suy nghĩ kĩ đi." Huấn luyện viên Hanamura đẩy nhẹ kính rồi nhìn Ryoma cười nhẹ."Trời, cái gọi là tác phẩm hoàn chỉnh thì chẳng phải là chấm hết luôn à, cậu nói xem đúng không?" Ryoma nhếch miệng rồi ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên Hanamura.Nói rất hay, đây đúng là một câu dụ người kinh điển.
Mà, Ryoma chắc chắn không sang đó đâu.
Cậu ấy còn phải ở lại Seigaku để tiếp tục phát triển.Tôi nhìn Hanamura nói: "Huấn luyện viên Hanamura này, quản lý đội tennis mà đi cướp người là không tốt đâu.
Hơn nữa, tôi thấy cô cũng chẳng có bản lĩnh mà cướp.
Ryoma, chúng ta đi thôi." Nói rồi, tôi kéo Ryoma vào sân đấu."Chà, cô bé này thú vị đấy." Hanamura tay đỡ gọng kính, mắt nheo lại, nở nụ cười.Đang đi, tôi cảm nhận thấy sau lưng như có một luồng khí lạnh.
Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ do mình mặc ít quá hay sao? Ryoma thấy tôi bỗng im bặt, lập tức quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?""Không sao, không sao.
Mau đi thôi, sắp đến thời gian tập hợp rồi."Tôi cứ có dự cảm không lành, bà cô bi3n thái kia chắc không phải vừa mắt tôi đấy chứ? Toát hết cả mồ hôi…"Mada mada dane.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.