Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 279: Nguyên Thủy Chi Ma




Tính cách của Phương Vân trước giờ luôn là tính trước làm sau. Chỉ sợ Dương Hoằng đã chết thật thì hắn vẫn sẽ dùng kế "Thay mận đổi đào" này, huống chi trong chuyện này Dương Hoằng chỉ bị trọng thương, quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi.
Mặc dù hôm nay mất đi một đầu Giao Long yêu quân, nhưng lại có thể khiến cho Dương Hoằng lộ ra diện mạo thật sự, cũng đã thấy được Bát Hoang Lục Hợp Đế Cực Quyền của hắn, nói tóm lại là phi thường có lời. Bằng không, chờ đến lúc Dương Hoằng tính toán kỹ càng một lần nữa rồi mới ra tay giết mình thì không chỉ mất một con Giao Long yêu quân không đâu.
- Xem ra, sau này phải nhìn lại vị Anh Vũ hầu này rồi!
Phương Vân giờ đây nhớ lại những lời nói kia của Dương Hoằng. Không thể nghi ngờ rằng những lời nói của Dương Hoằng về chuyện phong hầu chính là thu hoạch lớn nhất của hắn, thậm chí còn hơn xa việc biết được con người thật của Dương Hoằng.
- Mười tám tuổi đã làm tướng quân, trăm trận trăm thắng. Nhưng lại ở vị trí thái tử thiếu bảo đến bảy năm, Nhân Hoàng quả thật rất là cao minh, đế vương tâm thuật thật là lợi hại!
Phương Vân nhớ tới cái câu "Đại Chu hoàng triều không hề thiếu cường giả, chỉ thiếu cường giả biết nghe lời" của Dương Hoằng thì lập tức ý thức được con đường phong hầu của mình chỉ sợ không thể bằng phẳng.
- Cường giả Thiên Tượng cảnh có thể sống lâu đến tám trăm tuổi, Đại Chu hoàng triều đến nay đã được hơn một ngàn sáu trăm năm rồi, vậy những Võ hầu đã thối lui đã đi đâu rồi?
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, triều đình Đại Chu còn ẩn chứa quá nhiều bí mật, lấy đia vị của hắn bây giờ rất khó tiếp xúc tới được.
- Xem ra chuyện phong Hầu phải chờ một thời gian nữa!
Nghe những lời nói của Dương Hoằng, Phương Vân đột nhiên có suy nghĩ mới về chuyện phong Hầu của mình.
- Bất kể những thứ này như thế nào, ta trở về kinh thành trước đã!
Theo lệ cũ của triều đình Đại Chu, đại tướng quân khi trở về kinh thành báo cáo công tác cần phải có các lễ nghi cần thiết. Hơn nữa, thân tín của Mãng Hoang hầu cũng là nhân vật quan trọng khi hắn về kinh báo chiến công, hiện tại đã bị Dương Hoằng giết mất. Nếu như bây giờ mà Phương Vân một mình một người bay về kinh thành thì sẽ rất phiền toái.
- Một lát nữa đến thành trì phụ cận, phải gửi thư cho Mãng Hoang hầu để nói hắn phái phụ tá cùng quan ghi chép đến kinh thành mới được.
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, về phần hai người bị chết đi kia, Phương Vân chưa bao giờ phải lo ngại gì cả. Triều đình cùng Yêu tộc hiện đang có chiến tranh với nhau, chỉ cần nói bị cường giả Yêu tộc lợi hại đánh chết là được.
Suy nghĩ xong, Phương Vân lập tức bay đi. Nhưng Phương Vân không biết, cách chỗ đó rất xa có một thân ảnh mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng trên một ngọn núi cao vút. Hắn đang từ trên cao nhìn xuống, mà phương hướng hắn nhìn chính là lộ tuyến mà Phương Vân vừa bay đi.
- Dương Hoằng, nếu như ngươi không thể trấn áp hắn thì đến phiên ta xuất thủ hắn vậy!
Người nam tử ngồi ở trên đỉnh núi lẩm bẩm nói. Dứt lời xong, thì hắn nhảy từ trên đỉnh núi xuống, mái tóc tung bay trong gió...mà mái tóc này lại có màu nửa đen, nửa trắng.
Phương Vân vừa mới bay qua một ngọn núi thì đột nhiên trong lòng sinh cảnh giác. Vừa mới ngẩng đầu lên thì trong tai đã có tiếng nổ ầm vang lên, một bàn tay to đen nhánh phá vỡ hư không đang đánh xuống hắn.
- Người nào?
Phương Vân phản ứng cực nhanh, chân của hắn khẽ điểm một chút thì đã nhanh như chớp lui về phía sau. Chỉ trong nháy mắt đã lướt đi đến hơn mấy trăm trượng, khó khăn lắm mới né tránh được bàn tay to đen nhánh đó.
Ầm!
Bàn tay to đen nhánh vừa đánh xuống thì lập tức tòa núi xuất hiện một lỗ thủng vô cùng lớn. Cùng một thời gian, một cổ sát khí đáng sợ khóa chặt Phương Vân lại, Phương Vân cảm giác được mình đang đối mặt với một tình huống cực kỳ nguy hiểm.
- Tốt, rất tốt! Quả nhiên không hổ là người có mệnh cách Thương Long!
Một âm thanh hùng hồn lạnh lùng từ sau tòa núi khổng lồ trước mặt truyền đến. Theo âm thanh này, một nam tử mặc hắc bào sải bước từ phía sau núi đi ra. Cả tòa núi lớn như vậy cũng bị chấn động theo cước bộ của hắn, cước bộ của hắn đi đến nơi nào thì mặt đất liền bị lún xuống. Trông hắn như một Ma thần đang từ sâu trong bóng tối bước ra vậy.
Ánh mắt của nam tử này vô cùng sắc bén, gống như Ma thần đang ở cao cao tại thượng quan sát thế gian. Khuôn mặt của hắn lãnh ngạo không hề có biểu lộ gì, như một pho tượng cô tịch không bao giờ thay đổi. Nhưng điểm đặc thù nhất của hắn chính là mái tóc nửa đen nửa trắng vô cùng quỷ dị!
- Phong Thái Thương!
Thấy mái tóc nửa đen nửa trắng đặc trưng này, Phương Vân lập tức nhận ra thân phận của đối phương, chân mày cũng hơi nhướng lên. Hắn không ngờ rằng Phong Thái Thương lại ở trên đường này chờ hắn. Nhưng Phương Vân xưa đâu bằng nay...hắn cũng không phải là người yếu kém nữa. Tuy thấy Phong Thái Thương, nhưng thần sắc vẫn bình thản, khẽ nói:
- Phong Thái Thương, ngươi tới là vì chuyện ở Tây Nhị thành?
Phong Thái Thương dừng lại cách Phương Vân khoảng năm mươi trượng, nhìn Phương Vân một cái.
- Đúng, nhưng cũng không đúng!
Phong Thái Thương gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu!
Phương Vân nghe vậy thì khẽ trầm tư. Hắn vừa mới gặp phải Dương Hoằng, giờ lại gặp phải Phong Thái Thương. Nếu như nói việc Dương Hoằng xuất hiện còn nằm trong dự đoán của hắn thì việc Phong Thái Thương nửa đường chặn giết lại ra ngoài ý muốn. Hơn nữa, theo tình hình trước mắt thì có vẻ Phong Thái Thương đã chờ hắn từ lâu rồi.
- Ngươi ở chỗ này đợi chờ ta?
Phương Vân nói thẳng.
- Không sai!
Phong Thái Thương gật đầu, cũng không hề có ý giấu diếm:
- Ta cùng với Dương Hoằng đồng thời theo dõi ngươi, nhưng mà dấu vết tinh thần mà ta lưu trên người của ngươi so với hắn còn sớm hơn nhiều! Ngươi có thể giấu diếm được Dương Hoằng, nhưng không giấu được ta đâu!
Phương Vân khẽ động trong lòng. Chuyện Dương Hoằng xuất thủ là chuyện bí ẩn, nhưng Phong Thái Thương lại biết.
- Các ngươi có biết lẫn nhau?
- Không sai, đạt đến cảnh giới của chúng ta, nếu như gặp phải những cường giả cùng tầng thứ thì rất dễ cảm ứng nhau!
Phong Thái Thương không hề có ý giấu diếm chút nào cả.
- Không trách được, Dương Hoằng không hề đuổi đến tận cùng...
Phương Vân cười khổ. Bất kể là Dương Hoằng hay Phong Thái Thương thì cũng không phải là cường giả Thiên Tượng cảnh bình thường. Mặc dù hiện tại Phương Vân có thể chống lại cường giả Thiên Tượng cảnh, nhưng đối với dấu vết tinh thần mà cường giả Thiên Tượng cảnh đưa xuống thì không hề có cách nào cả, đây là nguyên do chênh lệch đến hai cảnh giới!
- Ta biết ngươi có Địa Biến chi pháp, cũng có thể đối phó với những Yêu Vương Yêu tộc kia...
Phong Thái Thương mở miệng nói, thần thái hờ hững:
- Nhưng mà, chênh lệch giữa ngươi với chúng ta còn kém nhiều lắm, theo ta trở về Thủy Ma tông đi. Đừng phản kháng, ngươi không phải là đối thủ của ta!
Lời này vừa được Phong Thái Thương nói ra thì Phương Vân lập tức biết không ổn. Nhưng mà hắn cũng không phải là người thúc thủ chịu trói!
- Có phải là đối thủ hay không, phải thử mới biết được.
Phương Vân khẽ quyết định, nói ra:
- Như vậy đi, trước lúc động thủ, chúng ta làm một cái ước định, thế nào?
- Hử?
Chân mày Phong Thái Thương khẽ nhếch lên:
- Ước định gì?
- Như vậy đi, nếu như ngươi có thể khẳng định ta không phải là đối thủ của ngươi, vậy chúng ta cược một lần xem. Nếu ngươi không thể lưu ta lại, thì phải đem pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh của Thủy Ma Nguyên Thư nói cho ta biết!
- Hử?
Phong Thái Thương nghe vậy thì ngẩn ra, cười lạnh một tiếng:
- Thì ra ngươi đã đạt đến Địa Biến cảnh đỉnh phong, muốn dựa vào pháp môn của ta mà đột phá. Ngươi cũng giỏi tính toán lắm, vào thời khắc này cũng nghĩ đến chỗ tốt được, không trách được Dương Hoằng lại thua ngươi ở Tam Đường Hội Thẩm. Nhưng mà, ta có thể có chỗ tốt gì?
- Nếu như ta thua, ta sẽ cho ngươi một kiện pháp khí đỉnh cấp!
Phương Vân nếu đã mở miệng thì nhất định phải đánh cược lớn. Lúc trên đường đi, hắn vẫn suy nghĩ làm thế nào để có pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh, không ngờ rằng giờ này Phong Thái Thương đã ở trước mặt. Cái này cũng có thể coi là một kỳ ngộ đi!
- Ha ha!
Phong Thái Thương cười lạnh, nói:
- Nếu như ta bắt giữ ngươi thì không phải toàn bộ đồ trên người của ngươi đều là của ta sao, tại sao lại phải cược với ngươi?
- Cái này còn chưa chắc, có nhiều thứ ta còn dùng chưa được. Nếu như ta không có năng lực bảo vệ nó thì nhất định sẽ không mang theo trên người.
Phương Vân nói. Đương nhiên hắn sẽ không nói thứ ta muốn cược là Thiên Địa Vạn Hóa Chung, hơn nữa vật này còn đang ở trên người hắn.
Thủy Ma tông là thánh địa Ma đạo, nếu như thật sự bị bắt tới đó thì coi như Phương Vân đã chết. Nếu như người đã chết thì có giữ ngoại vật cũng vô dụng. Cho nên Phương Vân mới dám đem cái này ra cược.
Tên Phong Thái Thương này cũng giống như mình, đều là người có ý chí vô cùng kiên định. Ở một khía cạnh nào đó thì có thể nói là người cùng đường, chỉ là số mệnh của người này quá kém, nếu đưa Thiên Địa Vạn Hóa Chung cho hắn thì cũng coi như không làm mất mặt.
Phong Thái Thương nhíu nhíu mày, trầm mặc không nói. Số mệnh của hắn trời sanh đã cực kỳ kém, so với người bình thường cũng không bằng. Cái gì pháp bảo, phúc duyên đều vô duyên với hắn. Có thể nói, phần lớn hắn đều tự dựa vào chính mình cả. Nếu như nói hắn hoàn toàn không động tâm gì với pháp khí thì không thể nào, phải biết rằng lúc ở Tây Nhị thành, bởi vì hắn không có pháp khí cho nên mới bị Thiên Đế chiến xa của Dương Hoằng áp chế.
- Làm sao ta biết ngươi nói thật?
Phong Thái Thương cũng không ngu. Nói không kiểu này cũng chẳng khác gì là bịa chuyện.
Phương Vân cười cười:
- Cái này là chuyện của ngươi, mà cho dù ta có nói dối thì cũng không có bất lợi gì với ngươi. Ngươi nếu như đã quan tâm đến ta thì chắc hẳn đã biết ta mới chỉ tu luyện võ đạo có một năm thôi. Ngươi có tự hỏi vì sao ta lại nhanh như vậy mà đã bước vào Địa Biến cảnh không? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân sẽ thất bại sao?
Chân mày Phong Thái Thương nhướng lên, hắn dĩ nhiên biết đây là phép khích tướng của Phương Vân. Khẽ im lặng một chút, hắn cười lớn lên:
- Được, ta đồng ý với ngươi!
Dứt lời, Phong Thái Thương lấy một quyển sách từ trong lồng ngực ra, giơ lên nói:
- Đây là tâm đắc tu luyện của ta từ lúc bắt đầu tu luyện võ đạo. Pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh đều ở trong đó, nếu như ngươi có thể đánh bại ta thì có thể cầm đi!
Phong Thái Thương mở sách ra, rồi kéo một tờ trong đó ra kẹp giữa hai ngón tay. Hắn chỉ nhẹ nhàng bắn đi, nhưng trang giấy này lại như một thanh đao vậy, "Phập" một cái đã đính vào một thân cây tùng.
Phương Vân khẽ giật mình. Ánh mắt khẽ nhìn qua tờ giấy đang được đính vào trong thân cây kia, chỉ trong một khắc này thôi đã có vô số ý nghĩ xẹt qua trong mắt hắn: “Trong các pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh, Thủy Ma Nguyên Thư xếp hạng thứ ba. Pháp môn này giờ đây đang ở trước mặt, nếu như bỏ qua thì sau này sẽ rất khó lấy được. Cho dù như thế nào thì cũng phải lấy cho được!”
- Tiếp chiêu!
Phong Thái Thương sau khi ném công pháp ra thì trầm giọng quát một tiếng. Hắn vừa dậm chân một cái thì cả vùng núi non trong phương viên mấy trăm dặm đều rung chuyển, ma khí cuồn cuộn như biển lớn mênh mông từ dưới đất xông lên, rồi tụ lại phía sau Phong Thái Thương. Đồng thời từ các lỗ chân lông của Phong Thái Thương tỏa ra những điểm sáng màu đen nhánh, những điểm sáng này lơ lửng rồi xoay chuyển chung quanh Phong Thái Thương.
Rống!
Trong tiếng gầm gừ đáng sợ, bỗng nhiên sau lưng Phong Thái Thương xuất hiện một pho tượng Ma Thần hắc ám khổng lồ. Pho tượng Ma thần này có ba đầu mười tám cánh tay, trên người của hắn tản mát ra một cỗ khí tức bá liệt, nguyên thủy, hắc ám.
Nguyên Thủy Chi Ma!
Đây chính là dấu hiệu khi tu luyện Thủy Ma Nguyên Thư đến một cảnh giới cực cao!
Phong Thái Thương vừa ra tay thì liền sử dụng võ học lợi hại nhất của mình! Hắn muốn dùng một chiêu để định thắng bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.