Hoàng Kim Đồng

Chương 881: Vì ngày mai tương sáng




Sáng sớm hôm sau, nhờ có sự trợ giúp của bên bệnh viện, ông ta suốt đêm áp giải Hồ Vinh Phát trở về thị trấn. Vởi vì vụ án này, Ba Tang cũng trở về cùng. Fã không còn những người săn trộm, sơn thôn nhỏ lại khôi phục lại sự bình yên như trước kia.

- Lão thôn trưởng tôn kính, Đốn Châu Thứ Nhân huynh đệ, rốt cuộc báo tuyết thế nào? Mấy năm nay nó có tới sơn thôn này không?

Sau khi tiễn chân đám người Ba Tang xong, Trang Duệ liền tìm được lão thôn trưởng trước. Hắn vội vàng muốn biết về tin tức của báo tuyết. Nếu không phải sợ đám người Tần Đổng Băng lo lắng, Trang Duệ đã muốn dẫn theo Bạch Sư lên Tuyết Sơn từ sáng sớm.

- Trang tiên sinh, vào thời điểm này năm trước, báo tuyết đã từng tới trong thôn trang. Chúng tôi đã chuẩn bị cho nó 10 con bò dê. Hẳn là cũng đủ cho nó qua mùa đông. Chỉ có điều năm nay chưa thấy nó tới. Có thể bởi vì chỗ chúng ta có nhiều người lạ tới.

Lúc Đốn Châu Thứ Nhân nói chuyện có chút xấu hổ. Trang Duệ để lại cho bọn họ hơn mười vạn nhân dân tệ, mà bọn họ chỉ mới bỏ ra có 10 con bò dê.

Mà sau khi tin tức phật sống chuyển thế được truyền ra ngoài, người du lịch hành hương đến thôn Dát Mã cũng nhiều lên. Thậm chí có một vài đội đi lên núi, cũng xem Tuyết Sơn là mục tiêu mà bọn họ muốn chinh phục. Sở dĩ năm nay báo tuyết chưa có tới, nguyên nhân có lẽ là vì như thế.

- Chỉ cần báo tuyết còn ở trên núi, tôi vẫn muốn tìm đến nó. Còn có cả cha mẹ Kim Điêu nữa. Tôi cũng phải nhanh chân đến xem...

Trang Duệ phát hiện, sau khi trải qua sự kiện của đám người săn trộm này, tâm tình muốn tiến vào Tuyết Sơn của hắn càng trở nên cấp bách hơn..

Biến hóa ở thôn Dát Mã, khiến Trang Duệ có chút bất ngờ. Sau khi tin tức chuyển thế linh đồng được truyền ra ngoài, sơn thôn nhỏ hẻo lánh quạnh quẽ này lại trở nên náo nhiệt.

Người tới sớm nhất là một vài tín đố truyền giáo của Lạt Ma đến nơi Lạt Ma sinh ra để hành hương. Chờ sau khi bọn họ trở về, đem tin tức, cũng như vẻ đẹp mỹ lệ của sơn thôn tuyên dương ra ngoài, dẫn tới phần đông những người thích du lịch khắp nơi tơi đây.

Tuy rằng du lịch kéo theo kinh tế trong sơn thôn phát triển, cuộc sống hàng ngày của các thôn dân đều dễ chịu hơn nhiều so với trước kia. Nhưng đồng dạng, môi trường ngăn cách cũng đã bị phá hỏng.

Trên một đoạn đường ngắn từ cổng sơn thôn đến dưới chân núi tuyết n, Trang Duệ thấy không ít những túi thực phẩm cũ. Những thứ này hẳn là do những vị du khách vứt bỏ.

Báo tuyết thích sống ở nơi thiên nhiên thuần khiết. Hơn nữa thiên tính dè dặt, lại bị Trang Duệ dùng linh khí chải vuốt qua, rất rõ ràng những địa phương có nhiều du khách qua lại nh vậy, khiến nó chùn bước.

Nghĩ đến đây, Trang Duệ không khỏi có chút lo lắng. Hiện tại, ở sâu trong Đại Tuyết Sơn đã không còn thực vật. Rốt cuộc báo tuyết còn có thể sống nữa không?

Nhìn thấy sắc mặt Trang Duệ khó coi như vậy, Đốn Châu Thứ Nhân mở miệng nói:

- Trang Duệ huynh đệ, là chúng tôi làm không tốt, không chuẩn bị đầy đủ thực vật và môi trường không bị người quấy rầy cho báo tuyết...

Có thể nói đúng là như vậy. Trang Duệ đến đã thay đổi bộ mặt khốn khó của thôn Dát Mã. Mặc kệ là tìm Lạt Ma chuyển thế, hay giúp đỡ những đứa trẻ đến trường, đều không tránh khỏi có liên quan tới Trang Duệ.

Nhưng chuyện Trang Duệ phó thác cho trong thôn, bọn họ lại không làm tốt, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Có lẽ có những người này sẽ cho rằng, không phải là một con động vật thôi sao, cũng không phải người, làm gì phải yêu quý như vậy.

Nhưng ở Tây Tạng này, động vật được xem là bạn của con người. Báo tuyết lại được bọn họ cho là vị thần bảo vệ Đại Tuyết Sơn. Trong lòng bọn họ, chuyện Trang Duệ phó thác cho bọn họ còn quan trọng hơn là chiếu cố một con người.

- Chuyện này không liên quan đến các người. Động vật từ đầu đến cuối đều phải sống trong thiên nhiên. Khôn sống mống chết là quy tắc tự nhiên. Báo tuyết cũng không ngoại lệ...

Trang Duệ lắc đầu nhìn, Đốn Châu Thứ Nhân đang tỏ ra áy náy nói. Thật ra khiến trong lòng hắn đã hiểu thông. Trước khi mình biết báo tuyết ở đó, cũng không thấy nó bị đói. Làm vua của Tuyết Sơn, nếu bị chết đói, vậy chẳng phải là một chuyện rất buồn cười sao?

Nhìn Tuyết Sơn với màu trắng tinh khiết sừng sững ở ngoài cửa sổ Trang Duệ nói tiếp:

- Chỉ có điều lão thôn trưởng, Đốn Châu Thứ Nhân đại ca, tôi có đề nghị, không biết các người có đồng ý nghe hay không...

- Trang Duệ huynh đệ, cậu cứ nói. Chỉ cần chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ lo liệu. Cho dù không thể làm được cũng phải xử lý...

Đốn Châu Thứ Nhân gật đầu thật mạnh. Hắn đối với đề nghị và thỉnh cầu phần không phải hiểu rõ như vậy.

- Đốn Châu Thứ Nhân đại ca, tôi không phải yêu cầu các người làm gì, tôi không có quyền này...

Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, chỉ vào Đại Tuyết Sơn ngoài cửa sổ, nói:

- Đốn Châu Thứ Nhân đại ca, các người đều có thể thấy, tuyết trên Tuyết Sơn, là tinh hoàn mỹ như vậy, là thánh khiết như vậy. Nhưng các người có biết hay không? Nếu du khách không ngừng đi tới đó, sẽ dần phá hủy những điều này. Cuối cùng sẽ có một ngày, Tuyết Sơn trắng tinh sẽ giống như một miếng khăn lau bẩn...

Trang Duệ nói những lời này không phải là nói láo hù dọa bọn họ. Sự thật chính là như vậy. Sau khi Châu Phong nổi danh, du khách tới nhiều hơn. Tàn thuốc lá, vò bình, túi plastic cũng rất nhiều. khiến địa phương đó bị ô nhiễm môi trường ngày càng nặng.

Có chuyên gia từng chỉ ra, nếu không ngăn chặn hiện tượng đó, sau này mọi người ở châu phong sẽ thấy, nó không còn là tuyết trắng, mà là tuyết màu xám.

- Có nghiêm trọng như vậy không?

Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, Đốn Châu Thứ Nhân và lão thôn trưởng nhìn nhau. Cả đời này bọn họ cũng chưa đi ra khỏi núi lớn được mấy lần. Đối với khái niệm bảo vệ môi trường gì đó cũng hoàn toàn không hiểu.

Trang Duệ gật đầu, nói:

- Có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả như vậy...

- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ. Thu nhập của người trong thôn tăng thêm. Cuộc sống hàng ngày cũng tốt hơn. Không thể để bọn họ lại trở lại những ngày tháng như trước kia?

Lão thôn trưởng có chút lo lắng. Trên khuôn mặt vốn đầy những chiến tích của năm tháng, lại xuất hiện thêm không ít nếp nhăn.

Tục ngữ nói từ tiết kiệm đi tới lãng phí thì dễ, nhưng từ lãng phí đi tới tiết kiệm thì khó có thể làm được. Cho dù ở trong thôn lão thôn trưởng đức cao vọng trọng, nhưng vẫn không đến mức có thể thuyết phục được các thôn dân buông tha lợi ích trước mắt.

- Ha hả, lão thôn trưởng, không phải nói không cho các người làm du lịch. Nhưng nhất định phải nâng cao đầu vào. Không nên để bất kỳ cơ quan du lịch nào cũng có thể tiến vào. Dùng danh tiếng tuyên truyền là được rồi. Chỉ cần bảo vệ tốt môi trường, tôi tin tưởng, tương lai của các người sẽ rất tốt !

Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười. Sơn thôn này mỹ lệ giống như bức hoạ cuộn tròn. Nếu không bị người đời biết được, không khỏi thực sự có chút đáng tiếc. Bất cứ việc gì đều có tính hai mặt. Chỉ cần có thể khống chế đượ, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt.

- Trang Duệ huynh đệ, cậu là một người tài giỏi. Vậy cậu đưa ra chủ ý giúp chúng tôi..

Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, ánh mắt lão thôn trưởng và Đốn Châu Thứ Nhân đều sáng lên. Tuy rằng bọn họ không có bao nhiêu văn hóa, nhưng cũng biết đạo lý chỉ thấy lợi trước mắt, cảnh vật chung quanh chuyển biến xấu. Tổn thất lớn nhất, cuối cùng chỉ có thể là bọn họ.

Trang Duệ gãi gãi đầu, nói:

- Hắc, việc này, tôi vẫn thật sự nói không tốt. Chính là không ngoài nâng cao giá trọ thôi sao? Nhà gỗ này các người dựa theo giá của một khách sạn năm sao một ngày mà thu. Cá trong hồ bán theo giá song đầu bảo là được...

- Trang Duệ huynh đệ, tôi biết khách sạn cấp năm sao, nhưng song đầu bảo là ý gì vậy?

Trang Duệ đang nói thì bị Đốn Châu Thứ Nhân ngắt lời.

- Cái này, anh đừng quan tâm nó là ý gì, cứ một bữa cơm lấy của họ ba nghìn, năm năm nghìn sẽ không sai. Anh không cần phải treo biển nơi này hành nghề du lịch. Không ai skhiếu nại các người chém khách. Thích tới hay không...

Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu. Trang Duệ biết, các quản lý cấp cao trong thành phố rất cần một địa phương yên tĩnh mỹ lệ như thế. Nói ở đây một tuần tốn ngót nghét một vạn, đối với bọn họ mà nói thật sự không phải là vấn đề gì lớn.

Hơn nữa những người này có ý thức bảo vệ môi trường khá mạnh. Tối thiểu chắc sẽ không tùy tiện ném loạn tàn thuốc, ôm con nhỏ đại tiểu tiện khắp nơi. Như vậy đối với hoàn cảnh nơi này cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

- Làm như vậy... có được không?

Đốn Châu Thứ Nhân nghe xong thì há hốc miệng.

- Trong hồ đều là cá hoang dã. Chúng tôi làm cho khách ăn cũng không lấy tiền. Ở một ngày cũng chính là lấy chút tiền. Nếu chém như vậy... vậy..

- Chúng ta phải làm chính là đường dây du lịch cao cấp. Đốn Châu Thứ Nhân đại ca, anh phải nhớ kỹ, chúng ta không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất. Có vài người có sở thích đặc biệt, chuyên thu mua thứ đắt...

- Được, việc này tôi sẽ tìm cho anh một chuyên gia, để cô ấy giúp các người định ra chế độ điều lệ cho các hạng mục. Đến lúc đó các người theo như đó mà làm là được...

Thấy Đốn Châu Thứ Nhân vẫn có vẻ mặt không hiểu, Trang Duệ cũng không còn tâm tình mà dây dưa với anh ta. Hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện lên núi đi tìm báo tuyết. Nói đi thì có nói lại, về triển khai thị trường hoạt động, trong bụng Trang Duệ thật sự không có bao nhiêu phương pháp.

Lập tức Trang Duệ lấy điện thoại ra gọi đám người Lôi Lôi tới, đúng lúc giữ bọn họ lại, sống ở đây. Chỉ cần bọn họ tạo ra một công viên Tây Tạng, vậy có thể tuân theo nguyên tắc "Không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất" đúng như lời suy đoán củaTrang Duệ. Đối với các phú hào này, cái gọi là một đao tàn nhẫn, sử dụng trên phưuong diện khai thác và phát triển du lịch, dường như vấn đề cũng không lớn?

- Nơi này là địa phương đẹp nhất mà chúng tôi nhìn thấy. Đương nhiên thu phí phải cao hơn một chút...

- Đúng, chỉ có điều các thiết bị tương ứng cũng phải đuổi kịp. Nhà gỗ và những thứ khác thì không nên động tới. Nên bắt đầu bắt đầu từ nguồn nước trước. Các loại đồ dùng, nhất định phải được làm vệ sinh sạch sẽ...

Tới lúc này, mấy người nghe Trang Duệ nói đã hiểu sơ qua, đều gật đầu. Ở trong này một ngày, người có tâm linh dường như đều được tinh lọc, Đó lại thứ mà có tiền cũng không mua được.

Nhìn thấy mọi người bảy miệng tám lưới đưa ra chủ ý của mình, Trang Duệ nói:

- Được rồi, các người vất vả một chút, giúp thôn Dát Mã quy hoạch ra một chế độ đi...

- Trang Duệ, chúng tôi đưa ra chủ ý, vậy anh thì làm gì?

Sau khi Lưu Xuyên nghe Trang Duệ nói xong, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Trang Duệ từ phía xa nhìn Đại Tuyết Sơn chìm trong mây cao, nói:

- Tôi mang Bạch Sư đi tới Tuyết Sơn bên kia, thăm cha mẹ Kim Điêu và báo tuyết...

Ngày hôm qua, bởi vì đám người săn trộm có súng, Trang Duệ để Kim Điêu bay trở về tổ của cha mẹ nó. Nhưng hắn thật sự không ngờ nó lại không lộ diện nữa. Điều này khiến Trang Duệ không thể thông qua nó tìm báo tuyết.

Lưu Xuyên không vui, lớn tiếng hét lên:

- Đừng, sao lại đi chơi âm thầm như vậy? Muốn đi thì phải bảo mọi người cùng đi...

Sau khi nghe Lưu Xuyên nói xong, Thiếp Mộc Nhi ở trong đội ngũ vẫn đều là miệng hồ lô khó chịu, cũng xoay sang nhăn nhó nắm tay phụ họa nói:

- Đúng, đúng, Trang Duệ nói vậy là không được. Có phải chỉ có mình anh đi tìm ấu điêu đâu?

- Các người cũng muốn đi cùng sao?

Trang Duệ nghe vậy bĩu môi, nói:

- Tốc độ của các người quá chậm. Nếu thật muốn đi, trước hết hãy giúp thôn Dát Mã làm tốt quy hoạch nhỏ, sau đó bảo Bành Phi dẫn các người lên núi đi. Chỉ có điều... nhất định phải chú ý an toàn!

Thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Thiếp Mộc Nhi, Trang Duệ không khỏi nở nụ cười.

- Thiếp Mộc Nhi đại ca yên tâm đi. Hiện tại đang là mùa sinh chim non. Nếu có, nhất định sẽ cho một con...

Với tốc độ của Trang Duệ, một hồi lâu là có thể vượt qua ngọn Đại Tuyết Sơn này. Nếu dẫn theo những người này, chỉ sợ hai ngày phu cũng không làm được. Với tâm tình bồn chồn của hắn hiện nay, cũng không chờ nổi.

Lưu Xuyên biết Trang Duệ nói là sự thực, chỉ có điều miệng vẫn bất mãn than thở nói:

- Tôi nhớ rõ mới trước đây thân thể anh còn không bằng tôi. Thành thật nói rõ cho tôi biết, tiểu tử anh có phải ở trên Tuyết Sơn ăn các loại bảo vật như tuyết liên ngàn năm hay không hả? Vì sao hiện tại thân thể lại biến thái như vậy?"

Sau khi nghe Lưu Xuyên nói xong, Trang Duệ bỗng nhiên nói rất nghiêm túc:

- Lưu manh, muốn biết nguyên nhân sao?

- Đừng nói những lời vô nghĩa. Đương nhiên là muốn biết...

- Tốt, vậy đưa lỗ tai qua đây!

Bộ dạng Trang Duệ có chút thần bí, ở bên tai Lưu Xuyên nói:

- Tuyết liên ngàn năm thì không có, chỉ có điều tôi có một quyển bí tịch Quỳ Hoa bảo điển. Anh tìm Lôi Lôi thương lượng trước. Nếu cô ấy đồng ý cho anh cắt, anh tới tìm tôi để luyện. Nhất định anh sẽ còn biến thái hơn cả tôi...

- Trang Duệ, anh tự tìm cái chết hả? Dám đùa giỡn lão nương...

Giọng noi của Trang Duệ đủ lớn để mọi người trong phòng đều nghe thấy. Lôi Lôi tức giận nhảy dựng lên đuổi đánh nhau Trang Duệ. Ngay lập tức trong phòng truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Khi đi đến một chỗ góc cua trên sườn núi, Trang Duệ thở ra một làn khí màu trắng. Hắn đã đi tới đoạn giữa của Tuyết Sơn. Ở đâu đây quanh năm tuyết phủ không tan. Nhiệt độ không khí đều dưới không độ.

Phải nói rằng, hôm nay kỳ thật không phải là ngày tốt để đi lên núi. Bởi vì gió thổi khá mạnh. Cuồng phong thổi bay tuyến trên núi, tràn ngập ở phía trước đường đi, khiến người ta căn bản không thấy rõ đường đi dưới chân.

Lấy tay nâng cái ba lô chừng một thước ở sau lưng lên một chút, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao ngất chìm trong mây, sắc mặt Trang Duệ có chút mệt mỏi.

Ban đầu, Trang Duệ đã nghĩ tới chuyện mang theo một cái lều dã ngoại và một chút đồ tiếp tế. Không ngờ được Tần Huyên Băng không an tâm khi một mình hắn đi lên núi, cho nên những thứ có tác dụng hay không có tác dụng đều nhét vào trong túi xách của hắn.

Chỉ có điều Tần Huyên Băng cũng không nghĩ, núi này có thế dốc thẳng đứng. Đường đầy tuyết phủ đường trượt. Mang nhiều thứ như vậy không phải hại người sao? Có vài lần Trang Duệ trọng tâm không ổn, thiếu chút nữa thì ngã xuống dưới.

So với Trang Duệ, Bạch Sư lại tiêu sái hơn nhiều. Trên chân đệm nhiều thịt, còn có móng vuốt sắc bén, khiến Bạch Sư ở đi trên Tuyết Sơn như giẫm trên đất bằng. Nếu không phải chờ Trang Duệ, hẳn là nó đã đi đến đỉnh núi.

Chỉ có điều bởi vì năm nay vừa sinh con nhỏ, Tuyết Ngao ở lại Bắc Kinh, không đi cùng. Điều này Bạch Sư trở về chốn cũ lại không cao hứng cho lắm.

- Bạch Sư, nghỉ ngơi ở đây đi...

Trang Duệ đi một hơi đã gần ba, bốn giờ. Tuy rằng thể chất hơn người, nhưng nhiệt lượng tiêu hao vẫn cần bù lại. Hắn tìm một chỗ hơi bằng phẳng một chút, Trang Duệ lấy từ trong ba lô ra chút thực phẩm.

Sau khi nhét vào miệng mình một miếng chocolate xong, Trang Duệ lột một cái chân giờ hun khói to bằng cánh tay trẻ con ném cho Bạch Sư ăn. Hắn cũng không sợ đồ chơi đông lạnh này. Với tuổi của Bạch Sư phỏng đoán ngay cả thép cũng có thể cắn đứt mất. Điều đó tất nhiên không phải là nói chơi.

Sau khi đem thức ăn còn lại bỏ vào túi plastic đóng gói cất lại trong ba lô xong, Trang Duệ đứng dậy, tiếp tục đi lên phía trên. Tuy rằng lần này mang theo hơi nhiều đồ, nhưng so với người thường, tốc độ của Trang Duệ vẫn nhanh hơn rất nhiều.

- Hả? Vết máu?

Khi hắn tới cách ngọn núi chừng bốn trăm thước, Trang Duệ phát hiện có một vết máu đọng trên triền núi phía trước.

- Xem ra đây là nơi đám người của người đàn ông mặt sẹo kia gặp được Kim Điêu...

Trang Duệ quan sát địa hình xung quanh một chút, không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Nếu không phải phía trên sườn núi vững chắc này chính là một bức tường nham thạch lồi ra, đúng lúc chắn tầm mắt phía dưới, chỉ sợ Kim Điêu còn không dễ dàng chạy được tới đây. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lại đi lên cao thêm khoảng hai trăm mét nữa, Tuyết Sơn đã hiện ra một dong sông băng. Những trụ băng sắc nhọn đột ngột từ mặt đất mọc lên. Ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu những ánh sáng hoa mỹ. Một tiếng ho khan nho nhỏ, cũng có thể tạo ra hồi âm.

- Hắc, không ngờ được phía trước còn có người. Chắc không phải là đồng đảng của đám người săn trộm chứ?

Sau khi đặt cbàn tay lên một vách đá, Trang Duệ không ngờ nghe được tiếng người. Hắn không ngờ được ở đây có thể nói là khu vực cấm của loài người, còn có người đang sinh hoạt. Hắn không khỏi cẩn thận thêm một chút, phóng linh khí trong mắt ra.

- Hóa ra là đội trông giữ núi...

Sau khi phóng ra linh khí, Trang Duệ "Nhìn" được, ở cách hắn bốn khoảng hơn mười thước cao, một đội bốn người đi lên núi. Bọn họ đang gian nan leo lên trên. Trừ phương tiện chuẩn bị để leo núi ra, bọn họ không mang theo bất kỳ vũ khí gì khác.

Lúc này độ dốc của Tuyết Sơn, đã là sáu mươi độ trở lên. Tại mặt trên, con người căn bản là không thể đứng thẳng mà đi lại. Bốn người kia dùng giầy của đội viên đi núi. Bọn họ thật là đang "Đi núi." Toàn bộ thân thể gần như đều phủ phục trên mặt băng.

Mà Trang Duệ tuy rằng lưng mang một chiếc to lớn, nhưng trên đùi hắn lại có "Lực". Gần như mỗi một bước chân giẫm xuống, đều có thể cắm thật sâu giầy đinh đến mặt đất trong lớp băng vững chắc. Mhìn qua bước chân ngập sâu, đi rất vất vả. Kỳ thật tốc độ lại rất nhanh.

- Hắc, bạn hữu, các bạn có mấy người vậy? Có muốn chúng tôi thả dây thừng xuống hay không?

Tới độ cao này, không khí cực kỳ loãng. Gần như mỗi một thước tiến về phía trước đều phải tốn rất nhiều thể lực. Nếu như có một sợi dây thừng gia cố để kéo đi, đối với người leo phía sau mà nói, lại thoải mái hơn rất nhiều.

Khi Trang Duệ đuổi tới gần đội leo núi này, cách phía sau khoảng 2 thước, rốt cuộc mấy người phía trước đã phát hiện ra sự tồn tại của Trang Duệ, động tác leo về phía trước đã chậm lại.

Trong nước, những người đi núi rất ít, còn xuất phát từ hình thức ban đầu. Bốn người này đều đến từ cùng một câu lạc bộ leo núi. Có thể leo tới độ cao hơn ba nghìn thước so với mặt biển này đều là đi đồng hành. Đây không giống với chuyện một người đi hưởng thụ.

- Tôi chỉ đi một mình...

Trang Duệ đáp lại một tiếng. Chỉ có điều gió trên núi gió thổi đi xuống. Hắn vừa mới mở miệng ra, đã bị tuyết bay vào đầy miệng. Phỏng đoán hắn có hô lên đối phương cũng không thể nghe thấy.

- Hả... chỉ một mình anh sao?

Sau khi Trang Duệ đi đến chỗ bọn họ, một thành viên đội leo núi khoảng ba mươi tuổi, không khỏi trừng mắt, nhìn thẳng vào Trang Duệ như nhìn thấy quái vật.

Có người thậm chí vươn đầu nhìn về phía sau Trang Duệ, muốn xem thử có phải phía dưới còn có người nào đi lên hay không. Tất nhiên, ngoại trừ Bạch Sư với thân thể khổng lồ, hắn lại không thể thấy một người nào khác. Điều này khiến mấy người kinh hãi khó hiểu.

Phải biết rằng, tại nơi này, vận động đi núi rất ít. Tính nguy hiểm lại rất cao. Bởi vì vậy, bọn họ đều là bốn năm người tạo thành một đội leo núi, hợp tác với nhau, mới có thể đi đến đỉnh núi.

Chỉ có điều, ngoài ra còn có một loại phương pháp chơi. Đó chính là tiêu tiền mướn người, ngay cả kéo mang nâng, cứng rắn đưa mình lên đỉnh núi cao, để cảm thụ cái cảm giác gió trên núi cao do con người làm ra.

Người như vậy trên danh nghĩa là đi tới đỉnh Châu Phong mấy lần. Hừ, nhưng chỉ một trò đùa như thế, theo tất cả bạn hữu đi lên núi một lần phải mất trên triệu đôla.

Nhưng người đơn phương độc mã giống như Trang Duệ xông lên Tuyết Sơn, thật sự là đội leo núi này chưa từng nhìn thấy. Làm vậy không phải giống như một ông cụ thắt cổ vì ngại mạng dài sao.

Đương nhiên, nước ngoài có vài cao thủ có sức vận động cực hạn. Từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng. Nhưng... đây không phải đang ở trong nước sao? Mấy người bọn họ còn chưa từng nghe nói trong nước xuất hiện người nào trâu bò tới như vậy.

- À, tôi từng đi qua núi này. Cũng không phải quá khó khăn, cho nên lần này tôi chỉ đi một mình... Không, đúng hơn là có Bạch Sư đi cùng tôi lên đây. Đây là người đồng hành của tôi. Nó chắc chắn không cắn người...

Trang Duệ cũng biết mình xuất hiện thế này có khá đột ngột. Sau khi thấy vẻ mặt mấy người này giống như gặp quỷ, hắn cười giới thiệu vớibọn họ về Bạch Sư.

- Hắc, bạn hữu, ngài thật sự trâu bò. Đơn thương độc mã dám xông lênTuyết Sơn...

- Bạn hữu, đây là Tàng Ngao phải không? Sao trông giống như con sư tử vậy...

Sau khi nghe Trang Duệ giải thích xong, rốt cục mấy người này xác định Trang Duệ không phải là tuyết quái trong truyền thuyết, lập tức bao vây Trang Duệ, bảy miệng bát lưỡi hỏi. Trong mắt bọn họ, toàn thân Trang Duệ đều rất thần bí.

Trang Duệ mỉm cười. Chắn đầu gió nói chuyện. Chuyện như vậy không thể khiến người ta không cảm thấy khoái trá. Hắn lập tức đưa tay chỉ chỉ lên phía trên, nói:

- Đi thôi, phía trên có chỗ tránh gió, đi lên rồi nói sau...

- Mẹ nó, còn có người như vậy sao?

Nhìn Trang Duệ ngay cả gậy leo núi cũng không cầm, dẫn theo Bạch Sư liền chạy tới phía trước bọn họ, mấy người của đội leo núi lập tức nhìn vào mắt nhau. Bọn họ đã học được kiến thức leo núi ở câu lạc bộ. Xong, hiện tại tất cả đều bị lật úp.

Chờ tới khi bọn họ tới được nơi tránh gió như lời Trang Duệ đã nói, đã là hai mươi phút sau. Nhìn trước mặt có bếp gas màu bạc trước chế tạo tinh xảo. Phía trên đang đun nước sắp sôi. Trên mặt đất còn có miếng thịt xông khói, mấy người thiếu chút nữa thì ngã quỵ xuống dưới chân núi.

Đây là người thế nào vậy. Một người leo núi, nhưng ngay cả nồi chén muôi đều mang theo. Chẳng lẽ hắn không biết leo núi cần muốn giảm bớt trọng lượng không cần thiết hay sao?

Giống như dây thừng leo núi bốn mười năm trước, sức nặng bao nhiêu kg. Mà hiện tại có loại dây thừng leo núi có công hiệu tương tự, nhưng trọng lượng đã giảm hơn rất nhiều. Đây đều là vì muốn cải thiện, giảm bớt trọng lượng không cần thiết. Nhưng nhìn miệng ba lô của Trang Duệ đang khép hờ kia, ít nhất người bạn hữu này cũng mang trên lưng ước chừng bốn năm mươi cân.

Trang Duệ thịt dê đông cứng ném vào trong nồi, kêu lên:

- Nào, nào đến đây, đứng làm gì vậy. Ngồi xuống, đều ngồi xuống cả đi. Uống hớp nước nóng cho ấm người.

Mấy người giống như đang ở trong mộng hư hư thực thực, nghe Trang Duệ nói xong, mới tỉnh lại, vội vàng cởi bỏ ba lô, kéo cái mũ chùm kín trên đầu xuống.

Ngồi ở đối diện Trang Duệ chính là một thành viên leo núi khoảng ba mươi tuổi. Sau khi nhìn thấy mặt Trang Duệ, anh ta phát ra một tiếng thét kinh hãi:

- Anh... Anh là Trang Lão sư sao?

- Anh biết tôi sao?

Trang Duệ nghe vậy hơi sửng sốt. Hắn không ngờ được tại Tuyết Sơn cả năm không có dấu chân người, lại còn có người biết hắn.

- Hắc, Trang Lão sư, ngài nổi danh lâu như vậy, nghe nói người trong hiệp hội thế giới mạo hiểm đều phát thư mời ngài. Ngài chính là thần tượng của tôi...

Người bạn hữu này nói giọng vùng Đông Bắc vung cánh tay lên. Trông anh ta quả thực còn cuồng nhiệt hơn so với đuổi tinh tộc. Khi nhìn thấy người thần bí trước mặt là Trang Duệ, nghi hoặc trong lòng bọn họ cũng hoàn toàn biến mất.

Kỳ thật Trang Duệ không biết, ở trong nước thậm chí trong giới khoa học và thám hiểm trên thế giới, hắn dĩ nhiên đã trở thành một truyền thuyết.

Phát hiện đảo hải tặc, tìm ra bảo tàng cphủ đầy bụi chìm dưới đáy biển ngàn năm, cùng với lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn. Những điều đó khiến cho danh tiếng của Trang Duệ nổi lên như cồn. Phải biết rằng bất kỳ một chuyện nào trong số đó đều có thể khiến người thường cả đời không thể hoàn thành.

Trong mắt những người mới bắt đầu bước vào thám hiểm, Trang Duệ kia quả thực chính là một người giống như nhân vật thần thoại mắt đỏ ngươi vàng, ba đầu sáu tay. Mấy vị trước mặt này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà chuyện Trang Duệ một mình mang theo nhiều đồ vật như vậy, mấy ngừoi này đều bị hưng phấn mà không để ý tới nữa. Bọn họ vây quanh Trang Duệ hỏi đông hỏi tây yêu cầu chụp ảnh chung. Còn thiếu chút nữa thì bảo hắn ký tên lên quần lót của mình.

Trang Duệ cũng dở khóc dở cười. Hắn không ngờ tránh ở Tuyết Sơn với độ cao mấy nghìn thước so với mặt nước biển, không ngờ cũng có thể gặp được bọn họ. Xem ra sau này thật sự phải đi "Huyên Duệ Đảo" ẩn cư mới được.

Thật sự không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng bên cạnh kia, tốc độ ăn cơm của Trang Duệ còn nhanh hơn trước kia rất nhiều. Sau khi ăn hai chén cơm nóng vào bụng, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến những tiếng chim ưng kêu.

- Tiểu Kim?

rang Duệ ngẩng đầu nhìn lại. Hình bóng Kim Điêu từ phía sau núi bay qua đỉnh núi đi ra.

Kim Điêu mở hai cánh liệng dưới ánh mặt trời, chiếu xuống kim quang lấp lánh. Đúng là chim đại bàng trên chín tầng mây, trên một nền tuyết trắng thật sự khiến người ta cảm thấy loá mắt.

- Các anh. Các anh cứ từ từ ăn. Ăn xong cứ để mọi thứ lại đây. Khi nào tôi xuống núi sẽ thu dọn sau. Bạch Sư, đi!

Nhìn thấy Tiểu Kim xuất hiện, Trang Duệ mừng rỡ. Có lẽ nó đã tìm được báo tuyết. Sau khi hắn đánh tiếng với Bạch Sư xong, cũng bất chấp nồi niêu, chén bán trên mặt đất, một tay cầm lấy ba lô, liền đi nhanh lên núi.

Trong lúc Trang Duệ leo lên trên, Kim Điêu vẫn xoay quanh trên bầu trời cách đỉnh đầu hắn khoảng mấy chục thước, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu lảnh lót.

Các thành viên của đội leo núi nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này đều kinh ngạc không nói lên lời. Trong lòng họ có suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Vì sao Kim Điêu của Đại Tuyết Sơn lại không công kích Trang Duệ vậy?

Hai mươi năm sau, một thành viên trong bốn người này đã liên tục leo núi cùng với các vận động viên leo núi nổi tiếng trên thế giới, có thể nói là đã chinh phục vô số ngọn núi cao và hiểm trở nơi vùng cấm của loài người. Người đó đã giành được rất nhiều vinh dự lớn cho Trung Quốc, đồng thời trở thành hội trưởng hiệp hội leo núi ở Trung Quốc.

Khi hắn xuất bản một quyển 《nhật kí lên núi》, trong đó có một lá thư ghi chép tỉ mỉ về chuyến đi gặp Trang Duệ lần này.

Trong thư cuối cùng có viết như sau:

"Thể thao leo núi là thể hiện tinh thần tiến thủ của con người muốn tiến nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn. Nó còn biểu hiện tính tích cực của một dân tộc, một quốc gia.

Nhìn theo bóng dáng Trang tiên sinh đi xa, tôi càng thêm kiên định với lựa chọn của mình. Tôi muốn tinh thần không sợ này sẽ tiếp tục, bản thân công hiến một chút sự nghiệp cho Trung Quốc. Tôi tin tưởng, ngay của tổ quốc sẽ rất tốt!

...

Đương nhiên Trang Duệ không biết thành viên của đội leo núi mà mình tình cờ gặp mặt kia, sau này lại trở thành niềm kiêu ngạo của Trung Quốc. Giờ phút này hắn không dám có chút phân tâm nào. Bởi vì càng hướng lên trên, địa thế càng dốc. Chỉ cần có chút sơ ý, chính là kết cục tan xương nát thịt.

Chỉ có điều Trang Duệ đến tột cùng đã ngồi nghỉ trên Tuyết Sơn, hơn nữa ném xuống toàn bộ xong chậu trong ba lô, sử dụng khinh thân, đi hơn một giờ, liền trèo qua được đoạn lộ trình mà người thường cần phải tốn thời gian năm sáu giờ.

- A... A a...

Đứng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, ngẩng đầu nhìn mây xanh mấy trắng giống như xúc tu trên bầu trời, trong lúc nhất thời Trang Duệ hào hứng, ngửa mặt lên trời thét dài.

Tới gần đỉnh núi cơ bản đều là sông băng. Ngược lại, Trang Duệ không sợ sẽ gây ra hiện tượng tuyết lở chôn vùi mấy người kia dưới tuyết. Tiếng vang rất lớn chấn động bốn phía. Tuyết đọng trên sườn núi ì ầm chảy xuống.

Sẽ khi lăng không tới đỉnh núi, vừa nhìn các ngọn núi nhỏ, cảm giác đứng phía trên hàng nghìn đỉnh núi khác, khiến Trang Duệ vô cùng khoan khoái. Đủ loại suy nghĩ lo toan của thế gian, giờ phút này đều rời khỏi hắn. Tâm linh hắn đều đặt tại đỉnh Tuyết Sơn, lại một lần được tinh lọc và gột rửa.

- Ô ô... Ngao ô!

Bạch Sư đứng ở bên cạnh Trang Duệ, cũng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Hơn nữa Kim Điêu xoay quanh trên đỉnh đầu hắn phát ra những tiếng kêu lảnh lót. Đại Tuyết Sơn yên tĩnh hàng tỉ năm chợt trở nên ồn ào náo động.

- Oa ngô... Oa ngô!

Bỗng nhiên, một tiếng động chói tai có lực xuyên thấu, lẫn vào đại hợp xuống trong đỉnh Tuyết Sơn này. Tiếng động thình lình phát ra, khiến Trang Duệ thét dài, nhưng trên mặt lộ vẻ mừng như điên.

- Tiểu Tuyết, là ngươi phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.