Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 82: Âm Mưu






Âm thanh rất có tiết tấu, tựa như tiếng bước chân ai đó, có điều là bước chân này lại nặng nề vô cùng, tựa hồ có một thứ gì đó khổng lồ đang di động, mỗi một bước như hàm chứa sức nặng trăm nghìn tấn mà nện xuống mặt đất.
Ngoại trừ Dunkel chỉ nghi hoặc đưa mắt nhìn qua thì sắc mặt tất cả mọi người còn lại đều kịch liệt biến đổi.
Phải là thứ to lớn thế nào mới có thể tạo ra hàng loạt chấn động này?
Mọi người nhất thời lâm vào yên tĩnh, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất đang không ngừng tới gần và tiếng loạt xoạt của cây rừng bị rung chuyển.
Không có một người nói chuyện, tất cả đều dùng vẻ mặt nghiêm trọng mà chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy người vài trăm mét thì lại thình lình im bặt, mặt đất không còn rung lên nữa, đột ngột cũng như lúc nó xuất hiện.
Nhưng điều này không làm mọi người cảm thấy yên tâm, trái lại chỉ làm cho tảng đá trong lòng mỗi người càng lúc càng nặng hơn.
Đã có người thoái ý, rục rịch muốn chạy, nhưng nghĩ đến đóa hoa kỳ lạ vẫn còn ở nơi đó lại không cam tâm mà do dự đứng nguyên.
"Ồ! Không nghĩ tới còn có mấy con sâu mọt bò mò tới được nơi này đấy."
"Trong lúc chúng ta bận thu thập chất dinh dưỡng để chủ nhân hấp thụ thì đã có thể đến tận nơi này, không tồi đâu, bọn chúng có lẽ là đám sâu mọt mạnh nhất rồi!"
"Hở? Có một nữ nhân còn xinh đẹp hơn ta? Thật khó chịu!"
Trong rừng cây truyền tới mấy tiếng cười nói, tràn đầy ý vị cợt nhã, dựa vào thanh âm có thể đoán được là hai nam một nữ.
"Nhìn bọn chúng thật khó chịu, chỉ muốn giẫm một cái chết hết thôi!"
Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa, âm thanh quyến rũ, tràn đầy mê hoặc nhưng nội dung trong đó chỉ khiến người khác kinh hãi.

Không gian xung quanh lập tức bị một luồng áp lực vô hình đè xuống.
Dưới góc đại thụ, tinh thần đã bị kéo căng như dây đàn của đám người cũng vì câu nói này mà nâng lên một cấp độ mới, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, cố gắng chống cự không để bản thân bị ép trên mặt đất.
"Chạy!"
Mấy người áo đen liếc nhìn nhau, đồng thời chia làm ba hướng bỏ chạy, có thể toả ra áp lực kinh người thế này không phải kẻ bọn họ có thể chống lại.
Xẹt!
Xẹt!
Xẹt!
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhưng là, bọn họ chỉ vừa phóng lên, còn chưa đi được bao xa liền bị ba lưỡi dao gió vun vút bắn xuyên rừng cây, cắt qua thân thể.
"Hả?"
Thủ lĩnh áo đen nhíu mày, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, trong lúc cơ thể vẫn đang di động trên không, hắn xoay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy mọi người đang trừng to mắt nhìn bọn hắn, tràn ngập sợ hãi.
Hai tên thuộc hạ chẳng biết từ lúc nào đã bị chia làm hai mảnh, máu tươi vung vẩy.
Còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc, hắn chợt nhận ra cơ thể mình cũng đã bị phân làm hai nửa, ý thức tan biến trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cây rừng đổ rạp, mặt cắt phẳng như gương, để lộ phía sau một bóng "người".
Thân cao gần hai mét, đôi mắt kép bao phủ gần hết gương mặt, miệng rộng ngoác dài tận mang tai, cơ thể được phủ trong một màu xanh lục bóng bẩy, đầy gai góc, sau lưng mọc ra một đôi cánh côn trùng, đáng chú ý nhất là nơi lẽ ra phải là đôi tay lại được thay thế bằng một cặp song đao sắc lạnh.
Tổng thể hình dáng ghê tởm như một thất bại của thí nghiệm kết hợp bọ ngựa và người, chính xác là bọ ngựa và phụ nữ.
"Quái vật" không còn từ ngữ thích hợp hơn hai chữ này để miêu tả nó nữa.
"Ta còn chưa nói xong mà, ghét nhất là loại người không biết lắng nghe khi người khác nói chuyện!"
Nó mở miệng, âm thanh hoàn toàn trùng khớp với giọng nói quyến rũ vừa rồi.
Xoạt xoạt mấy tiếng, lại một thân hình nữa xuất hiện, đứng ngay cạnh nữ bọ ngựa, so với con quái vật kia thì nó rõ ràng giống "người" hơn.
Nhưng đôi mắt tam giác của loài bò sát, lớp vảy nơi khóe mắt và chiếc lưỡi rẽ ngọn thỉnh thoảng co ra duỗi vào đã đủ để khẳng định hắn không phải con người.
"Chà chà, Mantis, ngươi vẫn nóng tính như vậy, sao chưa gì đã phân thây người khác rồi? Thật tội nghiệp..."
Hắn quở trách, nhưng giọng điệu không thấy "tội nghiệp" ở nơi nào, có chăng chính là đùa cợt.
Ầmmmm!
Như đạn pháo nổ tung, con quái vật thứ ba xuất hiện, từ trên không rơi xuống giữa hai kẻ trước, cả người nó phủ đầy giáp cứng lấp lánh tựa kim cương, trên đầu mọc ra một chiếc sừng dài, hoàn toàn là một con bọ hung hình người, có điều con bọ này cao ít nhất cũng bốn mét.
Mỗi bước đi lại khiến cho mặt đất chấn động kịch liệt.
Lúc này mọi người cuối cùng đã biết được rõ ràng nguồn gốc của sự rung động và tiếng bước chân nặng nề vừa rồi.
Một nỗi kinh hãi tới tuyệt vọng dâng lên trong tim mỗi người.
— QUẢNG CÁO —
Event
Phân thây cường giả hàng đầu trong họ đơn giản như nghiền chết con kiến, những con quái vật này còn kinh dị thiếu niên tóc trắng kia nhiều lần.
Ít nhất bọn họ nhận định hắn ta còn có thể đánh bại, nhưng với đám quái vật này, mấy người không thể tưởng tượng được phải chống lại thế nào.
Tấn công đồng thời cũng sẽ chết sạch.
Dunkel lơ đễnh nghiêng đầu, cậu còn đang bận suy nghĩ đây này.
Từ trong mấy lời vừa rồi của ba con quái vật, cậu nghe ra một chút thông tin.
[Chủ nhân].
Vào lúc tiêu diệt con quái vật cát ở đại ngàn Smaragd, nó cũng từng nhắc tới hai chữ này.
Chủ nhân của nó, Tà Thần.
Và lời nguyền chuyển dời sinh lực.
Sự kiện này có phần trùng khớp với những gì đang diễn ra ở đây
"Các ngươi là ai? Chúng ta dường như không có thù oán chứ?"
Thu hết can đảm, gã thanh niên cố nén kinh hãi bước lên vài bước, muốn thử giao tiếp với ba con quái vật.
Đùng!
Cơ thể gã như bị tàu cao tốc đâm trúng, đột ngột bay ngược, lõm thật sâu vào thân đại thụ ngay sát Dunkel, làm vụn gỗ vương đầy tóc hắn.
"Sâu mọt thì nên biết thân biết phận! Ta cho ngươi nói sao?"
Gã bò sát quét mắt nhìn qua đám người.
Bất kể ai bị ánh mắt của hắn lướt qua, đều không tự chủ rùng mình một cái, lại không dám có thêm bất kỳ cử động gì, đứng yên như trời trồng.

"Tốt! Ngoan ngoãn lắm! Vậy mới phải! Có thể vinh hạnh trở thành chất dinh dưỡng thúc đẩy cho chủ nhân tỉnh giấc, các ngươi nên cảm thấy tự hào mới phải! Ha ha! Đây là một vinh hạnh đó, đám sâu mọt còn lại muốn trở thành chất dinh dưỡng còn phải đợi một thời gian đâu!"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Chất dinh dưỡng?"
Thiếu nữ yêu tinh váy trắng mặt đi, dù không biết ba chữ này trong miệng bọn quái vật kia có ý nghĩa là gì, nhưng bản thân nó trong trường hợp bây giờ không thể gợi cho cô dự cảm tốt lành nào cả.
"Đây là âm mưu...!toàn bộ di tích này là một âm mưu...!chúng ta đều bị gạt rồi!"
Yêu tinh lớn tuổi mặt cắt không còn một giọt máu, run giọng nói.
Cô cũng đã có tuổi rồi, xét về kinh nghiệm sống thì không phải một đứa trẻ chưa tới đôi mươi như thiếu nữ sườn xám có thể so sánh.
Giọng điệu của lũ quái vật này giống như là đã chờ sẵn mọi người từ bên ngoài vào vậy.
Chỉ dựa vào một ít thông tin nhỏ nhoi dù không đủ để hoàn toàn đoán ra là có chuyện gì, nhưng từ trong đó cô có thể ngửi ra mùi âm mưu nồng nặc.
"Thú vị lắm! Ha ha ha! Dù chỉ là sâu mọt nhưng cũng có chút thông minh đấy, lẽ ra không được sự cho phép của ta mà dám lên tiếng thì sẽ nhận trừng phạt rồi, nhưng vì sự thông minh của ngươi, ta sẽ cho thêm một ân huệ nữa, để các ngươi chết cũng rõ ràng tại sao mình chết!"
Gã quái vật có đặc điểm bò sát ngoác mồm lên cười, cái miệng rộng mở ra ngoác đến tận mang tai, răng nanh lởm chởm, sắc nhọn như dao.
"Dóng tai lên mà nghe cho rõ đây nhân loại sâu mọt, chúng ta là bề tôi trung thành của Tà Thần..."
Hắn nghiêm nghị quát lên, cả không gian xung quanh như rung lên, lá rừng rơi lả tả.
Ngoại trừ Dunkel, tất cả mọi người đều bị tiếng quát này chấn động đến lỗ tai chảy ra máu, bạch bạch bạch lùi về sau mấy bước, thậm chí có hai thiếu nữ váy xanh còn bị một tiếng quát làm cho ngất đi.
Hài lòng nở một nụ cười ghê tởm với biểu hiện kinh hãi muốn tuyệt vọng của đám người, hắn đang chuẩn bị nói tiếp thì nhất thời đôi mắt tam giác chú ý hình ảnh một thiếu niên tóc trắng đang dùng ngón út ngoáy lỗ tai, ra vẻ khó chịu chậm rãi đứng dậy.
"Ồ? Thú vị lắm! Lại có thể chống đỡ sóng âm công kích của ta mà không bị tổn thương? Ngươi thấy sao hả Käfer?"
Quái vật bò sát sờ sờ cằm tỏ vẻ hứng thú, nói với quái vật côn trùng bên cạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.