"Tới đây chắc là được rồi."
Kéo nữ hầu gái đi được một đoạn, sau khi chắc chắn là mình đã đi đủ xa, Dunkel mới buông cô ra.
"Ngư...!Ngài, ngài muốn gì ở tôi?"
Nữ hầu lắp bắp dè chừng hỏi.
Ban đầu cô vốn định sử dụng từ "ngươi", nhưng hình ảnh một đám sát thủ hoá thành bụi rồi bị cuốn đi theo chiều gió lại mờ mờ ẩn hiện trong suy nghĩ.
Nữ hầu nuốt ngược chữ "ngươi" trở lại trước khi nó hoàn toàn tuông ra ngoài.
Cô cảm thấy xưng hô tôn trọng đối phương một chút có lẽ sẽ khá hơn.
"Căng thẳng như vậy làm gì? Ta chỉ muốn hỏi chút chuyện thôi."
Trước sự chuyển biến trong cách ứng xử của nữ hầu so với những lần trước đây, Dunkel vẫn tỏ vẻ thờ ơ và hời hợt như thường.
Không căng thẳng mới là lạ đấy!
Mặc dù nội tâm gào thét như vậy, nữ hầu vẫn có nặn ra một nụ cười trên mặt.
"Ngài cứ việc hỏi, nếu biết tôi nhất định sẽ trả lời không giấu diếm."
Cô nói.
"Vừa hỏi khi nãy...!Thôi vậy, nếu ngươi không nghe thì ta nhắc lại một lần nữa."
Dunkel nhún vai.
"Tiểu thư nhà ngươi có nhà không?"
"Cái này thì..."
Nữ hầu thoáng cau mày, một vệt bối rối hiện ra trong ánh mắt.
Bằng thân phận đặc thù của thiếu niên tóc trắng đối với nhà Đại Công Tước, không cần nghĩ cũng biết cậu ta tìm tiểu thư để làm gì.
"Thứ lỗi, tiểu thư hiện tại không có mặt trong dinh thự.
Nếu ngài muốn nói đến chuyện hôn ước giữa hai người thì phu nhân rất sẵn lòng tiếp đón.
Nếu cần thì tôi sẽ trở về báo trước một tiếng."
"Ta nghĩ mình không có gì để nói với mụ dơi già ấy cả."
Dunkel cười nhạt, thẳng thắng từ chối đề nghị của nữ hầu.
"A..."
Nữ hầu vô thức để bật ra một tiếng kêu khẽ khi cậu không chừa chút đường thương lượng nào.
Càng kinh ngạc hơn vì phu nhân nhà Đại Công Tước cao quý, chủ nhân của mình lại bị gán cho cái tên khiếm nhã như vậy.
Thái độ vô lễ không xem ai ra gì này của Dunkel khiến một người tận trung và luôn lấy làm tự hào vì được phục vụ cho nhà Đại Công Tước như cô cảm chút tức giận.
Chẳng qua cơn giận vừa mới hình thành của nữ hầu nhanh chóng bị thực tế vùi dập không còn khi cô nhớ tới kẻ trước mặt mình có năng lực thế nào.
Có lẽ với một thế lực khổng lồ như nhà Đại Công Tước, bấy nhiêu khả năng còn chưa đủ khiến nó lung lay.
Nhưng so với cô, thiếu niên này vẫn là một con quái vật đáng sợ không thể chống cự.
"Nếu vậy...!Nếu ngài không còn chuyện gì nữa, tôi có thể đi rồi chứ?"
Nữ hầu cố gắng không để sự xao động hiện lên trên mặt, nở một nụ cười thương nghiệp máy móc, thận trọng hỏi.
Dunkel đang phân vân rằng mình lên làm gì, dù sao cũng đã bước chân ra đường rồi, liệu có nên lật tung đế đô để tìm Elsie Bright giải quyết luôn cho xong hay mặc kệ chuyện râu ria này mà sống.
Mãi vẫn chưa quyết được thì câu hỏi của nữ hầu lọt vào tai cậu.
— QUẢNG CÁO —
"Đi đi."
Cậu khoác tay đáp lại mà không thèm ngẩng mặt nhìn cô.
Như một tử tù được ân xá, nữ hầu kém chút cười ra tiếng, cô vội vả quay người bỏ đi, chỉ mong cách tên hung thần này càng xa càng tốt trước khi hắn đổi ý.
"Cơ mà khoan đã."
Đáng tiếc, nữ hầu còn chưa đi được mười bước, giọng của thiếu niên tóc trắng đã truyền vào tai cô lần nữa.
Thay vì đứng lại, nữ hầu tăng tốc độ bước chân của mình lên, Đường phố đông như vậy, chuyện không nghe thấy ai đó gọi mình rất bình thường đúng không?
"Gấp như vậy làm gì? Sợ ta ăn ngươi chắc?"
Nhưng một lần nữa, thực tại lại tát vào mặt cô một cái, con quái vật với màu tóc trắng xám của tro tàn chẳng biết từ lúc nào đã bước tới ngay bên cạnh, giữ chặt vai cô lại.
"Không..
Không phải."
Nữ hầu chỉ có thể gượng cười đáp lại.
"Ngài vẫn còn chuyện gì muốn nói sao?"
"Chuyện để nói thì không.
Nhưng mà..."
Con quái vật nở một nụ cười ma mị, đôi mắt sâu hun hút như bóng đêm vô tận, khiến nữ hầu suýt nữa thì lạc lối trong đó.
"Nói thế nào thì ta cũng là hôn phu của tiểu thư nhà các ngươi, xem như là một nửa chủ nhân.
Không phiền nếu đãi ta một bửa chứ?"
Cuối cùng, Dunkel quyết định mặc kệ chuyện hôn ước, thỏa mãn nhu cầu cá nhân quan trọng hơn.
Tình thế ép buộc, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dưới áp lực vô hình mà mạnh mẽ đến từ con quái vật ẩn trong hình hài thiếu niên trẻ tuổi, nữ hầu nhà Đại Công Tước dù vạn lần không muốn vẫn chỉ có thể cắn răng thực hiện.
"Tới rồi."
Vì sự an toàn của mình, nữ hầu không định đối đãi Dunkel hời hợt cho có, cô mang cậu tới một nhà hàng dù không to lớn hay bề thế nhưng rất sang trọng và trang nhã.
Với cơ sở được dựng bằng cẩm thạch và pha lê trang trí nhiều tầng, chỉ đứng từ xa nhìn thôi cũng đã thấy sự đặc biệt của nó.
"..."
Dunkel lặng thinh nhìn qua nhà hàng mấy giây, không nói lời nào.
"Sao vậy ạ?"
Nữ hầu thấy phản ứng của cậu như vậy thì bồn chồn hỏi.
"Không có gì, chẳng qua ta nghĩ nếu định tiêu xài hoang phí thì tới thương đoàn Aurora không phải sẽ gần hơn sao?"
Dunkel lắc đầu đáp lại, không phải cậu đặc biệt quan tâm tới cái thương đoàn đó, chỉ là thời gian ở đây đã tạo cho cậu ấn tượng rằng những kẻ có thế lực đều sẽ ưu tiên tới chỗ đó thôi.
— QUẢNG CÁO —
Lúc đầu cậu còn cho rằng cô gái này chỉ là một người hầu không có nhiều tiền nên mới tìm mấy nơi bình dân, nhưng nhìn cái cơ sở hạ tầng này thì suy đoán đó sai bét rồi, khó mà nghĩ giá cả ở đây bình dân được.
"Thương đoàn Aurora đang tạm dừng hoạt động vì sự cố vài ngày trước, ảnh hưởng không nhỏ nên họ vẫn đang khắc phục hậu quả...!Ngài đừng lo, thức ăn chỗ này tuyệt đối không kém thương đoàn Aurora đâu."
Cho rằng Dunkel đang cảm thấy bất mãn, nữ hầu vội vả giải thích.
"Ảnh hưởng không nhỏ? Ta có nặng tay lắm đâu...?"
"..."
Thấp thoáng nghe thấy lời thì thầm của Dunkel, cơ mặt nữ hầu co giật liên tục mấy phát.
Cảm giác tưởng như hoang đường của cô vậy mà trúng phóc rồi.
Cái sự cố hôm đó thật sự là tác phẩm của tên này.
Đúng là quái vật mà.
Trong lúc sóng to gió lớn đang càn quét cõi lòng nữ hầu, Dunkel đã nhấc chân bước tới cửa nhà hàng.
Lúc cô nhận ra thì cậu đã mở cửa chuẩn bị vào trong rồi.Không dám chậm trễ, nữ hầu vội vả theo sát phía sau Dunkel.
Vừa bước chân vào trong, nhân viên phục vụ đã xuất hiện trước mặt cả hai, chuyên nghiệp cúi đầu một cách lễ phép.
"Hai vị muốn dùng bữa ở tầng trên hay tầng dưới?"
Dunkel còn chưa hiểu giữa hai lựa chọn này có sự khác biệt thế nào thì nữ hầu đã chọn luôn thay cho cậu.
"Tầng trên." Cô nói
"Mời đi theo lối này."
Nhân viên phục vụ tránh qua một bên, dang tay nhường cho hai người đường hướng tới cầu dẫn lên lầu trên.
"Trên dưới là sao?"
Lúc đi đường, Dunkel tiện thể hỏi.
"Đại khái thì bên trên sẽ được phục vụ tốt hơn bên dưới một chút."
Nữ hầu mở miệng cười trả lời, nhưng trong lòng thì đang rỉ máu.
Ngoài miệng thì khách khí như vậy nhưng chênh lệch đâu chỉ có một chút.
Nếu lầu dưới để phục vụ những kẻ thuộc giai cấp thượng lưu có tiền thì lầu trên là giành cho vương công quý tộc.
Vì để Dunkel hài lòng, nữ hầu đã dốc cạn vốn liếng theo đúng nghĩa đen.
"Ồ?"
Không biết tới tâm tư của nữ hầu Dunkel thản nhiên đi tiếp, song cậu nhanh chóng nhận ra vài hơi thở quen thuộc toả ra từ phía tầng trên.
"Thật đúng dịp."
Dễ dàng nhận ra nhất trong đó là Liliana và Scarlet, tiếp đến là Felt thủ thư ở cái thư viện chẳng ai thèm đặt chân tới.
Cả hôn thê trên danh nghĩa của Yami, Elsie Bright cũng đang ở đó.
Ngoài bốn người này ra thì còn có con nhãi yêu tinh tộc trịch thượng có ác ý nồng đậm với loài người nữa.
Việc tại sao một kẻ vốn đầy ác ý và xem thường con người lại xuất hiện ở đế quốc loài người cho tới giờ vẫn là ẩn số với Dunkel, mà vốn dĩ thì cậu cũng chẳng để tâm lắm.
Trùng hợp làm sao khi mà ngoại trừ Celina và anh hùng Sieghart thì những người diễu hành hôm đó đều có mặt ở đây.
— QUẢNG CÁO —
Còn chưa đặt chân lên tầng trên, cuộc trò chuyện của họ đã loáng thoáng lọt vào tai Dunkel.
Không phải họ nói to tới mức đủ để một người ở cầu thang nghe được, mà là không gian bên trên không chứa nhiều tạp âm, có vẻ tầng trên không còn thực khách nào ngoài họ.
Cộng thêm thính lực hơn xa thường nhân của Dunkel, muốn không nghe cũng khó.
"Thật tình, lại như vậy, Sieghart lại đẩy chúng ta ra ngoài.
Rốt cuộc thì giữa cậu ấy và cô gái tóc trắng kia có chuyện gì chứ? Mà cô ta lại là ai nữa, bí ẩn thật đấy."
Dunkel không nhận ra giọng nói này, hoàn toàn không có chút ấn tượng, dựa theo phương pháp loại trừ thì nó chắc hẳn là của Elsie Bright.
"Liliana, Evelyn, hai người biết gì đó đúng không?"
"Biết thì có biết, nhưng nếu cô ấy không chủ động tiết lộ, tôi sẽ không dám nói gì đâu."
"Bên này cũng vậy, tốt hơn hết nên để ngài...!Cô ấy tự động làm thế đi.
Tôi nghĩ là do chúng ta chưa đủ thân thiết nên mới vậy đấy."
Hai người được nhắc tên lần lượt trả lời.
"Nói đi cũng phải nói lại, không chỉ hai người họ, cả công chúa cũng đang bí mật làm gì đó mà không muốn chúng ta biết."
Lần này người lên tiếng là Scarlet.
"Felt có biết gì không? Họ bắt đầu hành động kỳ lạ như vậy từ hôm nhận được thông tin từ cô."
"Cái này sao? Tôi cũng chịu...!Không rõ nó có liên quan gì tới chuyện hôm đó không nữa."
Felt đáp lại, có chút chột dạ, cô vẫn hoài nghi chuyện này liệu có dính dáng gì tới thiếu niên kia hay không nhưng chưa dám nói ra.
Cô đang do dự không biết mình có nên tiết lộ cho mọi người hay không, và liệu nếu mình tiết lộ thì những người khác có bị kéo vào nguy hiểm hay không.
"..."
Đại khái thì nội dung cuộc trò chuyện nói về việc anh hùng Sieghart đang bí mật làm gì đó mà không cho những người còn lại trong nhóm biết, điều đó khiến họ cảm thấy bất mãn.
Dunkel không nghe được nội dung sau đó, bởi vì không ai hẹn ai, cả năm người đồng loạt trở nên im lặng.
Dường như bọn họ đã nhận ra tiếng bước chân của ai đó đang tới gần mà hướng ánh mắt về phía cầu thang.
Vài giây sau, Dunkel và nữ hầu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Sự hiện diện của hai người, nhất là Dunkel khiến cho bầu không khí tầng trên trở nên vi diệu.
Scarlet và Liliana có phần ngạc nhiên và bối rối khi thấy cậu.
Nữ yêu tinh Evelyn cũng tỏ vẻ bất ngờ, nhưng nhạc nhoà hơn đôi chút.
Kinh ngạc nhất phải kể đến Felt, tim cô vừa giật thót một cái khi bản mặt trắng bệch thiếu sức sống của Dunkel chường ra.
Mới nghĩ tới việc có nên tiết lộ hay không thì hắn đã xuất hiện rồi.
Lẽ nào hắn vẫn luôn theo dõi từng cử động của mình? Cái tên này còn có thể kinh dị tới mức nào chứ?
Mồ hôi lạnh trên người Felt bắt đầu túa ra cùng mớ suy diễn của cô.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy..