Hoàng Đình

Chương 99: Linh Sơn Thế Tôn




Dịch giả: †Ares†
oOo
Hư Linh xoay người lại nhìn Giang Lưu Vân. Giờ đây lão ta đã không còn là Giang Lưu Vân trong trí nhớ của nàng, toàn thân bao phủ trong sát khí đen, sắc mặt âm u nặng nề, nhưng vẫn nhìn ra vẻ trắng bệch.
- Ông còn sống?
Hư Linh kinh ngạc hỏi. Trần Cảnh đã kể rất nhiều chuyện, nhưng lại luôn không muốn nhắc tới chuyện trong thành Bá Lăng. Cả một tòa thành hơn hai mươi vạn người tử vong mãi là một cái gai trong lòng hắn.
Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Hư Linh biết Giang Lưu Vân lúc ấy có ở Bá Lăng.
- Ta đương nhiên còn sống. Hai kẻ khi sư diệt tổ Diệp Thanh Tuyết, Trần Cảnh chưa chết, sao ta chết được. Muốn giết ta không dễ như vậy đâu.
Giọng của Giang Lưu Vân giống như một cơn gió lạnh, nghe xong làm người khác phải run lên.
Hư Linh cẩn thận đánh giá lão. Lý Mộ Tiên đứng gần đó nói:
- Trần Cảnh nhất định phải chết. Không riêng gì ta muốn hắn chết, mà toàn bộ thần linh thủy vực trong thiên hạ đều muốn đoạt bia thần kia. Một mình hắn thủ sao nổi.
Y nhìn Hư Linh mà nói. Hư Linh lại không để ý tới y, chỉ nhìn Giang Lưu Vân, nói:
- Bá Lăng quỷ vực làm sao dễ dàng thoát ra như vậy được, nhất là Giang chân nhân, ông cùng thành Bá Lăng dây dưa nhân quả sẽ khiến ông mãi mãi không thể rời khỏi Bá Lăng.
Giang Lưu Vân hắc hắc cười lạnh, cũng không nói lời nào.
Hư Linh quay đầu nhìn Lý Mộ Tiên, nói:
- Tiểu nữ chẳng qua là một cô hồn dã quỷ, vì sao tiên quân lại nói mấy lời này với tiểu nữ?
Lý Mộ Tiên mỉm cười, đang định mở miệng trả lời, thì bỗng từ đâu có một luồng sáng chiếu qua. Y giận dữ, chỗ mi tâm hiện lên một lá cờ nhỏ hình tam giác màu đen, tỏa ra ánh sáng đen, ngăn luồng sáng kia lại. Song khi luồng sáng kia biến mất thì Hư Linh cũng đã không thấy đâu nữa.
* * *
Tại lúc Côn Lôn bị phá mở, cách xa nghìn vạn dặm, có một ngọn núi gọi là Linh Sơn. Trong thiên hạ, bất kỳ vùng núi nào có linh khí dồi dào thì đều có thể xưng là linh sơn, nhưng vừa nói tới linh sơn, mọi người sẽ nghĩ ngay tới Linh Sơn ở châu Tây Hạ.
Người tu hành trên Linh Sơn, khi hành tẩu thiên hạ, không biết đã xưng là "tăng" từ lúc nào, ý là người tu hành trước Phật tổ. Mà ở trên Linh Sơn, qua mỗi mười năm sẽ có một phật tử dấn bước thế gian, đi vào hồng trần để thể ngộ đại đạo. Nếu phật tử này khai ngộ, sẽ trở lại Linh Sơn, đợi khi có một vị Phật tổ nào đó trên Linh Sơn viên tịch, thì phật tử kia sẽ là tân Phật tổ.
Từ trước đến giờ, người tu hành tại Linh Sơn luôn thần bí. Người thường cũng không biết phật tử của bọn họ là xuất hiện thế nào, chỉ biết đám tăng nhân ấy hạ sơn thường có câu cửa miệng là hai từ "duyên pháp".
Lúc này, trên Linh Sơn, tại Đại Hùng bảo điện đang có một hòa thượng ngồi trên đài mây. Đài mây hư hư thực thực, hòa thượng ngồi trên đó mặc áo xám. So với những hòa thượng khác đang ngồi ngay ngắn dưới đài mây, áo xám trên người hòa thượng này càng có vẻ cũ kỹ, như là đã trải qua vô vàn mưa gió, nhiễm dấu vết của tháng năm.
- Thế tôn, đêm qua ta tĩnh tọa nhập định thì thấy thiên hà trút xuống, không biết đây là điềm gì?
Dưới đài mây lại chia thành hai bên, mỗi bên có một hàng hòa thượng ngồi xuống. Hòa thượng ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, mặc áo tăng màu tro, tay tạo hình hoa sen, lên tiếng hỏi hòa thượng trên đài.
Cho tới giờ tăng nhân tu hành trên Linh Sơn cũng không xưng Phật tổ, chỉ xưng Thế tôn. Thế tôn kia trả lời:
- Một nghìn ba trăm năm trước, phong thần chiến đang tới cao trào thì có thiên hà trút xuống cuốn phăng trời đất. Vô số đại thần thông cũng không thoát nổi, tất cả đều biến mất trong thiên hà kia. Ngươi nhìn thấy, nhất định là pháp tượng lưu lại thế gian.
- Thế tôn, thiên hà kia là vật gì, sao lại có thần thông như thế?
- Thế gian có nói, nhất kiếm phá vạn pháp, nhất kiếm sinh vạn pháp. Lời này bắt nguồn từ một người. Người này cầm một kiếm phá hết pháp thuật thế gian, lại bằng một kiếm thi triển ra thần thông pháp thuật độc nhất vô nhị. Thiên hà trút xuống một nghìn ba trăm năm trước chính là pháp thuật do một kiếm kia sinh ra. Từ đó thế gian mới có cách nói nhất kiếm phá vạn pháp, nhất kiếm sinh vạn pháp.
Kiếm khí tiên thiên trong thiên hạ, riêng Tiệt giáo Thông Thiên giáo chủ đã chiếm bốn cây, lại lấy Tru Tiên kiếm trận làm mạnh nhất, Tru Tiên kiếm cũng nổi danh nhất. Không biết trong thiên hạ còn loại kiếm khí nào có thể so sánh với nó?
- Người đời chỉ biết Tru Tiên, chứ không biết đến Thanh Nhan.
- Thanh Nhan? Thanh Nhan là vật gì?
- Thanh Nhan đến từ hỗn độn, bị phượng hoàng đoạt được, sau lại được một trong bốn thái tử của Phượng Hoàng cung là Khổng Tuyên ban cho thị kiếm đồng tử tên Nam Lạc. Nam Lạc ngộ được vô thượng diệu pháp, bằng kiếm này giết chóc vô số, bị Phật tổ của Phật giáo ta cùng Đạo tổ liên thủ giam tại luân hồi. Nhưng ai ngờ, trong luân hồi, Nam Lạc tiếp tục ngộ ra thần thông thông thiên, trở về vào lúc phong thần đại chiến, một kiếm hóa thiên hà. Trong một đêm, người tu hành trong thiên hạ điêu linh, không còn nghe thấy thần tiên nữa.
Trong bảo điện nhất thời tĩnh lặng, không ai nói chuyện.
Hòa thượng ở trên đài mây lại tiếp tục nói:
- Một kiếm hóa thiên hà kia đã không còn là thần thông pháp thuật thông thường, mà dung nhập sức mạnh luân hồi, dung nhập pháp chú Vu tộc cùng với cả sát ý trong kiếm đạo suốt mấy trăm năm của hắn, lúc này mới một đêm trút xuống, hóa thành thiên hà, tràn ra khắp nơi, không ai có thể ngăn cản. Phật tổ giáo ta trở về được nhưng cũng trọng thương trong thiên hà này, rồi chỉ kịp ghi chép lại chuyện xảy ra lúc ấy, sau đó luân hồi chuyển sang kiếp khác.
- Thế tôn, đất trời rộng lớn như thế, cho dù thần thông của hắn có mạnh hơn nữa, thì cũng làm sao khiến toàn bộ người trong tiên đạo biến mất được?
- Hắn thay đổi cả trời đất. Lúc ấy trời hiện luân hồi ngọc bàn, lục đạo đều phản chiếu vào đó. Ở trong một chiêu kiếm quét qua thế gian ấy, người trong tiên đạo thân ở thế gian, tất nhiên không ai có thể trốn. Cho dù tránh ở trong động phủ thì cũng chết dần theo năm tháng.
Trên mặt mỗi người đang ở Đại Hùng bảo điện đều hiện lên vẻ sợ hãi. Thế tôn nhìn mọi người, chỉ có vài người sắc mặt như thường, một người trong đó hỏi:
- Thế tôn, lúc đó có Phật tổ, Đạo tổ, Yêu hoàng, Tổ Vu đều là thiên đạo chi tử, thọ ngang trời đất, đời này còn có thể xuất hiện nhân vật giống như họ không?
Thế tôn nhìn người lên tiếng. Ông ta nhớ rõ, đây là một phật tử thân có đủ thần thông mà đầu nhập Linh Sơn, phật hiệu Mộc Chân.
- Lúc đó trời đất mới vừa hình thành, mọi ý niệm đều thành pháp, thế gian vô pháp tắc. Còn thế gian ngày nay, trói buộc trùng điệp, khó có thể tái hiện cường thịnh lúc đó.
Thế tôn nói.
- Đây là vì sao? Trời đất lúc đó sao lại khác với bây giờ?
Trên trán Mộc Chân có một con mắt đang nhắm. Thế nhưng xẹt qua con mắt đó lại có một vết kiếm nhàn nhạt, làm người ta vừa nhìn sẽ phải đoán xem, con mắt đó còn có thể mở được hay không.
- Ngươi ở ngoài Linh Sơn và ngươi ở trong Linh Sơn có giống nhau không?
Thế tôn hỏi.
- Tất nhiên là không giống. Lúc trước ta ma niệm quấn thân, mà nay ta linh đài thông tĩnh.
Mộc Chân nói.
Thế tôn từ chối cho ý kiến. Ông ta nói:
- Người còn thay đổi mỗi ngày, qua tháng lại khác, qua năm đã xa lạ, huống chi trời đất.
Ông ta nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, tiếp tục nói:
- Nam Lạc có thể bằng lực lượng của một người kích động luân hồi, trong một đêm khiến kiếm chú tràn ngập thế gian, thay đổi đất trời, những người khác cũng có thể.
- Thế tôn nói là Phật tổ sao?
Có hòa thượng hỏi.
- Không riêng gì Phật tổ Đạo tổ, chúng ta cũng có thể.
- Chúng ta?
Mọi người khó hiểu.
Thế tôn mỉm cười, vừa nhấc tay lên thì trong lòng bàn tay ấy đã có thêm một viên hạt sen. Ông ta ném hạt sen xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một bãi bùn đất. Hạt sen giống như nháy mắt mọc rễ nảy mầm, mọc ra lá sen, lại có một đóa hoa sen từ từ nở ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hoa sen phát ra mùi thơm nhẹ nhàng, lan tỏa khắp cả Đại Hùng bảo điện.
- Đại Hùng bảo điện này có thay đổi?
- Không đúng.
Có hòa thượng trả lời:
- Hoa sen này nhìn như lớn dần, làm cho Đại Hùng bảo điện phát sinh biến hóa, nhưng lại xuất phát từ tay Thế tôn, chỉ trong một thoáng, không thể kéo dài, không thể gọi là thay đổi. Khi hoa tàn đi, Đại Hùng bảo điện vẫn là Đại Hùng bảo điện.
Thế tôn gật đầu, vung tay chém ra một luồng sáng vàng, đánh tới một pho tượng đá ở trước Đại Hùng bảo điện. Nơi đó là một hàng tượng đá hình thù dữ tợn, lại nhìn ra rất rõ những đặc điểm của Long tộc, nên trong điện ai cũng biết đó là cửu bộ thiên long, mà pho tượng bị đánh nát nằm ở cuối hàng.
- Hiện tại có thay đổi?
Thế tôn hỏi.
- Có, cửu bộ thiên long chỉ còn lại bát bộ thiên long [1].
Thế tôn gật đầu, chậm rãi nói:
- Ở trên đời, chúng ta cũng như hoa sen kia, mà Phật tổ hành sự lại giống phá tượng đá. Chúng ta thay đổi là tạm thời, còn bọn họ thay đổi là dài lâu.
Thế tôn nhìn chúng tăng xung quanh, tiếp tục nói:
- Nam Lạc hành pháp, đất trời vì đó thay đổi. Thiên đế yêu tộc lập Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, đất trời thay đổi. Vu tộc mười hai Tổ Vu lập Đô Thiên Thần Sát đài lập lục đạo luân hồi, trời đất thay đổi. Hiện tại, trời đất mà chúng ta sống là trời đất đã bị bọn họ làm thay đổi. Mà ngoài những điều đều rất dễ dàng phát giác được này, còn có những điều khó có thể nhận thấy, giống như pháp tượng của ngã Phật ta. Thế gian vốn không có Phật pháp tượng, lại bởi lúc Phật ta thành Phật lưu lại lạc ấn trong trời đất, mới khiến kẻ đời sau chúng ta có thể thông qua quan tưởng trì tụng mà khiến pháp tượng hiện hình.
Nói tới đây, ông đột nhiên nhắm mắt, thấp giọng niệm pháp danh "Tiếp Dẫn Phật tổ". Tiếng vừa dứt, ở trên đỉnh đầu của ông bỗng lan tỏa hào quang, một người ngồi ở giữa luồng ánh sáng vàng đó. Mọi người nhìn tới, lại bị ánh sáng làm chói lòa, khó có thể xem rõ ràng, chỉ mơ hồ thấy được giữa quầng sáng kia có một người khoanh chân ngồi, tướng mạo giống hệt bức tranh vẽ Tiếp Dẫn Phật tổ.
Luồng phật khí chính trực vĩ đại này làm từng người trong điện cũng niệm ra pháp danh Tiếp Dẫn Phật tổ. Khi bọn họ niệm xong, hào quang kia càng thêm sáng, phóng ra ngoài Đại Hùng bảo điện, nhuộm cả một vùng hư không thành màu vàng.
- Bởi vì có Tiếp Dẫn Phật tổ, cho nên thế gian mới có pháp tượng này.
Giọng của Thế tôn từ giữa ánh vàng truyền khắp Linh Sơn. Trong điện, không ai lên tiếng, mỗi người đều tập trung cảm thụ phật khí trung chính bình hòa kia.
Phật quang kéo dài một hồi, rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Lúc này có hòa thượng hỏi:
- Tiếp Dẫn Phật tổ có thể tái hiện thế gian không?
Thế tôn lắc đầu nói không biết.
Lại có hòa thượng hỏi:
- Thế tôn, đêm qua ta đột nhiên sinh lòng buồn bực, không thể nhập định, liền ra khỏi phòng đứng yên nhìn trời, thấy được trên chín tầng trời có một tòa bảo điện hùng vĩ như ẩn như hiện, không biết ứng với điềm gì?
Thế tôn ngẩng đầu nhìn trần Đại Hùng bảo điện, lại nghe hòa thượng kia nói tiếp:
- Về sau ta tiếp tục lấy thần thông để quan sát, nhưng chỉ thấy sao trời đầy trời, không thấy đại điện kia nữa.
- Thiên đình nằm trên chín tầng trời, gọi là Linh Tiêu bảo điện. Có lẽ đại điện ngươi nhìn thấy chính là điện Linh Tiêu.
Thế tôn nói. Tuy ông ta có phật pháp cao thâm, nhưng đó cũng chỉ là so với những người ngồi ở đây, chứ nếu so với nhân vật ngàn năm trước thì tất nhiên kém khá xa.
Chợt lại có hòa thượng hỏi:
- Trong lúc đất trời kịch biến này, Linh Sơn ta có nên nhập thế?
Thế tôn trầm tư, chúng tăng cũng đều nghị luận, lại không có được kết quả xác đáng nào. Thế tôn nói:
- Việc này chờ thêm chút thời gian nữa nói sau.
- Linh Sơn ta cùng Côn Lôn được thế nhân tôn là hai Thánh địa tu hành trong thiên hạ. Hiện tại Côn Lôn bị phá, có phải là tượng trưng cho đại kiếp nạn lại lên?
- Kiếp số chỗ nào cũng có.
- Bia thần Ti Vũ xuất thế, xem ra, thiên hạ biến loạn sắp tới. Tranh đoạt tín ngưỡng, nhất định trăm họ lầm than.
- Bia thần Ti Vũ là thần vị tam phẩm hiện. Phong cấm Côn Lôn lại được mở, mà Pháp Quang sư đệ lại thấy Linh Tiêu bảo điện hiện thế. Có thể thấy pháp tắc thiên địa luôn giam cầm thế gian đã được cởi bỏ.
Thế tôn nói:
- Ta đêm qua nhìn trời, thấy có mấy nơi phát ra thần quang, nhất định lại có người đoạt được thần bia, hơn nữa đều là tam phẩm.
Chư tăng trong điện kinh ngạc.
Mỗi người không khỏi sinh ra cảm giác đất trời sắp kịch biến. Chỉ là loại kịch biến này cách bọn họ quá xa xôi, bởi vì bọn họ tu Phật pháp, cũng không phải người trong Thần đạo, mà hiện giờ kịch biến đều đến từ bia thần do hai đời Thiên đế thiết lập.
----------------------------------------
Chú thích:
[1] “Thiên Long bát bộ” bắt nguồn từ kinh Phật, dùng để chỉ 8 dạng (bộ) thần hộ Pháp trong Phật giáo, bao gồm Thiên Chúng, Long Chúng, Dạ Xoa, Càn Thát Bà, A Tu La, Ca Lâu La, Khẩn Na La, Ma Hầu Na La.
-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.