Hoàng Đình

Chương 37: Bức họa thiên hà




Dịch giả: †Ares†
oOo
Khi Trần Cảnh dựa vào bia thần Ti Vũ chế ngự luồng ma niệm do Triệu Tiên chân nhân phân hóa ra, hắn liền biết giờ mình không giết nổi Triệu Tiên chân nhân. Triệu Tiên chân nhân có thân là nguyên thần vốn đã vượt qua lôi kiếp, gần như vô hình đã thoát khỏi hạn chế nhục thân, lại hóa ma, càng thêm quỷ dị khó dò. Nếu Trần Cảnh muốn tiêu diệt Triệu Tiêu chân nhân thì cần có thời gian, dựa vào ý cảnh bản thân dần đạt đến viên dung mà chậm rãi luyện hóa như là hầm đồ ăn vậy. Việc này sẽ rất lâu, mà vào lúc này không cho phép hắn làm như vậy, bởi vì trong thành Bá Lăng này còn rất nhiều hung hiểm chờ hắn.
Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần pháp này căn bản là nguyện lực chúng sinh, cùng với đạo niệm nguyện ý che chở chúng sinh của Trần Cảnh mà tạo thành một loại pháp thuật. Nhưng sau khi hắn dựa vào Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần pháp trấn trụ Triệu Tiên chân nhân, cảm thụ được dục vọng mãnh liệt từ thân nguyên thần của Triệu Tiên chân nhân, thì lại đột nhiên có nhận thức mới đối với ma. Nếu nói, một người bình thường từ khi sinh ra đến khi chết đi, bất kể thế nào thì đều có cảm tình. Cho dù cảm tình này là đối với người nào, chỉ cần có cảm tình này thì cả đời của người đó dù có làm chuyện ác tới đâu, trong lòng vẫn có quang minh. Bọn họ biết rõ việc mình làm không được người thế gian thừa nhận. Nhưng ma thì khác, trong lòng của ma không có chút quang minh nào, ngoại trừ dục vọng bản thân ra, đã không còn cái khác. Đây là điểm hoàn toàn bất đồng giữa hai loại sinh linh.
Trần Cảnh lại nghĩ đến những ma hồn tự sinh tự linh trong thành, trong lòng nghĩ, có lẽ chính là bởi vì hoàn cảnh này mới sản sinh ra những sinh linh như thế.
Hắn không ngờ Triệu Tiên chân nhân lại khó tiêu diệt như vậy. Tuy rằng trấn trụ được ông ta, nhưng muốn đồng thời chống lại Cố Minh Vi đã trở thành ma chủ Bá Lăng thì không có nắm chắc rồi.
Trên chín tầng trời, bỗng có thêm một người xuất hiện cạnh hai thiên binh cưỡi hai con thiên mã một đen một trắng. Người này mặc một bộ giáp vàng sáng ngời, khoác thêm bên ngoài là một chiếc áo choàng đỏ thẫm, bên hông là một thanh trường đao trông rất hoa lệ có khảm một viên đá màu lam ở trước mặt, chuôi đao thì khảm một cặp đá đỏ như máu. Người tới là thần tướng thứ chín của Tử Vi đại đế, tên là Huyết Đao thiên quân.
Y vừa xuất hiện, hai thiên binh kia lập tức xuống ngựa, quỳ gối trên mây, miệng hô thiên quân. Tuy rằng mọi người đều lén lút gọi y là cửu tướng quân, thế nhưng ở trước mặt thì đại đa số mọi người vẫn gọi y là thiên quân. Hai thiên binh này là thuộc hạ của Huyết Đao thiên quân, đương nhiên biết rõ y. Vị thần tướng thứ chín của Tử Vi đại đế này đã khiêu chiến và đánh bại thần tướng thứ chín lúc đó - Bạch Cốt chân quân vào ba mươi năm trước, rồi được Tử Vi đại đế phong làm thần tướng thứ chín. Y vốn có tên là Dạ Lan Thành, bản thể là gì ít có người biết. Linh loại trên thế gian nhiều vô kể, loại loại đều có thể hóa hình, nếu không thể nhìn thấu, tự nhiên không thể biết.
Từ lúc đó trở đi, bài vị thần tướng bên dưới Tử Vi đại đế không ngừng phát sinh biến hóa, duy nhất không biến hóa là thần tướng thứ nhất. Đệ nhất thần tướng là Cầm Ma Thạch Nham, cực kỳ thần bí, khó gặp, dù cho gặp rồi, cũng không đấu pháp cùng người, mà nếu muốn ngăn cản Cầm Ma rời đi lại làm không được. Có người cảm thấy Thạch Nham có vẻ hữu danh vô thực, nhưng lại càng có nhiều người cho rằng Thạch Nham là mạnh nhất. Biến hóa nhiều nhất là thần tướng thứ tư. Người này vốn xếp thứ bảy, chỉ trong ba mươi năm, đã xếp đến thứ tư. Người này là Triệu Bán Yêu. Bất kể đấu với người nào, Triệu Bán Yêu đều dùng thuật hóa cầu vồng. Chẳng qua thuật này đã cao minh hơn nhiều so với bảy mươi năm trước, không chỉ có thể tự bảo vệ mình mà còn có thể giết địch trong khoảnh khắc. Có người nói Triệu Bán Yêu hoàn toàn không dưới thần tướng thứ hai và thứ ba, thậm chí có thể tranh phong cùng thần tướng thứ nhất.
- Bên trong thế nào?
Huyết Đao thiên quân Dạ Lan Thành nói. Giọng của y rất lạnh, còn khàn khàn, tựa như cổ họng khô khốc không thể dùng sức nói lớn.
- Bẩm thiên quân, một ngày trước, đột nhiên có oán tà khí xông ra từ thành Bá Lăng. Chúng thuộc hạ thần thông thấp kém, muốn dùng pháp thuật quan sát bên trong thì lại cảm thấy đầu váng mắt hoa...
- Tức là cái gì cũng không thấy đúng không?
Giọng của Dạ Lan Thành khàn khàn, lại có vẻ nôn nóng. Không riêng gì giọng điệu, cả tính cách của y cũng vậy. Tay y lúc nào cũng đặt ở chuôi đao bên hông, tựa như lúc nào cũng có thể đại chiến một trận với kẻ khác.
- Thuộc hạ vô năng.
Hai thiên binh hạ thấp đầu xuống.
Dạ Lan Thành giận dữ. Công việc giám thị thành Bá Lăng này là do Tử Vi đại đế phân xuống. Tới nay y tổng cộng mới nhận được ba việc, đây là một trong ba việc đó. Nhưng để y sôi gan là, thành Bá Lăng xuất hiện biến hóa không phải y mà là thần tướng thứ năm Giám Thiên tinh quân báo trước. Tuy Giám Thiên tinh quân chỉ xếp hạng giữa, nhưng lại có quyền lợi giám sát thiên hạ. Dạ Du thần từng xuất hiện lúc Trần Cảnh tiến vào Âm phủ cũng là thuộc hạ của Giám Thiên tinh quân. Lần này thành Bá Lăng xuất hiện biến hóa, Dạ Lan Thành không biết, mà Giám Thiên tinh quân lại biết, hơn nữa còn biết là Trần Cảnh tiến vào Bá Lăng. Vì thế Dạ Lan Thành mới sinh tức giận, nghe hai thiên binh nói thì lạnh lùng cất lời:
- Các ngươi quả thực vô năng.
Tiếng như trống lớn đập vang, một ngón tay điểm ra, mi tâm của hai thiên binh tức thì xuất hiện một chấm đỏ. Đồng thời, mây dưới thân bọn họ đột nhiên tan đi, người rơi thẳng tắp xuống thành Bá Lăng. Bọn họ cũng chưa chết, nhưng thân thể lại không thể động, kêu thảm thiết rơi xuống thành Bá Lăng.
Trong nháy mắt bọn họ rơi vào Bá Lăng, Dạ Lan Thành đã thấy được cảnh tượng trong thành. Y lưu lại pháp thuật trên người hai thiên binh kia. Bọn họ nhìn thấy thì y cũng nhìn thấy. Y thấy ma hồn bay lượn như ong vỡ tổ, nhìn thấy trong thành có một pho tượng đá đứng yên không động đậy. Y thấy được bốn phía tượng đá có bốn ma vật cường đại đang rục rịch muốn động. Cũng chính sau cái liếc mắt này, lại thấy vài chục hồn ma chui vào trong cơ thể hai thiên binh kia, sau đó không thấy được gì nữa. Dạ Lan Thành hơi kinh ngạc. Y vốn có chút xem thường thành Bá Lăng này, không rõ tại sao Tử Vi đại đế lại coi trọng Bá Lăng đến vậy. Nhưng sau khi Mộc Chân đại chiến với ma chủ Bá Lăng bảy ngày rồi bại trận chạy đi, y liền thận trọng với nơi đây hơn. Có điều không quản do lúc trước xem thường hay lúc sau thận trọng, y cũng không có tiến vào Bá Lăng, bởi vì y cảm nhận được từ đó một loại khí tức khiến mình chán ghét. Đó là một loại cảm giác khắc chế trời sinh.
Khi y thấy được hai thiên binh bị ném vào Bá Lăng rồi bị ma hồn chiếm lấy thân thể trong tích tắc, thì càng phát lạnh trong lòng. Không ai biết, y là xác chết biến thành yêu, sợ nhất là những thứ có thể dễ dàng chiếm thân thể người khác.
Đột nhiên, y phát hiện có người đang nhìn mình. Theo cảm giác nhìn lại, chỉ thấy từ đầu tường ẩn trong màn sương đen quay cuồng kia, chẳng biết khi nào đã xuất hiện một cô gái. Tóc đen, áo xanh, tóc tết bằng một sợi tơ bảy màu. Y lập tức nghĩ tới cô gái được xưng là ma chủ. Trong lòng y căng thẳng, thân thể vốn không có nhiệt độ càng phát lạnh. Y chỉ cảm giác, trong hai mắt cô gái kia như có hai ma hồn chui ra, bay thẳng lên trời, muốn chui vào trong mắt y.
Trong lòng y kinh hãi, trường đao bên hông nháy mắt ra khỏi vỏ. Không có tiếng đao ngân, chỉ thấy một vệt sáng đỏ như sa mỏng bổ ra, đánh tan hai ma hồn định chui vào mắt y.
Từ trước đến nay, y đều cực kỳ thận trọng với tình huống ma hồn nhập thân. Bởi vì bản thân y không có hồn phách, một khi có ma hồn nhập vào, y sẽ không thể chống lại. Y không cần để ý tới những pháp bảo công kích hồn phách, nhưng lại sợ ma hồn nhập thân, không bao giờ dám dính tới.
Khi y nhìn lại ma chủ trên tường thành, lại thấy nàng nhếch miệng cười, giống như khinh thường, lại như cười lạnh, còn giống như muốn nói y không trốn nổi. Y hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm trong lòng. Y biết rõ nhược điểm của mình, nhưng cũng rất rõ ưu thế của mình. Y là thi thể hóa yêu, lại ở trong một hang động tại khe núi chiếm được pháp quyết tu hành tên là "Luyện Dương Chân Giải". Điều này làm cho nhục thể của y vô cùng cường đại, có thể bằng thân thể phá tan pháp thuật của người khác. Huống chi y còn có thanh Thị Huyết Nhiếp Phách đao, nếu như có hồn phách gần thân, nhất định sẽ bị đao này cắn nuốt.
Y thấy được Trần Cảnh ở bên trong liền rời đi. Nếu Trần Cảnh không ra được thì cũng xong, còn nếu ra được, y muốn giết chết Trần Cảnh trước khi Giám Thiên tinh quân đuổi tới, đánh tan ấn tượng không tốt từ Tử Vi đại đế lúc trước.
Về phần mình có phải là đối thủ của Trần Cảnh hay không, y đương nhiên cân nhắc qua. Cho nên y muốn đi tìm hai vị hảo hữu hỗ trợ. Hai hảo hữu này có pháp lực không dưới y, chỉ là một lòng tu hành, cho nên không nổi danh.
* * *
Diệp Thanh Tuyết hiện tại tuy là một trong sáu đại đế, nhưng cũng không quá nổi danh, bởi vì bên dưới nàng không có người nào, không có thần linh thuộc hạ. Nàng cũng chưa từng hiển lộ pháp tượng thần tích trong thế gian, nhân gian tự nhiên là biết rất ít về nàng, ngoại trừ người của giới tu hành.
Mà ở ngoài thần vực của Trần Cảnh không còn là một nơi vô chủ nữa.
Trần Cảnh không để ý tới những chuyện này. Trong lòng hắn, trời đất này không có chủ nhân, mọi người trong thiên hạ được tự do thờ cúng bất kỳ người nào, còn thần linh không có quyền lợi đi can thiệp. Tín ngưỡng không thể bức bách hay mê hoặc bằng pháp thuật.
Lúc này hắn đương nhiên không biết, ở bên ngoài thần vực của hắn đã có một cái lưới lớn giăng sẵn. Bất kể hắn đi hướng nào ra ngoài đều sẽ bị công kích. Đây là một trận vây bắt, thậm chí là săn giết, hơn nữa cũng không phải chỉ đến từ Tử Vi cung.
Bên trong thân thể Trần Cảnh trấn áp Triệu Tiên chân nhân, mà cảm giác tượng đá cứng ngắc bên ngoài cũng chậm rãi rút đi, biến thành bộ dáng một người bình thường.
Biến hóa của hắn làm cho Giang Lưu Vân biết, trận chiến giữa Trần Cảnh và Triệu Tiên đã xong. Ông ta không nghĩ lại nhanh như thế. Nếu nơi đây chỉ có một mình ông ta, nhất định đã nhân cơ hội bày trận thức rồi. Thế nhưng đây là thành Bá Lăng, còn có ma vật khác, cho nên ông ta không động. Mà bây giờ, pho tượng đá này rõ ràng đã thức tỉnh, lại không biết đó là Trần Cảnh hay là Triệu Tiên. Nhưng có thể xác định bất kể là ai thì đều sẽ còn một trận chiến nữa. Ông ta không khỏi nhìn về cô gái ở đầu tường kia, chỉ thấy hai mắt nàng ta phát ra ánh sáng lạnh đang nhìn lại nơi này. Giang Lưu Vân đã từng gặp nàng vô số lần, lại là lần đầu tiên phát hiện ánh mắt của trong suốt đến vậy, trong suốt đến mức làm lão cảm thấy sợ.
Trần Cảnh mới vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Cố Minh Vi. Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra Cố Minh Vi khác với lúc trước. Trước đây, bất luận thế nào, nàng đều phát ra một loại khí tức hỗn loạn không xác định. Mà bây giờ, tuy vẫn tà dị như cũ nhưng lại có thêm trong suốt im lặng. Nàng thấy Trần Cảnh tỉnh lại, đột nhiên nói:
- Có phải ngươi muốn nhìn bức họa này không?
Nàng vừa dứt lời, tay đã mở bức họa. Trần Cảnh tức thì cực kỳ hoảng sợ. Cảnh tượng trước mắt biến ảo, một dải thiên hà màu trắng bạc từ trong tối tăm ào xuống cuốn tất cả.
Sát khí như gió, kiếm ngân vang như thủy triều.
Giống như mộng ảo, rồi lại chấn động như vậy. Loại tuyệt sát chi khí phô thiên cái địa này nháy mắt mở ra phòng ngự trong tâm hắn, xâm nhập chỗ sâu trong linh hồn hắn.
----- oOo -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.