Hoàng Đình

Chương 21: Mỗi người có cuộc sống của mình




Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Mưa gió đầy trời, một tia sét đánh phá vạn dặm mây, chiếu rọi lấy hàng ngàn tiểu thế giới. Chỉ duy nhất có tượng đá đứng vững như núi.
Tăng sư đứng trước tượng đá, tay cầm chày gỗ, ngưng định không gõ xuống.
Như đang hỏi đạo, chờ đợi tượng đá giải thích nghi hoặc.
- Ta đương nhiên không phải.
Tượng đá phát ra tiếng nói. Tăng nhân kia vẫn bất động như cũ, hiển nhiên gã không cảm thấy thỏa mãn với đáp án này. Hoặc căn bản không tin được.
Tượng đá nói tiếp:
- Từ nhỏ ta đã đi theo lão kiếm khách hành tẩu trong trời đất, được ông ấy dạy bảo, khai mở linh tuệ. Về sau lại đọc đạo tạng của núi Thiên La, được sư tỷ dẫn đạo học phương pháp luyện khí. Sau lại kế thừa chức vị Hà bá, nạp tín ngưỡng sông Kinh Hà, Bá Lăng, mới có ta ngày nay.
Trần Cảnh giải thích.
Đột nhiên Mộc Chân nói:
- Ngươi vốn không cần phải giải thích.
Dứt lời, gã nhắm mắt cúi đầu, lại vừa vòng quanh tượng đá vừa gõ mõ.
Bãi cỏ trên mặt đất đã bị gã dẫm thành một lối mòn hình tròn.
Tượng đá phát ra tiếng cười, sau đó nói:
- Vậy ngươi có cảm thấy ta nói đúng không? Dù có thế nào, thì một người sống, phải có được cuộc sống của chính mình.
Trần Cảnh nói đến cuộc sống của chính mình không phải chỉ đơn thuần nói về một sinh mạng đang sống, mà là chỉ một tư tưởng độc lập. Một người tu hành nhất định phải có được tư tưởng độc lập. Nếu không, vậy thì không thể coi là người tu hành được, có chăng chỉ là một thuật sĩ, một phương sĩ (*) mà thôi. Hắn tin rằng Mộc Chân rõ ràng ý tứ của hắn. Y đi vòng quanh tượng đá một lúc, đột nhiên nói:
- Ngươi nói không sai, thế nhưng cũng chưa chắc đã đúng. Hiện tại, ta lại không thể phản bác ngươi.
Dứt lời, gã bèn ngồi xuống dưới chân tượng đá, tùy ý để cho mưa gió táp vào người, tay lại đều đặn gõ vang từng tiếng mõ.
Nếu muốn phân chia ra thì hẳn người trên thế gian được chia làm ba loại. Một loại là người ta bảo sao nghe vậy. Loại thứ hai là người lựa chọn những lời họ thích nghe, họ tin theo. Còn loại thứ ba chính là người có tư tưởng độc lập. Loại người này mỗi khi thấy một chuyện, nhất định phải rút ra được quan hệ nhân quả trong đó, cho nên có những kiến giải đặc biệt của riêng mình với chuyện thế gian. Lời của Trần Cảnh là nhắc đến loại người này. Nếu muốn trở thành loại người này, nhất định phải trải qua thời gian tu hành dài dòng buồn chán mới được.
Trần Cảnh cho rằng loại người bảo sao nghe vậy thì không thể tính là người đang sống cuộc sống của chính mình được.
Hắn không biết Mộc Chân nói không thể phản bác, là không phản bác hay là không thể phản bác được. Tuy không biết nhưng hắn đã đạt được mục đích của mình rồi. Bởi vì Mộc Chân đang nỗ lực dập tắt đi đốm lửa không thuộc về tư tưởng của bản thân trong lòng mình. Tiếng mõ trong tay gã vang lên vô cùng kiên định, hiển nhiên gã đã quyết định là một người tu hành sống cuộc sống của chính mình.
Mọi chuyện phát sinh ở thế giới trong lòng Mộc Chân chẳng qua chỉ là một ý niệm ở đại thế giới chân thật bên ngoài mà thôi.
Đột nhiên tượng phật Kim Thân La Hán trên không trung cung Thanh Hoa nhìn qua Linh Tiêu bảo điện. Chỉ một cái liếc mắt này lại như thể xuyên thủng không gian và thời gian, nhìn thầy được trong lòng Mộc Chân, thấy được gã đang ngồi gõ mõ dưới chân tượng đá.
Ông ta chỉ thoáng nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt lại, sau đó trả lời chất vấn của Thái Tử Yêu tộc phát ra từ cung Tử Vi.
- Lời nói và việc làm chỉ là ngoại tượng (hình ảnh bên ngoài). Ta nói và làm đều là một lòng như thế. Cho dù sấm sét tru ma hay dẫn người hướng thiện, đều xuất phát từ một lòng duy nhất. Đối với thương ưng như vậy, mà đối với kiến càng cũng là như vậy.
Hòa thượng bên trong ánh sáng vàng nói.
Thái Tử cười to hỏi:
- Hòa thượng, ngươi biết khiêm tốn cẩn thận là thế nào không?
- Dù có khiêm tốn cẩn thận hay liều lĩnh ương ngạnh đều là vì bản thân ngươi không bình tĩnh, không một lòng. Cho nên mới cần phải khiêm tốn, cần cẩn thận, mới e ngại miệng người, không khác biệt gì với liều lĩnh ương ngạnh cả. Trong nội tâm ta muốn thế nào thì đều sẽ làm như vậy, cho nên sao không dám nói vậy được.
Thái Ất Cứu Khổ trong cung Thanh Hoa, cũng chính là Kim Thân một trượng tám trên không trung cung Thanh Hoa nói, cảm giác thiên hạ to lớn, bỏ mình thủ người phô thiên cái địa tràn xuống. Trong cung Thanh Hoa, có tiếng niệm xướng Phật hiệu vang lên. Những người khác nghe thấy lời người này nói đều chau mày lại, trên người dâng lên vầng sáng như muốn chống lại loại cảm giác uy nghiêm từ tượng Phật Kim Thân phía trên không trung cung Thanh Hóa truyền ra. Có điều đó chỉ là loại cảm giác lay động tới tâm linh, không phải là thứ ngoại vật như pháp bảo hay phép thuật ngăn cản được. Cho nên bọn họ nhao nhao hóa thành điểm sáng bay thẳng lên, tránh ra xa. Thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy điểm điểm ánh sáng từ bên dưới bay vút lên, thành kính quỳ gối trước cung Thanh Hoa.
Thái Tử Yêu tộc thầm giận dữ. Bởi vì trong số những kẻ quỳ gối trước cung Thanh Hoa còn có cả Yêu tộc, thậm chí còn có cả vài loại chim linh trí sơ khai cũng bay về phía cung Thanh Hoa.
Đột nhiên, trên khoảng không cung Tử Vi chợt hiện lên vầng sáng như khói lửa, mơ hồ có tiếng chim lớn kêu vang. Trong tiếng chim lớn kêu vang đó, từng con chim đang lượn quanh cung Thanh Hoa lần lượt rơi rớt xuống nóc điện. Trong nháy mắt, nơi đó vốn là cảnh tượng bình hòa trăm chim triều bái đã biến thành một tòa cung điện trải đầy xác chết.
- Hòa thượng, từ bi của ngươi ở đâu? Sao lại không cứu bọn họ? Nhiều sinh mệnh phải chết đi vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy sao?
Thái Tử Yêu tộc ngồi trong điện lớn tiếng hỏi.
Kim Thân một trượng tám trên cung Thanh Hoa mở miệng đáp:
- Thái Tử giết chúng, sao lại nói là tội của bần đạo? Cổ có thiên ma phủ xuống mê hoặc chúng sinh, lại nói rằng đó là tội nghiệt của chúng sinh. Lời ấy của Thái Tử sao mà giống với lời của thiên ma.
- Lời này là Linh Sơn Thế Tôn mượn chuyện này chụp mũ cho người sao? Theo cao kiến của Thái Ất Cứu Khổ cung Thanh Hoa, hôm nay có thể nói ngữ điệu của ta giống hệt với thiên ma, vậy mai này có thể định đồng tội với chúng được rồi. Thật sự được mở rộng lỗ tai a.
Thái Tử Yêu tộc lớn tiếng cười nhạo.
Lời nói của hai người vang vọng trên chín tầng trời. Trên khoảng không của cung Tử Vi, khói xám cuồn cuộn không ngừng biến ảo ra đủ hình thù con thú, cực kỳ chân thật, hình thần đầy đủ. Chẳng qua tuy không ngừng biến hóa, nhưng cứ một con xuất hiện, thì con còn lại sẽ biến mất.
- Lời ấy của Thái Tử đại sai rồi. Sinh linh chư thiên này, sinh tử đều đã định số nhưng tu trì có thể thay đổi được thiên mệnh. Bọn chúng đã gặp được Phật pháp của ta, đã hướng tới giác ngộ, cho dù hôm nay có chết đi thì linh hồn vẫn sẽ an tường. Ngày sau nhất định chúng sẽ được đầu thai ở thế giới cực lạc của ta, không phải gánh chịu nổi khổ sinh tử luân hồi.
- Thế giới cực lạc? Thế gian này có sao? Lời nói vô căn vô cứ cũng có thể nói cho sinh linh chư thiên trên chín tầng trời này nghe được?
Giọng nói của Thái Tử vang vọng khắp cả tầng trời, tất cả các tu sĩ trên tầng mây này đều nghe thấy được cả.
- Thế gian căn bản không có thế giới cực lạc. Từ khi có sinh linh cực lạc, thì thế giới cực lạc cũng có rồi. Thế giới cực lạc tồn tại trong lòng mỗi sinh linh. Mỗi một sinh linh chết đi, đều có thể đi vào vĩnh hưởng cực lạc.
Kim Thân một trượng tám trên cung Thanh Hoa nói, lời lẽ đầy trang nghiêm và chân thật khiến người nghe không kìm được mà tin phục. Cho dù ông ta nói về một sự vật không tồn tại trên thế gian này, thế nhưng những tu sĩ cao thâm kia cũng không kìm được suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự có một nơi nào như vậy?
Hai người bọn họ đang luận đạo, chợt phía bên phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh có vầng sáng xanh vọt lên cao. Trong vầng sáng xanh trong như nước, một người ngồi dậy khỏi mặt nước đó, rồi đứng thẳng lên. Đạo y pháp quan trên người này nhìn rất rõ ràng như thể vật thật, thế nhưng gương mặt y lại mông lung không rõ. Cả người y không ngừng biến lớn lên, cuối cùng cả thân thể y hiện ra, tức thì đã đứng phía trên Linh Tiêu bảo điện rồi.
Nhìn từ rất xa, có thể thấy rõ đạo nhân khổng lồ kia đang vươn người nhìn chăm chú vào cung điện bên dưới.
Đạo nhân khổng lồ kia đột nhiên há miệng, rống to một tiếng. Cả tòa Linh Tiêu bảo điện chợt lắc lư, rồi phía trên tòa điện có một pho tượng đá hiển hiện. Tượng đá như chìm ở trong mặt nước, bị tiếng rống to này thổi dạt đám cỏ rong rêu màu đen phủ kín mặt nước ra, tượng đá mới dần hiển lộ.
Gương mặt tượng đá không chút cảm xúc, chỉ có đôi mắt như sống động. Đối diện với thần thông Đạo gia đỉnh cấp này lại không có chút ý tứ sợ hãi, chỉ có một loại tĩnh thủ mặc kệ trời long đất lở, ta vẫn sừng sững bất động.
Người khổng lồ ngồi dậy trong vầng sáng xanh kia chính là thân ngoại hóa thân của Đạo gia, là thần thông dựa vào một niệm từ linh lực hiển hóa mà thành. Đạo linh kia có khả năng thi pháp đến đâu còn phải dựa vào thực lực của chủ nhân, cảnh giới của người làm phép. Nghe nói đây chính là thần thông mà Đạo tổ ngộ ra, một niệm có thể hóa ra mấy thân ngoại hóa thân, mỗi hóa thân lại có được tám phần thực lực của Đạo tổ. Hơn nữa, chỗ tốt của thân ngoại hóa thân này chính là không cần có chủ nhân khống chế, lại không có sự sống. Cho nên đây cũng là một trong những loại thần thông tất phải tu hành của Đạo gia.
Tiếng rống to này có uy hiếp cực lớn tới Trần Cảnh, cả bên trong lẫn bên ngoài. Ở bên ngoài, Trần Cảnh không có vẻ sợ hãi, thế nhưng bên trong hắn lại cuồn cuộn như nước sôi, mà bản thân hắn lại giống như một cái nồi đậy kín nắp.
Hằn dùng tượng thần trấn nhiều người như vậy là đã cố hết sức rồi. Cho nên một tiếng rống của Đạo linh đã khiến hàng mày của bốn người trong Linh Tiêu bảo điện lập tức giật giật như tùy thời có thể tỉnh lại. Phàm là kẻ nào trong bốn người đó tỉnh lại đều tính là tai nạn với Trần Cảnh cả. Vì vậy, Trần Cảnh căn bản không thể để bọn họ tỉnh lại được. Trong bốn người này, Chính Dương lại sắc bén nhất.
Thế giới nội tâm của Chính Dương là một vùng máu tươi đầy trời, tử thi đầy đất. Những tử thi kia đều là sư huynh đệ của gã. Trước đám tử thi này là một pho tượng đá, trong tay của pho tượng là một thanh trường kiếm màu đen. Kiếm có tên là Lục Tiên.
Đây chính là ký ức ẩn sâu nhất trong lòng Chính Dương, được khắc ghi sâu nhất. Đó là tràng cành xảy ra trên đảo Kim Ngao, chỉ là lúc đó Lục Tiên kiếm không nằm trong tay tượng đá mà nằm trên một giá kiếm. Còn những sư huynh đệ của gã đang tiến lên rút thanh kiếm, sau đó bị Lục Tiên kiếm hút cạn máu huyết mà chết.
Đây là tình cảnh nằm sâu nhất trong trí nhớ gã biến thành, như thể là một loại tâm ma.
Trần Cảnh cảm nhận được nỗi thống khổ của gã, một loại không thể nói ra lời được. Sư phụ, sư huynh, sư đệ gã đều lần lượt chết đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình gã. Cái loại đau khổ phải mang vác trên vai gánh nặng phục hưng đảo Kim Ngao hòa cùng thù hận mà trở nên hỗn tạp điên cuồng, trở thành sát khí điên cuồng. Trong tiểu điện dần tràn ngập khí tức giết chóc. Trần Cảnh biết rõ gã muốn rút thanh Lục Tiên kiếm ra. Thực ra không phải là gã muốn, mà trong trí nhớ của Chính Dương, Lục Tiên kiếm đã được gã rút ra đấy. Lúc này nhất định gã có thể rút được thanh kiếm ra. Dưới sát niệm điên cuồng của gã, Trần Cảnh tự biết rất khó trấn áp được gã, mà dù có trấn trụ được thì cũng không thể trấn được thanh Lục Tiên kiếm kia.
Vì vậy, Trần Cảnh muốn phá vỡ cái ý cảnh duy nhất đang chậm rãi hình thành này của gã, để gã không thể rút được thanh Lục Tiên kiếm ra. Trong trí nhớ của Chính Dương, thời điểm này không có người nào xuất hiện, không có ai nói thêm điều gì cả.
Đột nhiên tượng đá chợt lên tiếng:
- Thanh kiếm này, ngươi không thể rút.
Bước chân đang đi tới của Chính Dương chợt ngừng lại, gã vô cùng ngoài ý, tựa như ý nghĩ không được thông suốt. Gã không nghĩ ra làm sao tượng đá lại nói được, cũng không nhớ rõ mình đang ở trong thế giới tâm cảnh của mình chứ không phải là hiện thực, cũng như gã đã quên mất mình đang ở bên trong Linh Tiêu bảo điện.
- Sư huynh, sư đệ, sư phụ ta đều vì rút thanh kiếm này mà chết. Vì sao không thể rút?
Chính Dương lạnh lùng hỏi.
- Là bởi vì sư huynh, sư đệ, sư phụ ngươi đều đã chết vì thanh kiếm này, nên ngươi càng không thể rút.
Tượng đá nói.
Trong mắt Chính Dương hiện lên vẻ nghi hoặc, rồi lại nhanh chóng bị giết chóc thay thế. Chỉ thấy gã nói:
- Yêu ma nhà ngươi, chính ngươi đã ngăn cản chúng ta rút kiếm, chính ngươi đã để bọn họ phải chết đi, ta phải giết ngươi…
Gã lớn tiếng hô, lời sau cùng không được nói hết thì gã đã đánh về phía tượng đá, rồi rút thanh Lục Tiên kiếm trong tay tượng đá ra. Một luồng ánh kiếm cực nhanh lướt qua đầu tượng đá. Đầu pho tượng đá lập tức rơi xuống.
-----oo0oo-----
(*) Thuật sĩ: Là người dùng phép thuật.
(*) Phương sĩ: Kẻ chuyên về một nghề, thuật như bùa thuốc, tướng số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.