Hoàng Đình

Chương 15: Cô tịch




Dịch giả: Mink
Biên: Hoangtruc
oOo
Triệu Bán Yêu cũng là một kẻ rất tự tin. Người có thể sống hơn trăm năm thì đều có đủ tự tin cả. Tuy rằng pháp lực của gã không phải rất cao, nhưng pháp thuật lại rất mạnh mẽ. Chính vì thế nên gã rất tự tin. Nhất là thuật Hóa Hồng được gã tìm thấy ở một tổ chim trên một cây ngô đồng vào năm mươi năm trước. Hơn mười năm trước, gã quay trở lại nơi đấy nhưng cái cây kia đã biến mất, cùng với đó là tổ chim cũng không thấy đâu nữa. Theo như trí nhớ thì cái tổ chim kia cực kì không tầm thường, gã cho rằng đó là chỗ ở của một vị tiền bối yêu tộc hay ẩn giả nào đó nên mới vội vã bỏ đi.
Lúc đó gã tự cảm thấy thuật Hóa Hồng của mình đã đủ để bản thân đi đến được bất cứ đâu trong trời đất này. Chính vì thế gã mới quyết định quay lại nơi đó, nhưng lại không thể tìm thấy gì.
Vào lúc này, đã qua hơn mười năm rồi, gã tự phụ rằng trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản nếu gã muốn đi. Dù cho là Thái Tử hay vị nương nương trong điện Thừa Thiên Hiệu Pháp cũng chưa chắc có thể ngăn được. Chính vì thế gã mới tự tin đi vào bên trong Lăng Tiêu bảo điện. Nơi này vốn là vàng son lộng lẫy, dù cho lúc Trần Cảnh đi vào có nhìn thấy cả điện đầy vẻ ảm đạm, mặt đất đầy rẫy thi cốt chứng tỏ nơi này đã từng diễn ra một trận chiến cực kì ác liệt thì nơi đây vẫn rất rộng rãi, uy nghi và bề thế của kẻ vương giả có khí phách quân lâm thiên hạ, nhìn xuống mọi thứ. Bây giờ, nơi này đang chìm trong bóng tối. Dù cho con mắt của Khâu Huyền Cơ có thể liếc nhìn thấy được vài trăm dặm nhưng khi y đi vào nơi này thì cũng không thể nhìn xuyên qua được bóng tối ở đây. Triệu Bán Yêu cũng giống như thế, gã chỉ nhìn thấy được những chỗ mà cầu vồng tản ra ánh sáng mà thôi.
Ánh sáng cầu vồng tại trong sóng nước bị chiết xạ thành từng lớp sóng đỏ. Bóng dáng gã không xuất hiện, chỉ có ánh đỏ tiếp tục chiếu vào sâu bên trong Lăng Tiêu bảo điện. Thuật Hóa Hồng đặc biệt ở chỗ là ánh sáng của nó rất linh động và nhanh chứ không phải chỉ ở sự ẩn nấp. Dù cho nhìn thấy ánh sáng cầu vồng chiếu đến bản thân cũng không thể chặn lại, nhìn thấy nó muốn rời đi cũng không thể ngăn cản.
Lúc ánh sáng cầu vồng chiếu khắp mọi nơi trong Lăng Tiêu bảo điện. Gã nhìn thấy Trần Cảnh ngồi một chỗ.
Triệu Bán Yêu cảm thấy rất kinh ngạc. Trước khi vào đây, gã nghĩ rằng dù hắn có biến hóa thế nào cũng chỉ ở trong dự liệu của mình. Hiện tại nhìn thấy mới biết quả thật trên người hắn có một sự biến đổi nghiêng trời lệch đất. Triệu Bán Yêu không dám suy đoán xem pháp lực và thần thông của hắn có thể tăng thêm bao nhiêu nhưng chỉ dựa vào khí tức thoát ra bên ngoài cũng khiến gã cảm thấy sợ hãi. Gã thầm nghĩ: “Xem ra ta không đủ khả năng để lấy đầu của hắn được rồi.”
Gã quan sát Trần Cảnh thì đột nhiên cảm thấy hắn có một loại khí tức vô cùng cô độc. Mới đầu rất nhạt, nhưng cảm giác một lúc thì cái cô độc này đã như thâm nhập vào trong tận cốt tủy mình. Gã thầm nghĩ: “Điều này cũng đúng thôi, một thân một mình ở trong này đối phó với nhiều kẻ địch mạnh mẽ. Một mình chờ đợi cái chết, chỉ nghĩ thôi đã đủ để khiến cho một số người điên cuồng mà hắn lại ở dưới áp lực như vậy có thể đột phá. Thật khó để tưởng tượng tại sao hắn lại có thể làm được. Nhưng mà đột phá dưới loại áp lực này thì hắn nhất định đã đi lệch ra khỏi phương hướng đã định trước. Có lẽ khi ngươi còn sống sẽ phải chịu đựng cô tịch và bóng tối vây quanh. Hoặc là thời điểm ngươi tỏa sáng chói lọi nhất cũng là lúc ngươi chết."
Ngay khi gã đang suy nghĩ, Trần Cảnh ngồi ở chỗ kia đã ngẩng đầu lên. Hai mắt của hắn sáng như những ngôi sao rực rỡ nhất ở chín tầng trời. Triệu Bán Yêu chỉ cảm thấy ở Trần Cảnh đang ngồi nơi này, phải một mình đối mặt với vô số cường giả là cảm giác đầy cô tịch, cô tịch đến lòng người giá lạnh.
Gã tự thấy mình không phải đối thủ của hắn nhưng cũng không muốn lặng lẽ rời đi. Chính vì thế gã nói:
- Ta nghe nói ngươi một mình trấn thủ nơi này, nên đến để nhìn qua.
Trần Cảnh lại cúi đầu, giống như trước mắt hắn không có một ai cả.
Đột nhiên Triệu Bán Yêu cảm thấy mình có thể hiểu rõ Trần Cảnh vào lúc này. Gã biết hết những gì Trần Cảnh từng trải qua. Đương nhiên, trong thiên hạ bây giờ rất nhiều người nghe đến thuộc lòng sự tích của hắn. Tại trong các buổi tụ tập bạn bè nho nhỏ hay trong pháp hội lớn, khi nói chuyện về người nổi tiếng hiện nay hoặc các sự kiện đều nhất định có tên Trần Cảnh. Dù cho là phàm phu tục tử hay người tu tiên đều thích phân tích lời nói và hành động của người khác, rút ra khuyết điểm trong đó để tự răn mình hay con cháu trong nhà.
Đa số con người khi mới sinh ra sẽ không có tính cách, chỉ có một số bản năng. Sau này khi lớn lên thì tính cách bắt đầu phát triển, cuối cùng tính cách của một người được quyết định bởi chính những sự việc họ trải qua. Tính cách tự nhiên có thể ảnh hưởng đến thành tựu của một người sau này. Người tu hành cũng tương tự như vậy.
Triệu Bán Yêu nhìn Trần Cảnh cúi đầu xem sách. Gã phát hiện rằng hắn vẫn cứ như thế ngay sau khi nghe câu nói vừa nãy. Gã nói tiếp:
- Tuy rằng ta là yêu tộc nhưng trong người vẫn có một nửa huyết thống là nhân loại. Tại rất lâu trước kia, khi còn tu hành ở trong núi ta bị một đạo sĩ đánh lén. Rơi vào bước đường cùng ta đành phải từ bỏ nhục thân rồi hồn phách nhập vào thai nhi trong bụng một người phụ nữ. Ban đầu ta chỉ muốn tạm lánh một thời gian nhưng do tiêu hao quá lớn nên bị hôn mê. Khi ta tỉnh lại thì đa là một đứa trẻ mới sinh rồi. Chính vì thế ta luôn luôn sinh hoạt tại nhân gian. Ta có thể hiểu tình trạng của ngươi lúc này. Ta biết rõ ngươi là một người toàn tâm toàn ý đối đãi với bạn bè. Nhưng vì một lí do bất khả kháng nào đó mà bạn bè ngươi phải đứng ở phía đối lập. Đây là một việc khiến bản thân mình cực kì đau khổ, đúng không? Dù cho lí do của bọn họ là gì thì đó cũng là phản bội, là phản bội lại tình bạn.
Trần Cảnh lại ngẩng đầu lên. Triệu Bán Yêu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Triệu Bán Yêu không có hiện ra thân thể của mình. Ánh sáng cầu vồng đang bao phủ khắp nơi trong Lăng Tiêu bảo điện, phân tán theo sóng nước, lan tỏa ra đến tận mỗi ngóc ngách, hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc yên tĩnh hoặc linh động.
Những nơi bị ánh sáng cầu vồng chiếu vào thì hoặc là rực rỡ sắc màu, hoặc là một vùng sáng, nhưng tuyệt nhiên không có một người nào. Thế nhưng Triệu Bán Yêu lại cảm thấy Trần Cảnh nhìn thấy được chính mình, thật sự rõ ràng nhìn thấy chân thân của gã.
- Ngươi có thể nhìn thấy ta?
Triệu Bán Yêu ngưng trọng nói.
Lúc này Trần Cảnh lại trả lời:
- Tại nơi đây, không có gì ta không thể nhìn thấy.
Đột nhiên Triệu Bán Yêu cảm giác giống như mình đang bị lột trần như nhộng đứng ở trước mặt người khác. Gã cho rằng là không ai nhìn thấy chính mình, sự thật là họ đã sớm nhìn rõ ngay từ đầu. Đột nhiên gã cảm thấy con mắt của Trần Cảnh thật sự đáng sợ. Bởi vì gã nhìn thấy sự lạnh lùng trong đó, đến mức sẽ không vì bất cứ lí do gì mà thay đổi. Gã biết rằng tất cả những lời nói vừa rồi của mình đều không thể ảnh hưởng đến hắn, hoặc nếu có ảnh hưởng thì gã căn bản cũng không biết.
- Ta đến chỉ vì muốn nhìn thấy ngươi. Giờ ta đã gặp ngươi thì ta nên rời khỏi đây thôi. Cáo từ.
Triệu Bán Yêu nói.
Trần Cảnh giống như đã nhìn thấu hết mọi ý nghĩ của gã. Hắn nói:
- Ngươi đã nhìn thấy một ít ảo diệu trong trận pháp nơi này, nên không thể đi được. Nếu ngươi vẫn muốn đi ra ngoài, chắc chắn sẽ chết.
Triệu Bán Yêu vốn đang mỉm cười, từ từ trở nên nghiêm túc. Tiếng nói của gã truyền ra từ bên trong ánh sáng cầu vồng:
- Ta dám vào thì tất nhiên sẽ ra được. Trong thiên hạ không ai có thể nhốt ta lại được.
Ngay khi đang nói chuyện, ánh sáng cầu vồng trong Lăng Tiêu bảo điện đã khuếch tán ra. Trong sóng nước, ánh sáng trở nên càng phiêu phiêu mờ mịt. Triệu Bán Yêu quay lại nhìn vào con mắt của Trần Cảnh, còn thân thể của gã chậm rãi đi xa về phía cửa Lăng Tiêu bảo điện. Khi vừa đi vào nơi này, gã đã để lại một chùm ánh sáng cầu vồng ở đó.
Trần Cảnh vẫn trợn tròn mắt nhìn gã, lẳng lặng nhìn gã bỏ chạy về phía cửa điện. Lúc này ánh sáng cầu vồng vẫn phiêu đãng trong đại điện. Triệu Bán Yêu cười khẩy, thầm nghĩ: “Ta cứ tưởng ngươi thật sự nhìn thấy chân thân, nhưng hóa ra tất cả đều là lừa gạt.”
Chỉ một thời gian ngắn, gã đã đi đến ngay trước cửa điện.
Ở bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện, tất cả mọi người bao gồm cả Khâu Huyền Cơ đều nhìn về phía cánh cửa. Bọn họ nhìn thấy ở cửa vào Lăng Tiêu bảo điện, ngoài ánh sáng màu xanh của cửa điện vẫn luôn luôn có một chùm ánh sáng cầu vồng rất nhạt. Bọn họ biết rõ là chỉ cần chùm ánh sáng cầu vồng này vẫn còn thì Triệu Bán Yêu lúc nào cũng có thể độn đi ra. Một số người đã nhìn cái cung màu đen trong tay Khâu Huyền Cơ vài lần. Cái cung này không đơn giản chút nào. Tương truyền đó là vũ khí của một Đại vu thiện sử dụng cung tên, còn được Tổ vu dạy dỗ chiến kỹ ở thời kỳ hồng hoang. Đồn rằng chiến kỹ này cần cầm cung để múa, huyền diệu khó lường. Khi múa đến mức tận cùng mà giương cung lên bắn thì có thể khiến nhật nguyệt rơi rụng. Chính vì thế cái cung này được mọi người gọi là Lạc Nhật ma cung.
Khi Khâu Huyền Cơ chiếm được cây cung này, y gọi là Cửu U Ma Hồn cung. Bởi vì mỗi khi y kéo dây cung thì nghe như có ma vật gào thét. Hơn nữa y tìm thấy cây cung này ở Cửu U nên lấy Cửu U Ma Hồn để đặt tên cho nó.
Đột nhiên, ở phía cửa vào Lăng Tiêu bảo điện, ánh sáng cầu vồng trong làn nước lại trở nên rực rỡ hơn. Mọi người ở bên ngoài lập tức nhìn thấy, đều thầm nghĩ trong lòng: “Thuật Hóa Hồng của Triệu Bán Yêu quả nhiên thần diệu khó lường. Không biết Khâu Huyền Cơ có thực sự tặng cho gã cây cung kia không? Nếu y nuốt lời thì sợ rằng hai bên sẽ có một trận chiến.” Những người không liên quan đều đang giữ tâm thế xem trò vui. Chỉ có hai tộc Vu Yêu đều đang âm thầm cảnh giác.
Tại Lăng Tiêu bảo điện, ánh sáng cầu vồng đột nhiên lóng lánh.
Đột nhiên Khâu Huyền Cơ kéo căng Cửu U Ma Hồn cung, rồi thả ra. Một luồng ánh sáng bắn ra.
Ánh sáng cầu vồng đang tràn ra bên ngoài cửa Lăng Tiêu bảo điện. Ngay khi nó trở lên cực thịnh thì một mũi tên ánh sáng bay đến, ngắm ngay vào trung tâm.
Triệu Bán Yêu cảm thấy kinh hãi suýt chết. Ngay khi gã đang đắc ý vì chính mình sắp đi ra khỏi Lăng Tiêu bảo điện thì một tia sáng trắng xuất hiện trước mặt. Sát khí tỏa ra giống như từ trên trời giáng xuống. Gã lập tức nghĩ ngay đến tình cảnh năm xưa khi bản thân bị tên đạo sĩ dùng lôi pháp đánh lén.
Ánh sáng của mũi tên bay đến cực nhanh, chỉ trong một tích tắc.
Tuy gã sắp đi ra khỏi Lăng Tiêu bảo điện, nhưng dù sao vẫn chưa đi ra. Nếu đang ở bên ngoài thì chắc chắn gã có thể tránh được. Lần trước tại núi Côn Lôn, gã giả bộ bị thương rơi xuống đất, rồi đi vòng trở lại đánh lên Khâu Huyền Cơ. Còn bây giờ ngay khi gã vừa định đi ra khỏi cửa điện thì bị mũi tên này chắn hết mọi con đường. Mũi tên này cực kì xảo diệu, thời gian cực kì chuẩn xác, thật sự là ngoan độc.
Triệu Bán Yêu cảm thấy mối nguy hiểm muốn mạng của mình.
Gã không kịp tránh né. Ngay thời điểm mũi tên đâm vào mi tâm, gã cố gắng thoát đi khiến cho nó chỉ đánh vào bả vai của mình. Sát khí từ mũi tên tràn theo kinh mạch vào bên trong thân thể gã. Gã còn chưa kịp khu trừ thì tiếng nói của Trần Cảnh đã vang lên:
- Ta nói rồi, ngươi không thể đi ra được.
Gã nghe thấy những lời này thì đã nhìn thấy có một pho tượng. Tượng đá giống như sống lại, vừa xuất hiện đã tỏa ra thần quang rồi biến mất. Gã nhìn thấy cảnh vật chậm rãi mờ đi, chỉ còn lại một pho tượng thần tỏa sáng chói. Dù cho gã nhắm mắt hay trợn mắt thì cũng chỉ thấy một pho tượng. Lúc này tượng thần là tồn tại duy nhất ở trong trời đất này. Đôi mắt của tượng thần nhìn chăm chú vào gã.
Miệng không thể nói, thân không thể động, tai không thể nghe. Triệu Bán Yêu biết rằng mình đã bị phong ấn ở bên trong điện rồi. Đây là chuyện gã không thể nào nghĩ tới trước khi đi vào đây. Đồng thời gã lại càng hận Khâu Huyền Cơ. Gã thật sự không ngờ rằng lời nói như một phán quyết của Trần Cảnh ngay lúc mình sắp rời khỏi đã ứng nghiệm rồi.
-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.