Hoàng Cưới

Chương 65: Cho ăn cơm




Edit by Hạ Vi Lam 
Chương 65 : 
Mang thai lúc ban đầu kinh hỉ qua đi, Từ Nhu Gia chua xót phát hiện, không phải là mỗi nữ nhân đều có tốt số như Lục thị. Từ Nhu Gia còn nhớ rõ, thời điểm Lục thị mang thai Vọng Ca, khẩu vị đặc biệt tốt, gà vịt cá hay là heo dê con, là thịt nàng ta đều cảm thấy hương vị, vẫn là cữu cữu hạ lệnh phòng bếp không cho phép Lục thị ăn đồ ăn mặn nên Lục thị mới ngoan ngoãn ăn dựa theo đồ ăn đơn thuốc mà dưỡng thai. Lúc đầu mang thai nôn oẹ, mang thai xương sống thắt lưng phù chân chuột rút, Lục thị đều không trải qua. Làm người ta hâm mộ nhất là Lục thị sinh nhanh như vậy!
Đến phiên Từ Nhu Gia, nôn oẹ liền đem nàng giày vò thảm rồi. Không riêng gì sáng sớm, Từ Nhu Gia dù là uống miếng nước trong dạ dày đều bồn chồn giống như sắp nôn. Vừa mang thai hai tháng, Từ Nhu Gia liền gầy hốc hác, bởi vì nuông chiều từ bé nên khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ đẫy đà gầy xuống rõ ràng. Nàng khó chịu thành thế này, Chu Kỳ cũng gầy theo. Thái hậu, Lục thị tự mình mang thái y tới Trang vương phủ, nhưng mà chuyện nôn oẹ này, thái y cũng không có giải pháp tốt, hơn nữa trong bụng Từ Nhu Gia mang đứa bé, dùng thuốc quá nặng sẽ rất nguy hiểm.
Lục thị rất gấp, lo lắng cho con dâu, cũng lo lắng cho đứa bé trong bụng con dâu. Nhưng nàng ăn nói vụng về, không biết nên nói thế nào, con dâu khó chịu thành thế này, nàng cũng sợ nếu mình nói sai, trêu Từ Nhu Gia sẽ càng ngày càng khó chịu hơn. Thái hậu cũng lực bất tòng tâm, chỉ nhặt một chút ví dụ hậu phi mang thai mà trấn an cháu gái ngoại:
"Ngươi đừng lo lắng, nhiều nhất nôn ba tháng liền hết, đến lúc đó khẩu vị mở ra, chúng ta còn lo lắng ngươi ăn quá nhiều đấy chứ. Mà trước 3 tháng vốn là không hiện mang thai, A Đào có thể ăn thì ăn, ăn không vô cũng không cần quá miễn cưỡng chính mình."
Từ Nhu Gia không quan tâm mình có đói bụng không, nàng lo lắng đứa bé nhất, nghe Thái hậu nói như vậy, nàng nhịn không được hỏi: "Có thật không?"
Thái hậu cười nói: "Đương nhiên là thật, ta mang các ngươi lúc trước cũng như vậy, đừng thấy vừa mới bắt đầu đã gầy nhiều như vậy, cuối cùng mấy tháng cuối đều cấp dưỡng trở về, còn mập hơn chí ít là ba mươi cân."
Từ Nhu Gia mặc dù biết ngoại tổ mẫu khả năng cao là đang cố an ủi nàng, nhưng đáy lòng vẫn là nhẹ nhàng thở ra. Sau khi Thái hậu cùng Lục thị đi, Từ Nhu Gia tựa đầu trên giường, nụ cười đắng chát mà nhìn Chu Kỳ: "Biểu ca, ta đói."
Ăn rồi nôn, không ăn lại đói. Hiện tại nàng đã thành đại sự đệ nhất trong lòng Chu Kỳ, nghe vậy liền lập tức hỏi: "Muốn ăn gì?"
Trong phòng bếp có cháo, bánh bao, bánh sủi cảo, mì sợi, các loại chua ngọt bánh ngọt đều dự sẵn. Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, cũng không chắc chắn lắm mà nói: "Ăn bánh sủi cảo nhân rau cần đi, chấm tương, còn có đậu hũ trộn hành."
Chu Kỳ lập tức ra ngoài phân phó bọn nha hoàn. Sủi cảo thì phần nhân bánh cần một chút thời gian, nhìn khuôn mặt gầy gò của Từ Nhu Gia, Chu Kỳ nắm chặt tay nàng, nói khẽ: "Hôm nay ánh nắng đẹp, ta để nàng mở tiệc trong sân, chúng ta đi bên ngoài ăn nhé?"
Có lẽ đổi hoàn cảnh, khẩu vị của nàng sẽ đỡ hơn rất nhiều. Từ Nhu Gia gật gật đầu. Chu Kỳ cẩn thận từng li từng tí đưa nàng ôm đến bên trên giường. Một tháng nay Từ Nhu Gia đều ăn không ngon, toàn thân đều không có sức lực. Ngồi xong, Từ Nhu Gia vừa muốn đi giày, Chu Kỳ bỗng nhiên uốn gối ngồi xổm ở đối diện nàng, thần sắc ôn hòa nhặt lên cho nàng một cái giày thêu, tay kia nhẹ nhàng nâng chân của nàng lên. Con mắt Từ Nhu Gia lập tức liền ướt.
Hai đời từ nhỏ đến lớn, không tính những người hầu hạ nàng như nhũ mẫu và bọn nha hoàn, không tính khi còn bé ngoại tổ mẫu giúp nàng đi giày, Chu Kỳ là người đầu tiên nguyện ý như thế đối đãi nàng. Từ Nhu Gia sụt sịt mũi. Chu Kỳ nghe được âm thanh, nghi ngờ ngẩng đầu, liền thấy nàng đang len lén lau nước mắt.
Chu Kỳ sắc mặt đại biến, ngưng trọng hỏi: "Lại không thoải mái sao?"
Từ Nhu Gia lắc đầu, lại sụt sịt mũi, mới mơ hồ không rõ mà nói: "Biểu ca, trừ ngoại tổ mẫu ra, chàng là người đối với ta tốt nhất trên đời này."
Chu Kỳ nghe vậy, giờ mới hiểu được vì sao nàng khóc. Hắn cười cười, tiếp tục vì nàng xỏ giày vào, xỏ xong, Chu Kỳ mới chậm rãi ôm lấy thê tử nhỏ nhắn xinh xắn của hắn, cúi đầu, nhìn con mắt chăm chú của nàng nói: "Xem ra ta làm còn chưa đủ tốt, thế mà bị ngoại tổ mẫu hạ thấp xuống."
Từ Nhu Gia: ...
Không giống, hắn với nàng là tình vợ chồng, ngoại tổ mẫu đối nàng là máu mủ tình thâm thân tình, là công ơn dưỡng dục.
"Đi thôi." Chu Kỳ cười cười, cứ như vậy ôm nàng đi trong viện.
Trong viện có một gốc cây Hòe hai người ôm mới hết, trung tuần tháng tám, lá cây Hòe y nguyên xanh biếc, cao vút như đóng. Ngọc Băng, Ngọc Hoàn liền đem cái bàn bày dưới cây. Chu Kỳ đem Từ Nhu Gia đặt ở trên ghế nằm, hắn ngồi ở bên cạnh nàng.
Ở phòng bếp, bánh sủi cảo đã chuẩn bị xong, bọn nha hoàn bưng tới liền thức thời tránh sang nơi xa. Trong đĩa bày bốn cái bánh sủi cảo tinh xảo, bên cạnh tương dấm mùi dấm mười phần, Từ Nhu Gia nuốt một ngụm nước bọt. Chu Kỳ trước dùng đũa gắp một miếng bánh sủi cảo, khép lại thành hai nửa, lại kẹp nửa cái để vào bên trong cái chén nhỏ, múc một chút dấm tương vẩy lên đi, tự mình đưa cho Từ Nhu Gia.
Từ Nhu Gia thật sự rất đói, vội vã ăn, hết lần này tới lần khác đều là Chu Kỳ chậm rãi, hại nàng toàn miệng đầy nước bọt. Hiện tại rốt cục có thể ăn, Từ Nhu Gia một ngụm liền đem nửa cái bánh sủi cảo đều cho vào trong miệng. Chu Kỳ nhìn nàng như nhìn đứa bé, đáy lòng lại lau một vệt mồ hôi, sợ nàng vẫn là ăn không trôi. Từ Nhu Gia chỉ cảm thấy sủi cảo ăn thật ngon.
"Còn muốn ăn nữa." Nàng như sói nhìn chằm chằm vào bánh sủi cảo còn lại một nửa, thúc giục nói.
Chu Kỳ y nguyên không nhanh không chậm đút cho nàng. Từ Nhu Gia bị ép liền chậm rãi ăn hai cái bánh sủi cảo.
"Còn muốn ăn nữa." Nàng chưa có no.
Chu Kỳ lại nói: "Trước nghỉ ngơi một chút, sau nửa canh giờ nếu vẫn đói, lại để cho phòng bếp nấu."
Trải qua một tháng dày vò, Chu Kỳ đã sớm rõ ăn ngon không có nghĩa là liền thật có thể ăn, Từ Nhu Gia thật sự tiêu hóa đồ vật trong dạ dày, hắn mới có thể yên tâm. Từ Nhu Gia hiểu Chu Kỳ lo lắng, nhưng mà nàng thật sự thật đói, hai cái bánh sủi cảo kia nàng không đủ để nhét kẻ răng đâu.
Nàng bĩu môi nhìn chằm chằm Chu Kỳ, bên trong mắt hạnh tất cả đều là lên án. Chu Kỳ bất đắc dĩ, lại kẹp nửa cái bánh sủi cảo đưa tới. Từ Nhu Gia há to miệng, giống chờ đợi chim cha chim mẹ nuôi nấng chim non. Tâm Chu Kỳ bừng tỉnh, giống như thấy được tương lai hắn tự tay đút con ăn như nào.
"Nửa cái cuối cùng đấy, ăn xong không thể lại ăn tiếp đâu." Chu Kỳ dời đũa, yêu cầu thê tử đáp ứng trước điều kiện của hắn.
Từ Nhu Gia liền vội vàng gật đầu. Chu Kỳ lúc này mới đút cho nàng.
Kết quả Từ Nhu Gia ăn một lần xong, liền tiếp tục dắt lấy tay áo của hắn lắc lư: "Lại ăn nửa cái nữa đi, ta thật sự không ăn nữa đâu!"
Chu Kỳ: ...
Ta tin nàng mới là lạ đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.