Trong Ngọc Xuân lâu, một đám mỹ nữ xinh đẹp, đủ loại thân hình cùng tính cách,đang vây lấy một bóng áo trắng vô cùng tiêu sái.Mà cái tên đào hoa chủ mưu kia lại đang ngồi giữa rừng hoa khoe sắc muôn hương,thích thú nở nụ cười cuốn hút,một tay cầm ly rượu ngon thượng hạng,tay kia lại ôm eo mỹ nhân giở giọng trêu đùa.Mặc dù ở bên trong một nơi tưởng chừng dong chi tục phấn như vậy,cảnh sắc kia lại nổi bật hơn người,không thể không thu hút sự chú ý của kẻ khác.Cái người đào hoa kia không ai khác chính là Tam vương gia,người nổi tiếng tuấn tú bật nhất kinh thành của Kỳ quốc.
"Vương gia,thiếp biết ngài còn uống được mà,đêm nay vương gia ở lại đây cùng bọn tỉ muội thần thiếp đi nha.Chúng ta hứa sẽ chăm sóc cho ngài thật tốt mà,đảm bảo ngài sẽ không thể không hài lòng "- Một kỹ nữ mặc váy áo màu đỏ nổi bật,những mảnh vải được cắt xén và thêu hoa tinh tế , phô ra những nét đẹp quyến rũ nhất của người thiếu nữ.Da dẻ trắng hồng như ngọc, đôi bàn tay lại mềm mại phong tình.Qủa thật làm cho người khác phải mất cả hồn phách...bất quá không hiểu vì lý do gì,Kỳ Hàn trong mắt lại mang theo vẻ chán ghét,chồm dậy đẩy nàng ta ra khỏi ngực...Hắn đứng dậy, mở quạt ra một cách tiêu sái,quăng một hai thỏi vàng lên bàn sau đó bước ra khỏi phòng.Vị tú bà đang tiếp một đại gia ở gần đó thấy vậy,liền vội vã chạy đến,nhanh miệng vẫy vẫy khăn lụa,ỏng ẹo nói:
"Vương gia,sao hôm nay ngài lại rời đi sớm như vậy chứ?Mau mau...mau mau đi ra hết đi,hôm nay các ngươi làm sao hết vậy?,làm mất hết cảm giác của vương gia đây à.Ngài có muốn ta giới thiệu thêm vài mỹ nhân khác không? Đảm bảo sẽ làm vương gia hài lòng..Khuynh Thành,Vương Quân,....ra đây chào Tam vương gia đi nào,hầu hạ tốt một..."-Tú bà mới nói được vài chữ thì đã bị chặn lại, Kỳ Hàn nhíu mày không vui,tỏ ý không muốn tìm thêm vị hoa khôi nào khác. Đối với hắn,kỹ viện chính là nơi khuây khỏa giải sầu,không phải xem là nơi thỏa mãn dục vọng như những tên nam nhân khác,hơn nữa hắn rất căm ghét những nữ nhân thích dựa vào sắc đẹp để mê hoặc kẻ khác...Hắn cũng không phải là kẻ tùy tiện như trong lời đồn đại, chỉ có người xứng đáng mới được lên giường với hắn . Lý tưởng của mẫu thân,lời dạy của nàng có ảnh hưởng rất lớn đến hắn và Hoàng huynh,rằng chỉ có người mình thực sự yêu thương,mới có thể làm chuyện vượt giới hạn...Kỳ Hàn nghĩ thế,chân bước ra khỏi cửa lâu,mặc cho lời năn nỉ mời gọi của tú bà...Nhưng mắt hắn lại lập tức hướng đến một góc khác,nơi có một thiếu nữ đang cầm một xấp vải thêu tuyệt đẹp, đưa cho chưởng quầy.Mặc dù nàng đứng quay người,không nhìn rõ dung mạo,nhưng dựa vào ánh mắt từng trải của chính mình.Dựa vào dáng người nhu hòa yểu điệu, vòng eo nhỏ cuốn hút khuất sâu lớp vải trung đẳng cùng mái tóc dài mượt,hắn tin chắc đây chính là một mỹ nhân không hơn không kém....Cũng thật thú vị,lâu rồi chưa được nhìn thấy thể loại giản dị dịu dàng này...Mà cũng không chắc, An sung viên cũng thuộc loại giống vậy,nhưng nàng lại là của hoàng huynh,không thể đụng đến...Kỳ Hàn vẫn tiếp tục nhìn theo bóng dáng của nàng , cho đến khi nàng khuất sau ngõ hẹp.
Nghĩ là làm,hắn đi tới chỗ quầy hàng kia,quăng lên quầy một thỏi bạc,phe phẩy cây quạt,hỏi: " Tiểu cô nương vừa đứng ở nơi này là con cái nhà nào?"
Tên chưởng quầy cầm thỏi bạc được đúc vô cùng tinh tế lên ngắm nghía,xuýt xoakhông ngớt.Hắn ngọt xớt cười nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt,buông ra một câu:" Đại gia tôn kính của ta, ta nói ngài nghe.Nàng ấy vô cùng nổi tiếng ở chốn phong cảnh hữu tình này, đại gia tới đây mà lại không có nghe danh nàng ấy sao?Nàng họ Vi,tên My Uyển,năm nay vừa tròn 17 tuổi.Nàng là con gái Vi viên ngoại,cũng là giai nhân nổi tiếng chốn này, ta khuyên ngài nếu muốn cầu hôn với nàng thì nên nhanh chân một chút mới được.Nàng ta chính là người trong mộng của tất cả nam nhân chưa lập gia thất ở đây đó."
Kỳ Hàn nhíu mày, Vi My Uyển,thật là một cái tên nghe rất thuận tai.Bất quá hắn cũng không có ý định hướng nàng cầu hôn,trước hết phải đi tìm hiểu một chút đã...
"Công tử ở đằng đó,mời ngài mau bước ra khỏi chỗ nấp,có chuyện gì cứ đối mặt cùng dân nữ mà nói chuyện,hà cớ gì phải lén la lén lút theo dõi như thế chứ?"- Vi My Uyển đi ở phía trước nhăn mặt,gần mấy hôm nay nàng biết rõ có kẻ đi theo sau lưng mình,thập phần không vui,nhiều lần ngỏ ý muốn mời hắn ra.Thế mà hắn vẫn cứ cứng đầu như thế,bảo cô không khó chịu làm sao được chứ?Mấy kẻ lén lút như thế này cô từng gặp rất nhiều lần,nhưng cái kiểu dai dẳng như thế này đúng là lần đầu tiên mới gặp...Cô vừa dứt lời thì trước mặt đã có một nam nhân mặc y phục trắng xuất hiện trước mặt,đáp xuống từ khoảng không thật giống như cao nhân giáng thế :khuôn mặt tuấn tú,phong thái phi phàm,cộng thêm đôi mắt hoa đào kia đúng là làm cho thiếu nữ độ tuổi xuân phải chết mê chết mệt.Cô không vui,khoanh tay nhìn hắn:
"Này,công tử đây nhìn dáng dấp không tệ,chắc cũng là kẻ chính nhân quân tử,vì sao lại không ngừng đi theo dân nữ ở khắp nơi như thế? Không biết công tử đây có gì muốn dạy bảo,hay thỉnh giáo?"
Cái tên theo dõi lén la lén lút kia không ai khác chính là Tam vương gia Kỳ Hàn của chúng ta,hắn nghe tiểu mỹ nhân phía trước có vẻ tức giận xù lông lên thì bật cười.Loại nàng càng thu hút sự chú ý của hắn,nhu mì nhưng không để người ta khi dễ mình được,hắn gấp quạt lại,tiến lên phía trước chắp quyền,bắt đầu nói:
"Vi cô nương,cô nương cũng thật quá tinh mắt rồi,tại hạ trước đây lưu lạc giang hồ nhiều năm cũng chưa có gặp phải ai tinh tế như vậy...quả thật bái phục,bái phục...Không giấu gì cô nương,ta nghe nói phong cảnh nơi đây tươi đẹp,mới thích thú đến đây thưởng ngoạn nghỉ ngơi.Chỉ là nghe danh cô nương tài nữ đã lâu,lại chưa từng gặp mặt qua,nên mới tò mò đi theo,không hề có ý muốn xúc phạm cô nương.Mong cô nương bỏ qua cho...Tại hạ trước đây cũng có kết giao qua với nhiều nhân tài,cao nhân nổi danh Kỳ quốc,không biết Vi cô nương có đồng ý kết gia cùng tại hạ hay không?"
Vi My Uyển nghe xong , cơn giận vơi đi không ít.Nàng mỉm cười,gật đầu chấp thuận:
"Nếu công tử đã có tâm như thế, thì My Uyển làm sao có thể chối từ đây?"-Nàng cười cười,trong lòng lại thầm nói..Nếu mà dám làm gì bổn cô nương,biết tay với ta!
Câu chuyện tình yêu của hai người này cứ thế mà bắt đầu như vậy...đến khi Tam vương gia của chúng ta hoàn toàn bị thu phục...chuyện đó thì ta không kể hết đâu...