Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 9: Hồng Lâu Mộng 8





Đương kim Hoàng Thượng tuổi tác đã cao, dưới gối cũng đã có năm nhi tử.
Đại hoàng tử anh dũng thiện chiến, nhưng lại là người hữu dũng vô mưu, mẫu phi xuất thân thấp kém, thế lực nhà phía sau cũng không mạnh.
Nhị hoàng tử là con của Chân quý phi, văn võ song toàn, nhận được vô vàn sủng ái, hiện giờ đã được luân chuyển bốn bộ trong sáu bộ, đều là những bộ quan trọng như Hộ Bộ, Lại Bộ.
Thế lực của Chân gia ở Giang Nam lại to lớn.
Tam hoàng tử là con của Hoàng Hậu, hiển nhiên là người có địa vị tối cao nhưng từ nhỏ đã trầm mặc khiêm tốn.
Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau về vị hoàng tử này, bình thường nhiều người đều sẽ không để tâm đến hắn; nhưng chỉ cần là người có chút đầu óc suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện mấy năm nay Tam hoàng tử đã làm được không ít đại sự lợi nước lợi dân.
Đương nhiên cũng đã đắc tội rất nhiều người.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ, Tứ hoàng tử vừa mới đủ tuổi thành thân, Ngũ hoàng tử còn đang đi học.
Hiện nay, Tam hoàng tử thập phần khiêm tốn, không có bất kì biểu hiện muốn cướp người cướp tài nguyên, tất cả đều là đối sự bất đối nhân.
Mà Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đang tranh giành đến mức vỡ đầu chảy máu.
Mặc dù Giang Nam cách xa kinh thành nhưng mấy năm nay Lâm Như Hải mệt mỏi đối phó với tranh chấp giữa hai phe, trở về trong phủ lắc đầu than thở "Đảng phái phân tranh, thương dân thương quốc".
Trong thời kỳ loạn lạc như vậy, hậu cung như là một trung tâm chính trị khác, không khí đương nhiên cũng là dương cung bạt kiếm.
Vậy mà Giả gia lại muốn đưa nữ nhi tiến cung tuyến tú vào thời điểm như này.
Giả mẫu mắng Vương thị, cuối cùng bà chỉ nói nữ nhi là của bọn họ, mệnh là do cha mẹ ban, bà cũng không còn cách nào.
Nhan Hoa nghe nói ngày hôm qua, lần đầu tiên đại phòng và nhị phòng tranh cãi kịch liệt, nhưng vẫn không khuyên được nhị phòng, bây giờ Liễu thị đang xin nghỉ bệnh ở nhà.
Sau khi rời khỏi chỗ của Giả mẫu, không muốn đi tới nhị phòng, nghĩ đi nghĩ lại cô đã đến chỗ của Liễu thị.

Khí sắc của Liễu thị không tệ, hiển nhiên chỉ là nàng lấy cớ bị bệnh không muốn ra ngoài tránh nhìn thấy những người trong phủ.
Có điều vừa bắt đầu nói đến chuyện đưa Nguyên Xuân tham gia tuyển tú, nàng vẫn tức giận đến đỏ mắt.
"Đúng vậy, đó là nữ nhi nàng ta, vậy nàng ta lấy thân phận nữ nhi của quan ngũ phẩm đi tham tuyển đi! Nhưng nàng ta lại dùng tên tuổi của lão gia chúng ta, nếu xảy ra chuyện thì cả nhà chúng ta đều bị liên lụy.
Hiện tại là lúc nào? Ta thấy chính là thèm vinh hoa phú quý đến điên rồi! Đến cốt nhục thân sinh mà cũng có thể đem đi bán!"
"Muội muội, muội không biết đâu, nếu như là tham gia tuyển tú bình thường thì cũng thôi đi, hồi đầu năm, người Chân gia vào nhị phòng nửa ngày mới đi ra, không lâu sau nhị phòng liền nói muốn đưa nữ nhi tiến cung! Chúng ta chỉ cần an an ổn ổn sống qua ngày là được rồi, hà tất phải tiến cung để tìm đường chết chứ?"
"Nàng ta tưởng rằng sống trong phủ này thì chính là người của phủ Quốc công sao? Lão gia ta còn không dám nói chính mình là Quốc công gia, Hô Nhi của ta ra ngoài cũng chỉ có thể nói là con của nhất đẳng tướng quân, bọn họ thì hay rồi, thiên kim Quốc công? Mặt mũi ở đâu ra? Danh ngạch Quốc Tử Giám, Hô Nhi và Liễn Nhi không đi mà để cho Châu Nhi đi còn chưa tính, bây giờ lại mượn tên tuổi đến nghiện rồi, nữ nhi tiến cung mà cũng dám mượn danh của nhà ta, sao nàng ta không tặng nữ nhi cho ta luôn đi?"
Nhan Hoa chưa từng thấy qua Liễu thị thất thố như vậy, trước nay nàng vẫn luôn miên trung đới thứ, trước nay nàng vẫn luôn nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng bên trong đều là cây kim.
Mà hiện tại lại tức giận đến mức không thèm giả bộ ăn nói nhẹ nhàng nữa, có thể thấy nàng đã phải cực khổ kiềm chế suốt bao nhêu năm qua, lần này chính là giọt nước tràn ly cực kỳ tức giận.
"Ý của đại tẩu là, Nguyên Xuân đã được bí mật định cho..." Nhan Hoa giơ hai ngón tay về phía Liễu thị.
Liễu thị gật đầu cười lạnh: "Nếu không phải có được thứ gì tốt thì sao nàng ta có thể dễ dàng đưa nữ nhi tiến cung chứ? Người ta nói nữ nhi nàng sinh vào mùng một đầu năm mới là người đại phú đại quý, nàng ta liền đưa nữ nhi đi tuyển tú.
Phải biết rằng, mấy năm nay tuyển tú đều là tuyển cung nữ và nữ quan."
Hoàng Đế nay đã già, các hoàng tử đều đã thành gia lập thất, chỉ có rất ít người được vào hậu cung hoặc đưa đến cho hoàng tử.
Nhan Hoa cũng cực kỳ không tán đồng.
Dù bây giờ Nhị hoàng tử có vẻ như hoa đoàn cẩm thốc* nhưng kiếp trước hắn là người thua, mà kiếp này nhìn cách đối nhân xử thế của ba vị hoàng tử, chỉ cần là minh quân thì sẽ không chọn Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử làm người kế vị.
Tam hoàng tử vừa có thân phận vừa có năng lực, trong lòng còn lo lắng cho bá trong thiên hạ, chỉ cần Hoàng Đế minh mẫn thì nhất định không chọn nhầm người.
*Hoa đoàn cẩm thốc: màu sắc rực rỡ, rực rỡ gấm hoa.

Có điều, không dễ để có thể thuyết phục Nhị phòng, mà thái độ Giả mẫu đối với chuyện này cũng mơ hồ, ngoài miệng không đồng ý nhưng lại không có hành động gì.
Nhan Hoa ghé vào tai Liễu thị nói: "Tẩu tử, tẩu phải đưa ra quyết định dứt khoát.
Nếu cứ mơ hồ như thế, hai phòng dây dưa không rõ thì chỉ hại người hại mình thôi."
Liễu thị kinh ngạc nhìn cô.
Nhan Hoa nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: "Lời này muội không nên nói, nhưng bây giờ muội lấy thân phận là tỷ muội khuê các chứ không phải là tẩu tử đệ tức."
Liễu thị vô cùng cảm động: "Muội muội..." Một hồi lâi sau mới thở dài, "Sao ta lại không biết chứ...!Chỉ là bên trên còn có mẫu thân, làm sao ta dám...!Mẫu thân cũng sẽ không đồng ý."
Nhan Hoa tràm mặc, nhưng đúng lúc Hô Nhi tiền đồ rộng mở, Liễn nhi cũng không kém, nếu còn tiếp tục như vậy rất có thể toàn phủ sẽ bị liên lụy, hủy hoại cả đời.
Liễu thị cúi đầu lau nước mắt: "Vì Hô Nhi, Liễn Nhi cho dù không được cũng phải được! Cùng lắm thì để ta từ bỏ tước vị! Ta ở trong phủ này làm trâu làm ngựa mấy năm nay đã đủ rồi! Cũng đến lúc ta suy nghĩ cho nhi tử, cho hài tử trong bụng Lưu thị rồi!"
Sau khi ra khỏi phủ Vinh quốc công, Nhan Hoa thập phần cảm khái.
Trượng phu Liễu thị không tử tế, nhà chồng thì như mặt trời lặn Tây Sơn, đệ tức khôn khéo, bà bà quyền thế, nàng ấy chính là liều lĩnh tìm đường sống, cố gắng vượt mọi chông gai mà đi qua mười mấy năm.
Một người như Liễu thị không cần người khác tính toán giúp nàng, chỉ cần có một tia hi vọng hoặc là còn một hơi thở cuối cùng thì nhất định nàng có thể sống thật tốt đẹp.
Nhìn lại nhà của cô, cô đột nhiên phát hiện Lâm Như Hải đúng là một trượng phu tốt.
Bên ngoài che mưa chắn gió cho cô, đưa cô đi tới vinh quang; ở nhà thì toàn tâm toàn ý với cô, cho dù gặp khó khăn nhưng suốt mười năm cũng chưa từng phụ lòng, chưa từng giận chó đánh mèo mà đem những buồn bực trút giận lên người cô.
Giờ đây nhi nữ song toàn, trên dưới một lòng, ngoại trừ đám thân thích Giả phủ thì cũng không có gì phải phiền não nữa.
Tháng ba, Nguyên Xuân vào cung tuyển tú.
Tháng tư, được làm nữ quan trong Phượng Tảo Cung.
Sau khi nhận được tin tức, Vương thị liền thất thần đứng im, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Giả mẫu, nhưng lại thấy Giả mẫu gõ một gậy thật mạnh sau đó liền quay người rời đi.
Vương thị lại nhìn xung quanh, thế nhưng ngay cả tức phụ vừa mới vào cửa cũng cười nhạo nàng ta đã bán nữ nhi.
Vương thị thật sự mất tinh thần trong một thời gian.
Trong lòng nàng ta tức giận, nhưng đối phương là quý phi, xong việc chỉ phái người đi truyền lời nói hậu cung có tiểu nhân quấy phá, nàng ta dù buồn bực cũng không dám nói nửa câu quá phận.
Mà Giả Chính mặc dù lúc trước không tán đồng nhưng cũng không ngăn cản, bây giờ nhìn thấy nàng ta sắc mặt liền không tốt, còn thường xuyên dạy dỗ nàng: "Lôi đình mưa gió đều là quân ân, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống." Vương thị tức giận đến mức bị bệnh mấy ngày liền.
Về phía bên kia.
Một năm trước, vì Tam hoàng tử có công lớn nên Hoàng Đế đã ban cho hắn một lâm viên, rất gần với hành cung.
Lâm viên nhà người ta đều là cảnh sơn nước hữu tình, nhưng Tam hoàng tử là độc nhất vô nhị, hắn trồng đủ các loại cây nông nghiệp tươi tốt trong lâm viên.
Còn nghiên cứu cách trồng một số cây ở nước ngoài.
Haiz, thật đúng là hắn đã phát hiện ra một loại lương thực có sản lượng cao.
Hoàng Đế vô cùng vui vẻ, ông cũng rất tò mò về cái lâm viên này.
Nghe nói trong vườn mùa màng bội thu bèn dẫn theo một số quan viên thân cận đến vườn, ông còn cố ý dặn dò có thể mang theo gia quyến và hài tử, coi như là cho bọn nhỏ tìm hiểu một chút về làm nông.
Lâm Như Hải là người thành thật, những người khác đều sợ sẽ xảy ra chuyện gì sai sót, cùng lắm là chỉ mang theo phu nhân và các hài tử đã thành niên, còn hắn thì bảo Nhan Hoa mang theo hai đứa nhỏ.
Váo tới lâm viên của Tam hoàng tử, Nhan Hoa phát hiện Tam hoàng tử là một người rất có phẩm vị, căn bản không phải là cái "vườn rau" gì đó như lời đồn.
Trong lâm viên vẫn có sơn có thủy, cũng có những đình viện, núi giả đều rất thơ mộng đẹp đẽ.
Nhưng mà, đúng thật là có vài mảnh đất trống bị chủ nhân biến thành đồng ruộng, trồng các loại rau dưa củ quả, cũng không khó coi mà ngược lại còn có cảm giác hoang dã.
"Mẫu thân, chỗ này trông giống như vườn nhà chúng ta!" Đại Ngọc lôi kéo tay Nhan Hoa, hưng phấn nói.
Mọi người đều quay sang nhìn hai người, dù sao Lâm gia chỉ mới trở về kinh thành chưa đầy một năm nên không quá quen biết.
Nhưng mà, một nhà Thám Hoa lang lại đi trồng rau? Mọi người đều không thể tin nổi.

Tam hoàng phi đứng trước tò mò hỏi: "Nhà Lâm phu nhân cũng có vườn rau à?"
Nhan Hoa một mình đối mặt với ánh mắt của mọi người nên có chút thấp thỏm, Đại Ngọc mỉm cười trấn an cô.
Đứa nhỏ này trời sinh tâm tư tỉ mỉ, dễ dàng nhận biết được cảm xúc của người khác, cô ngẩng đầu kính cẩn đáp lại Tam hoàng phi: "Không phải ở phủ đệ này, mà là ở quê quán Lâm gia.
Lúc trước, khi bà bà qua đời, thiếp thân và lão gia ở dưới chân núi giữ đạo hiếu ba năm, trong viện trồng một ít củ quả, mặc dù những thứ thiếp thân trồng còn kém hơn nhiều so với lão nông có kinh nghiệm nhưng lại có một loại tư vị đặc biệt khác.
Mấy năm ở Dương Châu, sống gần quê nhà, mang theo hài tử đi bái tế tổ tiên, lão gia nhà thiếp muốn tiểu cô nương chỉ mới hai tuổi trải nghiệm những vất vả trong cuộc sống mưu sinh của người dân.
Còn để nàng nhỏ cỏ bắt sâu bọ, lần đầu tiên nàng sợ tới mức khóc thét lên, cho tới giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc."
Đại Ngọc nghe thấy chuyện xấu hổ của mình, có chút tức giận lớn tiếng: "Mẫu thân!" Sau đó liền cúi đầu, giấu mặt vào váy nàng.
Mọi người cười ha hả, Lâm Dục cũng cười lớn.
Đại Ngọc hơi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn đứa đệ đệ vô lương tâm của mình, Lâm Dục còn tưởng rằng tỷ tỷ đang chơi đùa với hắn, liền hét lên, "tỷ tỷ...!tỷ tỷ..." Cậu bé càng cười vui vẻ hơn.
Đại Ngọc đỏ mặt, tức giận đến mức dậm chân thật mạnh xuống đất.
Tam hoàng phi nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Đại Ngọc, vừa cười vừa yêu, vẫy tay ra hiệu cho nàng đi tới: "Ta còn tưởng rằng chỉ có vị kia nhà ta như vậy, không ngờ tới còn có người khác cũng thích trồng trọt.
Một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu như vậy mà Lâm cũng không buông tha, mau lại đây để ta nhìn xem, tay của tiểu cô nương nhà chúng ta sẽ không bị thô ráp chứ!"
Nhan Hoa gật đầu với Đại Ngọc.
Đại Ngọc liền ngoan ngoãn bước tới hành lễ.
Tam hoàng phi cẩn thận nhìn một chút, phát hiện tiểu cô nương thật sự thanh tú, nàng càng thêm yêu thích sau đó liền kéo đến gần bên cạnh vuốt ve: "Ôi chao, nếu ta mà có được một nữ nhi xinh đẹp như vậy thì tốt!"
Năm năm trước trưởng tử của Tam hoàng phi không may qua đời, sau đó nàng sinh hạ hài tử thứ hai cũng là con trai.
Ngeh nói mẫu tử hai người rất được Tam hoàng tử sủng ái.
Đại Ngọc mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn ửng đỏ trông càng giống như một bông hoa đào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.