Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 13: Hồng Lâu Mộng 12





Thân thế của Tần Khả Khanh vẫn còn là một bí ẩn.
Nàng ta lấy thân phận là nữ nhi của một tiểu quan được nuôi dưỡng ở cô nhi viện sau đó trở thành tông phụ của phủ Ninh quốc công, đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy, khiến cho người ta kinh ngạc.
Nhan Hoa hỏi Lâm Như Hải, nhưng Lâm Như Hải cũng không biết rõ thân phận của nàng ấy, đối với những lời suy đoán vô căn cứ của Nhan Hoa hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng hắn nói một câu làm Nhan Hoa đành phải chấp nhận.
"Mặc kệ thân phận của nàng ta là gì, tình hình hiện tại cũng quá mức khoa trương.
Hơn nữa, quốc gia đại sự không có chỗ dành cho tình cảm, người duy nhất có thể sừng sững không ngã chỉ có thể là người lập trường vững vàng."
Kỳ thật, nói thẳng ra một chút là chính trị không có tình cảm.
Đặc biệt là trong thời kỳ cổ đại này, ý chỉ của Hoàng Đế mới là chuẩn mực.
May mắn đương kim Hoàng Thượng là một minh quân cần cù, chăm chỉ, cho nên bất kể là phủ Ninh quốc công hay là phủ Vinh quốc công, bất luận là con cháu hoàng thất hay là quý phi, chỉ cần làm chuyện vi phạm pháp luật, chạm tới điểm mấu chốt của Hoàng Đế thì đều không có bất kì tình cảm gì đáng nói cả.
Bây giờ, Nhan Hoa có thể nhận ra được một cách rõ ràng Hoàng Đế đang cảm thấy đám vương công quý tộc đuôi to khó vẫy, suốt nhiều năm qua nhận bổng lộc của triều đình nhưng lại ngày ngày ăn chơi trác táng, không thèm làm việc, đối với chuyện này trong lòng hắn rất bất mãn, đang có ý muốn thay đổi.
Cho nên, thân phận của Tần Khả Khanh thật đúng là không quan trọng lắm.
Nội các cơ hồ không dính líu gì đến tang sự này, nhưng bởi vì quan hệ thân thích nên Lâm gia cũng không thể tránh khỏi, nhưng cũng chỉ đơn giản là tới cửa tế bái là xong, còn về chuyện thờ cúng thì tuyệt đối không thể làm.
Quả nhiên, không lâu sau Nguyên Xuân đột nhiên được phong thành phi tần, Hiền Đức Phi, ban cho Phượng Tảo Cung, phong hào có phần đặc biệt hơn nữa còn ban Phượng Tảo Cung khiến cho rất nhiều người cho rằng Hoàng Thượng thập phần coi trọng vị này.
Nhan Hoa ngượng ngùng tiến cung yết kiến ​​Hoàng hậu.
Có đôi khi cô thật sự cảm thấy hoàng gia là nơi không coi trọng quy củ nhất trong thiên hạ, mấy hôm trước cô và Hoàng Hậu vẫn còn vui đùa gọi nhau tỷ muội, vậy mà bây giờ chất nữ của cô liền trở thành phi tử của Hoàng Đế.
Ngược lại là Hoàng Hậu, không biết có phải do thói quen hay là có Hoàng Đế đứng sau chống lưng, nàng vẫn giữ nguyên thái độ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giống như Giả Nguyên Xuân và Nhan Hoa không có nửa điểm quan hệ.
Hoàng Hậu không để tâm, đương nhiên Nhan Hoa cũng sẽ trò chuyện với nàng ấy như bình thường, sẽ không vì Nguyên Xuân làm chuyện gì...
Người ta có câu, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.

Người ngoài nhìn vào phủ Vinh quốc công thì tưởng chừng như hai phòng đã phân gia, chỉ có điều là không biết rõ nguyên nhân.
Trước khi Nguyên Xuân được phong phi, nhị phòng đã phải chịu hàng loạt chuyện đả kích, dường như chỉ dám yên ổn sống qua ngày ở Tây viện.
Còn sau khi Nguyên Xuân đột nhiên trở thành phi tần, phảng phất như có một luồng sức sống lập tức được truyền vào nhị phòng vốn đang u ám, ngay cả Vương gia tưởng chừng như đã không còn liên lạc nay cũng lục đục qua lại.
Kể từ khi Vương thị gả vào Giả gia, chưa bao giờ tinh thần của nàng ta phấn chấn như vậy, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống.
Nhan Hoa nghe nói, ngay cả Giả Xá cũng bắt đầu huênh hoang, không chỉ nói với bên ngoài rằng nữ nhi nhà ta là nương nương mà về nhà còn trách móc vài câu với Liễu thị.
Sau đó...!sau đó liền bị Liễu thị dạy dỗ một hồi, lập tức ngoan ngoãn trở lại, suốt một khoảng thời gian dài sau cũng không dám ra ngoài.
Nhan Hoa lén cùng Lâm Như Hải cười trộm: "Có lẽ tẩu tử sợ huynh ấy ra ngoài gây họa cho nên mới đánh vào mặt huynh ấy!"
Lâm Như Hải cũng muốn cười nhưng lại cảm thấy nói xấu sau lưng đại cữu như thế này có phần không tốt: "Nàng như này thì đâu phải là muội muội ruột của đại cữu huynh chứ, rõ ràng là muội muội ruột của tẩu tử mới đúng!"
Nhan Hoa "hừ" một tiếng: "Thiếp không cần biết ai mới là người thân, chỉ cần là người đối xử chân thành với thiếp thì thiếp liền coi là người thân.
Những người đó chỉ xem huyết mạch không nhìn chân tình, đến lúc bị cái thứ gọi là huynh đệ ruột thịt bán đứng còn không có chỗ khóc!"
Rất nhiều thời điểm Lâm Như Hải không rõ rốt cuộc thái độ của Nhan Hoa đối với nhà mẹ đẻ là như thế nào, nhưng mà hắn tin tưởng cách làm của cô, hắn sẽ không can thiệp nhiều vào những chuyện này, phải để cho Nhan Hoa đủ không gian và tín nhiệm.
Hơn nữa, Lâm Như Hải cũng đang rất bận rộn, hiện tại hắn phụ trách túi tiền của Hoàng Đế, chủ yếu là quản lý ngân sách.
Tuy nhiên trong thời kỳ lão Hoàng Đế, quốc khố đều đã dùng hết hơn phân nửa, đương kim Hoàng Thượng có ý định muốn loại bỏ những tệ nạn cũ để quốc gia phát triển, nhưng lại...!không có tiền.
Cũng không biết là ai đã đưa ra một chủ ý cho Hoàng Đế, Lâm Như Hải bắt đầu âm thầm sắp xếp người thu mua núi giả, hoa cỏ và vật liệu xây dựng, đương nhiên Nhan Hoa có thể nhìn thấu cách làm của bọn họ, thầm nói bọn họ là muốn tiền đến điên rồi.
Không chỉ có Nhan Hoa nói như vậy mà Hoàng Hậu cũng nói với Hoàng Đế giống thế, nói rằng nàng chưa từng thấy Hoàng Đế nào như này, còn bảo Lâm Như Hải là người trí thức lại bị hắn biến thành người trong mắt chỉ biết đến tiền.
Hoàng Đế lại rất tự hào, "Năm đó bạc trong quốc khố đã bị lấy đi bao nhiêu rồi? Lúc trước Thái Thượng Hoàng hữu tâm vô lực, nhưng bây giờ...!bọn họ không muốn trả lại, trẫm sẽ khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện đi ra ngoài kiếm bạc!"
"Nếu người nào cũng giống như Lâm phu nhân thì trẫm cần gì phải làm thế này? Bỏ quốc khố ra để bồi dưỡng bọn họ, bọn họ thì hay rồi, không chỉ không có lòng hồi báo lại còn cướp mồ hôi công sức của nhân dân, một đám chém đầu cũng không hết tội!"

Nhưng mà hầu hết mọi người đều không biết thái độ của Hoàng Đế, kể từ khi Hoàng Đế đại phong hậu cung, sau đó lại hạ chỉ có thể sẽ đến thăm nhà mẹ đẻ của phi tần, nhà nào nhà nấy đều vui mừng mua đất làm vườn.
Trong số đó có nhà của Chu Quý Phi và Ngô Quý Phi đã sinh hạ hoàng tử là náo nhiệt nhất, đồng thời mọi người cũng nhìn chằm chằm vào nhà mẻ đẻ của Hoàng Hậu.
Nhưng đáng tiếc là nhà của Hoàng Hậu hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, ngược lại nhà của một phi tử khác...!nhà mẹ đẻ của Hiền Đức Phi lại vô cùng náo nhiệt.
Hai nhà Chu Ngô vốn chỉ là nhà của tiểu quan, nếu không thì cũng sẽ không để nữ nhi vào phủ hoàng tử làm thiếp, nhưng hôm nay lại có thể mua đất rộng xây nhà lớn, nhưng hai nhà này lại hoàn toàn không ý thức được một khi chuyện này rơi vào mắt Hoàng Đế thì sẽ chói mắt cỡ nào chứ.
Phủ Vinh quốc công có động thái nhưng lại không giống những nhà khác.
Nhà người ta là một lòng muốn sửa sang lại toàn phủ; còn ở Giả gia thì tất nhiên là đại phòng không đồng ý.
Liễu thị cực kỳ tỉnh táo.
Hoàng hậu và Lâm gia có quan hệ rất tốt, mà Lâm Như Hải chính là đại thần tâm phúc bên cạnh Hoàng Đế, hơn nữa trong nhà Hoàng Hậu một chút động tĩnh cũng không có, ai biết được việc Hoàng Đế phát động mọi người sửa nhà xây hoa viên là tốt hay xấu.
Huống hồ, nếu xây lâm viên thì chỉ tốt cho nhị phòng, còn đại phòng bọn họ đâu được hưởng chút lợi ích nào? Nguyên Xuân sẽ biết ơn sao?
Giả Xá yên lặng, sau khi bị phu nhân hắn giáo huấn một trận liền không dám đối nghịch với nàng nữa, trên mặt vẫn còn cảm thấy đau nhức đây này.
Lần đầu tiên hắn bị ăn tát thảm như vậy.
Đại phòng không đồng ý, phủ Ninh quốc công cũng không thể làm gì khác được, sân của đại phòng nằm ở giữa nhị phòng và sảnh chính của phủ Ninh quốc công, một đông một tây, không thể sửa nhà xây lâm viên.
Nhưng cũng không thể nào đổi sân, lý nào lại để cho đại phòng sống ở Tây viện.
Vương thị vô cùng oán giận Liễu thị, đây không còn là hiềm khích thường tình giữa chị em dâu nữa mà đã trở thành thù hận cả đời không thể xóa bỏ.
Nhưng Liễu thị sẽ để ý sao? Nhị phòng cũng đắc tội với nàng rất nhiều lần rồi.
Muốn xây lâm viên? Được thôi, miễn là lão thái thái đồng ý để hai phòng hoàn toàn phân gia! Đại phòng bọn họ sẽ chuyển ra ngoài, tự lập phủ riêng, còn về chỗ sân này các ngươi muốn làm gì thì làm.
Có điều chuyện này hiển nhiên là không thể làm vậy, không chỉ Giả mẫu không đồng ý mà nhị phòng cũng không chịu.
Nếu vậy thì sẽ bị chê cười đến mức nào chứ? Vì muốn Hoàng Đế tới thăm nhà mẹ đẻ mà Nguyên Xuân đã đuổi đại bá của nàng đi? Ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của nương nương trong cung.
Sự việc bế tắc, ngay cả Nguyên Xuân cũng biết tin, vội vàng gọi Vương thị vào cung sau đó khuyên bảo nàng đơn giản hóa mọi chuyện, không cần sửa nhà.
Kỳ thật, Nguyên Xuân cũng là một người thông minh, nàng ta có thể mơ hồ hiểu biết được một phần tính cách của Hoàng Đế, việc xây dựng các đình đài lầu các như này không giống với tác phong của Hoàng Đế.
Nhưng mà Vương thị không biết suy nghĩ của nữ nhi, nàng ta cho rằng phi tử về thăm nhà là một vinh dự rất lớn, hơn nữa nếu mất đi cơ hội này, Nguyên Xuân có thể sẽ không bao giờ được xuất cung về nhà nữa! Thân là một người mẹ, nàng cũng rất đau lòng mà! Nhưng tất cả đều đã bị sự ích kỉ của đại phòng phá hủy!
Vương thị tức giận đến mức sinh bệnh, suốt một tháng trời cũng không đi ra ngoài, đương nhiên Liễu thị biết Vương thị đang giả bệnh cho nàng xem, nhưng Liễu thị sẽ quan tâm tới sao?
Vào ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, trong tết Nguyên tiêu, không có vườn hoa cảnh đẹp cũng chẳng có quý nhân ghé thăm nhưng bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt.
Chỉ dựa vào việc các vị nương nương bày thế trận lớn về nhà mẹ đẻ cũng đủ để người trong kinh thành bàn tán rất lâu.
Còn Nhan Hoa lại loáng thoáng nghe nói vào ngày hôm đó Hoàng Đế, Hoàng Hậu và Thái Tử cải trang đi đến nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu.
Bị người khác đổ thêm dầu vào lửa, rồi nhìn lại nhà của mình, Vương thị càng nghĩ càng thêm tức giận, dần dần biến thành tâm bệnh, rất lâu sau cũng không có dấu hiệu cải thiện.
Mãi cho đến khi Tiết gia lão thái thái vào kinh cách đây hai năm trước, muội muội Vương thị tới thăm nàng thì bệnh tình mới khá hơn một chút.
Tiết phu nhân đưa cho nàng ta một xấp ngân phiếu: "...!Ta biết nương nương sống ở trong cung rất vất vả...!Đây là một chút tâm ý của người làm dì..."
Vương thị cũng không nhịn được mà lau nước mắt: "Đều là trưởng bối, tại sao lại có người lương thiện, người tàn nhẫn như này chứ!"
Tiết Bảo Thoa cũng tới Giả phủ thăm Vương thị, ngồi bên cạnh Tiết phu nhân khuyên bảo nàng ta, tâm bệnh tích tụ trong lòng Vương thị cũng dần dần tan biến.
Đến lúc này, Vương thị càng ngày càng vừa mắt Bảo Thoa, cũng càng thêm chán ghét Lý Hoàn, cảm thấy nếu Bảo Thoa làm con dâu nàng ta thì còn gì tốt bằng.
Nhị phòng thiếu tiền, Tiết gia lại giàu có, tuy Bảo Thoa là nữ nhi thương gia nhưng thân phận địa vị cũng không quan trọng lắm, rốt cuộc thì Bảo Ngọc đã có tỷ tỷ là quý phi, dù sao chăng nữa cũng không thể để hắn chịu thiệt, vì vậy cưới được một thê tử giống như Bảo Thoa mới là tốt nhất.
Ngược lại, loại người xuất thân nhà thanh quý như Lý Hoàn thì có tác dụng gì? Lại còn khắc phu!

Sức khỏe của Vương thị ngày một tốt hơn, nhưng thân thể của Bảo Ngọc và Liễu thị lại đột nhiên đổ bệnh! Giả phủ đã mời đến tất cả đại phu, ai nấy đều lắc đầu thở dài, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà sức khỏe hai người đã suy yếu một cách rõ rệt.
Nhan Hoa vội vội vàng vàng chạy tới, đồng thời phái người tới hoàng cung mời thái y tới xem bệnh và tìm kiếm Mã Đạo bà!
Cái gọi là hoạn nạn mới thấy lòng người chính là như này.
Vừa mới bước vào phòng liền nhìn thấy Giả Chính lắc đầu, thái độ muốn bỏ cuộc, Vương thị và Giả mẫu ở một bên khóc đến mức ruột gan như đứt ra từng khúc.
Còn ở trong phòng bên kia, Liễu thị đang nằm trên giường, cả con cháu lẫn tức phụ đều khóc cạn nước mắt, người thì chăm sóc Liễu thị người thì cố gắng tìm cách mời một vị hoà thượng đạo sĩ, tóm lại là muốn thử tất cả biện pháp một lần.
Đáng ngạc nhiên nhất chính là Giả Xá, hắn bị Liễu thị chèn ép suốt bao nhiêu năm nay vậy mà bây giờ Liễu thị bị bệnh chẳng những hắn không uống rượu ăn mừng mà ngược lại ngồi ở mép giường nắm lấy tay nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhan Hoa mời đến một vị thái y có y thuật cao siêu, nhưng sau khi kiểm tra một cách cẩn thận thì sắc mặt thái y vẫn ngưng trọng như cũ, tim mọi người đều chùng xuống.
Lúc này, đột nhiên giọng nói xuất hiện vào ngày sinh thần ba tuổi của Đại Ngọc vang lên bên tai cô: "Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát, có người nọ gây bất lợi, khiến cho gia trạch lộn xộn...!Thiện tâm của chúng ta có thể trị khỏi!"
Trong lòng Nhan Hoa lung lay, bảo Giả Hô mời người mới tới vào, còn cô thì đi qua phòng cách vách.
Lần này, cả tên hòa thượng và đạo sĩ đều đến, bọn họ đi thẳng đến chỗ Bảo Ngọc, cũng không thèm giả thần giả quỷ, sau khi nói biện pháp chữa trị xong liền vội vàng muốn chạy trốn.
Từ lúc ở Dương Châu thì Nhan Hoa đã nghi ngờ bọn họ sợ cô rồi, thấy dáng vẻ hai người này hoàn thành nhiệm vụ liền muốn rời đi cô lập tức chạy ra ngăn cản lại.
Nhưng không ngờ rằng, ngay lúc này, có vẻ như hai tên hòa thượng đạo sĩ điên điên khùng khùng này càng sợ cô hơn, sau đó bọn họ liền bỏ chạy trong nháy mắt!
Trong lòng Nhan Hoa tràn đầy nghi vấn, nhưng mọi người trong Giả phủ đều cho rằng đã gặp được người xuất gia thật sự có bản lĩnh, lập tức cảm thấy Liễu thị và Bảo Ngọc có hi vọng khỏe lại.
Quả nhiên, sau khi cẩn trọng làm theo những gì hai người nói thì thân thể của Liễu thị và Bảo Ngọc dần trở nên tốt hơn.
Bởi vì tên hòa thượng nói rằng viên ngọc của Bảo Ngọc có linh nên trong ba mươi ba ngày trị bệnh phải treo nó ở trước cửa phòng ngủ.
Sau đó nhị phòng liền cảm thấy là Bảo Ngọc đã cứu Liễu thị, tuy đại phòng bị thái độ của nhị phòng làm cho tức giận, nhưng đúng thật là viên ngọc của Bảo Ngọc đã cứu Liễu thị nên trong lòng vẫn rất cảm kích, cũng không có phản bác.
Không ngờ, người ngày đó Lâm gia phái đi thật sự đã tìm được Mã Đạo bà.
Tuy rằng Mã Đạo bà kia đã chết bất đắc kỳ tử ở nhà, nhưng lại lục soát được không ít chứng cứ ở trong phòng bà ta, thì ra người đứng sau tất cả mọi chuyện lại là Triệu di nương! Sau khi Giả Xá biết được tin tức này, hắn liền không nói một lời, trực tiếp lao vào nhị phòng đấm Giả Chính một quyền.
Ngu dốt, cố chấp, độc ác, Triệu di nương bị cả trượng phu lẫn chủ mẫu ghét bỏ, không còn đường nào sống sót, chỉ tội nghiệp cho một nhi một nữ, cuộc sống vốn đã khó khăn từ nay về sau lại càng thêm gian nan hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.