Hòa Thượng Mặt Đỏ

Chương 1:




Editor: Bơ
Diệp Bạc Tâm lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với hòa thượng mặt đỏ, chính là khi hắn cướp bóc nàng lần thứ ba mươi.
"Đại hòa thượng, vì sao ngươi cứ cướp của ta?!" Giọng nói run rẩy, tim như rỏ máu, hòa thượng mặt đỏ, trước đó tổng cộng đã ăn cướp 29 lần của nàng, lấy bút giấy ra tính, số tiền lên tới 70 vạn lượng!!
70 vạn lượng, đủ cho rất nhiều người cuộc sống an ổn.
Từng trận gió thổi đến phía sau rừng núi sâu thẳm, giống như âm âm u u kêu rên, cũng như tâm tình của Diệp Bạc Tâm.
Khinh công của nàng lợi hại, nhưng chiêu thức nội công đều không tốt, hiện giờ bị... bị...
Nàng ngẩng đầu, nhìn hình bóng quỷ mị trước mắt, không biết dùng từ gì để hình dung: Cao to chín thước, mặc y phục ngắn luyện võ của hòa thượng, bắp thịt đen thui từng khối từng khối muốn rớt ra khỏi cánh tay hắn...
Diệp Bạc Tâm thật cẩn thận nhấc mí mắt lên, dũng cảm đối mặt với hòa thượng: Một mảnh đỏ đậm như máu che gần nửa khuôn mặt, tôn lên cái mũi sư tử đôi mắt đồng, còn trong đôi mắt hắn có một loại sát khí như Diêm La.
Trên đỉnh đầu có sáu cái sẹo, lại thêm chữ bát trông thật đáng sợ.
Nàng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế bằng một bàn tay, trong lòng vô cùng ưu thương, nàng liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt, lên tiếng khóc nức nở nói: "Cầu xin ngươi tha cho ta đi mà!"
"Ha ha ---" Đột nhiên đối phương phát ra một tiếng cười ngây ngô. Hòa thượng mặt đỏ dùng cánh tay rãnh rỗi kia, xấu hổ gãi đầu: "Hình như... cướp đoạt hơi nhiều."
Hắn buông nàng ra, lực đạo vẫn lớn mạnh kinh người như cũ, Diệp Bạc Tâm đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ nàng, giúp Diệp Bạc Tâm đứng vững, sau đó thấy khuôn mặt đỏ của hòa thượng hướng về phía mình cúi đầu cung kính: "Nữ thí chủ, về sau sẽ không cướp của ngươi nữa!"
Cái đầu thấp hơn eo.
Hòa thượng này, tuy rằng tướng mạo xấu xa như thế, nhưng cũng biết nói đạo lý đấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.