Họa Phố

Chương 22: Sơn hải (22)




“Nếu như Cửu Đỉnh là vũ khí tối thượng dùng để trấn áp yêu quỷ, vậy chúng nó tại sao lại mất tích, hiện tại chúng nó đang ở đâu?” Tần Tứ nói “Tôi lại cảm thấy hai câu của vị cao nhân ẩn sĩ đã nói trong phần di tiên này rất đáng chú ý: ‘Cửu Đỉnh vẫn còn, nhưng chẳng nơi đây’, cùng với ‘Biết được nhưng không thể thấy, thấy được cũng chẳng thể đạt’. Đây rõ ràng đang ám chỉ nơi của Cửu Đỉnh sau khi mất tích, nhưng hai câu này ý nghĩa thật sự rất khó hiểu, làm cho người ta không tài nào cân nhắc được.”
“Cửu Đỉnh vẫn còn, nhưng chẳng nơi đây… Cái ‘nơi đây’ này là có ý gì?” La Bộ hỏi.
“Hay ý là không phải ở chỗ của ổng?” Lý Tiểu Xuân đoán “Chẳng phải bảo Cửu Đỉnh bấy giờ là ở thời Chu sao, sau đó bay vào Tứ Thủy, đương nhiên là không phải ở chỗ của ổng rồi.”
“…Cho nên lời này của cao nhân cũng tương đương vô nghĩa đúng không?” Vệ Đông vẻ mặt cạn lời nhìn Lý Tiểu Xuân.
“Vậy nói thử tôi nghe xem nó có ý gì?” Lý Tiểu Xuân vặt lại.
“Tui đoán có lẽ chính là chỉ nó không ở thế giới nhân gian.” Vệ Đông nói “Tui nhớ hồi còn bé có từng xem qua mấy câu chuyện tràn ngập màu sắc truyền kỳ thần bí, kiểu như kiếm mà vai chính sử dụng là một thanh thần kiếm, khi vai chính hoàn thành một sứ mệnh nào đó, kiếm sẽ hóa thành một con rồng bay lên trời cao, sau đó biệt tăm biệt tích luôn, mấy chuyện kiểu như vậy nhiều vô số kể, biết đâu có khi là do hạn sử dụng của Cửu Đỉnh đến rồi, nó liền biến thành cái gì đó bay lên trời, dù sao Cửu Đỉnh cũng là thần khí còn gì, thần khí làm sao có thể ở mãi trong nhân gian được chứ, thế nên cao nhân mới bảo nó vẫn còn, nhưng mà không ở nhân gian nữa, trở lại bầu trời rồi.”
“Tôi cũng thấy ý tưởng của Đông Tử khá có lý,” Kha Tầm nói “Nhưng cái vụ bảo là bay về bầu trời nghe có hơi bị xàm xí, bầu trời cụ thể là ở chỗ nào? Là Sao Hỏa hay ngoài vũ trụ? Thật chứ chuyện này dù có thần kỳ ma quái cỡ nào cũng không thể nào xuất hiện một cái Bảo Điện Lăng Tiêu ở trên Cửu Thiên kèm theo Ngọc Hoàng Đại Đế cùng leo nheo nhóc nhóc một bầy thần tiên được. Cửu Đỉnh không còn ở nhân gian hẳn là chính xác, cơ mà rốt cuộc chúng nó đi đâu rồi, cái này khó mà nói.”
“Hay là nó ở dưới lòng đất?” Ngô Du nói “Có khi nào là do lũ yêu quỷ sống dưới lòng đất kia đã đánh cắp Cửu Đỉnh không? Trộm đi rồi sẽ không có sóng hạ âm gây hại đến chúng nó nữa, nên chúng nó nghĩ cách đánh cắp Cửu Đỉnh rồi.”
“Làm ơn đi cô nương, lúc đó Cửu Đỉnh còn đang cộng hưởng sóng hạ âm á, yêu quỷ đâu có cách nào chui từ dưới đất lên, thì làm sao ăn trộm nó đi được?” Lý Tiểu Xuân nói.
“Chúng ta có lẽ nên tập trung phân tích câu nói ‘Biết được nhưng không thể thấy, thấy được cũng chẳng thể đạt’ kia,” Chu Hạo Văn nói “Hai câu này bao gồm hai ý nghĩa.”
“Biết được nhưng không thể thấy, tôi nghĩ đại khái là để chỉ ‘Tuy rằng biết chúng nó vẫn còn đang tồn tại, nhưng chúng ta lại không có cách nào dùng mắt thường nhìn đến chúng nó’.”
“Còn ‘Thấy được cũng chẳng thể đạt’, thì tôi đoán có lẽ là để ngụ ý những người có năng lực siêu nhân như vị cao nhân hoặc các Đại Vu kia, bọn họ có thể nhìn thấy Cửu Đỉnh đang ở nơi nào, nhưng lại không có cách được đến chúng nó, hoặc là không thể nói cho người khác biết vị trí cụ thể của Cửu Đỉnh.”
“Cách nói này của Hạo Văn rất thuyết phục,” Kha Tầm gật đầu “Thế tiếp theo chúng ta cần suy nghĩ, là ở nơi nào mà những người có siêu năng lực kia có thể nhìn đến, nhưng không cách nào mô tả được.”
Mọi người nghe xong đều trầm tư, nhưng không ai nói ra được đáp án.
“Ồ quên mất,” Kha Tầm vỗ vai Ngô Du “Vị cao nhân này chẳng phải đã mở thiên nhãn sao, có quyền lên tiếng nhất mới đúng na!”
Mọi người cũng giật mình phản ứng, đều nhìn Ngô Du.
Ngô Du luống ca luống cuống “Tui… đâu ra mà cao nhân á, tui chỉ biết nhìn tướng cốt thôi, chứ có nhìn thấy được cái gì khác đâu!”
“Đừng hoảng hốt, thử dùng phương pháp nhìn tướng cốt quan sát xung quanh đây xem,” Nhạc Sầm nói “Có lẽ đêm nay, cô cũng có thể dùng cách thức này quan sát đài nham thạch kia một chút.”
“Đúng rồi, chúng ta quả là sơ sót việc này, quên mất Ngô Du có được khả năng như vậy,” Thiệu Lăng gật đầu “Tối nay có thể thử một lần xem sao, có khi sẽ phát hiện được điểm đột phá mới.”
“Òm…” Ngô Du vẻ mặt khẩn trương gật đầu đồng ý.
“Về tung tích của Cửu Đỉnh, chúng ta tạm thời đặt sang một bên,” Hoa Tế Thu nói “Trong các di tiên kia còn rất nhiều manh mối mới mà chúng ta không biết đến, những việc có liên quan đến chúng ta, chẳng hạn như, sự tồn tại của tướng cốt.”
“Đúng thế, mấu chốt nằm trong bức di tiên thứ nhất, lời ghi chép của vị tiền bối tự xưng ‘Dư’ kia.” Thiệu Lăng lật sổ ghi chép đến trang tương ứng, chỉ vào cho mọi người cùng xem “Sau khi Cửu Đỉnh thất lạc, vị cao nhân này chính là người đầu tiên phát hiện ra yêu quỷ dưới lòng đất âm mưu muốn trồi đầu trở lại nhân gian, cũng chính là ông ấy đã nghĩ ra phương pháp thế chỗ cho tác dụng của Cửu Đỉnh, dùng 《 Sơn Hải Đồ 》 trên Cửu Đỉnh hóa thành tướng cốt, khắc vào thân thể con người.”
“Vị cao nhân này thật sự là kinh khủng dã man,” Vệ Đông “Nếu không phải nhờ ông ấy buổi tối xem tinh tượng phát hiện việc này, rồi lại vắt óc nghĩ ra cách đối phó, nhân gian của chúng ta sợ đã sớm là thiên hạ của yêu quỷ rồi.”
“Bức di tiên này là vào khoảng đầu thời nhà Tần,” Mục Dịch Nhiên nói “Cũng chính là lúc Cửu Đỉnh vừa mới mất tích không bao lâu, may thay khi ấy vốn là thời đại mà đâu đâu cũng là phương sĩ tài ba, thời đại mà đạo pháp thịnh hành trăm nhà đua tiếng, dị động của yêu quỷ vừa lúc bị cao nhân kia phát giác, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng được.”
“Ngũ dương tứ âm của Cửu Đỉnh mà vị cao nhân kia nhắc tới là như thế nào?” Kha Tầm hỏi.
Cố Thanh Thanh xoẹt xoẹt lật sổ ghi chép của mình, sau đó dừng lại ở một trang nào đó, bắt đầu ngâm nga ” ‘Vũ đúc Cửu Đỉnh, năm cái ứng với dương, bốn cái tượng trưng âm. Sai công tượng dùng thư kim làm Âm Đỉnh, hùng kim làm Dương Đỉnh. (*) Trong đỉnh thường đầy, hàm nghĩa tràn ngập vận mệnh không suy. Đến thời của Hạ Kiệt, nước đỉnh sôi trào. Thời Chu suy tàn, Cửu Đỉnh cùng rung. Đều là điềm báo diệt vong’ —— đây là trước đó em tra cứu tài liệu về Cửu Đỉnh, thấy trong 《 Thập di ký 》 viết như vậy liền thuận tay chép lại.”
“Kìa, ‘Cửu Đỉnh cùng rung’!” Vệ Đông vỗ tay một cái “Khớp với phỏng đoán trước đó của chúng ta, quả nhiên là có cộng hưởng!”
“Ngũ dương tứ âm, là vì tương ứng với con số âm dương,” Kha Tầm sờ sờ cằm, ánh mắt lướt qua gương mặt của nhóm đồng bạn “Xem ra, ngay từ lúc mới bắt đầu, số lượng nam nữ vào tranh cũng đã sớm được quyết định sẵn, trừ bốn Địa Duy ra thì chín người tướng cốt Cửu Đỉnh nhất định phải là năm người người nam bốn người nữ, thảo nào chị Sầm ngay từ lúc mới bắt đầu đã gặp phải chuyện kia, việc chị ấy vào tranh đã là định sẵn từ trước, bất luận tránh thế nào cũng không trốn được.”
Nhạc Sầm cười nói “Hoặc có lẽ dựa theo một góc độ khác mà nói, tôi nên vì thế cảm thấy vinh hạnh, bởi vì chứng minh người như tôi rất được Tranh Mưu tán thành.”
“Đúng rồi, chứng minh chúng ta đều là kẻ mạnh cuối cùng sót sau khảo nghiệm sàng lọc.” Mọi người cũng đau khổ mua vui cười nói.
“Tôi thì lại khá chú ý đến những lời này,” Tần Tứ dùng tay chỉ vào một trang trên sổ ghi chép của Thiệu Lăng ” ‘Có Cửu Đỉnh đồ, như được sức mạnh vu chú’, mấy lời này chẳng lẽ là muốn nói, 《 Sơn Hải Đồ 》 mà Cửu Đỉnh được khắc lên vốn có ẩn chứa sức mạnh của vu chú? Nhưng trước đó chúng ta vừa mới phỏng đoán, khắc 《 Sơn Hải Đồ 》 vào thân Cửu Đỉnh là để điều chỉnh tần số cộng hưởng, 《 Sơn Hải Đồ 》 nếu tách rời khỏi cửu Đỉnh thì chỉ là tranh vẽ mà thôi, sao lại có sức mạnh vu gì đó nữa?”
“Đây quả thật là một vấn đề,” Thiệu Lăng nói “Trước đó, phỏng đoán của chúng ta càng nghiêng về phía giải thích theo kiểu khoa học, nhưng sau đó lại xuất hiện 《 Sơn Hải Đồ 》 vốn ẩn chứa sức mạnh vu chú, rồi lại biến nó hóa thành tướng cốt khắc vào cơ thể con người, đến lúc này khó mà dùng khoa học giải thích được nữa. Có lẽ chúng ta nên chấp nhận, trên thế giới này đích thật là có tồn tại sức mạnh của thần quỷ, vu chú cũng vậy mà tướng cốt cũng vậy, hay cả sự kiện vào tranh này cũng vậy, đều là những việc mà chỉ có quỷ thần mới làm được.”
“Không, cá nhân tôi vẫn cho rằng điều mà anh vừa mới nêu lên, có thể dùng những nguyên lý khoa học để giải thích,” Chu Hạo văn nói “Chẳng qua trong chúng ta không có ai là nhà khoa học, nhận thức cùng kiến thức đều có tính cực hạn, làm chúng ta không tìm được căn cứ khoa học mà thôi.”
“Mấy anh ơi, kệ nó đi, khoa học cũng được mà quỷ thần gì cũng được, tui cảm thấy mấy cái đó đều là râu ria không phải trọng yếu,” La Bộ nói “Quan trọng nhất là mấy lời phía sau của cao nhân kia nói, xá thân phong ấn quỷ gì gì đó, nghe làm người ta tuyệt vọng hết sức…”
Cả Thiệu Lăng lẫn Chu Hạo Văn đều khựng lại, Thiệu Lăng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm sổ tay của mình, né qua lời của La Bộ, nói “Vị cao nhân này đã từ góc độ huyền học phỏng đoán ra nguyên nhân Cửu Đỉnh có thể trấn áp yêu quỷ, ‘Tam tài’ ở đây chính là chỉ thiên, địa, nhân. Cửu Đỉnh là chín cột Thiên Trụ hóa thành, sử dụng đồng từ dưới lòng đất chế đúc mà nên, cuối cùng còn phải dùng người để hiến tế. Tam tài hợp lại, sinh ra thần lực, sau đó lại thêm 《 Sơn Hải Đồ 》hợp sức, trấn áp phong ấn yêu quỷ.”
“Nên sau khi Cửu Đỉnh thất lạc, vị cao nhân này đã nghĩ ra một biện pháp để thay thế cho Cửu Đỉnh, nhưng phải thêm vào bốn Địa Duy, cũng khắc lên tướng cốt trong thân người, đồng thời cần thêm tam tài hợp sức, mới có thể đạt được một phần hiệu quả của Cửu Đỉnh.”
“Nhưng phương pháp này không thể nào sản sinh ra sóng hạ âm, cho nên tôi phỏng đoán, tác dụng của tướng cốt có lẽ chỉ là để phong ấn, để yêu quỷ bên dưới lòng đất tạm thời không thể chui lên, còn Cửu Đỉnh lại có hiệu quả tấn công, vừa tấn công vừa phong ấn, cho nên mới có thể hoàn toàn trấn áp yêu quỷ dưới lòng đất trong khoảng thời gian kéo dài xuyên suốt từ nhà Hạ đến cuối thời Chiến Quốc, hơn nữa trong quá trình ấy cũng không cần hiến tế con người.”
“Mà tướng cốt lại chỉ có tác dụng phong ấn, thế nên không cách nào trấn áp yêu quỷ dài lâu được, bởi thế cứ cách mỗi trăm năm, sức mạnh của tướng cốt sẽ suy yếu thậm chí biến mất, vậy nên vị cao nhân này mới nói, sau trăm năm linh thức cạn kiệt, yêu quỷ ắt trồi đầu trở lại. Tôi đoán có lẽ tướng cốt có đặc tính truyền thừa cách trăm năm một lần, hẳn cũng là do cao nhân này đã thiết lập, sau đó mới tạo thành cứ cách trăm năm sẽ xuất hiện mười ba người ứng kiếp bị cuốn vào sự kiện vào tranh này.”
“Phía sau di tiên cũng có nhắc đến,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Vị cao nhân này đã vẽ lại cho đệ tử ông ấy những vị trí thuộc 《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》, chính là chỗ mở ra ảo cảnh vào tranh, như vậy xem ra, 《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》 kia thực ra chính là những nơi mà chữ ‘Quang’ kia bao trùm.”
“Không sai.” Mọi người gật đầu.
“Vậy đúng là tình cờ gớm nhờ,” Kha Tầm nói “Cũng giống như bên trong di tiên có nhắc tới, cái gì mà ‘chỗ yếu nhất âm dương giao nhau’ nối liền với nhau đúng lúc là một cái chữ ‘Quang’, chứ không phải là bởi vì chữ ‘Quang’ kia có sức mạnh vu chú trấn áp được yêu quỷ nên cao nhân kia mới chọn nó để làm ký hiệu phong ấn —— cái này có phải quá mức tình cờ không? Cũng giống như… ví dụ theo kiểu khác ha, cũng giống như mấy điểm sản xuất dầu mỏ dưới lòng đất của nước ta nốt lại với nhau vừa đúng một chữ ‘Dầu’ vậy ấy, làm sao mà có thể tình cờ đến thế? Chúng nó nối với nhau vừa vặn thành một cái chữ?”
“Về nghi vấn này của em, tôi nghĩ mình có thể thử giải thích một chút,” Mục Dịch Nhiên nhìn đối phương “Đồng thời, có lẽ cũng giải đáp được bí ẩn về thứ tự của các bức nham họa mà trước đó chúng ta vẫn luôn không thể xác định.”
_________________________
Chú thích
(*) Ở đây tớ giải thích theo cách hiểu của tớ ha, chứ thặc ra tìm méo thấy cách nào hợp lý hơn.
Bản gốc là thế này: Vũ chú Cửu Đỉnh, ngũ giả dĩ ứng dương pháp, tứ giả dĩ tượng âm sổ. Sử công sư dĩ thư kim vi âm đỉnh, dĩ hùng kim vi dương đỉnh.
Số dương bao gồm số lẻ (1,3,5,7,9), số chẵn là số âm (0,2,4,6,8). Mà 9 là số cực dương, 10 là số chí âm. Ở đây đúc 9 cái đỉnh nên chỉ có thể chọn là 5 cái Dương Đỉnh + 4 cái Âm Đỉnh
Bên dưới bảo lấy thư kim đúc Âm Đỉnh, hùng kim đúc Dương Đỉnh, thư hùng là để phân cái và đực, thực ra tớ cũng méo biết làm cách nào phân đực cái cho kim loại nữa. Đại khái chắc là bằng cách thần kỳ nào đó đi, mọi người hiểu hiểu là được rồi ha. Mà ở đây kim không phải vàng mà là đồng nhé, vì thời xưa thì đồng mới là kim loại quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.