Họa Phố

Chương 22: Nhân học (22)




Di động trong tay Kha Tầm là của Từ Trinh, còn Chu Hạo Văn thì dùng di động của Thái Hiểu Yến, di động của Triệu Hữu Di và Đặng Quang do Tần Tứ và Lý Nhã Tình giữ.
Đúng mười hai giờ đêm, cửa phòng thí nghiệm D đúng giờ mở ra, ba người lập tức ấn sáng di động, mở chức năng đèn pin cùng với camera chụp ảnh.
Sáu bảy bóng người xám trắng lục tục tiến vào màn ảnh, đứng cạnh bàn công tác cùng dụng cụ thí nghiệm làm chuẩn bị trước khi thực nghiệm.
Kha Tầm dứt khoát giơ di động bước tới, tiếp cận mấy cái bóng người bên kia tìm kiếm số 282.
Cậu nhìn thấy có “người” đang dùng kim tiêm rút ra thuốc mê, có người đang lấy trùy nhọn dùng cho phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán —— thời gian gấp lắm rồi!
“Bên này!” Kha Tầm dẫn đầu tìm ra số 282, trên màn ảnh biểu hiện, kẻ này giống hệt những “người” khác, gương mặt xám trắng, xám xơ khô gầy, gương mặt không có biểu tình, đôi mắt vốn tràn đầy sinh lực ôn hòa trên ảnh thẻ lúc này đã biến thành đờ đãn tĩnh mịch, tròng đen tối om nở rộng đầy tròng mắt, dù cho bị Kha Tầm dùng đèn pin rọi vào cũng không phản chiếu được chút ánh sáng nào.
Nó bồi hồi bên cạnh cái máy ET, làn da cùng ánh mắt vẫn đờ đẫn không chút thay đổi.
“Anh đang nhìn cái gì?” Kha Tầm bỗng hỏi.
Chẳng biết tại sao, cậu lại cảm thấy “người” này không giống với những bóng người khác.
282 không có bất cứ phản ứng nào trước câu hỏi của cậu.
“Những người này, rốt cuộc là vật thí nghiệm hay là nhân viên nghiên cứu?” Chu Hạo Văn đột nhiên hỏi.
Nếu như là vật thí nghiệm, tại sao thực nghiệm lại do bọn họ làm?
Còn nếu như là nhân viên nghiên cứu, vậy tại sao 282 lại bị xem như vật thí nghiệm?
Mục Dịch Nhiên dùng ngón tay ấn trên màn hình di động, mở ra mấy tấm ảnh chụp không phải trong phòng thí nghiệm, trong ảnh chụp thấy được đủ loạn bóng người xám trắng, hắn phong to ảnh chụp, quan sát cẩn thận con số trên ngực của những “người” này, sau đó trầm giọng nói “Trên ngực áo nhân viên nghiên cứu cũng có đánh số, nhưng khác nhau là số của nhân viên nghiên cứu là số công tác, còn vật thí nghiệm là số thứ tự thực nghiệm.”
“Nếu 282 thật là vật thí nghiệm, vậy tại sao hắn có thể vào phòng thí nghiệm tại thời điểm này?” Kha Tầm giơ di động soi quanh phòng thí nghiệm, trong phòng ngoại trừ “nhân viên nghiên cứu” cùng số 282 ra không có bất cứ vật thí nghiệm nào khác đi vào.
Mục Dịch Nhiên bước vài bước đến bên cạnh Kha Tầm, từ màn hình đi odọng của cậu nhìn số 282 trước mặt cùng các nhân viên nghiên cứu khác, sau đó so sánh với ảnh chụp trên di động của mình, chỉ tay vào các dãy số “Nhìn kỹ xem, thể chữ của các dãy số đều khác nhau, số công tác là có viền khung, font chữ là YaHei, còn vật thí nghiệm không có viền khung, font chữ là thể in. Số 282 này, là nhân viên nghiên cứu.”
Phát hiện này thật sự vượt ra ngoài ý muốn của tất cả mọi người, hơn nữa lại khó hiểu, một vị nhân viên nghiên cứu lại đồng thời cũng là một vật thí nghiệm, nguyên cớ do đâu? Vì sự nghiệp nghiên cứu chủ động hiến thân sao?
Thời gian cũng không kịp để ba người tiếp tục quan sát, mấy bóng người xám trắng nhanh chóng đi về phía ba người họ, Kha Tầm vội vàng lôi Mục Dịch Nhiên tính trốn đi, nhưng bóng người dù sao cũng là sức mạnh siêu tự nhiên, chỉ trong nháy mắt liền đuổi sát theo sau, Kha Tầm cảm giác toàn thân bị một loại sức mạnh quái dị không thể kháng cự túm lấy hai tay, cứ thế lôi cậu hướng về phía cái máy thực nghiệm ET bên kia.
Mà ở bên kia, Chu Hạo Văn bị một sức mạnh khác khống chế lôi đi đè xuống cái giường làm phẫu thuật cắt bỏ thùy trước trán.
Mục Dịch Nhiên không bị chọn lựa, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể đứng đó mà xem, không thể làm được cái gì.
“Dịch Nhiên——” Kha Tầm bị bạo lực đè vào chỗ ngồi cạnh cái máy, tay chân cùng cơ thể bị dây da thít chặt lại, toàn thân chỉ trừ cái miệng có thể nói chuyện ra đều không nhúc nhích gì được “Dịch Nhiên —— 282 nhất định có vấn đề, tôi cảm thấy hắn có tư tưởng, hắn không giống những kẻ khác ——”
Kha Tầm sợ mình bị che lại miệng không thể phát ra âm thanh như hôm trước bên phòng thí nghiệm C, cố gắng mau chóng đem toàn bộ ý tưởng của mình báo cho Mục Dịch Nhiên, Mục Dịch Nhiên đứng cạnh thiết bị ET, nhưng hắn không cách nào ngăn lại động tác của các bóng người, cũng không ngăn được thiết bị được bật nguồn hoạt động, trên màn ảnh, Kha Tầm bị đội vào vòng đầu, ngón tay, ngực, bụng, thậm chí những chỗ kín cũng bị nối vào dây điện, mấy cái màn hình hiển thị lớn nhỏ trên cái máy đều sáng lên, xuất hiện các biểu đồ nhìn như điện tâm đồ.
Mà bên kia giường, Chu Hạo Văn đang bị một bóng người đè xuống dùng cồn sát trùng, một bóng người khác cầm trên tay kim gây mê.
Phải làm thế nào đây?
Phải làm sao ngăn cản lại?
Chữ ký ở chỗ nào?
Phải làm thế nào chữ ký mới xuất hiện?
Mục Dịch Nhiên hai mắt đăm đăm nhìn 282 trên màn hình di động, nó đứng ở cạnh cái máy ET, mặt nhìn về phía Kha Tầm bị giam lỏng trên ghế, biểu tình gương mặt cùng ánh mắt của nó vẫn là vẻ vô cảm, dại ra trong im lặng, âm âm trầm trầm.
Nó không giống những người khác, rốt cuộc là không giống ở chỗ nào?
Nó có tư tưởng, rốt cuộc là có tư tưởng như thế nào?
Mục Dịch Nhiên cau mày, hắn không cách nào bắt mình không phân tâm chú ý đến Kha Tầm ngồi trên ghế, cái vòng trên đầu cậu ta nhìn tựa như cái vòng kim cô của Tôn Ngô Không, con khỉ đá trời sinh đất dưỡng tiêu dao tự tại kể từ ấy liền biến thành kẻ hầu dưới trướng người khác, không cách nào thoát khỏi trói buộc, chẳng thể nào tùy tâm mà sống, chẳng còn được thỏa sức yêu hận oanh oanh liệt liệt được nữa.
“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên không kềm được lòng gọi tên cậu ta “Cố chịu đựng, tôi sẽ tìm ra chữ ký.”
“Không cần gấp,” Kha Tầm nhìn hắn cười “Thực nghiệm ET lần đầu tiên hẳn sẽ không làm chết người, còn nhớ chứ.”
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên có một chùm sáng nhàn nhạt từ cái máy chiếu nho nhỏ trên bàn bắn ra, chiếu lên vách tường đối diện Kha Tầm.
Cả Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên đều nhìn qua, thậm chí Chu Hạo Văn ở bên kia đang bị châm thuốc tê cũng vùng vẫy ngoái mặt nhìn sang vách tường bên đây.
Là chữ ký sao? Là chữ ký sao?
“Xoạt” một tiếng, trên vách tường xuất hiện hình ảnh, một tấm ảnh chụp mà cả ba người đều từng thấy qua, chính là một trong xấp ảnh chụp nằm ở ngăn kéo bàn làm việc, trên ảnh chụp một người đàn ông chụp theo hướng chính diện trần trụi nửa người trên, tại sao chỉ có nửa trên trần trụi, là vì nửa người dưới của hắn đã bị Kha Tầm dùng bút lông vẽ cho một cái quần bó đen thui.
Kha Tầm “…”
Hóa ra máy chiếu là để chiếu ảnh đồi trụy sao?
Nhưng ảnh kia mờ muốn chết, sao chiếu lên rõ thế này?
Cơ mà ở trong tranh, đây có thể chỉ là một kiểu khuếch đại mang tính tượng trưng, ý nghĩa mà nó muốn biểu đạt thật ra là diễn tả những vật thí nghiệm của thực nghiệm ET sẽ phải xem mấy cái ảnh chụp kia.
—— Tại sao phải làm như vậy?
Ngay lúc Kha Tầm vẫn còn chưa hiểu mô tê ra sao thì, Mục Dịch Nhiên lại để ý đến màn hình biểu hiện của máy móc, bên trên tựa hồ như là tần suất tim đập của Kha Tầm, bên cạnh đó còn có vài loại số liệu kỳ quái nào đó.
Hai cái sợi dây có đầu kẹp trên ngực Kha Tầm thoạt nhìn như là dụng cụ đo điện tâm đồ.
Nhưng đo tim đập của cậu ta để làm gì?
Mục Dịch Nhiên chợt nhớ mình từng hỏi Kha Tầm một câu: Nhìn thấy những ảnh chụp kia, cậu cảm giác thế nào.
Là một người đồng tính, nhìn thấy ảnh chụp với tính chất gợi dục của đồng tính, còn có thể phản ứng thế nào nữa…
Mục Dịch Nhiên loáng thoáng nhận ra gì đó, còn chưa kịp nghĩ kỹ, lại nghe “Xoạt” một tiếng, ảnh trên tường bị thay đổi, nhưng vẫn là hình trong xấp ảnh kia.
Nếu mớ ảnh chụp kia không bị bàn tay tác quái của Kha Tầm vẽ bậy, chắc là sẽ hơi hơi hợp tình hợp lý với cả hợp thời một chút, nhưng hiện tại mấy “người” kia cho cậu xem từng tấm từng tấm ảnh đã bị bôi vẽ bậy bạ, giống như đang phơi bày cùng với lên án hành vi quấy rối của Kha Tầm, thật chỉ cảm thấy… buồn cười đến khó tả.
Ảnh chụp liên tục thay đổi từng tấm từng tấm, Mục Dịch Nhiên vẫn luôn để ý đến tần suất tim đập của Kha Tầm, vẫn trước sau như một vững vàng ổn định.
Bên kia, Chu Hạo Văn đã bị chích thuốc gây tê, mấy bóng người phụ trách phẫu thuật đang đứng bên cạnh chuẩn bị công cụ phẫu thuật, mà Chu Hạo Văn lúc này vẫn còn tỉnh táo.
“Kha Tầm,” Giọng của Chu Hạo Văn có chút yếu ớt, nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh đặc trưng của hắn “Nếu tôi chết ở chỗ này, làm phiền cậu đến nhà tôi một chuyến, trong ngăn kéo bàn làm việc của tôi có một phong thư viết cho cậu, địa chỉ của tôi cậu tìm trong di động sẽ thấy.”
“Ừ.” Kha Tầm lên tiếng.
“Xoạt” một tiếng, máy chiếu đột nhiên ngừng đổi ảnh, vài giây sau, trên vách tường lại xuất hiện hình ảnh, nhưng lần này lại là video, một người đàn ông dung mạo đẹp trai, dáng người bốc lửa trần trụi xuất hiện, hơn nữa không ngừng bày ra các động tác khêu gợi.
“…” Kha Tầm quả thực cảm giác chả hiểu ra sao “Cái quỷ này rốt cuộc nó muốn làm gì —— A!!”
Một dòng điện lưu bất chợt không kịp đề phòng từ đầu nối điện nơi mười đầu ngón tay, bụng cùng nơi nhạy cảm nháy mắt đâm xuyên da thịt lan dọc khắp toàn thân, cảm giác ấy hoàn toàn khác hẳn so với dòng điện bên phòng thí nghiệm C, nó như bóp nát từng khỏa tế bào dưới da thịt, cơn đau không cách nào mô tả ầm ầm vồ tơi, cơ hồ ngay chỉ trong cái chớp mắt ấy, mồ hôi toàn thân tuôn như thác chảy, đau đến mức chỉ muốn chết đi.
Tiếng kêu rên đau đớn đến biến cả âm điệu, Mục Dịch nhiên nhìn thấy toàn bộ thân thể của Kha Tầm giống như đều co rút lại, tựa hồ đến cả xương cốt cũng bị biến dạng méo mó ngay trong nháy mắt ấy, thật khó mà tưởng ra được mức độ của cơn đau đớn kia dữ dội tới chừng nào, hắn buột miệng thốt lên “Kha Tầm! Cậu có sao không?”
“Tôi… Tôi chưa sao…” Kha Tầm mồ hôi tuôn như mưa, như vừa mới bị một thùng nước xối trên đầu, há miệng thở hì hộc tính nói gì đó, nhưng vì quá đau mà khó có thể phát ra âm thanh.
Mục Dịch Nhiên hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn âm trầm bắt mình dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào màn ảnh di động.
Chỉ có cách mau chóng tìm ra chữ ký mới cứu được cậu ấy
Trên màn hình, 282 đứng ở cạnh màn hình hiển thị, gương mặt đờ đẫn cúi xuống.
Hắn đang nhìn màn hình sao?
Mục Dịch Nhiên vẫn luôn để ý đến tần suất tim đập của Kha Tầm, nhưng mới nãy dù cho hình ảnh từ hình tĩnh chuyển thành video động, tim đập của cậu ta cũng không có gì thay đổi, vậy tại sao lại bị điện giật?
Không phải do tần suất tim đập.
Là các số liệu khác trên màn hình hiển thị.
Mục Dịch Nhiên không bỏ sót bất cứ màn hình hiển thị nào, hắn cấp tốc nhớ lại số liệu biểu hiện lúc mới nãy cùng số liệu biểu hiện lúc này, phát hiện có một màn hình số liệu có chút thay đổi lên xuống.
Màn hình này rõ ràng cũng tương tự như màn hình hiển thị theo dõi tần suất tim đập, nó kết nối với cơ thể của Kha Tầm, theo dõi triệu chứng biến hóa bên ngoài hoặc bên trong của cậu ta, lúc nãy khi video vừa mới xuất hiện, nó liền dò xét ra được biến hóa của Kha Tầm.
Là cái gì?
Dopamine? Hormone tuyến thượng thận? Độ giãn nở co rút của con ngươi? Hay là sóng não?
Mục Dịch Nhiên tin tưởng Kha Tầm ở lúc thế này chắc chắn không có lòng đâu mà đi nghĩ chuyện gì kia, cho nên loại biến hóa bị dò xét ra này, nhất định là phản ứng gây ra do điều kiện phản xạ không chịu sự khống chế của ý thức bản thân.
Việc này cũng giống như những người dị tính luyến nhìn đến ảnh chụp trần truồng của người khác phái vậy, dù cho không có tưởng tượng gì kia, cũng sẽ theo logic tư duy nảy ra ý thức tình dục được thành hình bởi phản xạ có điều kiện.
Đây là bản năng của nhân loại.
Trừ phi Kha Tầm biến thành dị tính luyến, nếu không cậu ta sẽ không cách nào tránh khỏi bị dò xét ra biến hóa sinh ra bởi phản xạ này, cũng do đó mà gặp phải điện giật tra tấn.
Mục Dịch Nhiên hai mắt thâm như vực sâu, xuyên qua ống kính di động đối diện với ánh mắt của 282 trước mặt.
Thực nghiệm ET, hóa ra chính là Electroshock Therapy, liệu pháp điện giật.
Đồng tính luyến ái là dị đoan, là biến thái, là bệnh tâm thần.
Thực nghiệm này chính là muốn dùng thủ đoạn diện giật dã man để uốn nắn đồng tính luyến ái, “chữa trị” cho họ thành dị tính luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.