Họa Phố

Chương 20: Nhân học (20)




Chu Hạo Văn có chút nghẹn lời, không phải với Kha Tầm, mà là với chính mình.
Đây có lẽ cũng là “di chứng” của việc quá mức chú trọng quy tắc, liên tục mấy ngày đều phải rút thẻ chọn ra khu thực nghiệm khiến cho bọn họ cũng sinh ra quán tính trong tư duy, lại thêm mấy hôm trước phải rời khỏi khu thực nghiệm ngầm lên trên là vì muốn tìm kiếm manh mối, hiện tại nếu đã có bảy tám phần chắc chắn chữ ký nằm dưới khu thực nghiệm ngầm, bọn họ cũng không cần phải lên trên làm gì nữa.
Chỉ cần không rời khỏi tầng ngầm, thẻ số của bọn họ sẽ không bị cập nhật lại, cũng không cần lấy thẻ lại.
Bởi vậy mới nói, đối với những người tư duy quá mức bay bổng thì, nếu chúng ta coi thường hắn, nhưng hắn sẽ đáp lại cho chúng ta một cái… “kinh hỉ”.
Vệ Đông dẫn theo Tần Tứ cùng Lý Nhã Tình sang bên đây, sắc mặt hai người họ tuy rằng không khá lắm, nhưng ít ra vẫn còn sống.
“Phương pháp của Tiểu Kha rất hữu dụng,” Tần Tứ trả tai nghe lại cho Kha Tầm “Thật vui vì nhìn thấy các cậu vẫ bình yên vô sự, tối qua có phát hiện được gì không?”
Chu Hạo Văn kể lại đơn giản vài câu, sau đó bảo “Cho nên chúng tôi quyết định từ giờ trở đi sẽ ở luôn chỗ này.”
Tần Tứ đáy mắt khẽ chớp động, thanh âm nhẹ hẫng “Tôi nghĩ… Hoàng Bì và Kỳ Cường sẽ không đồng ý. Hơn nữa phòng thí nghiệm C không đủ bốn người, không biết trong tình huống không phù hợp quy tắc như vậy sẽ gây ra phản phệ nào không.”
“Tần bác sĩ,” Kha Tầm nhìn đối phương với ánh mắt của một bệnh nhân có “di chứng”, nói “Phòng thí nghiệm C có hai cái máy, làm cùng một loại thực nghiệm, thiếu mất hai người chả sao cả, vẫn còn một máy có thể dùng, đây không xem là trái với quy tắc.”
“Hơn nữa, cho dù phòng thí nghiệm C không có ai tôi cũng không nghĩ là trái với quy tắc, nếu mấy ngày sắp tới chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nơi này, người sẽ càng ngày càng ít, khi chỉ còn lại bốn người thì ắt hẳn sẽ có một phòng thí nghiệm không thể tiến hành thực nghiệm.”
“Vả lại chúng ta dùng phương pháp hôn mê tránh thoát thực nghiệm của hai phòng B và D, như vậy cũng tương đương như ‘Vì không có vật thí nghiệm mà không thể tiến hành thực nghiệm’, nhưng lại chẳng gặp phải phản phệ gì cả, cho nên anh không cần lo lắng vấn đề về nhân số.”
“Cậu nói đúng.” Tần Tứ gật đầu.
Đột nhiên nghe giọng của Kỳ Cường vang lên ngoài cửa “Tụi bây đang làm gì? Không mau mau đi lên?”
Kha Tầm ngước mắt nhìn, thấy đứng ngoài cửa là hắn cùng Hoàng Bì, quả nhiên tối qua người chết đi trong phòng thí nghiệm C là Trương Hàm Duệ cùng Từ Trinh.
Kha Tầm nghiêng sang nhìn Mục Dịch Nhiên cùng mấy người khác “Theo mọi người thì nếu hai đứa nó rời khỏi tầng ngầm sau đó quay lại, sẽ rút được thẻ số phòng thí nghiệm nào?”
“Có thể vẫn là thẻ phòng C,” Tần Tứ suy nghĩ đáp “Dù sao người của các phòng khác không rời đi, thẻ số trên tay vẫn là của ngày hôm qua, bọn họ lại rút số một lần nữa cũng chỉ có thể rút ra thẻ của phòng thí nghiệm C vốn đang trống.”
“Cũng có thể là phòng A hoặc là phòng B,” Chu Hạo Văn nói “Tuy thẻ số trong tay chúng ta không bị cập nhật lại, nhưng hệ thống máy rút số có thể sẽ bị, phát số bắt đầu lại từ thẻ A.”
“Kết quả tệ nhất chính là chỉ cần có người rời khỏi tầng ngầm, thẻ số trong tay mọi người toàn bộ đều trở thành phế thải, bắt buộc một lần nữa rút số.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Tụi mày đang nói cái gì đó?!” Kỳ Cường vẻ mặt cảnh giác nhìn bọn họ.
“Tụi tao không tính đi lên, ở lại đây luôn.” Kha Tầm cũng không quanh co với hắn, trực tiếp nói thẳng, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết.
Kỳ Cường kết hợp với lời nói lúc nãy của bọn họ, giống như lờ mờ đoán ra được gì, trên mặt suy nghĩ, lại bỗng như nghĩ ra được điều gì, hắn mặt mày tối tăm vung tay túm tóc Lý Nhã Tình đang đứng gần cạnh cửa, quấn lấy cô gái kéo đến trước mặt mình, trợn mắt gầm lên “** mẹ tụi bây, đi lên trên lấy số lại cho tao! Dám bày mưu với tao thử xem, tao giết nó trước rồi làm thịt tụi bây!”
Kha Tầm đoán Kỳ Cường e ngại nếu hắn lên trên rút số lại một lần nữa rất có thể vẫn là thẻ số phòng thí nghiệm C, đến chừng đó hắn với Hoàng Bì sẽ phải một phen PK ta sống ngươi chết, mà nếu như không đi rút số lại, hai người họ vẫn như cũ ở lại phòng thí nghiệm C.
Tóc Lý Nhã Tình bị Kỳ cường níu tới muốn bật cả chân tóc, đau đến run người, hai mắt ướt đẫm nhìn Kha Tầm “Anh Kha… Cứu em… Cứu em với…”
“Kỳ Cường, chẳng lẽ trong lòng mày không tự biết cân lượng của mình ra sao à?” Kha Tầm vẻ mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Cường “Đừng nói một mình mày đấu với đám người chúng tao, một chọi một mày cũng không phải đối thủ của tao. Buông cô ấy ra đi, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, nếu chúng tao chết hết, một mình mày cũng trốn không thoát, mày dùng óc mà nghĩ xem.”
Kỳ Cường trong lòng căng thẳng khẩn trương, thật lâu sau mới chịu buông Lý Nhã Tình ra, cô gái lảo đảo chạy tới trước mặt Kha Tầm bổ nhào vào lòng hắn.
Kha Tầm vừa đỡ lấy vai Lý Nhã Tình vừa phải phân tâm đề phòng Kỳ cường lại giở trò, bỗng cảm giác có ai đó từ sau lưng ném qua vai một cái áo, tiếp theo truyền đến giọng của Mục Dịch Nhiên “Mặc vào đi.”
Nhìn lại thì thấy kia là cái áo thun hôm qua mình dùng quấn lấy đầu cây lau nhà, lại nhìn xuống bản thân nửa người trên trần trụi, trước ngực ướt đẫm, là nước mắt của Lý Nhã Tình lúc nãy dính phải.
Khi Kha Tầm giơ áo tròng vào đầu thì nghe được Mục Dịch Nhiên nói với Kỳ Cường và Hoàng Bì “Hai người có hai lựa chọn. Một là đi lên lầu rút thẻ lại lần nữa, như vậy rất có thể hai người sẽ được xếp vào phòng thí nghiệm A hoặc B; Hai là ở lại tầng ngầm, đêm nay tiếp tục vào phòng thí nghiệm C. Tỷ lệ sống sót của hai người ở phòng thí nghiệm A và B là bao nhiêu tự trong lòng hai người biết rõ, còn nếu như hai người lựa chọn ở lại phòng C, tôi có biện pháp để hai người đều sống sót. Hai người tự suy xét rồi quyết định đi.”
“Biện pháp gì?” Kỳ Cường cảnh giác hỏi lại.
“Nếu chúng ta tự tay phá hoại máy móc thí nghiệm của nơi này, sẽ bị phản phệ mà chết,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt đáp “Nhưng nếu chúng ta dùng thứ gì đó mà thế giới này không thể phân biệt ra để phá hỏng máy móc, có lẽ sẽ không gặp phải vấn đề gì.”
“Ý kiến hay!” Kha Tầm ngay lập tức hiểu được ý tưởng của Mục Dịch Nhiên “Dùng di động làm cho đường dây điện chập mạch, biết đâu còn có thể gây nổ mạnh, như vậy máy móc cũng thành phế thải.”
Vẻ mặt của Kỳ Cường thay đổi trong chớp nhoáng, hắn căn răng nói “Được rồi, tao ở lại phòng thí nghiệm C, nhưng tụi bây phải phụ trách phá hỏng máy móc!”
Kha Tầm nhìn hắn một cái, biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì —— Dù cho biện pháp dùng di động chập mạch thất bại, bản thân hắn cũng tin chắc dựa vào tốc độ thay của mình có thể nhanh hơn Hoàng Bì giành được sống sót.
Hoàng Bì vẫn luôn im lặng lúc này xoay người rời đi, xem chừng như là muốn trở lại mặt đất.
Vệ Đông thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vã quay đầu “méc” với đại lão “Hắn ta nhất định là tính đi lên rút số lại!”
Mục Dịch Nhiên sắc mặt bình tĩnh, cất bước đi ra ngoài, Kha Tầm lo lắng tính đuổi theo sau, bị hắn ngoái đầu lại vứt cho một câu “Cậu ở lại đây, hai người đi sẽ làm hắn đề phòng hơn.”
Kha Tầm dừng bước, dặn dò một câu “Chú ý chút, thằng đó không phải dạng vừa đâu.”
Mục Dịch Nhiên “Ừ” một tiếng, bước ra ngoài.
“Nếu chữ ký thật sự ở phòng thí nghiệm D, vậy những người ở phòng khác phải làm sao?” Chu Hạo Văn chợt nghĩ sang một vấn đề khác quan trọng hơn.
“Giữa chừng từ phòng thí nghiệm chạy ra ngoài sẽ thế nào?” Kỳ Cường mặt co mày cáu hỏi Tần Tứ.
“Thông thường sẽ bị phản phệ, nhưng đây chỉ là quy tắc của những bức tranh trước,” Tần Tứ đáp “Tranh này chúng ta chưa ai thử qua, cho nên không thể chắc chắn rời khỏi không gian quy định có bị làm sao không.”
“Tôi nghĩ là có.” Chu Hạo Văn chỉ vào đồng hồ đếm ngược trên tường “Cứ đến kém một phút tới mười một giờ, thứ này sẽ tự động đếm ngược, hiển nhiên chính là muốn nhắc nhở chúng ta nên trở về phòng thí nghiệm, đây rõ ràng là một loại nhắc nhở hạn chế.”
“Vậy… chúng ta phải làm sao đây?” Vệ Đông trong lòng thấy sợ hãi, một mình hắn ở phòng thí nghiệm B, cứ đến tối lại phải dựa vào biện pháp hôn mê vượt qua thực nghiệm tra tấn người kia.
Mọi người đều tự trầm tư, mãi cho đến lát sau, Mục Dịch Nhiên cùng Hoàng Bì từ ngoài lần lượt đi vào.
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương không nói gì, cũng chẳng biết hắn đã nói gì với Hoàng Bì khiến Hoàng Bì vứt bỏ ý niệm lên lầu rút thẻ lại, hiện tại toàn bộ những người còn sống sót đều tụ tập trong phòng thí nghiệm D, vừa chịu đựng thời gian trôi qua vừa tham khảo chữ ký cùng vấn đề làm sao từ những phòng thí nghiệm khác chạy qua phòng D.
Giữa lúc ấy, Kha Tầm đi một chuyến sang phòng thì nghiệm C.
***
Trương Hàm Duệ cùng Từ Trinh nằm chết trên ghế cạnh cái máy.
Từ Trinh không rõ là bị sợ hãi hay là vì điện truyền vào cơ thể đau đến nỗi mất đi khống chế, dưới váy chị ta truyền ra nồng nặc mùi chất thải, một OL giỏi giang gọn gàng lại chết trong tình trạng không còn chút tôn nghiêm nào như vậy.
Mái tóc đen của Trương Hàm Duệ xõa rộng dưới đầu, một sinh mệnh trẻ trung xinh đẹp tràn đầy sức sống sống cứ thế mà đứt đoạn ở nơi thế giới trong ‘tranh’ lạ lùng cổ quái này.
Kha Tầm lúc này đã không còn là một người mới chân ướt chân ráo như lúc mới vào tranh nữa, một đường đi đến cậu đã gặp qua muôn hình vạn trạng kiểu tử vong của nhân loại, cái cảm giác phẫn nộ không cam tâm lại vô lực đến bất đắc dĩ kia, cũng đã chẳng thể chi phối tâm tình của cậu nữa rồi.
Nhưng kia cũng không có nghĩa là cậu vì thế mà biến thành thói quen hay là mất hết cảm giác, ba cậu từng bảo, tôn trọng sinh mệnh cũng là tôn trọng chính mình.
Kha Tầm dời thi thể của Trương Hàm Duệ và Từ Trinh đến góc phòng thí nghiệm C, đặt cạnh thi thể của Thái Hiểu Yến, Đặng Quang cùng Trương Hữu Di, lại sang phòng thí nghiệm A lấy mấy tấm phủ trên giường em bé phủ lên đầu họ.
Xoay người tính rời khỏi nơi này, lại thấy Mục Dịch Nhiên không biết từ lúc nào đứng ở ngoài cửa, đang lẳng lặng nhìn cậu.
Kha Tầm vươn tay vỗ cái máy bên cạnh, cười với Mục Dịch Nhiên nói “Tôi thật là vừa sợ vừa hận phòng thí nghiệm này, song lại có một cảm xúc khó tả nên lời, tôi đang nghi có lẽ bản ngã thật sự của mình là một kẻ biến thái, có đôi khi hồi tưởng lại dêm hôm đó, vậy mà lại cảm thấy có một chút thỏa mãn cùng với cam tâm tình nguyện.”
Mục Dịch Nhiên rũ mi mắt, phớt lờ Kha Tầm, bước tới dùng đèn pin quan sát cái máy kia.
Kha Tầm đón lấy đèn pin chiếu sáng giúp hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa một cái rồi quay lại nhỏ giọng “Anh nói với Hoàng Bì cái gì?”
“Tôi nói cho hắn biết,” Mục Dịch Nhiên cúi đầu kiểm tra máy móc “Chọc giận đám đông là việc làm không sáng suốt, muốn dựa vào bản thân rời khỏi tranh là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cho nên, hoặc là chết, hoặc là nghe lời.”
Sau đó Hoàng Bì liền nghe lời.
Kha Tầm khẽ cười hai tiếng, đại lão nhà mình quả nhiên chính là “nạnh nùng nợi hại”
“Qua phòng thí nghiệm D, có một ngăn kéo đặt hộp đồ nghề, lấy sang đây.” Đại lão nhà hắn lại “nạnh nùng nợi hại” ra lệnh.
“Okela~” Kha Tầm tí ta tí tớn nhận lệnh chạy đi.
Trong phòng thí nghiệm D lúc này, mọi người ai nấy cũng đều tìm chỗ ngồi, không ai nói chuyện, có kẻ ngẩn người, có người đang tự hỏi.
Kha Tầm cầm lấy hộp đồ nghề liền chạy ra ngoài, Chu Hạo Văn đứng dậy đuổi theo.
Vệ Đông nhỏ giọng thì thầm với Tần Tứ bên cạnh “Tiểu Chu đồng chí rất là hông có biết điều, lúc nào cũng chọt vô giữa làm bóng đèn hết trơn.”
Tần Tứ nghĩ thầm, chứ cậu cũng có biết điều đâu, chọt vô giữa người ta không khác gì cái đèn đặt sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.