Họa Phố

Chương 17: Tịnh thổ (17)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm ba người mới đã được đám người cũ bên này giải thích về quy tắc tử vong mỗi đêm trong tranh lập tức hoang mang rối loạn, ai cũng sợ hãi nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên có chút trầm tư, sau đó ngước mắt nhìn mọi người “Hiện tại chúng ta còn chưa rõ quy tắc lựa chọn tử vong của bức tranh này, chỉ có thể cố hết sức chuẩn bị các biện pháp phòng ngừa.”
“Những người đã xác định thế giới tương ứng với mình, đứng ở trước cửa mở ra thế giới ấy, tùy theo tình hình mà làm ra hành động, nếu thấy tình huống không ổn, lâm vào thế cửu tử nhất sinh thì trước khi tử vong buông xuống lập tức đi vào cửa.”
“Hạo Văn, thế giới tương ứng của cậu là thế giới ẩn, hơn nữa kích hoạt ở thế giới của Kha Tầm nên cậu trước hết cùng Kha Tầm đứng ở cửa đi vào “Ông hổ học võ” đi.”
“Thế giới đối ứng với La Duy là “Cậu bé lửa” chưa được kích hoạt, trước hết tạm thời đứng cùng cánh cửa thế giới cắt giấy với Tần bác sĩ đi vậy.”
“Những người còn lại chưa xác định được thế giới đối ứng với đạo cụ của mình —— Kỳ Cường, Hoàng Bì, đều đứng trước cửa thế giới rối gỗ với Vệ Đông.”
“Lý Nhã Tình, Ngụy Miểu, đạo cụ của hai cô tính chất có vẻ như thuộc về cổ đại, sau cánh cửa bên kia có thế giới với biển và thành trì, có lẽ thế giới đó tương ứng với một trong hai người, hai người có thể lựa chọn tạm thời đứng ở đó, tất nhiên hoặc là đứng cạnh đồng bạn của mình nếu hai người muốn.”
“Trương Lợi Phong, đạo cụ của cậu rất khó phân loại, hạt nhãn có thể thuộc về cổ đại cũng có thể thuộc về hiện đại, tôi không thể quyết định thay cậu được, cậu có thể chọn lựa đứng trước cửa thế giới Triệu Hải Thúy đã tử vong, hoặc lựa chọn đứng cùng đồng bạn của mình.”
Có lẽ là từ đầu đến cuối Mục Dịch Nhiên luôn tạo cho mọi người cảm giác trầm ổn đáng tin, cho nên đối với lời sắp xếp này của hắn chẳng một ai dị nghị gì cả, Lý Nhã Tình và Ngụy Miểu cũng chọn đứng trước cửa mở ra thế giới có biển và thành trì, Trương Lợi Phong thì đứng trước cánh cửa Triệu Hải Thúy đã tử vong.
“Dịch Nhiên meo! Còn anh?” Kha Tầm vội hỏi.
Thế giới đối ứng với Mục Dịch Nhiên là Hải Lực Bố, cũng là thế giới ẩn, hắn chỉ có thể lựa chọn cùng một người nào đó đứng trước cánh cổng có thể sẽ mở ra thế giới của hắn.
Bất cứ manh mối gì đều không có, lựa chọn đúng hay sai hoàn toàn dựa vào vận may.
Mục Dịch Nhiên lẳng lặng nhìn Kha Tầm, khóe môi bỗng khẽ cong lên, thanh âm nhẹ nhàng ấm áp “Em vẫn luôn bảo trực giác của em rất chuẩn, vậy lần này, em giúp tôi lựa chọn một cánh cửa đi.”
Cứ thế, nhẹ nhàng giao vận mệnh của mình cho đối phương.
Kha Tầm ngóng nhìn hắn, trong đáy mắt như có ánh sáng khẽ lướt qua, cậu cũng nở nụ cười “Meo, trực giác của em là anh đứng trước cửa nào cũng đều có thể sống sót rời khỏi nơi này, nếu đã như thế chi bằng đứng cùng với em đi.”
Mục Dịch Nhiên vươn chân bước dài, nhẹ nhàng đi tới trước mặt cậu, vươn tay đè lên mái tóc rối bời mềm mại tựa như lông mèo trên đầu cậu “Vậy đi.”
Mọi người đều chọn cho mình một cánh cửa, bọn họ ai cũng chưa nắm rõ quy tắc lựa chọn tử vong, thế nên bất cứ người nào cũng có thể chết đi trong đêm nay.
Nhóm người cũ bọn họ vào sinh ra tử nhiều lần, đã sớm tâm tĩnh như nước, đều lần lượt ngồi xuống dựa vào cửa.
Vệ Đông thậm chí còn lấy di động ra bắt đầu bày dáng selfie, với lý do hoa mỹ là phải chụp cho mình một tấm “di ảnh” thiệt là “đập chai”. Kha Tầm nói con mèo nhà mày sắp béo thành rối gỗ rồi, đập cái bi chó chứ không đập chai nữa. Vệ Đông bèn phản pháo lại “Corgei” mà không biết hát “Học mèo kêu” không phải chuẩn-gei, mau mau meo cái cho anh nghe…
Ngồi dòm hai người này ta đốp ngươi chát ngồi móc mỉa tếu táo nhau, mấy người mới sợ hãi đến muốn vỡ tim dần dần cũng thả lỏng tâm tình một chút, Cát Lỗi nhân cơ hội hỏi mọi người về các bức tranh họ từng trải qua.
Nghe vậy mấy người cũ đồng loạt trầm mặc, Kha Tầm cười cười, nói “Trải qua thế nào cũng không phải không thể nói, cậu xem chúng tôi năm cái meo, xem như là meo sống lâu nhất, những kẻ ích kỷ, nhát gan hay thậm chí là xui xẻo, không giỏi tư duy meo, đều không ai sống sót được, hi vọng điều này có thể cung cấp cho cậu một chút nhắc nhở, meo.”
Cát Lỗi dùng ánh mắt đánh giá cả năm người trong nhóm thành viên cũ, Tần Tứ trưởng thành chín chắn, Chu Hạo Văn bình tĩnh, Vệ Đông có kỹ năng chuyên nghiệp, Mục Dịch Nhiên đầu óc thông minh lại uyên bác, với cả Kha Tầm tuy mặt mũi có hơi điêu hơi ranh mãnh, nhưng trên người cậu ta giống như tồn tại một loại sức mạnh cùng sức nóng lan tỏa, làm cho người ta nhìn mà không kềm được lòng bị cậu ta lây nhiễm, noi theo cậu ta cố gắng dâng lên dũng khí cùng hi vọng.
Cát Lỗi cũng cười, xiết xiết nắm tay buộc mình phấn chấn “Dựa theo mô-tip thường thấy trong phim, sống đến cuối cùng đều là kẻ có gan, càng nhát gan chết lại càng nhanh, càng ích kỷ chết lại càng thảm, tuy rằng tôi tự biết mình không có hào quang vai chính, nhưng kiểu gì cũng phải tranh thủ làm một kẻ nam thứ tự nỗ lực dựa vào mình mà sống sót.”
Kha Tầm vung móng “Tin tưởng bản thân, cậu sẽ làm được! Người nào mà không phải là vai chính của cuộc đời mình đâu, meo!”
Vừa nói xong, đột nhiên thấy cái thùng trước đó đựng đạo cụ đặt giữa phòng đột nhiên “phốc” một tiếng mở nắp ra, mọi người nháy mắt đều im lặng, đưa ánh mắt khẩn trương nhìn về phía nó.
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên gần như đồng thời đứng dậy, lại cùng nhau đi về phía thùng, Tần Tứ, Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông cũng sát theo sau, La Duy chậm một nhịp, Cát Lỗi nghĩ một lát, cũng đi theo sau.
Trong thùng xuất hiện một tờ giấy cùng một cây bút, đầu bút viết ra một câu: Viết ra tên phim hoạt hình đối ứng với đạo cụ mà mình đạt được.
Cả bọn mỗi người một cảm xúc nhìn lẫn nhau, Tần Tứ trầm giọng lên tiếng “Hay đây chính là quy tắc lựa chọn tử vong của tranh?”
“Không, tôi cảm thấy quy tắc tử vong của bức tranh này là dựa vào tình huống của chúng ta mà kích hoạt phương thức tương ứng.” Mục Dịch Nhiên nói “Tối hôm qua cũng không có yêu cầu chúng ta viết tên phim, hơn nữa lại giết chết Triệu Hải Thúy, như vậy có lẽ điều kiện sàng lọc của quy tắc tử vong đầu tiên chính là những kẻ sau mười một giờ vẫn chưa trở lại gian phòng này. Mà hôm nay mọi người đều trở lại phòng, vì thế mới kích hoạt điều kiện sàng lọc thứ hai.”
“Nhưng tối qua những người không trở về đâu phải chỉ mỗi mình Triệu Hải Thúy,” Chu Hạo Văn nói “Như vậy có phải nghĩa là, nó sẽ chỉ lựa chọn ngẫu nhiên trong số những người đã thỏa mãn điều kiện tử vong rồi giết chết kẻ đó?”
Kỳ Cường đột nhiên rút kiếm trong tay ra chỉa về phía Tần Tứ, thanh âm của hắn tràn ngập độc ác cùng kích động “Mày—— mày mau nhớ lại cho tao, thanh kiếm của tao nằm trong phim hoạt hình nào! Mau nhớ ra cho tao, nếu không tao làm thịt mày.”
Lý Nhã Tình cũng ở bên cạnh níu tay La Duy, nghẹn ngào nói “Làm sao đây? Phải làm sao đây? Em không biết đạo cụ của em thuộc bộ phim hoạt hình nào, em sẽ chết phải không!?”
Trương Lợi Phong cùng Ngụy Miểu cũng hoảng sợ đến mất mình tĩnh, nhìn qua Tần Tứ, lại nhìn Kha Tầm, cuối cùng lại nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên uyên bác cơ trí, giờ phút này cái cụm khen ngợi chỉ có thể biến thành – Mục Dịch Nhiên chưa bao giờ xem phim hoạt hình…
Kha Tầm quả thật đau lòng bạn trai mình muốn chết, ấu thơ không xem phim hoạt hình làm sao còn là tuổi thơ ấu trọn vẹn nữa? Dịch Nhiên của em, tuổi thơ của anh rốt cuộc trôi qua như thế nào vậy?
Lập tức vươn chân bước qua, đứng chặn lại ánh mắt cầu cứu Mục Dịch Nhiên của hai người nọ “Meo, nhờ người chi bằng tự nhờ mình, chẳng lẽ hai cô cậu hồi nhỏ cũng không xem phim hoạt hình sao?”
Mục Dịch Nhiên “…” Cái gì mà “cũng”… tên nhóc này là đang bao che mình thật sao?
Ngụy Miểu ấp a ấp úng nói “Tôi có xem “Chuột xanh và mèo mặt bự”, với cả “Cừu vui vẻ và Sói xám”, “Shuke and Beita” có xem một chút, xem nhiều nhất là Tom & Jerry…”
Kha Tầm “…Hỏi không phải chứ cậu là dân chèo thuyền CP sao? Phim hoạt hình sao toàn lựa mấy tựa có cặp có đôi mới xem vậy…”
Nói xong lại nhìn sang Trương Lợi Phong, vị này cũng lúng ta tlúng túng nói “Tôi xem toàn là hoạt hình Nhật Bản thôi, Tsubasa rồi TOUCH, Hoàng tử Tennis, Slamdunk…”
“…” Kha Tầm cầm lấy tờ giấy danh sách do Tần Tứ viết lại những bộ phim hoạt hình mà hắn nhớ ra, đưa cho bọn họ “Bó tay rồi, lựa một cái cảm thấy vừa mắt nhất trong số này đi, meo.”
Trương Lợi Phong cùng Ngụy Miểu cũng biết rõ đạo lý không thể ép buộc người khác, ánh mắt ngơ ngác nhìn lên tờ giấy.
Kha Tầm ngó hai cái sừng rồng đang run rẩy trên đầu Ngụy Miểu, lại nhìn sang tờ giấy danh sách phim hoạt hình, bỗng nói “Mấy phim hoạt hình xưa bên trong có rồng cũng không nhiều, nhưng bởi vì lâu quá rồi nên tôi với Tần ca nhớ không rõ lắm nội dung là gì, mới không thể xác định phim đó có rồng hay là không, nhưng tôi có một biện pháp, cũng không xem như biện pháp, nhưng nếu cô cảm thấy giao mệnh của mình vào tay meo khác mà không ân hận thì, meo giúp cô chọn.”
Ngụy Miểu do dự thật lâu, cuối cùng gật đầu trong gian nan, dù sao để tự mình lựa chọn cô cũng chẳng biết chọn cái nào, bởi vì không có manh mối.
Kha Tầm xin La Duy một tờ giấy, chia tờ giấy thành mấy mảnh bằng nhau, sau đó viết vào mỗi mảnh tên của một bộ phim hoạt hình “Mấy tựa phim này bên trong đều giống như từng xuất hiện nhân vật là con rồng, nhưng tôi không dám cam đoan thật sự có, cũng không dám chắc chắn trong mấy bộ phim này có bộ phim tương ứng với đạo cụ của cô, hiện tại chỉ có cách chữa cháy tạm thời—— trực giác của tôi trước giờ vẫn rất chuẩn, mà tay tôi cũng khá may mắn, hiện tại tôi biến nó như mấy cái thăm meo, sau đó dựa vào trực giác rút ra một cái, rút trúng cái nào cô liền lấy cái đó, dám không meo?”
Ngụy Miểu vẻ mặt đau khổ nói “Anh rút thử một cái cho tôi xem.”
Kha Tầm nhìn chăm chăm mấy tờ giấy thăm kia, trực giác tìm một trận, cuối cùng rút một cái mở ra xem, bên trên viết 《 Na Tra náo hải 》.
“Thấy sao meo?” Kha Tầm nhìn Ngụy Miểu.
Ngụy Miểu vẫn luôn do dự chần chờ thật lâu, không đáp.
Kha Tầm liền mặc kệ đối phương, làm người đầu tiên viết tên bộ phim hoạt hình đối ứng với mình vào tờ giấy trong thùng.
Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn cũng nối gót theo sau, Kỳ Cường vẫn còn cầm kiếm chỉ vào Tần Tứ, bắt Tần Tứ nghĩ tên phim hoạt hình cho mình.
“Phim hoạt hình có kiếm thật sự rất nhiều,” Tần Tứ bất đắc dĩ nhìn hắn “Đến ngay cả 《 Na Tra náo hải 》cũng có kiếm, tôi nhớ mang máng hình như trong 《 Hồ lô biến 》, Xà Tinh cũng từng dùng kiếm, cùng với 《 Trầm Hương cứu mẹ 》, 《 Đại náo thiên cung 》 vân vân, mấy bộ phim có bối cảnh cổ đại đều xuất hiện đạo cụ là kiếm, nhưng tôi thật sự nhớ không rõ chi tiết bên trong, không có cách nào cho ra đáp án chính xác được, cứ coi như anh áp bức tôi nói ra một cái tên phim đi, anh dám tin sao?” (*)
Kỳ Cường cũng biết Tần Tứ nói không sai, hắn thậm chí không thể xác định mình uy hiếp ép buộc Tần Tứ như vậy, liệu Tần Tứ có cố ý nói cho hắn biết đáp án sai lầm hay không…
Da mặt của Kỳ Cường bắt đầu khẽ co giật, trán hắn cũng rịn toát mồ hôi, hắn rụt kiếm chỉ hướng Tần Tứ về, lại xoay qua nhìn Kha Tầm “Dùng trực giác của mày rút cho tao một bộ phim.”
Kha Tầm lắc lắc đuôi mèo “Meo, mày tưởng tao là dị năng meo hay gì? Không phải lần nào trực giác cũng chính xác đâu.”
“Mẹ mày đừng có nói nhảm nữa! Mau rút một cái cho tao!” Kỳ Cường bây giờ đã là đường cùng hết ngõ, tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử, không có lòng đâu mà quan tâm đến cái khác.
Kha Tầm liền viết cho hắn mấy tờ giấy thăm, sau đó rút một cái từ trong ra, trên giấy viết 《 Đại náo thiên cung 》.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Nhã Tình cùng Hoàng Bì, La Duy cầm tờ giấy liệt kê danh sách, chăm chú nhìn kỹ một hồi, sau đó đẩy gọng kính trên sống mũi, ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Tôi có một ý tưởng, không biết có được hay không.”
“Nói thử xem.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, nói.
__________
Chú thích 
Mấy tựa phim như Chuột xanh và Mèo mặt bự, Cừu vui vẻ và Sói xám hoặc Shuke & Beita đa phần chỉ nhắc thoáng qua, không có lan quyên gì mấy nên tớ không giải thích thêm ha, ai thắc mắc thì cứ copy tên google là ra, vì tớ đổi tên hầu hết sang kiểu dịch tựa trong Tiếng Việt rồi á =3=
(*) Na tra náo hải : Ờm, quen quá mà ha

(*) Đại náo thiên cung : quen x2
File-04jpg
(*) Trầm Hương cứu mẹ (tựa gốc là Tây Nhạc Kỳ Đồng hay Cậu bé kỳ lạ ở Tây Nhạc) nội dung kể về Trầm Hương dưới sự giúp đỡ của Phích Lịch đại tiên chiến thắng Nhị Lang Thần Dương Tiễn cứu mẹ mình là tiên nữ vì yêu người trần mà phạm luật trời nhốt dưới núi Hoa Sơn. Nói chứ méo hiểu sao nghe cái nhớ lại cái game Natra cứu mẹ trên game băng hồi đó hay chơi (thực ra không phải Natra, mà nó quen gọi dậy á =w=’ toang, lỡ làm lộ tủi tác thật rồi…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.