Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 4: Thẩm vấn




Editor: Yyan
Beta: LinhNhi
Ngày thứ hai, khi Hạ Nam Chi lười biếng từ trong ổ chăn đứng lên thì đã sắp đến mười giờ. Điện thoại để ở trên tủ đầu giường đã rung được hai tiếng rồi.
“Ồn cái rắm!”
Vừa ngủ dậy nên cô có chút cáu kỉnh, cũng không thèm nhìn liền tùy tiện ném điện thoại đi. Sau đó liền dựa vào gần mép giường ngồi dậy, trên mặt còn buồn ngủ mà liếc một vòng, không tìm thấy dép lê, trực tiếp để chân trần đi vào phòng tắm mà tắm rửa.
Lúc cô mặc áo tắm dài màu trắng đi ra, đầu cuối cùng cũng bắt đầu thanh tỉnh. Hạ Nam Chi lại lần nữa nhặt di động lên, nhìn một cái.
Tất cả đều là Thân Viễn gửi đến.
Cái đồ phiền toái này!
Hạ Nam Chi bấm mở, một dòng lại một dòng kéo xuống dưới.
“Em… Cái con người này thật là càng ngày càng khốn nạn hơn rồi! Lại dám cùng đàn ông con trai cùng nhau về nhà?”
“Con mẹ nó! Bảo em đi gặp Lục Tiềm là để cho em cùng với tên đàn ông khác lôi kéo không rõ hả? Anh bình thường nhìn em cũng rất hiểu chuyện của giới giải trí cơ mà! Làm sao lại không biết dùng nó trên người mình hả!”
“Được! Không để ý anh phải không! Có tin hay không hiện tại anh lập tức xông đến nhà em bắt kẻ thông dâm không!”

Hạ Nam Chi nhìn ba dòng trước và mười mấy dòng đằng sau đều là nói cùng một chuyện, cũng không biết anh ta làm sao mà nhiều chuyện như vậy.
Dừng một chút, Hạ Nam Chi nhanh chóng gõ xuống mấy chữ: Paparazzi đã phát ảnh chụp rồi?
Mới vừa gửi đi, điện thoại của Thân Viễn liền gọi đến luôn.
“Alô?” 
Hạ Nam Chi không đàng hoàng mà lười biếng kêu một tiếng.
“Alô cái rắm! Tổ tông vừa mới tỉnh ngủ đúng không? Anh nói em sao con người em không có một chút cố gắng nào muốn nổi tiếng như vậy? Cũng không hiểu sao em lại muốn vào cái vòng luẩn quẩn của giới giải trí này nữa! Vốn dĩ hôm qua anh đã sắp xếp ổn thỏa cho em rồi, chỉ chờ em và Lục Tiềm cùng nhau từ trong quán bar đi ra liền có thể lăng xê một phen. Hot search anh cũng mua cho em xong rồi. Còn em! Con bài tốt như vậy liền bị em chơi thua rồi!”
Hạ Nam Chi vốn chỉ là mở loa ra, vừa nghe anh ta nói vừa mặc quần áo, nghe đến câu sau lại cảm thấy không đúng lắm.
Cô sững sờ, giọng nói lạnh nhạt cắt ngang Thân Viễn đang lải nhải: 
“Paparazzi là anh sắp xếp à?”
“Đúng vậy! Hiện tại biết hối hận rồi hả!” 
Anh ta đắc chí.
“Đợi đã.”
Hạ Nam Chi kéo rèm cửa sổ ra, đứng ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chỗ bẩn trên cửa kính nói: 
“Anh làm loại chuyện này sao không nói trước với em một tiếng?”
Những lời này của cô mặc dù mang theo ý cười, giọng điệu của đoạn cuối còn hơi cao lên nhưng lại làm cho đáy lòng của người nghe nhịn không được mà run rẩy, sinh ra chút ớn lạnh.
Thân Viễn vừa nghe giọng điệu đấy của cô, liền thầm nghĩ không tốt, đem tổ tông này chọc tức rồi.
“Đây, đây không phải là sợ em không đồng ý đấy sao?”
“Hừ! Anh còn biết là em sẽ không đồng ý à?”
Hạ Nam Chi cười lạnh, giọng điệu gợn sóng không kinh ngạc, trực tiếp ngắt điện thoại.
Hạ Nam Chi để chân trần, một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh bước ở trên sàn nhà lạnh lẽo, lại giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh lẽo. Vạt dưới áo tắm rộng thùng thình đến tận đầu gối, đôi chân nhỏ đều đặn, gân xanh lờ mờ hiện ra.
Một lát sau, cô mở Weibo lên, muốn xem đám paparazzi ngày hôm qua viết về cô và Kỷ Y Bắc như thế nào. Nhưng lúc bấm mở bảng hot search lên, ngón tay của cô dừng lại một chút, nhìn thấy tiêu đề đầu tiên của hot search là “Trả lại cho tôi xã hội công bằng” đã bao rồi.
Hạ Nam Chi cười, tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi một nửa. Sở dĩ Thân Viễn tức giận như vậy chỉ là vì cô không làm theo như anh ta nghĩ, cùng với Lục Tiềm truyền ra tai tiếng. Còn bởi vì tin tức này đột nhiên nổ ra đã thu hút ánh mắt của mọi người nên càng ít người để ý tai tiếng mà cô nổ ra.
Ngón tay cái của cô ở trên màn hình vuốt lên trên, nhìn thấy hot search mà Thân Viễn mua kia “Đêm khuya Hạ Nam Chi hẹn hò với đàn ông” đã rơi xuống hạng 48 rồi.
Hạ Nam Chi ở dưới đáy lòng tự chế giễu một tiếng.
Đoán chừng đám paparazzi đều lười đi theo cô về tiểu khu. Ảnh chụp vẫn là hình chụp ở trước cửa quán bar. Ở trong ảnh chỉ có hình bóng của Kỷ Y Bắc và sườn mặt của Hạ Nam Chi.
Sau khi Kỷ Y Bắc đưa cô về nhà anh chưa được một phút đồng hồ thì đã đi rồi.
Cô bấm vào hot search đầu tiên xem, mặc dù Hạ Nam Chi cũng bị cái mà cô nhìn thấy kia dọa sợ.
Đó là ảnh chụp một bức “huyết thư” được dùng bởi mực nước màu đỏ viết ra. Giấy trắng chữ đỏ, nhìn thấy mà ghê người. Nội dung của huyết thư đã được chuyển thành văn bản. Hạ Nam Chi đọc từng chữ từng chữ, chờ cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh chụp cuối cùng thì nhịp tim đập đột nhiên tăng nhanh.
——
Cục cảnh sát bên này mới sáng sớm đã bận tối mày tối mặt.
Kỷ Y Bắc quả là bị tên điên này bức điên rồi!
Bảy giờ sáng hôm nay, một tài khoản weibo chưa xác nhận tên thật phát ra một bài chữ viết màu đỏ, bên trên tự thuật nói bạn gái của hắn vì xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, nhưng lại ở trong tình huống chưa được sự đồng ý đã phải đem màng giác mạc hiến tặng cho một người phụ nữ khác. Mà người phụ nữ kia chính là con gái của vị quan lớn nào đó cũng ở cùng trong hiện trường xảy ra tai nạn xe cộ làm bị thương đến mắt.
Ở trong cái xã hội kim tự tháp cá lớn nuốt cá bé này, quần chúng đối với người ở đỉnh chóp của kim tự tháp bao giờ cũng vừa sợ hãi lại vừa căm hận. Hận không thể đem bọn họ kéo lên đàn tế.
Thế là cái tin tức này liền nhanh chóng lấy một loại tốc độ không tầm thường mà hot lên.
Mà nguyên nhân khiến Kỷ Y Bắc chú ý đoạn tin tức này là vì cái tài khoản kia còn công bố ảnh chụp con gái của vị quan lớn kia.
Cô ta có một đôi mắt hoa đào rất xinh đẹp.
Trong cục cảnh sát, một người đàn ông có thân hình rắn rỏi, bước đi phát ra gió, một tay đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, một chân liền nhanh chóng bước vào.
Trong tay Kỷ Y Bắc cầm một cái ly rượu thủy tinh được bọc kín trong một cái túi tung lên, lại vững vàng tiếp được.
“Tôn Kiểm, giúp tôi kiểm tra vân tay ở trên ly rượu này. Đến cơ sở dữ liệu lấy mẫu, tra xem có manh mối hay không.”
Tiểu Tôn mang bao tay lên, tiếp nhận ly rượu, phát hiện bên dưới ly rượu còn viết chữ “198”. 
198 là một quán bar ở Cảnh Thành.
“Thứ này từ đâu đến đấy?”
Kỷ Y Bắc nghiêng đầu cười: 
“Trộm đến đấy. Chẳng qua tôi hoài nghi bên trên sẽ có vân tay của kẻ tình nghi.”
Buổi chiều ngày hôm qua lúc anh đi điều tra lại phòng của người bị hại, phát hiện trong phòng của hai người bị hại đều đặt giấy tuyên truyền của quán bar kia. Chẳng qua dựa theo hàm lượng cồn trong máu, người bị hại chắc là không phải bị chết trong vòng 24 giờ.
“Lão đại, bạn trai của người bị hại đầu tiên Trương Ý Xuân là Thẩm Dũng đã được đưa đến rồi.” 
Thư Khắc đẩy ra cửa phòng thí nghiệm, thò đầu vào.
“Đi.”
Kỷ Y Bắc và Thư Khắc cùng nhau đến phòng thẩm vấn.
Thẩm Dũng mặc một bộ quần áo jean màu xanh nhạt bị giặt đến bạc màu, dưới mắt có một quầng thâm mắt rất sâu, nhưng mà có thể nhìn ra là cuộc sống trước đó cũng không hề lôi thôi. Ngón tay được cắt tỉa chỉnh tề, lông mày cũng được sửa qua. Chẳng qua hiện giờ xung quanh đã có một vùng lông tơ tương đối lộn xộn, trên má cũng lờ mờ có râu màu nâu nhạt. Có lẽ là liên quan đến hai ba ngày không có cạo râu.
Vừa thấy Kỷ Y Bắc đi vào, cả người Thẩm Dũng chấn động một chút, kính cẩn lễ phép mà kêu lên: 
“Anh cảnh sát khỏe!”
“Không thể nào khỏe được.”
Kỷ Y Bắc đánh giá anh ta một lượt, thuận miệng đáp. Anh nhìn thấy tay của Thẩm Dũng đỏ vì lạnh, liền nhìn qua trong phòng quan sát, chỉ về hướng có điều hòa. Không lâu sau nhiệt độ ở trong phòng thẩm vấn tăng thêm vài độ.
“Thẩm Dũng, có mấy vấn đề muốn hỏi anh.” 
Kỷ Y Bắc đẩy đầu bút bi lên trên bàn.
Thẩm Dũng cứng đờ gật gật đầu, người run càng thêm lợi hại, run run rẩy rẩy nói: 
“Cảnh sát, Ý Xuân thật sự không phải là tôi hại chết… Tôi thật sự không biết gì hết.”
Kỷ Y Bắc giương mắt nhìn thoáng qua, không mang theo cảm xúc gì, tiếp tục hỏi: 
“Chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm đó, người Trương Ý Xuân muốn gặp có phải là anh không?”
“…Đúng.”
“Hẹn mấy giờ? Hẹn ở chỗ nào?”
“Hẹn tám giờ rưỡi, tôi đến nhà đón cô ấy.”
Kỷ Y Bắc trầm xuống, lật hồ sơ. Thời gian báo án chính là chín giờ. Kỷ Y Bắc không lộ thanh sắc, ở trên giấy viết xuống mấy chữ.
“Hai người có quan hệ như thế nào?”
“Rất, rất tốt…”
Mắt Kỷ Y Bắc nhìn ngón tay của anh ta bởi vì hút thuốc lâu dài mà có dấu viết bị ố vàng. Anh từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, rút ra hai điếu, một điếu ngậm ở trong miệng, một điếu ném đến trước mặt Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng run rẩy nhận lấy, môi dưới run run, thật không dễ dàng đem thuốc bỏ vào trong miệng.
Kỷ Y Bắc vòng qua cái bàn, đi đến bên cạnh anh ta, lười nhác mà ngồi ở trên bàn, lại gần giúp Thẩm Dũng châm thuốc.
Chờ Thẩm Dũng hút sâu một ngụm thuốc, hơi bình tĩnh lại, Kỷ Y Bắc nhấc tay vỗ lên vai hắn nói: 
“Thẩm Dũng, đây là cục cảnh sát, là vụ án hình sự quan trọng. Nói thật đi.”
Thẩm Dũng vì câu nói này của anh mà sắc mặt biến đổi, đột nhiên không ngậm chắc được thuốc nữa, tàn thuốc rơi ở trên tay nóng đến mức in hằn một vệt đỏ, rơi trên mặt đất nhanh chóng bị Kỷ Y Bắc dẫm tắt.
“Nói đi.”
Kỷ Y Bắc thở ra một hơi, quay đầu nhìn máy giám sát và phòng quan sát sau lưng, bất vi sở động(*) mà lấy lưng che đi camera, dập tắt thuốc vừa mới châm lửa, lại lần nữa quay trở về chỗ ngồi.
(*) Bất vi sở động: Không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi. 
“Tôi và Ý Xuân… Từ hồi trung học chúng tôi đã quen nhau rồi. Sau đó cô ấy học đại học ở Cảnh Thành, tôi không thi đậu nên ở Cảnh Thành tìm công việc. Tôi theo đuổi cô ấy rất nhiều năm. Con người cô ấy ham chơi, bạn bè cũng nhiều. Sau đó khi chúng tôi yêu nhau thì cô ấy cũng đối xử với tôi rất tốt. Mấy ngày trước chúng tôi đi một chuyến đến quán bar. Tôi…”
Thẩm Dũng đột nhiên có chút do dự, thử liếc mắt nhìn Kỷ Y Bắc một cái.
“Tiếp tục.”
“… Tôi gặp được một người phụ nữ là Đĩnh Tịnh. Tôi liền cùng cô ta nói chuyện mấy câu, kết quả Ý Xuân bắt đầu làm loạn. Lúc đó tôi thấy rất phiền, liền đánh cô ấy. Buổi sáng ngày hôm đó… là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt sau khi cãi nhau.”
Kỷ Y Bắc cũng không ngạc nhiên, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta một cái nói: 
“Nói chuyện vào sáng sớm ngày mười lăm tháng một đi.”
“Vâng. Buổi sáng ngày hôm đó, bảy giờ tôi đã ngủ dậy rồi, nghĩ muốn nói một câu xin lỗi với cô ấy nên đi cửa hàng bán hoa mua một bó hoa. Chỉ là tôi không nghĩ tới ngày hôm đó xe lại nhiều như vậy. Xe buýt bị kẹt xe rất lâu. Lúc tôi đến thì… bên ngoài phòng của Ý Xuân đã vây đầy cảnh sát rồi. A, đúng rồi! Tôi thấy sắp bị muộn, còn gọi điện thoại trước cho cô ấy, nhưng cô ấy không nhận.”
Ngày mười lăm tháng một, trên đường xe kẹt rất nhiều.
“Mua hoa có hóa đơn không?”
Thẩm Dũng lắc đầu: “Cửa hàng hoa chưa mở.”
“Sau đó thì sao? Anh không lập tức đi xem xem bạn gái anh xảy ra chuyện gì à?”
“Tôi… tôi ở xa nhìn thoáng qua. Tất cả đều là máu… tôi không dám đi vào. Liền, liền bỏ chạy…”
Kỷ Y Bắc hướng phòng quan sát nhìn một cái, tai nghe ở trong lỗ tai lập tức truyền đến giọng nói của Dư Hiểu Dao.
“Đội trưởng, điện thoại của Trương Ý Xuân đúng là có thông báo điện thoại của Thẩm Dũng lúc năm giờ. Ngoài ra tôi đã bảo người đi kiểm tra ghi chép máy giám sát của trạm xe buýt rồi.”
Kỷ Y Bắc ho khan một tiếng, nhắm lại đôi mắt có chút xót. Đã rất lâu anh không có giấc ngủ ngon rồi.
“Dư Hiểu Dao, có thuốc nhỏ mắt không?”
Kỷ Y Bắc đẩy ghế dựa về phía sau, chỉ có hai chân của hai chiếc ghế ở trên mặt đất, anh ngẩng đầu hướng về camera trên đỉnh đầu hỏi.
Dư Hiểu Dao trong phòng quan sát đột nhiên bị điểm danh, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô lại của Kỷ Y Bắc trên màn hình, làm cho cô nhịn không được mà khinh bỉ, khom lưng lại gần microphone.
“Có, chút nữa tôi đưa cho anh.”
Kỷ Y Bắc nằm ngửa trên ghế một lúc, vẫy vẫy tay.
Phòng thẩm vấn lập tức có hai hình cảnh từ ngoài cửa đi vào, một trước một sau áp giải Thẩm Dũng ra ngoài.
Thẩm Dũng lập tức hoảng sợ bật người dậy, ra sức vùng ra khỏi trói buộc của cảnh sát, bổ nhào vào trên người Kỷ Y Bắc.
“Cảnh sát Kỷ, thật sự không phải tôi mà.”
Kỷ Y Bắc nhắm mắt lại, không nói chuyện. Anh chỉ vươn hai tay chỉ huy, Thẩm Dũng một lần nữa lại bị người mang đi.
Chờ sau khi anh ta đi, Dư Hiểu Dao đẩy cửa đi vào, ném cho anh một lọ thuốc nhỏ mắt nói: 
“Tôi cảm thấy Thẩm Dũng không giống như đang nói dối.”
Hai ngón tay Kỷ Y Bắc kéo căng mí mắt, nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt vào, trong mắt lập tức mát lạnh một trận, nhất thời không mở mắt ra được. Anh nhắm mắt trả lời: 
“Hung thủ không phải Thẩm Dũng.”
Không có khả năng là anh ta.
Trước lúc anh ta đi vào thẩm vấn thì anh đã biết rồi.
Hung thủ là người đưa ra yêu cầu “Trả lại tôi xã hội công bằng” kia. Nếu những lời nói trong “huyết thư” không phải là giả, vậy thì bạn gái của hung thủ là vì tai nạn xe cộ mà chết. Thẩm Dũng không phù hợp điều kiện này.
Kỷ Y Bắc nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
“Đã cho người bảo vệ Hoàng Nhã Hòa chưa?”
Hoàng Nhã Hòa chính là con gái của quan lớn mà kẻ điên kia đã công bố trên mạng.
“Rồi, đã cử Võ Cảnh canh giữ ở dưới nhà của cô ta rồi. Ngoài ra cha của cô ta cũng gửi cho cô ta mấy vệ sĩ vạm vỡ để bảo vệ rồi.”
“Còn phía bệnh viện?” Kỷ Y Bắc xoa cái trán hỏi.
“Hoàng Nhã Hòa nói tai nạn xe cộ xảy ra ở thành phố bên cạnh.Chúng ta đang hướng cục cảnh sát của bọn họ tìm kiếm trợ giúp.”
“Được. Bảo bọn họ tốc độ nhanh một chút. Hung thủ sẽ không chờ chúng ta đâu.”
“Vâng!”
Một tiếng “Vâng” dõng dạc và hùng hồn mạnh mẽ của Dư Hiểu Dao kia còn chưa hô xong, đột nhiên cửa vang lên một tiếng phịch phịch, bị mở ra làm át đi âm thanh.
Thư Khắc ở cửa thở hồng hộc nói: “Kỷ đội, mau, mau…” 
Cậu ta hít thở không nổi.
Kỷ Y Bắc nhăn mày, có một cỗ dự cảm không tốt.
“Lại có người báo án. Người bị hại thứ ba xuất hiện rồi!”
————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.