Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 23: Bữa sáng




Editor: Yyan
Beta: LinhNhi
Mười một giờ đêm, Hạ Nam Chi đang chìm đắm ở trong một giấc mộng cũng không tệ lắm. Không có liên quan đến cái chết của cha mẹ, không liên quan đến trận hỏa hoạn kia, không liên quan đến hung thủ chạy trốn mười hai năm.
Chẳng qua bởi vì dòng Weibo do cô không tỉnh táo mà phát nhầm đó, hiện giờ trên mạng đang dần dần nổi sóng.
[Thông báo đêm khuya của Hạ Nam Chi]
[Hạ Nam Chi thông báo Lục Tiềm]
[CP giá trị hoan nghênh mùa xuân đến]

Nửa đêm Thân Viễn bị điện thoại của bộ phận truyền thông đánh thức, vượt xa phẫn nộ, đánh thức mấy trợ lý nhỏ của công ty, kết hợp với nhau cùng gọi liên hoàn đoạt mệnh cho Hạ Nam Chi.
Mười một giờ năm phút.
Rốt cuộc Hạ Nam Chi bị gọi tỉnh.
Còn chưa đợi mấy lời mắng người ra khỏi miệng cô, Hạ Nam Chi liền bị lời của Thân Viễn làm ngơ ngác rồi.
“Ôi, chờ một lát.” Hạ Nam Chi cào cào tóc, vừa đi vào phòng vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt: “Anh nói cái gì? Em gần đây không có làm chuyện gì xấu nhé.”
Thân Viễn gào thét: “Hạ Nam Chi! Con mẹ nó, có thể hay không cho anh yên tĩnh một chút hả? Còn không nói một tiếng với công ty liền phát kiểu loại Weibo đó rồi, một chút cũng không làm người khác bớt lo.”
“Weibo?”
Hạ Nam Chi ấn chức năng rảnh tay, mở Weibo ra, lại bị oanh tạc rồi.
- Bà đây cho cậu dựng flag một tháng, tôi liền không tin không theo đuổi được anh (Kỷ Y Bắc).
“Mẹ kiếp.”
Hạ Nam Chi lầm bẩm mắng lên một tiếng, một tia chớp xoẹt qua trong đầu.
Con mẹ nó, phát nhầm rồi.
Bên kia, đội phòng chống ma túy và đội hình sự ăn cơm xong liền cùng nhau trò chuyện đến hết ngày, lại tìm một phòng thể dục để đánh bóng, trong chốc lát phòng thể dục vốn dĩ là đã yên lặng thì lại ồn ào bởi tiếng người, khắp nơi tràn ngập mùi hoóc-môn của giống đực, từng người đều là cơ bắp biết đi.
Kỷ Y Bắc cúi người từ bên ngoài sân cầm hai bình nước khoáng, đi đến bên cạnh Chu Đông Hâm, ném cho anh ấy một bình, lại vặn mở bình của mình ngẩng đầu uống hơn nửa bình nước.
Giọt nước theo cằm chảy xuống, chảy qua hầu kết, cuối cùng chảy vào cổ áo, được chất vải quần áo thấm hết.
“Làm gì đấy?” Kỷ Y Bắc đá Chu Đông Hâm một cái.
“Em gái cậu hình như lại tạo ra một tin tức lớn rồi.”
Mười phút trước, Chu Đông Hâm vừa mới đăng ký một cái tài khoản Weibo, tên Weibo vẫn là “Chu Đông Hâm” hết sức ngay thẳng, sau đó theo dõi diễn viên có dấu chứng thực (chính là bên cạnh tên có dấu tick xanh) Hạ Nam Chi, vừa mới định bấm mở xem Weibo, thì nhìn thấy dòng trạng thái đầu tiên gần đây nhất trên Weibo của cô.
Lượng chia sẻ, bình luận đã vượt xa người khác.
Anh ấn mở bình luận.
[Ngầu nhất Weibo: Đại ca vác theo dao hỏi anh ta có nguyện ý hay không, không nguyện ý liền băm luôn!!!]
[Bảo đao của Hạ Nam Chi: Nghe nói lát nữa cần tôi ra sân?]
[Tiểu khả ái của Lục Tiềm: Aaaaa! là với Lục đại của bọn tôi sao!]
[Fairy: Hiện tại người tỏ tình đều nói như vậy sao??? Là đang đầu hàng sao]
Đương nhiên ngoại trừ mấy cái bình luận vô cùng khôi hài này, cũng không thiếu người vừa mắng cô đồng thời muốn bác nhãn cầu*.
*bác nhãn cầu: là lôi kéo sự chú ý, thú hút ánh nhìn.
“Tin tức gì?” Kỷ Y Bắc ngồi xuống bên cạnh anh ấy, sát lại nhìn điện thoại.
Kỷ Y Bắc: …
Vớ vẩn.
“Tôi nói này, người em gái cậu thích là ai đấy, trong bình luận đều nói là Lục Tiềm, không phải là anh ta cũng ở trong cục của các cậu quay phim đấy chứ?”
Kỷ Y Bắc phủi phủi ống quần bị quả bóng rổ sượt bẩn, tầm mắt di chuyển, không lên tiếng.
“Này?” Chu Đông Hâm sửng sốt, lại làm mới giao diện một lần nữa: “Cô ấy làm sao xóa rồi?… Yô, lại phát một dòng tin mới.”
Kỷ Y Bắc quay đầu lại.
Hạ Nam Chi V: Xấu hổ quá mọi người, tin Weibo lúc nãy phát nhầm rồi, hy vọng mọi người không cần suy đoán lung tung tạo ra quấy nhiễu cho người khác.
Bản đăng chính thức, giải thích hiểu lầm.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Y Bắc uống hết một phần ba nước cuối cùng trong bình nước khoáng, bóp chặt rồi hướng về chiếc thùng rác ở phía xa ném đi.
Bịch.
Không vào.
Chu Đông Hâm vô cùng nể mặt mà ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó liền cười nhạo ra tiếng: “Đây không giống cậu nhé Kỷ Y Bắc, với khoảng cách này còn ném không vào.”
Kỷ Y Bắc thở ra một hơi, bực bội không có lý do, đang nghĩ tìm cái cớ để về đi ngủ thì nghe thấy Chu Đông Hâm ở bên cạnh lại kinh ngạc than lên một tiếng.
Trong dòng tin weibo mới nhất.
Có một bình luận: Đại ca cái này không phải bị công ty dồn ép xóa Weibo để giữ tình trạng độc thân đấy chứ, không thể theo đuổi người mình thích cũng thật là thảm đi! [Khóc] [Khóc] [Khóc]
Hạ Nam Chi trả lời: Không phải, dòng trước đó kia vốn là muốn gửi cho bạn của tôi, không cẩn thận phát nhầm rồi, anh ấy là người ngoài vòng giải trí, sợ mọi người đoán lung tung nên mới xóa đi.
Kỷ Y Bắc xem xong, đứng lên, nắm lấy chai nước khoáng khác ở bên cạnh.
Bịch.
Vững vàng rơi vào sọt.
“Đi đây.”
“Đi đâu?” Chu Đông Hâm đối diện với bóng của anh hét lên.
“Ngủ.” Kỷ Y Bắc dơ tay vẫy vẫy.
Đằng sau, Chu Đông Hâm dụi dụi mắt, nhìn vành tai mơ hồ hồng lên của Kỷ Y Bắc, lẩm bẩm nói: “Mẹ kiếp, tình huống gì vậy, nhìn nhầm rồi hả?”
—–
Sáng sớm, trong tay Hạ Nam Chi cầm theo bữa sáng được để trong túi giấy, đung đưa tùy ý theo nhịp bước chân, bước đi nhẹ nhàng.
Liền giống như cuối cùng đẩy ra một tầng mây mù, ánh mặt trời cuối cùng cũng chọc thủng sự cản trở, có xu hướng chiếu rọi đi vào.
Trong lòng của Hạ Nam Chi có hai tầng sương mù, một tầng là Kỷ Y Bắc, một tầng là vụ hỏa hoạn chưa được giải đáp kia.
Hiện tại, cuối cùng cô hạ quyết tâm đi về phía của Kỷ Y Bắc, người ở trong con hẻm nhỏ đen tối bảo vệ cô lại dắt cô đi ra khỏi văn phòng, người đã nói với cô “Pháp luật sẽ đến muộn, nắm đấm sẽ bị thương”, và Kỷ Y Bắc, người đã cam đoan giúp cô điều tra hung thủ.
Cái đó.
Cuối cùng cô tìm được cái cớ để có thể phóng túng bản thân để theo đuổi Kỷ Y Bắc.
Bình thường Hạ Nam Chi đi qua cửa sau trực tiếp đi vào đoàn làm phim, nhưng hôm nay là vào từ cửa trước, bước đi thong thả đến cửa phòng làm việc của Kỷ Y Bắc.
Cốc cốc.
Cô gõ cửa.
Bên trong truyền đến âm thanh của Dư Hiểu Dao, Hạ Nam Chi đẩy cửa ra, lúc này mới phát hiện Kỷ Y Bắc lại còn chưa đi làm.
“Cô tìm Kỷ đội hả?” Dư Hiểu Dao hỏi.
Hạ Nam Chi giơ bữa sáng ở trong tay lên lắc lắc, cười nói: “Ừ, tôi đến đưa cho anh ấy cái này.”
“Kỷ đội còn chưa đến đâu, đây là cái gì, quan trọng không?”
“Rất quan trọng.” Hạ Nam Chi chững chạc đàng hoàng, đi đến trước bàn làm việc của anh, nhìn lướt qua bàn có hơi lộn xộn: “Là bữa sáng tôi đưa cho anh ấy.”
Dư Hiểu Dao sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến hình như vừa rồi Chung Kỳ cũng đến, lúc nhìn Hạ Nam Chi thì liền nhìn thấy trên tay ngón tay cô cầm một túi đồ mà Chung Kỳ mang đến.
Trong túi là sandwich, hoa quả và hộp cà phê.
Ngón trỏ của Hạ Nam Chi cầm cái túi kia đến trước mặt, trên túi còn dán một tờ giấy ghi chú, đuôi mắt của cô bẫng nhiên vểnh lên, cong lên một độ cong.
Dư Hiểu Dao ở một bên quan sát thấy nụ cười ấy, đột nhiên rùng mình một cái, giống như nhìn thấy một con hồ ly tinh vạn năm.
“Em đang làm gì?” Phía sau truyền đến âm thanh hơi trầm của Kỷ Y Bắc, so với bình thường thì hơi khàn một chút.
Hạ Nam Chi cầm bữa sáng mà mình mang đến đặt lên trên bàn của anh, lại đối mặt với anh cầm một túi bữa sáng khác ‘bịch’ một tiếng ném vào trong thùng rác.
Dư Hiểu Dao: “…”
Giới giải trí thật đáng sợ.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hạ Nam Chi quay đầu lại, híp mắt cười, giống như là chuyện xấu gì cũng chưa làm: “Giúp anh thu dọn lại bàn làm việc một chút.”
Kỷ Y Bắc liếc nhìn cái bàn lộn xộn như nhau và đồ trong thùng rác, nghiêng nhìn cô: “Ném cái gì đấy?”
Hạ Nam Chi nhún vai, vô cùng vô tư: “Bữa sáng Chung Kỳ đưa cho anh.”
“Vậy cái này?” Kỷ Y Bắc chỉ vào cái túi ở trên bàn.
Hạ Nam Chi cười xảo quyệt, ngón tay ở trên túi giấy da đẩy một cái, phát ra một tiếng lanh lảnh: “Bữa sáng em mang cho anh.”
Kỷ Y Bắc nhíu mày.
“Bữa sáng của cô ta đều lạnh rồi, đối với dạ dày không tốt, cho nên vẫn nên ăn của em đi. Kỷ đội?”
“…”
Hạ Nam Chi tự mình tự kéo ghế ở đối diện bàn làm việc ngồi xuống, ngón tay khẩy khẩy ở trên cái túi, mở ra hộp cơm nhỏ ở bên trong tương đối tinh xảo.
Là hai lồng bánh bao, cơm nắm và hai cốc sữa đậu nành nóng.
Cô giống như là biết câu tiếp theo của Kỷ Y Bắc muốn hỏi cái gì, trả lời: “Em mua hai phần, ở chỗ anh ăn xong liền đi đến chỗ đoàn làm phim.”
Kỷ Y Bắc vì người ở trước mắt mà tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay dậy muộn không có ăn sáng, bây giờ cô lại cổ quái mà mang theo bữa sáng đến tìm anh.
Cuối cùng anh vẫn ở trước mặt cô ngồi xuống, một ngụm nhét một cái tiểu long bao.
Vừa cắn nước canh ở bên trong liền tràn ra, tràn đầy khoang miệng, cũng may là đã nguội một ít, ngược lại không bỏng mồm.
Kỷ Y Bắc nhai mấy cái, lập tức nếm ra mùi vị này rất là quen thuộc, cho dù rất nhiều năm đều không có ăn rồi, nhưng lại cũng có thể phân biệt ra—là một quán ăn sáng ở bên cạnh trường học của bọn họ.
Thời cấp ba, Kỷ Y Bắc thường xuyên dậy muộn, chờ đến khi cái đầu anh như tổ chim đi xuống lầu, Hạ Nam Chi thường thường đã chỉnh tề mà ngồi ăn bữa sáng trên bàn rồi, mà anh ấy không có thời gian ăn bữa sáng ở nhà, chỉ có thể tiện đường mà mua bánh bao ở quán ăn kia mang theo vào lớp ăn.
Hạ Nam Chi lại một lần nữa giành lấy trả lời trước nghi hoặc của anh.
“Chính là quán ăn sáng ở bên cạnh trường học kia, sáng sớm cùng một nhóm học sinh cấp ba xếp hàng mua đấy.”
Một Hạ Nam Chi không bao giờ khoe mẽ như vậy đối với Kỷ Y Bắc thật ra rất xa lạ, cứ cảm thấy trong bụng cô giấu chiêu xấu gì đó.
Anh bắt lấy cổ tay trắng nõn trước mắt, dùng chút sức, trầm giọng cảnh cáo: “Ban ngày ban mặt nghịch ngợm cái gì?”
Ai biết chắc kiếp trước của Hạ Nam Chi thật sự là một con hồ ly, hiện tại cuối cùng luyện thành người, còn không quên dùng ngón tay nhẹ nhàng vòng một vòng trên lòng bàn tay của Kỷ Y Bắc.
Vòng một lần, lại một lần.
Kỷ Y Bắc phút chốc buông ra, nhấc tay áo của cô ném sang một bên.
“Phải rồi, tổ chức sau lưng Hà Yểu có manh mối chưa?” Kỷ Y Bắc chuyển đề tài.
Dư Hiểu Dao đang xem kịch xem đến nhập tâm, đột nhiên bị gọi tên bút trong tay đều rơi xuống mặt đất, cô ấy cúi người nhặt lên.
“Không có manh mối quan trọng gì, mấy người vừa bị bắt kia thì giống như là bị cắt đứt với tất cả liên hệ ở bên ngoài, chúng ta chỉ có thể bắt tay từ chỗ cô gái người được Hà Yểu nhắc đến, mà cô bé là thay thế.”
Càng là bí mật, thì có nghĩa là càng đen tối.
Kỷ Y Bắc uống một ngụm nước đậu nành, ánh mắt nhìn liếc qua Hạ Nam Chi người chơi điện thoại như không có việc gì.
Thật phiền.
“Kết quả điều tra đâu?”
Dư Hiểu Dao lật một bên sổ ghi chép: “Cô gái kia tên là Phạm Tĩnh Chi, 16 tuổi, trong nhà chỉ có một ông nội, bởi vì ông nội sinh bệnh nên học cấp hai liền thôi học, cũng là vì kiếm tiền cho ông nội chữa bệnh nên mới vào cái câu lạc bộ kia, tháng trước được phát hiện đã tử vong ở chuỗi khách sạn Quốc Nhuận của thành phố C, phán định là tự sát.”
Ánh mắt Hạ Nam Chi động đậy.
Kỷ Y Bắc: “Thành phố C không phải là khu vực quản lý của Chu Đông Hâm sao, có hỏi qua cậu ấy chưa? Thật sự là tự sát?”
“Tôi vừa mới gọi điện cho Chu Đông Hâm, anh ấy nói chuyện này anh ấy không rõ lắm, chẳng qua nghe bạn trong đội hình cảnh của anh ấy nói vụ tự sát kia rất rõ ràng, là dùng thuốc ngủ quá liều nên tử vong, chỉ là ông nội của Phạm Tĩnh Chi vẫn luôn không tin cháu gái sẽ tự sát.”
“Chuỗi khách sạn Quốc Nhuận…” Hạ Nam Chi đột nhiên lên tiếng: “Là khách sạn gần kề thành phố điện ảnh C sao?”
Dư Hiểu Dao sửng sốt, nhanh chóng lật bản đồ ra nhìn: “Đúng, chính là khách sạn kia.”
“Đại khái là tầm hơn hai mươi ngày trước lúc quay phim em có đi qua đấy, lúc đó gặp được một ông cụ nói cháu gái của ông ấy chết ở trong kia, muốn khách sạn cho một lời giải thích, nhưng bảo vệ của khách sạn không cho ông cụ đi vào.” Hạ Nam Chi lại nói: “Chẳng qua là lời của ông cụ nói em nghe không hiểu, em liền giúp ông cụ gọi cảnh sát.”
Lúc này ánh mắt của cô thu lại sự tùy tiện ban nãy, trở nên sắc sảo.
Kỷ Y Bắc nghiêng đầu nhìn cô, vừa vặn đối diện với con mắt đen nhánh của cô, không đến một giây, ánh mắt đó chớp một cái lại khôi phục hào quang như thường ngày, hướng về anh chớp chớp.
“…”
Hạ Nam Chi ăn xong bữa sáng, nghiêng người đi rút lấy khăn giấy, ngọn tóc quét qua mu bàn tay của Kỷ Y Bắc.
Vẻ mặt cô không động đậy mà lau miệng: “Chẳng qua khách sạn kia một đêm ít nhất cũng phải tầm 3 triệu đi, một cô gái muốn chữa bệnh cho ông nội thì vì sao lại lựa chọn tự sát ở chỗ kia chứ.” 
————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.