Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 10: Hồi ức giết người




Editor + Beta: LinhNhi
Thời đi học, đôi khi một cô gái nhìn quá xinh cũng không phải điều gì tốt, đặc biệt là khi tính cách của cô gái ấy cũng không quá hòa đồng. Vẻ ngoài tỏa sáng đó sẽ chỉ làm tôn thêm khuyết điểm của cô ấy, trở thành lý do khiến mọi người ghét, hoặc thậm chí là cô lập cô ấy.
Khi Hạ Nam Chi học cấp 2, sự sắc sảo ẩn giấu bên trong tính cách của cô đã thể hiện rõ ra ngoài. Tuy rằng cô sẽ không chủ động khiêu khích người khác, nhưng nếu người khác khiêu khích cô thì cô một chút cũng sẽ không nén giận cho qua.
Lần đầu có kinh nguyệt của cô đến vào một ngày hè u ám báo hiệu sắp có một cơn giông bão, thời tiết oi bức, cô vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ ngồi ở vị trí của mình.
Đợi đến khi tan học đứng dậy đi vệ sinh thì cô mới phát hiện ra một vùng máu đỏ trong quần lót của mình. Cô đương nhiên biết đây là chuyện gì, không vội vàng cuốn hai lần khăn giấy lên đó, chạy ra căng tin mua băng vệ sinh và thay vào.
Nhưng khi cô quay lại lớp học thì bên dưới nổi lên những tràng cười lớn.
Ánh mắt Hạ Nam Chi quét qua từng gương mặt đang cười, cuối cùng phát hiện ra tầm mắt của các cô ấy đang nhìn vào một chiếc ghế được đặt ở phía trên bục giảng.
Trên mặt ghế có mảng vết máu, thậm chí có người còn cắt ruột của cây bút đỏ rồi nhỏ mực lên trên, nhìn vào càng thấy kinh khủng hơn.
Trên bảng đen vẽ những biểu cảm buồn nôn bằng những nét vẽ non nớt và lạnh lùng.
“Ai làm?”
Hạ Nam Chi không những không khóc như họ nghĩ mà còn nhếch khóe miệng, bình tĩnh hỏi.
Trong lúc nhất thời, không ai thú nhận rằng mình là kẻ kiêu ngạo ức hiếp người lúc đầu kia, mặt đối mặt nhìn nhau.
“Dương Vân Vân?” Hạ Nam Chi gọi tên một cô gái ngày thường hay trêu chọc cô: “Là cô sao?”
Cô gái được gọi tên có phần rủ rè, nhưng ở trước mặt mọi người lại không tỏ ra chút sợ hãi, vì vậy mà cô ta đứng lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, hét vào mặt cô: “Là tôi! Làm sao!”
“À, lại là cô.” Hạ Nam Chi cười nghiền ngẫm, từng bước từng bước đến gần cô ta, biểu cảm lạnh lùng mà đáng sợ.
Sau đó, Hạ Nam Chi nắm tóc Dương Vân Vân kéo đi, các học sinh trong lớp một mảnh xôn xao, lại kéo theo chiếc ghế trên bục giảng, túm Dương Vân Vân kéo ra khỏi lớp.
Buổi chiều hôm đó…
Hạ Nam Chi ném cho cô ta một cái giẻ lau, Dương Vân Vân bị nước mưa xối cho ướt sũng, ngồi lau cho chiếc ghế thật sạch sẽ trở lại.
Tất nhiên mọi chuyện không dễ dàng kết thúc như vậy. Dương Vân Vân tan học liền gọi một vài nam sinh cấp 3 mà cô ta quen biết đến, chặn Hạ Nam Chi lại trên con đường bên cạnh trường.
Một chiếc ô hoa đã hỏng bị ném vào một góc tường, trước mặt là 7 8 tên cao lớn ở trường cấp 3, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào cô.
Đèn đường vào ngày mưa được bật lên sớm. Nơi này là một nhà máy cũ bị bỏ hoang, ánh đèn mờ tối, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa từ các con hẻm sâu.
Hạ Nam Chi rất nhanh bẻ gãy chiếc compa trong tay, chỉ để lại đầu nhọn của nó, một chân tiến lên trước, hơi cong lưng, giống như một con thú nhỏ toàn thân bị xối ướt đẫm, lộ ra sự nguy hiểm.
“Hạ Nam Chi, sao em vẫn còn chưa về nhà?”
Đột nhiên, một giọng nam vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
Kỷ Y Bắc tay cầm ô và xách cặp trên vai, đứng đối diện, hơi cau mày.
Mưa càng lúc càng to rồi.
Cơn gió to quét qua lối đi nhỏ hẹp, phát ra tiếng gào rú.
—–
“Có thể miêu tả lại tình cảnh lúc đó không?” Kỷ Y Bắc cắt ngang ký ức của Hạ Nam Chi, công bằng liêm chính hỏi.
Hạ Nam Chi ngồi ở bàn làm việc ở sở cảnh sát, kể lại quá trình một lần.
“Chuyển phát nhanh bên trong có cái gì, có bị chậm hay chuyển trước thời hạn không?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hạ Nam Chi nhún vai: “Em không biết. Em chưa mở ra.”
Kỷ Y Bắc nhìn cô một cái: “Điện thoại không có ghi lại à?”
“Chắc là đồ trước đây ở Châu Âu đặt mua, mười mấy cái liền, em cũng không biết là cái nào.”
“Em mua nhiều đồ như thế, đã mua cả mộ cho mình chưa?”
Kỷ Y Bắc đột nhiên đùa một câu, Hạ Nam Chi sửng sốt, sau đó cười thản nhiên nói: “Ồ, vậy đến lúc đó em sẽ chen chúc cùng một chỗ với anh, cũng không cần tiêu xài lãng phí nữa.”
Tất cả bằng chứng trực tiếp và gián tiếp của vụ án đều đã được thu thập đầy đủ, việc gọi Hạ Nam Chi đến cũng chỉ là một thủ tục, không lâu sẽ kết thúc.
Kỷ Y Bắc nằm dài trên ghế nhắm mắt lại, hai ngón tay xoa xoa ở hai bên thái dương, một lúc lâu sau đột nhiên đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy một điếu thuốc ra.
“Anh đi hút một điếu.”
Hạ Nam Chi nhìn anh bước ra khỏi phòng làm việc, gửi một tin nhắn cho Thân Viễn: “Muộn một chút hãy đón em, em còn có chút việc.”
Lúc Thân Viễn nghe tin Hạ Nam Chi suýt gặp phải kẻ sát nhân thì bị dọa một trận, lúc này nhận được tin nhắn của cô lại cả kinh một lúc.
Thân Viễn: Sao vậy? Không có chuyện gì chứ?
Hạ Nam Chi: Không sao đâu, chỉ là cần phải đi an ủi một người thôi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Hạ Nam Chi đứng thẳng lên hỏi Dư Hiểu Dao: “Đội trưởng của cô tâm trạng không tốt sao?”
Dư Hiểu Dao tức giận mà xua tay: “Đừng nhắc nữa, Kỷ đội cứu Sầm Kính Lộ còn bị anh ta cào một cái. Nhóm người ăn dưa kia không biết gì còn chửi cảnh sát chúng tôi một trận.”
Hạ Nam Chi cũng đã nhìn thấy điều này trên Internet. Bình thường Weibo chính thức của Công an Cảnh Thành chỉ có vài bình luận, nhưng bài đăng mới nhất lại có hàng trăm nghìn bình luận, mỗi bình luận đều là những lời mắng chửi khó nghe.
Bởi vì tình tiết vụ án rất man rợ và nghiêm trọng nên không thể tiết lộ cho công chúng cho đến khi vụ án được giải quyết hoàn toàn, chỉ có thể đưa ra thông báo kêu gọi người dân hãy lý trí và tin tưởng vào cảnh sát.
Những lời chửi bới càng ngày càng khó nghe.
“Hơn nữa, sở cảnh sát Đông Thành mới là người thực sự chịu trách nhiệm về vụ án này. Liên quan cái rắm gì đến đội chúng tôi. Ài, Kỷ đội của chúng tôi, cô đừng thấy bình thường anh ấy không đứng đắn, thực ra anh ấy yêu cầu rất cao ở bản thân mình. Vụ án đầu tiên chúng tôi gặp phải là một nhóm chuyên bắt cóc và buôn bán trẻ em. Cuối cùng có hai đứa trẻ không giữ được, bị giết rồi. Vụ việc đó đã khiến Kỷ đội tự trách mình một trận.”
Hạ Nam Chi hơi nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Nhưng không phải mọi người đã cứu được rất nhiều đứa trẻ khác sao?”
“Đúng vậy. Sau đó Phó cục nói với Kỷ đội rằng là một người cảnh sát, vĩnh viễn không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng cũng phải nhớ rằng chúng ta là đang cứu người chứ không phải hại người. Đội trưởng thực ra là người miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm lại như hũ đậu phụ vậy, thực ra người so với ai đều tốt hơn. Lại cứ cố tình làm bản thân mình trông giống như tên lưu manh vậy.”
Hạ Nam Chi gật đầu, cô cũng đồng ý với điều này.
—–
Ngày đó sau khi tan học, Kỷ Y Bắc cứu Hạ Nam Chi khỏi con hẻm, lại cùng với nhóm người đó đánh một trận.
Không giống như anh hùng cứu mỹ nhân, một đánh bảy, Kỷ Y Bắc bị một gậy đánh vào lưng, đến bây giờ vẫn còn để lại sẹo, mà trán của Hạ Nam Chi cũng chảy không ít máu.
Sau đó họ được bảo vệ trường phát hiện ra và giải cứu.
Cả hai chiếc ô đều đã bị gãy trong lúc đánh nhau, Kỷ Y Bắc cởi đồng phục học sinh của mình ra và đội nó lên đầu, lại kéo Hạ Nam Chi đang chán nản bên cạnh cùng vào trú mưa.
Khi họ về đến nhà, Trần Khê và Kỷ Triết đã đợi đến hỏng rồi, lại nhìn thấy hai người mặt mày xám xịt, lưng Kỷ Y Bắc đầy máu và ướt sũng nước mưa.
“Đây là xảy ra chuyện gì, sao hai đứa lại có thể làm mình thành cái bộ dạng này?”
Trần Khê là pháp y, cũng được coi là một nửa bác sĩ, lập tức lấy hộp thuốc ở nhà ra băng bó vết thương cho hai người.
Kỷ Y Bắc nhướng mày, liếm liếm đôi môi khô khốc, liến nhìn Hạ Nam Chi rồi nói: “Tên phiền phức này không biết làm sao lại chọc vào mấy tên cấp 3, con là bị thương một cách anh dũng.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Triết đánh một cái vào đầu anh, quát: “Mỗi con là có lý hả!”
Việc này ở nhà thì cũng có thể dễ dàng cho qua được, nhưng ở trường thì lại không như thế.
Dương Vân Vân nói với nhà trường về việc Hạ Nam Chi bắt nạt cô ta, đồng thời còn che giấu những điều bất lợi đối với cô ta.
Tiết tự học kết thúc cô liền bị giáo viên gọi lên văn phòng.
“Chiều hôm qua cô hại cho Dương Vân Vân dầm mình dưới mưa quá lâu rồi, quần áo đều ướt sũng. Cha mẹ người ta hôm qua đều gọi điện thoại cho tôi! Còn tưởng là bị bạo lực học đường rồi chứ!”
Hạ Nam Chi nhìn cô giáo chủ nhiệm, nhẹ giọng nói: “Cô ta trêu chọc em trước.”
“Ồ, bạn ấy trêu chọc em thì có thể bắt nạt bạn ấy như vậy sao? Gọi điện cho cha mẹ em đến ngay!”
Hạ Nam Chi sửng sốt một lúc, sau đó mắt dần đỏ lên.
Cha mẹ ở đâu ra chứ?
Cô còn chưa trả lời thì Kỷ Y Bắc đã mở cửa bước vào, mỉm cười chân thành với thầy hiệu trưởng, vỗ nhẹ vào đầu Hạ Nam Chi.
“Cô giáo, em là học sinh bên cấp 3, anh trai của Hạ Nam Chi, cha mẹ em đều là cảnh sát, bình thường họ đều rất bận, điện thoại thường xuyên không gọi được. Nếu có chuyện gì thì cô có thể nói với em, em sẽ nói lại với họ.”
Đồng phục thì mặc không nghiêm chỉnh, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay.
Trên lưng thì có một vết bầm tím, được quấn băng gạc và có mùi rượu thuốc lan cả ra ngoài quần áo.
Vừa nhìn đã biết là một sinh hư.
Cô giáo chủ nhiệm sau khi nghe nói hai người là anh em, cha mẹ đều là công an, gọi đến trường sẽ để lại hình ảnh không tốt.
“Quên đi, Hạ Nam Chi sau này phải chú ý bản thân, đừng suốt ngày bắt nạt bạn học nữa.”
Hạ Nam Chi nhìn một vòng, không nói gì.
Kỷ Y Bắc ở một bên vui vẻ nói: “Đó là điều chắc chắn rồi, làm sao có thể bắt nạt bạn học chứ!”
“Được rồi, các em về đi.”
“Vâng, cảm ơn cô giáo.”
Kỷ Y Bắc khoác vai cô bước ra ngoài, cuối cùng khi mở cửa văn phòng, anh đột nhiên quay đầu lại.
Anh nâng cằm lên, đứng trước Hạ Nam Chi nửa bước, nhìn cô giáo chủ nhiệm từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười khiêu khích.
“Vừa nãy em có nghe thấy em gái em nói rằng các bạn trong lớp trêu chọc cô ấy trước, cô nên hỏi những bạn ấy đã làm gì với Hạ Nam Chi.”
Hạ Nam Chi cùng chủ nhiệm lớp đều sửng sốt, Hạ Nam Chi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy thắt lưng thẳng tắp.
Kỷ Y Bắc nói tiếp: “Cha mẹ bạn ấy gọi điện cho cô, cô không điều tra gì đã đổ lỗi cho em gái em sao? Nếu tối hôm qua cha mẹ em không tăng ca, biết em ấy bị bắt nạt như vậy, thì hôm nay cô định sẽ mắng ai?”
Cho nên nói, tiềm năng để trở thành cảnh sát của Kỷ Y Bắc đã xuất hiện từ lúc ấy.
Hôm qua Trần Khê và Kỷ Triết đều không tăng ca, và Hạ Nam Chi cũng chưa bao giờ nói cho họ về nỗi oan ức của cô.
Nói xong, Kỷ Y Bắc dắt cô gái gầy gò, yếu ớt rời khỏi văn phòng.
Người anh cao, chân lại dài, bước chân nhanh. Cô gái nhỏ lon ton chạy theo bước chân anh.
Bí mật cúi đầu cười một cái.
Mắt ngọc mày ngài.
Đó là lần đầu tiên Hạ Nam Chi cười thoải mái như vậy sau vụ hỏa hoạn kia.
Thật không may, mọi thứ đã không phát triển theo hướng mà Kỷ Y Bắc mong đợi. Tối hôm đó thầy hiệu trưởng gọi điện cho Kỷ Triết, một mặt xin lỗi vì Hạ Nam Chi bị bắt nạt ở trường, mặt khác lại “an ủi” người được gọi là anh trai của Hạ Nam Chi.
Kỷ Y Bắc hôm đó bị phạt ngồi xổm trước cửa nhà và không được ăn cơm.
—–
Cuối hành lang là một chiếc cửa sổ đang được mở một nửa.
Kỷ Y Bắc đứng trước cửa sổ với điếu thuốc trong tay, không biết đang nhìn gì ngoài cửa sổ, anh nhả ra một ngụm khói, khói nhanh chóng bị gió thổi bay.
Hạ Nam Chi đi đến, đưa cốc cà phê trong tay cho anh.
“Tâm trạng không tốt?” Hạ Nam Chi hỏi.
Kỷ Y Bắc thu lại tầm mắt, nhấp một ngụm cà phê nói: “Vẫn tốt, anh chỉ đang nghĩ về câu hỏi mà trước đó em hỏi anh.”
“Gì?”
“Sao lại muốn làm cảnh sát.”
Hạ Nam Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Ồ, không phải bởi vì mặc cảnh phục trông đẹp trai sao?”
Kỷ Y Bắc cười nhạo một tiếng: “Như anh bây giờ, đã vượt qua cảnh giới người chỉ dựa vào y phục rồi hiểu không?”
Hơ, vẫn còn có thể trêu đùa, xem ra đã không sao rồi.
Hạ Nam Chi nghĩ trong lòng.
Nhưng do dự một hồi, cô vẫn không rời đi, còn kiên nhẫn hỏi: “Thế thì vì sao?”
Bị gió thổi trong một thời gian dài, loại bỏ sự nóng nảy lẫn những lời phàn nàn trong trái tim anh.
“Thực ra lúc đó quyết định vào trường cảnh sát là do phản nghịch. Lúc đó cha anh không đồng ý, anh lại càng muốn làm.”
Hạ Nam Chi ngạc nhiên: “Bác không đồng ý?”
“Làm cảnh sát thật ra rất nguy hiểm. Ông ấy nói dù có nhiệt huyết đối với nghề này, nhưng nếu là anh, thì thà để anh làm một công việc bình thường và an toàn, chỉ cần không phải là phạm pháp. Lúc đó anh không hiểu, còn cho rằng ông ấy đang coi thường anh.”
Hạ Nam Chi không nói gì, biết anh còn chưa kể xong, yên tĩnh chờ đợi.
“Đợi đến khi vào Học viện Cảnh sát rồi, mới phát hiện ra rằng nó không oai phong như anh nghĩ. Mỗi ngày đều tập luyện nhiều đến mức anh có thể ngủ được kể cả khi đang đứng. Khi anh đến sở cảnh sát địa phương để thực tập, mỗi ngày đều phải ra ngoài từ sáng sớm để giải quyết các vụ tranh chấp, tất cả đều là những việc nhỏ nhặt và nhàm chán.”
“À, lúc đó anh còn nhuộm tóc vàng, lúc đó còn cảm thấy lão tử là số một thế giới. Luôn cảm thấy nếu mình sinh ra trong thời đại khó khăn thì chắc chắn anh là anh hùng của ngày tận thế.”
Hạ Nam Chi nghĩ đến dáng vẻ đó của anh, trong mắt có chút ý cười.
“Về sau sao lại nhuộm lại vậy?”
“Bởi vì có người nói với anh, khiến anh nhận ra rằng làm cảnh sát còn có trách nhiệm lớn như vậy.”
“Ai?”
Kỷ Y Bắc nhìn cô.
“Em.”
———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.