Hóa Điệp

Chương 11:




Thì ra mình, đã yêu hắn. Từ lúc cùng ăn Đỗ quyên túy ngư, từ tấm chân tình thành ý tri âm, từ sự săn sóc ân cần khoảng thời gian bị thương, hắn đã khắc một vết tích thật sâu vào lòng mình, không gạt đi được. Còn mình hoàn toàn không hay biết, hết lần này đến lần khác tổn thương hắn.
—–
Thích Thiếu Thương mơ màng tỉnh lại, đây là đâu? Nhà lao? Nhà lao của Phó gia bảo? Ánh đèn lờ mờ, bốn bề âm u ẩm ướt, mùi mốc xộc vào mũi, hai tay cũng bị trói bằng xiềng, nỗ lực hồi tưởng tình cảnh lúc trước, chỉ nhớ hắn ném vỡ noãn ngọc tặng người kia, sau đó nốc từng hớp từng hớp rượu, sau đó nữa thì cái gì cũng không rõ.
Hung hăng lắc đầu, rất đau, sờ ngực, càng đau hơn, người bắt trói ta là ngươi sao, Tích Triều? Bỏ đi, bỏ đi, ngươi từ lâu đã vô tình vô nghĩa với ta, cho dù giết ta, ngươi cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái đúng không? Nếu đã như vậy, ta còn gì để nói?
Thích Thiếu Thương cụp mắt, hai hàng lệ tuôn rơi.
Trong Phó gia bảo, khắp nơi đều là không khí vui mừng, trong viện treo đầy đèn lồng, bên trên kết lụa đỏ. Lúc Cố Tích Triều đến trời đã xâm xẩm tối, y lẳng lặng nhìn một hồi, vốn sắp sang năm mới, lại thêm hỷ sự, Phó gia bảo giăng đèn kết hoa, rộn ràng náo nhiệt, như vậy cũng chẳng có gì lạ. Lạ ở chỗ, có hai người mặc trang phục ngục tốt đi về phía nhà lao, trong tay bọn họ mang theo một bầu rượu, một thực hạp lớn, thực hạp không đậy nắp, có thể thấy được món ăn bên trong không tồi. Tù nhân trong nhà lao bình thường đều ăn những thứ khó nuốt, thậm chí nước cũng không có lấy một ngụm, cho nên, đồ ăn này nhất định là lâm hành thái (bữa cơm trước lúc “lên đường”), rượu nhất định là đoạn đầu tửu. Ăn lâm hành thái, uống đoạn đầu tửu, tự nhiên sắp xuống lộ hoàng tuyền. Chẳng lẽ đã bắt được đại nhân vật nào đó? Bằng không, với tính cách của Phó Tông Thư, tuyệt đối sẽ không để Phó gia bảo nhiễm máu tanh vào ngày vui thế này. Chỉ là, với Phó Tông Thư mà nói, nhân vật tầm cỡ nào mới được xem là đại nhân vật? Lực lượng kỳ phùng địch thủ của lão, chỉ có Liên Vân trại.
Liên Vân trại… Liên Vân trại! Chẳng lẽ là hắn? Cố Tích Triều hít sâu, trán toát mồ hôi lạnh, đi nhanh vài bước, đuổi theo hai ngục tốt kia.
“Xin hỏi hai vị tiểu huynh đệ, trong lao… có phải vừa bắt được đại nhân vật nào không?”
“Ồ, Cố công tử, chuyện là thế này, hôm qua tôi với Tiểu Thiên ra ngoài uống rượu, đụng phải một con sâu rượu, ha, con sâu rượu này vừa đi vừa uống, còn nôn mửa đầy người tôi, chúng tôi vốn định dạy dỗ hắn một phen, nhưng đúng lúc gặp được Hoàng đại nhân, kết quả công tử đoán xem.” Ngục tốt cố ý dừng lại, dùng cặp mắt chuột đăm đăm nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nhướn mày hỏi: “Thế nào?”
Ngục tốt tiếp tục nói: “Tên này cư nhiên là trại chủ của Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương.”
Cố Tích Triều như rơi xuống vực sâu vạn trượng, thân hình cũng đứng không vững, làm sao còn nghe hai tên ngục tốt ngươi một câu ta một câu, y cứ thẫn thờ bước về phía trước, mãi đến khi nha hoàn của Vãn Tình tìm thấy y, mới bị dẫn đến gian phòng chuẩn bị sẵn cho y.
“Tiểu thư bảo nô tỳ nói với công tử, đêm nay tiểu thư không đến thăm người được, dặn dò công tử nghỉ ngơi sớm.” Cố Tích Triều lòng dạ đâu ở nơi đây, chỉ tùy ý đáp hai tiếng, liền cho nha hoàn lui xuống.
Một mình y lẳng lặng đứng trước cửa sổ, bên ngoài, vang lên tiếng pháo hoa mừng năm mới, vô số đóa hoa nở rộ trên chín tầng mây, nhuộm đỏ chân trời.
Y nhớ, đêm đó, xác pháo như bông tuyết bay lượn khắp bầu trời, rơi lả tả trên người bọn họ, thanh lãnh, bâng khuâng. Hắn nói: “Tích Triều, ta thích ngươi.”
Chậm rãi lấy chiếc huân từ trong ngực ra, nhẹ nhàng thổi, du dương một khúc Dao Trì, tâm can cũng lay động, gặp nhau, nhưng không thể không quên nhau, còn gì thê lương hơn?
Thất tịch!
Y nhớ, đêm đó, người kia ưu sầu, lắng nghe khúc thê mỹ, hắn ngâm: “Khiên ngưu tại hà tây, chức nữ xử hà đông. Vạn cổ vĩnh tương vọng, Thất tịch thùy kiến đồng.”
Đến bên bàn, trải giấy nghiên bút mực, y cất bút viết bài Thất tịch:
Khiên ngưu tại hà tây, chức nữ xử hà đông. Vạn cổ vĩnh tương vọng, Thất tịch thùy kiến đồng.
Đột nhiên cảm thấy đầu mình rất đau!
Trong cơn mông lung, y thấy mình chĩa mũi kiếm trước ngực người kia, nói với hắn: “Thích Thiếu Thương, cương khí của ngươi đã bị ta phá vỡ, còn không hồn phi phách tán?” Buông lời ngoan tuyệt, nhưng không hạ được độc thủ.
Người kia không tránh không né, vươn tay nắm thân kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào ngực mình: “Ngươi muốn giết ta, ta thành toàn cho ngươi, ta chỉ muốn ngươi biết, lên trời xuống biển, Thích Thiếu Thương ta đều cam nguyện chết vì ngươi.”
Y vội vã bắt lấy tay cầm kiếm của hắn, nhưng máu nóng vẫn từng giọt từng giọt, “tách, tách” chảy trên tay y, chảy vào lòng y, người kia ngã xuống, thân thể bị chính máu tươi của mình nhuốm đỏ.
Con tim rất đau, đau như bị xé rách, sống không bằng chết.
“Không… Đừng mà…” Tiếng gọi hóa thành tiếng thét đau thương.
Giật mình tỉnh giấc, là một cơn ác mộng! Thì ra y lại ngủ quên trong lúc bồi hồi, mu bàn tay rất lạnh, là gì thế? Không phải máu nóng, là lệ băng lãnh. Thất tịch mới viết bị thấm ướt một mảng lớn, mực nhòe lan thành đốm tròn, như một bức tranh thủy mặc.
Đau đớn trong tim vẫn không ngừng phát tác, chân thực đến vậy. Giờ khắc này, y rốt cuộc đã hiểu ra, ngày đó khi ánh ban mai rọi vào trướng, trên ghế không thấy hắn, nỗi mất mát của mình là do đâu mà đến. Giữa băng thiên tuyết địa, bị hắn gắt gao hôn, tim mình đập nhanh là vì cái gì. Lúc nghe Mục Cưu Bình hùng hổ chất vấn, mình run rẩy là cớ chi? Thì ra mình, đã yêu hắn. Từ lúc cùng ăn Đỗ quyên túy ngư, từ tấm chân tình thành ý tri âm, từ sự săn sóc ân cần khoảng thời gian bị thương, hắn đã khắc một vết tích thật sâu vào lòng mình, không gạt đi được. Còn mình hoàn toàn không hay biết, hết lần này đến lần khác tổn thương hắn.
Thiếu Thương...
Thiếu Thương...
Thiếu Thương...
Nếu không có ngươi, trong lúc hôn mê, còn ai nhẹ nhàng vỗ về tay ta, gọi: “Tích Triều, đừng đi, Tích Triều, ta không cho ngươi đi.”
Nếu không có ngươi, dưới một trời pháo hoa, còn ai thổ lộ với ta: “Tích Triều, ta thực sự rất sợ, ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ rời khỏi ta.”
Nếu không có ngươi, sau mọi lỡ lầm tuyệt vọng, còn ai chua xót nói với ta: “Điều ta hối hận chính là, đã không giữ ngươi lại.”
Thiếu Thương... Đợi ta! Nếu sống, chúng ta cùng sống, nếu chết, chúng ta cùng chết.
Cố Tích Triều lao ra khỏi phòng mình, y muốn tìm người hỗ trợ, nhưng trong Phó gia bảo ngoại trừ Vãn Tình cùng Tam loạn, y chẳng còn quen ai, mà chuyện nguy hiểm này, không phải người bình thường dám làm, lúc đi ngang qua phòng Vãn Tình, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ thật sâu liếc nhìn cửa sổ phòng nàng, thầm nói: “Vãn Tình, xin lỗi, người ta yêu chỉ có một, nhưng không phải nàng.” Đi ngang phòng của Tam loạn, tuy có bước vào nói vài câu, nhưng vẫn không kiên quyết được, không thể liên lụy ba thiếu niên này.
Cứ như vậy, một mình dắt hai con ngựa, đi đến nhà lao.
Ngục tốt đang canh giữ chính là gã mắt chuột vừa gặp hồi chiều, thấy Cố Tích Triều đến, lập tức sấn tới nịnh nọt: “Cố công tử.”
Cố Tích Triều gật đầu, nhìn vào trong, người trong lao đang say ngủ, không phải Thích Thiếu Thương thì là ai?
Ngục tốt nhìn Thích Thiếu Thương, lại nhìn Cố Tích Triều, mắt chuột nheo lại, nói: “Cố công tử đến gặp hắn?”
Cố Tích Triều gật đầu, cười nói: “Xem ra, hắn ngủ rất ngon.” Trong lòng lại oán giận, đến nước này rồi, còn ngủ được?
Ngục tốt cười gian: “Hắn đâu phải ngủ, hắn bị huynh đệ chúng tôi hạ Mông hãn dược.”
Cố Tích Triều sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
“Ai, là thế này, chúng tôi vốn mang đoạn đầu tửu với lâm hành thái cho hắn, chính hắn cũng hiểu, vậy mà vẫn ăn, vẫn uống, sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó chúng tôi nói với hắn, ngày mai công tử đính ước với tiểu thư xong, mới tiễn hắn xuống hoàng tuyền, hắn bắt đầu cười.”
Cố Tích Triều lạnh lùng nói: “Bởi vì hắn cười, cho nên phải hạ mê dược với hắn?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là không biết ai thổi linh tinh gì đó, một khúc liên miên không dứt, sau khi hắn nghe được, bắt đầu khóc, tiếng sau còn thê lương hơn tiếng trước, công tử nghĩ đi, vừa cười vừa khóc, ai chịu cho nổi, thế nên chúng tôi dứt khoát…” Ngục tốt ra động tác hạ dược, tiếp tục nói: “Làm hắn hôn mê.”
Cố Tích Triều mím chặt môi, hai đạo hàn quang, như trăng như cung, “roạt” một tiếng, hai gã ngục tốt nhất tề ngã xuống, lời muốn nói đã vĩnh viễn kẹt trong cổ họng.
Y vốn định cùng Thích Thiếu Thương hai người chạy ra khỏi Phó gia bảo, nhưng coi tình hình, Thích Thiếu Thương có gọi cỡ nào cũng không tỉnh, Cố Tích Triều thầm than tiêu rồi, xem ra, chỉ có thể dựa vào chính mình liều mạng.
Y chật vật cõng Thích Thiếu Thương trên lưng, cước bộ tăng tốc đi đến cửa nhà lao, mới phát hiện Loạn Thủy đang đứng đó. Cố Tích Triều kinh ngạc, lập tức hỏi: “Loạn Thủy, sao ngươi lại đến đây?”
Tống Loạn Thủy cười hì hì nói: “Chúng con thấy sư phụ thần sắc khác lạ, đoán rằng người có tâm sự, bèn lén đi theo, thì ra sư phụ muốn cứu Thích Thiếu Thương, con đã nhờ Loạn Bộ và Loạn Hổ tìm ngựa, bọn nó chắc cũng sắp đến rồi.”
Cố Tích Triều tràn đầy cảm kích, nhưng nói: “Không còn kịp nữa, vừa vặn có hai con ngựa, chúng ta đi trước.” Dứt lời, đặt Thích Thiếu Thương lên lưng ngựa, y cũng phóng lên ngựa, kẹp bụng ngựa, tiếng vó “lộc cộc” vang vọng trong màn đêm yên ắng.
Tống Loạn Thủy cũng vội vàng xoay người thúc ngựa, hai người một trước một sau chạy như bay.
Đêm tối như vậy, yên bình an tĩnh, vốn không nên có thêm người ra ngoài hoạt động, nhưng trớ trêu là vẫn luôn có người.
Là ai?
Hoàng Kim Lân cả đêm đứng ngồi không yên, định mặt dày đến gặp biểu muội sắp đính hôn, không ngờ đi nửa chừng lại phát hiện Loạn Bộ và Loạn Hổ, thấy bộ dạng khả nghi của bọn nhóc, liền âm thầm theo sau, kết quả, chuyện cướp ngục tất nhiên bại lộ.
Sau khi Hoàng Kim Lân hô to vài tiếng “Có người cướp ngục”, một đội nhân mã liền kéo đến, nhanh chóng đuổi theo hướng Liên Vân trại.
Cho dù Cố Tích Triều cùng Tống Loạn Thủy không ngừng thúc ngựa chạy nhanh, phía sau vẫn truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
“Sư phụ, bọn họ sắp đuổi kịp rồi, người làm vậy không sợ chết sao?”
Cố Tích Triều như có chút nghẹn ngào, nói: “Chỉ cần hắn có thể sống, ta chết… cũng đáng.” Một bên nói, một bên nửa khắc cũng không quên thúc ngựa, nhưng tiếng vó ngựa của đại đội vẫn càng lúc càng gần.
“Loạn Thủy, không kịp nữa rồi, qua khỏi Vân Lung lĩnh, dưới chân núi có địa đạo thông thẳng đến Liên Vân trại, ngươi đưa Thích Thiếu Thương đi trước.”
“Vậy còn sư phụ?”
“Ta giữ chân bọn họ.”
“Không, sư phụ, con không đi.”
“Đi mau, nếu không chúng ta không ai có thể sống sót.” Cố Tích Triều hai tay nhấc lên, ném Thích Thiếu Thương sang bên Tống Loạn Thủy. Tống Loạn Thủy tiếp được Thích Thiếu Thương, nhưng do dự không muốn đi.
Cố Tích Triều nổi giận, sốt ruột nói: “Nếu không đi đừng gọi ta là sư phụ nữa.”
Tống Loạn Thủy đôi mắt hơi ướt, khẽ gật đầu.
“Đợi đã.” Cố Tích Triều bỗng lấy khối noãn ngọc từ trong ngực ra, chỉ thấy mảnh ngọc trơn bóng nhẵn nhụi, dưới ánh trăng càng phát sáng, nhưng ở giữa lại có một vết rạn nhàn nhạt, thì ra hôm đó Thích Thiếu Thương đi rồi, Cố Tích Triều liền đến hiệu kim ngọc, dán lại đoạn ngọc.
“Đưa cái này cho Thích Thiếu Thương, nói với hắn, ta muốn hắn… sống thật tốt.” Dứt lời, vung roi quất mạnh vào mông ngựa của Tống Loạn Thủy, con ngựa bị đau, điên cuồng lao đi.
Một lát sau, nhân mã của Hoàng Kim Lân đuổi tới nơi, Cố Tích Triều mỉm cười chắn ngang đội ngũ.
Hoàng Kim Lân nhìn thấy y, tức giận nói: “Cố Tích Triều, quả nhiên là ngươi.”
Cố Tích Triều nhướn mày, nói: “Hoàng đại nhân ban đêm không ngủ, đuổi đến đây, chẳng lẽ sợ Tích Triều đào hôn hay sao?”
Hoàng Kim Lân mắt lộ hung quang: “Bớt nói nhảm, Thích Thiếu Thương đâu?”
Cố Tích Triều cười nhạt, tràn đầy ý trêu ngươi: “Hoàng đại nhân muốn tìm Thích Thiếu Thương, nhưng lại đến hỏi Cố Tích Triều ta, lẽ nào cho rằng Tích Triều là thầy tướng số?”
“Ta không muốn phí lời với ngươi, Thích Thiếu Thương chạy thoát rồi, lên cho ta.” Hoàng Kim Lân không nén được cơn giận, hắn vốn chẳng ưa gì Cố Tích Triều, một mặt kỳ thị y, mặt khác lại ganh ghét y, hôm nay y để Thích Thiếu Thương trốn thoát, tội này, há có thể tha thứ? Những kẻ khác e ngại Cố Tích Triều là con rể tương lai của Phó Tông thư, chần chờ không dám động thủ, nhưng Hoàng Kim Lân không hề để tâm điểm này, hắn hận không thể lập tức chém chết người kia, tự mình dẫn đầu xông thẳng hướng Cố Tích Triều. Một toán người thấy hắn động thủ trước, cũng không dám chậm trễ, liền theo sau cầm kiếm đâm về phía Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều đâu phải đối thủ của nhiều người như vậy, nhưng y liều mạng kéo dài thời gian, tận lực không để bọn chúng đuổi theo phía trước.
Trường kiếm, đoản đao, một nhát lại một nhát, chém vào người y, y hai mắt phát hồng quang như đến từ địa ngục, cũng không chống đỡ, chỉ một mực ném tiểu phủ về truy binh.
Trường thương, đoản côn, một đòn lại một đòn, giáng lên người y, y trên mặt hiện ý cười băng lãnh như Tu La, lần lượt không ngừng, chỉ dùng kiếm chém giết nhân mã có ý đồ chạy về phía trước.
Y thần sắc điên cuồng, đôi mắt tích huyết, rốt cuộc sức cùng lực kiệt, dầu cạn đèn tắt, lảo đảo ngã vào vũng máu.
Vậy mà lại mỉm cười, y sắp chết, nhưng người kia còn sống, chỉ cần hắn có thể sống, cho dù làm gì, y cũng cam tâm tình nguyện.
Thiếu Thương, ta muốn ngươi biết, lên trời xuống biển, Cố Tích Triều ta cũng bằng lòng chết vì ngươi.
Thiếu Thương, ta rất muốn đời đời kiếp kiếp bầu bạn bên ngươi, nhưng xin lỗi, chỉ có thể để ngươi một mình.
Thiếu Thương, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm Đỗ quyên túy ngư mỗi ngày cho ngươi.
Chậm rãi khép mắt, lưu lại một giọt lệ đào.
Tống Loạn Thủy sau khi liều mạng trốn chạy rốt cuộc đã tìm được địa đạo, địa đạo rất dài rất dài, lộ trình rất xa rất xa…
Ngày thứ hai, trên Vân Lung lĩnh một mảnh hoang tàn, nghe nói, có người giống như điên cuồng tìm kiếm suốt một ngày một đêm ở nơi đó.
Ngày thứ ba, nghe nói, con gái độc nhất của bảo chủ Phó gia bảo, nhìn thấu thế tục hồng trần, xuống tóc làm ni.
Dưới chân núi Vân Lung lĩnh, xuất hiện một ngôi mộ. Trước mộ lập bia, trên bia chỉ nửa bên có chữ, tên Cố Tích Triều được viết bên trái. Nhưng đã là phần mộ của hai người, cớ sao chỉ có tên một người, đã thâm tình như vậy, cớ sao không lấy thân tuẫn tình?
☆☆☆☆☆Vĩ thanh
Ba năm sau, xuân phân, Liên Vân trại cuối cùng cũng công phá được Phó gia bảo tàn bạo bất nhân, chấm dứt mấy chục năm minh tranh ám đấu.
Ngôi mộ mới trên Vân Lung lĩnh cũng đã không còn mới, hoa bỉ ngạn năm qua năm nở rồi tàn, cỏ dẫn hồn năm qua năm sinh trưởng vô hạn. Năm nay, hoa bỉ ngạn đang thắm, cỏ dẫn hồn đang tươi. Hoa bỉ ngạn, hoa khai bỉ ngạn bổn vô ngạn, hoa diệp thiên niên bất tương kiến; cỏ dẫn hồn, hồn lạc vong xuyên do tại xuyên, duyên tận duyên sinh vũ phiên thiên. Hoa cỏ phủ kín phần cô mộ tiêu điều.
Hôm nay, có một nam tử trẻ tuổi thần tình lạc lõng, vẻ mặt ủ dột ngồi trước mộ phần kia, chỉ thấy hắn vừa uống rượu vừa nói: “Tích Triều, ba năm rồi, ta rốt cuộc cũng được đến với ngươi. Ngươi bảo ta phải sống thật tốt, nhưng ngươi biết chăng, không có ngươi, sống không bằng chết, quãng đời còn lại không biết làm sao vượt qua.” Hắn bỗng giương tay, rót nửa bình rượu còn lại lên mộ phần, sau đó dùng răng cắn mạnh ngón trỏ, máu nhỏ lên hoa bỉ ngạn, lên cỏ dẫn hồn. Bên phải của tấm bia, hắn viết tên mình, Thích Thiếu Thương.
Trong mông lung, hắn dường như thấy mình hóa thành một con bướm, được con bướm màu xanh khác dẫn dắt bay về phía trước, càng bay càng xa. Bất kể chân trời góc biển, vô luận năm tháng luân hồi, chúng luôn quấn quýt bên nhau, mãi không chia ly.HOÀN
Rốt cuộc cũng hoàn một bộ Thích Cố chính kịch *lau nước mắt* Rõ ràng có thể để họ HE chân chính, nhưng tác giả vẫn rất mẹ ghẻ cho Tích Triều chết thảm như vậy… Cũng không có phiên ngoại để xoa dịu lòng dân, hức hức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.