Hồ Tiên Ký

Chương 10:




Vừa đi đến đầu cầu thang, Bạch Đinh liền nghe thấy âm thanh nỗi giận đùng đùng, hình như là của Vương lão hổ, chủ nhiệm ban nhất. Vương lão hổ thật ra tên thật không phải như vậy, chủ vì ông ấy rất hay quát tháo, nên mới gọi thành Vương lão hổ.
Đương nhiên, mọi người chỉ dám gọi như vậy ở sau lưng ông ấy, ai có can đảm ăn gan hùm mật gấu mà dám gọi như vậy trước mặt ông ấy chứ?
“Em nhìn xem lần này bài thi của mình được bao nhiêu điểm chứ? Đã là học ban trên, lại không biết nặng nhẹ như vậy? còn kéo bè kéo cánh đánh nhau? Em nhìn xem mình còn ra bộ dạng gì không?”
Hả, là ai cùng cảnh ngộ với cô, thường xuyên bị mắng như vậy?Bạch Đinh tò mò thò đầu vào, liền nhìn thấy một thiếu niên với cái đầu đỏ nỗi bật đang cắm hai tay vào túi, đứng dựa vào tường nhắm mắt không kiêng nhẫn, quần áo đồng phục cùng cà vạt bị lệch qua một bên, trên khóe miệng bầm xanh một cục, môi cũng bị nứt ra.
Thì ra là hắn, Bạch Đinh bĩu bĩu môi.
Thầy giáo dạy hóa học đang ngồi sau bàn giáo viên uống trà, nhìn thấy cái đầu của Bạch Đinh đang thò vào nhìn, thầy thổi thổi ly trà nói “Thầy còn tưởng rằng em không dám đến chứ.”
“Ít xem thường người khác đi.” Bạch Đinh hừ mũi nói thầm, đứng thẳng người dậy đi vào văn phòng
“Rõ ràng là anh em sinh đôi, sao lại khác xa nhau như vậy, sao không học tập anh trai cậu.” Vương lão hổ tiếp tục rít gào “buổi chiều mời cha mẹ em tới đây gặp tôi.”
Diệp Thiên vẫn dựa vào tường như cũ, mắt híp lại, xem vương lão hổ chỉ là không khí.
Bên này, Bạch Đinh bước đến trước bàn của thầy dạy hóa, mười phần khí khái đem bài thi để lên bàn ông ấy.
Thầy dạy hóa đặt ly trà xuống, cầm lấy bài thi nhìn lướt qua , đó tự nhiên nở nụ cười, gật gật đầu nói “Làm không tệ lắm, trở về học đi.”
Hả?
Cô cô cô.. được khen ngợi?
Sau khi bà ngoại qua đời, đã bao lâu rồi chưa có ai khen ngợi cô?
Bạch Đinh cứng ngắt xoay người, đưa tay đưa chân đi ra khỏi văn phòng, đứng ở đầu cầu thang, cảm giác khóe môi mình nhịn không được nhếch lên. Không phải chỉ là nhếch lên một chút, mà giống như không khống chế được muốn cười thật to.
Đang cười, thình lình đầu bị đánh trúng một cái, Bạch Đinh đưa tay ôm đầu quay lại trừng mắt dựng ngược lên “Ai dám đánh tôi!”
“Tôi.” Diệp Thiên đứng phía sau cô, căng căng khóe miệng, chỉ là ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
“lại muốn đánh nhau?” Bạch Đinh lưu loát kéo ống tay áo, trừng hắn
Diệp Thiên hừ một tiếng, bước qua cô, đi về phía trước.
“Ê, cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Bạch Đinh tức giận muốn giơ chân
“Nhìn cô cười giống như ngu ngốc, đại gia tôi khó chịu.” Diệp Thiên vỗ vỗ mông, ngồi lên tay vịn cầu thang trượt xuống, làm cho vô số người sợ hãi.
“Mặc kệ ngươi.” Bạch Đinh không nói nhiều lời, tâm trạng tốt đều bị hắn phá hỏng
Đang lúc Bạch Đinh tức giận giơ chân, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô có chút nghi hoặc nhìn vào điện thoại, kì lạ hẳn là còn năm phút nữa mới vào học mà.
“Leng keng… leng keng…”
“Leng keng… leng keng…” tiếng chuông này giống như là truyền đến từ dưới chân cầu thang, âm thanh thâm thúy mà chậm chạp, cách hồi lâu mới vang lên một lần. Bạch Đinh nghĩ nghĩ cảm thấy tiếng chuông này thật quen tai. Vừa cẩn thận suy nghĩ lại, da đầu cô run lên, sau đó toàn bộ lông tóc trên người đều dựng ngược lên, không đúng, không đúng, đây không phải là tiếng chuông vào học!
Tiếng chuông này… cô đã nghe qua…. ở đường Hoàng Tuyền.
Cô lập tức nhảy dựng lên, bay nhanh xuống lầu, lao nhanh vào phòng học.
Dựa vào tường, cô thở phì phò, còn chưa có an tâm, liền phát hiện phòng học không có một người. làm sao có thể, đã gần vào học sao một người cũng không thấy!
Là trò quỷ của bọn họ, hay là đã bị động tay động chân?
“Leng keng… leng keng…” âm thanh kia càng ngày càng đến gần.
Bạch Đinh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào cửa lớp, nơi đó đang dần nỗi lên một làn sương mù, sau đó trong đó xuất hiện hai bóng người.
Quả nhiên là bọn họ, hắc bạch sứ giả câu hồn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.