Hồ Sơ Pháp Y

Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên




#hosophapy
#linhlinh
    Tôi rất ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy nét mặt của Đỗ Phàm lại thay đổi lớn như vậy, tôi mừng thầm, xem ra quyết định này không sai, có thể sẽ có bất ngờ ngoài mong đợi.
    Đỗ Phàm sững sờ nhìn những bức ảnh trong hồ sơ, không nói nên lời, như đang hồi tưởng về quá khứ.
    Tôi không ngắt lời cô ấy, để cô ấy nghiêm túc nhớ lại, có thêm chi tiết về vụ án sẽ có thêm manh mối để phá án.
    Một lúc sau, tôi để ý thấy trên trán Đỗ Phàm xuất hiện những hạt mồ hôi, hai mắt mờ đi, đồng tử cũng mở to, có chút không đúng.
    Tôi thì thào: “Đỗ Phàm, cô không sao chứ?”
    Đỗ Phàm không đáp.
    “Đỗ Phàm, cô có chuyện gì vậy?” Giọng tôi tăng thêm một quãng tám.
    Đỗ Phàm vẫn không đáp.
    Có điều gì đó không ổn, tôi đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai, cố gắng làm cho cô ấy tỉnh táo.


    “A!” Đỗ Phàm hét lên một tiếng, chạm vào con dao mổ trên bàn và đâm vào người tôi.
    May mắn trong khoảng thời gian này được rèn luyện nên tốc độ phản ứng của tôi đã được cải thiện đáng kể,  tôi đã né được nó, con dao mổ rất sắc, nếu đâm trúng kiểu gì cũng bị thủng một lỗ, nặng hơn thì có thể chết người.
    Tôi lùi ra sau, còn Đỗ Phàm thì vẫn vung dao xông tới, miệng gào thét như dã thú.
    Tôi cứ tưởng Đỗ Phàm không biết sợ gì, dường như tôi đã vô tình chạm vào điều mà cô ấy sợ nhất trong lòng. Liệu nó có liên quan gì đến vụ án không?
    Khi Đỗ Phàm gần như trút giận xong, tôi hét lên: “Đỗ Phàm, là tôi, cô nhìn cho rõ, là tôi, Lưu Tiểu Thạch!”
    Đỗ Phàm từ từ dừng lại, dần dần tỉnh táo, chứng kiến tôi đứng cảnh giác ở cửa.


    "Ưm ... Tôi ... không phải ... Tôi ..." Đỗ Phàm vội ném con dao mổ trong tay đi, ngã quỵ xuống đất. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu đầy mồ hôi lạnh.
    “Cô không sao chứ?” Tôi không nghĩ bộ dạng này của Đỗ Phàm là giả vờ.
    Đỗ Phàm yếu ớt nói: “Tôi… tôi… không sao!”
    Do dự vài giây, tôi bước tới, đỡ Đỗ Phàm ngồi xuống ghế, rót cho cô ấy một cốc nước.
    Đỗ Phàm nhấp một ngụm nước nhỏ, tâm tình ổn định một chút, ít nhất ánh mắt cũng không còn như khi nãy.
    Thấy tình hình ngày càng tốt, tôi hỏi: "Vụ án này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cô phải hoảng sợ như vậy?"
    "Lúc đó ..." Đỗ Phàm mở miệng, nhưng khi lời nói vừa thốt ra cô ấy lại đổi ý nói: "Đây là chuyện cá nhân của tôi và không liên quan gì đến vụ án. Hãy nói về vụ án. Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ trả lời anh một cách trung thực. Nhưng suy cho cùng, thời gian là hơi xa, một số chi tiết có thể tôi không nhớ rõ. ”


    Trong nội tâm tôi thầm kêu lên một tiếng tiếc nuối, suýt chút nữa đã thành công. Để tránh cho Đỗ Phàm nhận ra sự khác thường, tôi hỏi: “Hoàng Nhất Sơn hồi đó chết như thế nào?”
    Vẻ mặt của Đỗ Phàm nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta biến thành dáng vẻ của tảng băng 10.000 năm tuổi, mặt không biểu tình nói : "Theo như tình hình tại hiện trường, là do Hoàng Nhất Sơn vô tình trượt chân vấp ngã, thép xuyên vào động mạch chính dẫn đến chảy nhiều máu gây ra tử vong. Nhưng có nhiều nghi vấn, số máu ở hiện trường không đủ để dẫn đến tử vong, hiện trường còn có thể có một người thứ ba ở đó. "
    "Có nhiều điểm đáng ngờ vậy sao? "Tôi cau mày hỏi, mọi thứ đang nhiều hơn tôi mong đợi.
    Đỗ Phàm không trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy tiếp tục: "Điều kỳ lạ nhất là vết thương của Hoàng Nhất Sơn, dường như nó được tạo ra sau hai lần!"
    "Có nhiều nghi vấn như vậy, tại sao cô không đề cập đến nó trong báo cáo khám nghiệm tử thi của mình. ? ”
    Đỗ Phàm im lặng, không định trả lời câu hỏi của tôi.
    Tôi mạnh miệng nói: "Phải trả lời câu hỏi này, nó liên quan đến hàng loạt vụ án. Cô biết tính chất nghiêm trọng như thế nào mà".
    Đỗ Phàm nói mà không nhìn lên: ".. Lúc ấy tôi chỉ là pháp y thực tập, những vấn đề này tôi không rõ lắm. Tôi chỉ tiến hành khám nghiệm thi thể, còn tại sao nó không xuất hiện trên báo cáo đó không phải việc của tôi."
    "Cô muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên người Tiền Thành sao, tính mạng không phải là chuyện nhỏ, cho dù cô không phải là người điều tra chính, cô cũng phải chịu trách nhiệm. ”Giọng điệu của tôi khá gay gắt, tôi thực sự có chút tức giận. Làm trong nghề pháp y nên tôi ngày càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng và trách nhiệm của pháp y. Một chút sơ suất thôi cũng biến mạng người thành cỏ rác.
    Đỗ Phàm ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm không nói tiếng nào, nhưng tôi lại thấy nước mắt cô ấy chực trào.
    Tôi không thể chịu đựng được cảnh phụ nữ khóc, hơn nữa tôi chưa bao giờ nghĩ Đỗ Phàm cũng dùng chiêu này. Tôi hoảng sợ, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, không hỏi nữa, cô nhớ lại gì cứ kể cho tôi biết.”
    Đỗ Phàm không trả lời, nhìn ánh mắt rõ ràng muốn tôi rời đi.
    "Nhân tiện, tôi có một câu hỏi khác, Tiền Thành là người như thế nào? Anh ta là người từng sử dụng Phòng Pháp y số 2 nên tôi muốn tìm hiểu. Cô và anh ta chắc sẽ có quen biết."
    "Cái này ... ”Đỗ Phàm không ngờ mình lại bị hỏi một câu như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
    "Tiền Thành biến mất ngay sau khi xảy ra trường hợp này, cũng không biết có liên quan gì đến vụ án hút máu này hay không. Ông là giảng viên của tôi, tôi muốn giữ lại ấn tượng tốt về người này.."
    Đỗ Phàm trả lời rất ngắn gọn: “ Thầy tôi là một người tốt!” 
    Một người tốt! Nghe thật đơn giản. Bây giờ tôi không tin rằng sẽ có một người hoàn toàn tốt!
    Thật là bất lực, tôi vừa mở cửa định đi ra ngoài thì điện thoại vang lên, là Lôi Chính Long.
    Tôi vừa trả lời điện thoại, chưa kịp nói thì đã nghe thấy tên này hét vào điện thoại: "Một phát hiện lớn, manh mối mà cậu cung cấp cho tôi rất hữu ích. Tôi đang ở khách sạn Tuần Tám, cậu lấy dụng cụ rồi lại đây nhanh lên. ”
    Tên này cúp máy mà không đợi tôi nói.
    Cơn ác mộng của tôi thực sự có thể cung cấp manh mối để giải quyết vụ án, đó là một khám phá rất quan trọng. Tôi không biết cơ sở của việc này là gì.
    Vụ án nghiêm trọng, không cho tôi thêm thời gian suy nghĩ, tôi chạy về phòng pháp y số 2, xách đồ ra ngoài, đến cầu thang thì mới nhớ cửa không khóa. Xem xét tình hình hiện tại trong đồn cảnh sát, tôi xoay người chạy lại và khóa cửa.
    Vừa ra đến cửa đồn cảnh sát, Tiểu Kiều từ  trên lầu đi xuống , vội vàng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Lôi Chính Long đã phát hiện ra manh mối, tôi cần phải đến hiện trường."
    “Vậy sao, em xong việc rồi, để em xuống giúp anh sắp xếp hồ sơ.”
    “Tôi khóa cửa rồi!”
    Tiểu Kiều nói: “Sao anh đột nhiên khóa cửa, vậy sao em vào được ?
    "Không phải vẫn còn vài hồ sơ chưa có sao, em tìm nó đi. Tôi đi trước, trễ quá rồi." nói xong tôi chạy ra ngoài.
    “Vậy thì anh đi đường cẩn.” Tiểu Kiều lớn tiếng gọi phía sau tôi.
    “Tôi biết rồi!” Tôi lên xe cảnh sát đã đợi sẵn ở cửa.
    Khách sạn Tuần Tám là chuỗi khách sạn trên toàn quốc, có chi nhánh ở hầu hết các thành phố, thành viên có thể đặt phòng khách sạn từ nhiều thành phố khác nhau thông qua trang web chính thức, rất tiện lợi.
    Xe cảnh sát lái hơn mười phút thì đến nơi. Lôi Chính Long đang đợi tôi ở lối vào khách sạn.
    Vừa xuống xe, Lôi Chính Long chạy đến và nói: "Thật tuyệt vời, làm thế nào mà cậu lại nghĩ đến khách sạn? Tôi tìm thấy phòng do Thu Nguyên đặt trong khách sạn này. Những thứ trong phòng của cô ấy vẫn chưa được dọn đi. "
    " Phòng ở đâu? "
    " 508 trên tầng năm! "Lôi Chính nói:" Tôi sẽ tìm nhân viên bảo vệ để xem video giám sát. Cậu chỉ cần đi lên trên, cửa phòng đang mở."
    " Hẹn gặp lại. "Tôi lấy hộp dụng cụ và đi thang máy lên tầng năm.
    Tòa nhà rất yên tĩnh, Lôi Chính Long đã nói chuyện với chủ khách sạn, hai nhân viên bảo vệ đứng sẵn ở cửa, tôi xuất trình giấy tờ tùy thân, họ liền cho vào.
    Đã mấy ngày nay không có ai, trong phòng vẫn thoang thoảng hương thơm.
    Trong phòng có một tấm thảm, tôi nằm xuống sàn nhà quan sát nó, thoạt nhìn không có vẻ gì là khả nghi.
    Trước khi vào phòng, tôi đã mặc đồ bảo hộ rồi cầm theo đèn cực tím.
    Căn phòng có chút lộn xộn, chăn bông chưa gấp, trên ghế ném một chiếc túi da, một ít đồ lót phụ nữ vứt bên cạnh giường. Trên chiếc bàn cạnh giường, còn dư nửa chai đồ uống cũng như đồ ăn mua bên ngoài.
    Cửa phòng tắm đóng hờ, một chiếc khăn tắm đã qua sử dụng được treo ở cửa, tất cả các đồ dùng vệ sinh đều đã được sử dụng. Thoạt nhìn, không có dấu vết đánh nhau.
    Tôi bật đèn cực tím lên, nhìn kỹ trên mặt đất thì phát hiện một vài sợi tóc, trông giống của phụ nữ. Tôi dùng nhíp nhặt nó lên và cho vào túi díp.
    Dường như trước đây không có người nào khác vào phòng, nếu không Thu Nguyên đã không đặt mấy món đồ cá nhân này ở chỗ dễ nhìn thấy. Một người đàn ông to lớn tiếp xúc với những thứ này có chút gượng gạo, tôi đóng cửa phòng, nhặt qυầи ɭóŧ kẹp lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.