Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 193: Ngoại truyện Cuộc Sống Hằng Ngày




Sau khi mọi chuyện lắng xuống.
Cha con nhà họ Hoắc đã sa lưới nhiều ngày, các bộ phận ban ngành có liên quan vẫn đang bận rộn.
Vì có quá nhiều tội trạng và vụ án liên quan, cần có thời gian thu thập chứng cứ, còn phải phân loại, xem xem những hành vi nào phải xử phạt hành chính, tội nào cần phải khởi tố.
So với tổ chuyên án thì công việc của khoa kiểm nghiệm dấu vết thuộc vào giai đoạn đầu, sau khi xử lý xong dấu vết vật chứng thì có thể coi là đã vào hồi kết.
Một tuần trước, Tiết Bồng và Trương Vân Hoa đã ra mộ thắp nhang cho Tiết Ích Đông và Tiết Dịch, hiện giờ cha con nhà họ Hoắc đã sa lưới, người chết cuối cùng cũng được yên nghỉ.
Thường Trí Bác và Thường Phong thì lại đều chết không toàn thây, Tiết Bồng chỉ lãnh được tro cốt, Trương Vân Hoa nói, hồi còn sống Thường Trí Bác có bảo, nếu ông ấy đi rồi thì cứ rắc tro xuống biển, Tiết Bồng bèn đăng ký, đợi lần hải táng sắp tới.
Trương Vân Hoa cũng từng lo về Hàn Cố, sợ sau này hắn ở trong tù sẽ có xích mích với Hoắc Kiêu, bà cũng lo nhà họ Hoắc vẫn còn thế lực, dù gì vẫn còn tiền bạc chống đỡ.
Tiết Bồng cũng có an ủi Trương Vân Hoa, cô nói Hoắc Kiêu phạm tội nặng, phần trăm cao là sẽ không ở cùng một trại giam với Hàn Cố, trại giam ở thành phố Giang bây giờ cũng đã được cải cách so với trước kia, với tính chất phạm tội của Hàn Cố, chắc khả năng cao là sẽ được đưa tới trại giam có độ nghiêm ngặt thấp.
Sau đó, Trương Vân Hoa lại hỏi tới Phương Tử Oánh.
Nhiều năm trước, Trương Vân Hoa từng gặp Phương Tử Oánh, khi đó vừa tức vừa hận vì cô ta là hung thủ giết Tiết Dịch, nhưng bây giờ cảm xúc lại bỗng phức tạp, cũng không biết gọi là đau lòng hay là gì.
Vì thế mà Tiết Bồng cũng có liên lạc với Phương Tử Oánh, chuyển lời giúp Trương Vân Hoa.
Ban đầu, Phương Tử Oánh dự tính sẽ rời khỏi thành phố Giang, nhưng cô ta đã chọn mấy nơi đều không quyết định chắc được, đi đâu cũng quá xa lạ, khó mà dứt được, nghĩ tới nghĩ lui bèn ở lại, nộp lý lịch vào mấy cơ quan từ thiện, tiếc là đều không thấy hồi âm.
Sau đó, Tiết Bồng kể chuyện này với Cố Dao, Cố Dao nói cô nhi viện Lập Tâm đang thiếu nhân viên, nếu Phương Tử Oánh có hứng thú thì có thể tới phỏng vấn.
Sau khi giải quyết xong hai chuyện này, Tiết Bồng dành ra mấy ngày, sắp xếp lại hết những ghi chép Tiết Ích Đông để lại, chia thành hai phần, một phần có ý nghĩa cống hiến và kỷ niệm đối với thành phố này, phần còn lại là ghi chép thông thường.
Tiết Bồng in phần đầu ra rồi giữ lại bản sao, quyên góp bản chính cho chính phủ, bản này sẽ được mang đi triển lãm sau khi Bảo tàng công nghiệp hoá chất thành phố Giang được xây xong, đồng thời cũng sẽ viết lên tiểu sử của Tiết Ích Đông, để đời sau học tập.
Phần lớn những ân oán giữa Tiết Ích Đông, Tiết Dịch, Thường Trí Bác và những người khác với cha con nhà họ Hoắc đều không được công bố quá rõ ràng, quan chức cũng chỉ thuật lại đơn giản mấy trăm đến nghìn chữ, cũng như những vụ án chấn động xã hội trước kia vậy, chỉ công khai những phần có tác dụng răn đe cảnh báo.
Còn nội tình bên trong dậy sóng thế nào, lòng người biến hóa khôn lường ra sao, người không biết chuyện chỉ có thể tự suy diễn thêm.
Hôm nay trời vừa sáng, Tiết Bồng được duyệt cho đến trại tạm giam thăm Hàn Cố.
Hàn Cố trông gầy hơn chút, nhưng tinh thần vẫn khá ổn, nhìn thấy Tiết Bồng, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trông thoải mái hơn hẳn.
Tiết Bồng cũng cười, nói với hắn: “Em mang cho anh hai quyển sách này.”
Tiết Bồng vừa nói vừa đưa sách tới trước mặt hắn, Hàn Cố nhìn thấy rất ngạc nhiên, đó là sách luật pháp hắn tặng Tiết Dịch, còn có cả ghi chép của hắn nữa.
Hàn Cố thấp giọng nói: “Thì ra là hai quyển này à.”
Hắn mở một trang sách, nhìn thấy bên cạnh ghi chép mười năm trước còn có thêm một dòng chữ nhỏ, đó là mấy câu cà khịa Tiết Dịch viết bằng bút đỏ, cạnh bên còn vẽ thêm cái mặt quỷ.
Hàn Cố ngẩn ngơ giây lát, khoé môi khẽ nhếch lên.
Tiết Bồng nói: “Cà khịa vui lắm đó, em nghĩ chắc anh chưa thấy đâu.”
Hàn Cố lắc đầu: “Đúng là chưa thấy.”
Hàn Cố lại lật thêm vài trang.
Tiết Bồng nhìn khóe môi hắn từ đầu đến cuối vẫn cứ mỉm cười, cô không hề quấy rầy, không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại với Cố Dao hôm qua.
Đợi Hàn Cố gấp sách lại, ngẩng đầu lên, Tiết Bồng mới nói: “Em biết anh có cố tự biện hộ cho mình, nhưng với tính cách của anh, em nghĩ anh sẽ không giành được lý lẽ về mình, vì thế em giúp anh mời luật sư rồi. Em có hỏi ý anh ấy, tuy anh vi phạm pháp luật, nhưng cũng có lập công giúp cảnh sát phá án, hơn nữa trách nhiệm chủ yếu không nằm ở anh, anh ấy có tự tin sẽ giúp anh được xử nhẹ, giảm nhẹ.”
Hàn Cố yên lặng vài giây mới hỏi: “Luật sư em nói là Từ Thước đúng không?”
Tiết Bồng: “Đúng rồi, Từ Thước nói rồi, anh bảo trợ lý anh “giới thiệu” cho anh ấy nhiều khách quá, tuy toàn là gì đâu không, nhưng mà anh ấy cũng không muốn mang ơn anh, sẵn dịp này trả hết một lượt. Vả lại mấy vụ này đang chấn động lắm, cư dân mạng còn tặng anh cái biệt danh là “Anh Hùng Bóng Đêm” đấy, bởi vậy Từ Thước đồng ý lẹ lắm, còn nói là luật sư đẹp trai nhất thành phố Giang là anh ấy biện hộ cho luật sư đẹp trai thứ hai là anh, sau này chắc chắn sẽ là truyền kì trong giới luật sư thành phố Giang.”
Cái biệt danh “Anh Hùng Bóng Đêm” hơi dị hợm thật, Hàn Cố nghe mà nhíu mày, nhưng khó thấy Tiết Bồng hài hước được vậy nên cũng không ngắt lời.
Cho đến khi Tiết Bồng thuật lại hết đống lời lầy lội của Từ Thước, Hàn Cố mới trợn mắt: “Anh không phải thứ hai đâu đấy.”
Tiết Bồng: “Người tới thăm anh lần tới là anh ấy rồi.”
Hàn Cố: “Ừ.”
Cả hai im lặng vài giây
Hàn Cố hỏi: “Cô sao rồi?”
Cô ở đây hiển nhiên là Trương Vân Hoa, mẹ Tiết Bồng.
Tiết Bồng nói: “Vẫn khoẻ, em kể mẹ nghe chuyện chú Thường rồi, mẹ buồn mấy ngày, giờ đỡ dần rồi. Mẹ còn nhờ em hỏi anh ở đây có cần gì không, có đủ ăn đủ mặc không.”
Hàn Cố: “Anh bình thường cả, không vấn đề gì.”
Tiết Bồng hỏi đùa: “Vậy có ai ăn hiếp anh không?”
Hàn Cố nhướng mày: “Ăn hiếp thì không có, mấy người hỏi anh chuyện luật pháp thì nhiều lắm.”
“Đúng là luật sư sướng ghê.” Tiết Bồng nói: “Mai mối cứ mỗi tháng, em hoặc là mẹ em sẽ tới thăm anh, anh cần gì thì nhớ nghĩ trước nhé.”
Hàn Cố gật đầu rồi nói: “Có chuyện này anh muốn nhờ em xử lý giúp.”
Tiết Bồng: “Gì thế?”
Hàn Cố: “Căn nhà nhỏ hồi trước anh dẫn em tới sắp tới kỳ gia hạn rồi, anh nghĩ chắc không thuê tiếp nữa. Còn vài món đồ của Tiết Dịch ở đó, không nhiều đâu, phiền em thu dọn giúp anh. Đồ thì cứ để ở chỗ em nhé.”
Tiết Bồng: “Cái căn anh thuê hồi đại học đấy hả? Được, cứ để em. Còn gì nữa không?”
Hàn Cố nghĩ ngợi rồi nói: “Còn. Cô nhi viện Lập Tâm có con bé tên Hân, hồi trước anh hứa với nó, đợi nó thi được và ngành Luật, có thể đến văn phòng luật của anh dưới trướng Lập Khôn thực tập, nhưng hiện giờ xem ra không được nữa rồi, anh muốn nhờ em chuyển lời với Cố Dao giúp, bảo là…”
Hàn Cố chỉ vừa nói tới đây, Tiết Bồng đã ngắt lời hắn: “Hôm qua em đã nghe Cố Dao nhắc tới chuyện này rồi, anh yên tâm, chị ấy sẽ giải thích với Hân. Vả lại chuyện của anh truyền khắp phố phường rồi, nghe nói giờ anh là thần tượng của Hân đấy, sao nó trách anh được?”
“Thần tượng.” Hàn Cố nhếch môi: “Thôi làm ơn, cái loại lỗ hổng giáo dục hiểu luật còn phạm luật như anh càng ít càng tốt.”
Tiết Bồng bật cười, cô cúi đầu, chốc sau lại hỏi: “Sau cùng chị em có còn nói gì với anh không…”
Hàn Cố khựng lại: “Có. Cô ấy biết mình đã làm sai, nếu còn cơ hội, cô ấy bằng lòng làm nhiều chuyện khác để chuộc lỗi, cũng mong có thể giúp được nhiều người yếu ớt hơn, chứng minh cho thế giới này thấy, không phải cứ ai mạnh là sẽ có tiếng nói, tuy cô ấy cũng từng cho là vậy.”
Tiết Bồng nói: “Người đứng trên sẽ nhìn thấy nhiều nụ cười hơn, cứ như xung quanh toàn là “người tốt”, người ở tầng lớp thấp chỉ toàn thấy những khuôn mặt chân thật bị ẩn giấu, cũng khó trách ai cũng muốn trèo lên cao.
Hàn Cố lại cười, nụ cười có chút đắn đo.
Tiết Bồng nhìn thấy cả, trong lòng cô cũng hiểu, có nói ngàn lời cũng khó biểu đạt trọn vẹn, chung quy thì chỉ có người đã trải qua mới biết mùi vị thế nào.
Chỉ là có điểm này Tiết Bồng có thể khẳng định, Hàn Cố đã từng miêu tả cuộc sống của mình như cái xác không hồn, không có mong muốn và kỳ vọng với tương lai, mười năm nay, thứ duy nhất khiến hắn trụ được chính là để trả thù cho Tiết Dịch, hiện giờ tâm nguyện đã đạt được, Hàn Cố cũng không biến thành hắn của mười năm trước nữa, ngược lại, hắn sẽ tìm được ý nghĩa cuộc sống mới bởi ảnh hưởng của Tiết Dịch.
Mấy ngày sau đó, công việc ở khoa kiểm nghiệm dấu vết vẫn như mọi ngày.
Vụ án mới cứ nối tiếp nhau, vừa mới đầu xuân mà tội ác đã rục rịch ngóc dậy.
Vụ án lớn mở màn đầu năm được phát hiện ở cống thoát nước.
Nguyên nhân là do Tiết Bồng tham gia vào tổ giám định ma tuý trong nước ô nhiễm, theo tổ đến các khu ở thành phố Giang để thu thập mẫu nước ô nhiễm, trong quá trình thu thập lại phát hiện xương người trôi ra từ trong cống.
Phát hiện này không chỉ chấn động phân cục, Cục thành phố, khoa kiểm nghiệm dấu vết, phòng xét nghiệm lý hoá cũng phải cử nhiều nhân lực tới, trừ phi là vụ án xảy ra ở cống ngầm hoắc cần giám định độc chất như thế này.
Diêu Tố Vấn đã làm việc ở Cục thành phố được hơn nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên được phái đi mở mang tầm mắt.
Cái mùi đó, hiện trường đó khiến cô ấy nôn cả ngày trời, còn vác cái thân đầy mùi làm việc cả một buổi.
Sau đó Tiết Bồng mới mang cho Diêu Tố Vấn một bộ quần áo cũ của mình, còn truyền thụ lại ít kinh nghiệm.
Tốt nhất là để sẵn hai bộ đồ cũ trong ngăn tủ cá nhân ở Cục thành phố, bộ nào mà có thể mang vứt bất cứ lúc nào ấy, một khi nhận thông báo phải ra hiện trường thế này thì thay cảnh phục ra, mặc bộ đồ cũ vào rồi khoác thêm đồ bảo hộ, đến lúc làm nhiệm vụ xong thì vứt luôn cả đồ cũ lẫn đồ bảo hộ.
Cô từng gặp phải thi thể mọc cả lông ở gần đầm lầy, còn có xác trôi trên biển, làm nhiệm vụ xong có tắm cũng không hết mùi, thậm chí sẽ còn lưu lại trong mũi tận vài ngày, cảnh phục thay ra giặt ba lần vẫn cái mùi đó.
Kết quả là Diêu Tố Vấn nghe xong, còn chưa tới một phút đã đi nôn.
Nhưng mà sau vụ án này, chi đội và Phòng thực nghiệm lại có sự kiện khác thường khác, còn dấy lên chủ đề nói chuyện mới của đám Trương Xuân Dương.
Đó chính là không biết vì sao mà Hứa Trăn trước giờ kiệm lời lại nhiều lần tiếp xúc với Diêu Tố Vấn, bông hoa lạnh lùng của Phòng thí nghiệm lý hoá, ban đầu là Lý Hiểu Mộng thấy hai người đứng nói chuyện ở trước tiệm tạp hoá, sau đó lại có người thấy Hứa Trăn quá giang Diêu Tố Vấn ra trạm tàu điện ngầm.
Sau đó, Diêu Tố Vấn lại mua một lốc cà phê mang tới tặng Chi đội Hình sự, lúc mọi người đang chia nhau cà phê, Diêu Tố Vấn còn lấy ra một ly vị quả hạch, bảo là mua cho Hứa Trăn.
Lần này, cả tổ trinh sát số 1 đều bùng cháy.
Ai có thể ngờ được là một Hứa Trăn rất dễ độc thân cả đời như vậy lại lẳng lặng chơi một cú như vầy?
Sau đó thì lại tới màn “hỏi cung” của cả đám.
Trương Xuân Dương đoán, chắc chắn là cái thi thể nát vụn dưới cống đã tạo nên “gian tình” của hai người.
Lý Hiểu Mộng lại nói, chắc chắn là vì Hứa Trăn thường xuyên âm thầm quan tâm, Diêu Tố Vấn để ý được nên mới thích tính dịu dàng của Hứa Trăn.
Tới Phương Húc mà cũng đẩy gọng kính, mỉa mai Hứa Trăn là chân nhân bất lộ tướng.
Chớp mắt đã đến Tết.
Tết được nghỉ dài kỳ, tổ chuyên án cũng có được vài ngày nghỉ ngơi.
Lục Nghiễm và Tiết Bồng lần lượt tới nhà nhau dùng bữa, người lớn hai nhà hẹn tháng Ba sẽ gặp nhau.
Mặt khác, ở ký túc xá của Lục Nghiễm và căn nhà nhỏ của Tiết Bồng càng lúc càng có nhiều đồ đạc của nhau, hai người vẫn thay phiên ở hai bên như đã bàn trước đó.
Mỗi tối chuẩn bị đi ngủ, Tiết Bồng sẽ rúc vào lòng Lục Nghiễm, nghe anh kể lại chi tiết vụ án ban sáng mấy phút, Tiết Bồng cũng sẽ tả lại vài câu về manh mối dấu vết đã tìm được, biết được kỹ thuật gì mới, chuyện gì lạ.
Ví dụ như ADN thu thập được trên găng tay mười mấy năm trước, ví dụ như dùng hình ảnh từ flycam để phát hiện mẫu dấu vết sơn mạ và vết máu trên mặt đường nhựa, thậm chí là làm thế nào để tăng cường hình ảnh dấu vân tay trên sản phẩm dệt vân vân.
Có nhiều lúc hai người đi ngủ sẽ không đóng cửa, Barno sẽ nằm trên cái đệm bên giường, có lúc Lục Nghiễm tắm cho Barno, lau sạch chân cẳng, còn để Barno lên giường ngủ cùng họ.
Rõ ràng là Barno thích lên giường hơn, cứ cuộn trong tấm chăn êm ái không chịu dậy, cũng không biết là ngủ mê quá hay là vờ như không nghe thấy, có mấy lần Tiết Bồng gọi mà nó cũng chả thèm nhúc nhích.
Nhưng có nhiều lúc, Lục Nghiễm sẽ đóng cửa phòng lại, để Barno ngoan ngoãn nằm trong cái ổ cún của mình.
Mỗi lần Tiết Bồng tắm xong bước ra, nhìn thấy cửa bị đóng, Lục Nghiễm thì chống đẩy dưới đất, cô sẽ liếc xéo anh, lẳng lặng tựa vào đầu giường đọc sách.
Tiếp đến xảy ra chuyện gì chắc mọi người cũng rõ.
Lục Nghiễm chống đẩy xong, rửa tay bước ra rồi lên giường, Tiết Bồng mới thong thả nói: “Em có đếm đó nha, chưa tới ba mươi cái đâu.”
Lục Nghiễm cũng không còn ngờ nghệch như trước nữa, ban đầu còn ngơ ngác rồi cũng nhanh trí phát biểu: “Vậy để anh bù thêm, bù tới chừng nào em vừa lòng mới thôi.”
Khỏi cần phải nói, công tác chống đẩy sau đó hiển nhiên là được hoàn thành trên giường.
Tiết Bồng cứ nằm đó mà cười, nhìn anh hì hục.
Cứ mỗi cái chống thấp, hơi thở của hai người sẽ quyện lại với nhau, từng nhịp một, cũng không biết sau bao nhiêu cái, Lục Nghiễm áp người xuống, gồng cứng cánh tay hôn cô.
Mỗi lần “vận động” xong, hai người luôn nói chuyện thêm mấy phút, toàn nói về chuyện trước kia.
Cũng không biết là do Tiết Bồng phản ứng quá trì trệ hay là do trí nhớ quá tốt, lúc nào cô cũng cứ “giở nợ cũ” vào lúc này.
Tiết Bồng: “Giờ anh khai được rồi đó, hồi đại học em nhớ anh nhiều bạn lắm, đâu phải mình em, mình lại không cùng ngành, nhưng mà anh cứ hay tới tìm em, có phải là phát hiện có người theo đuổi em nên thừa cơ đuổi người ta không?”
Lục Nghiễm cười hỏi lại: “Còn cần anh đuổi hả? Mấy người tỏ tình với em có ai nhận được cơ hội chưa?”
Tiết Bồng ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, cô chỉ cứ mặt mũi hầm hầm, lạnh lùng nói mấy câu là người ta đã không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Lục Nghiễm lại bảo: “Nhưng mà có một thời gian, đúng là anh tìm đến em khá nhiều lần, chắc em không để ý.”
Tiết Bồng: “Có hả? Hồi nào?”
Lục Nghiễm: “Khoảng hồi Địa Ốc Thừa Văn rớt đài ấy, bên ngoài rùm beng lên hết, bình thường em ít nghe hóng hớt lắm, nhưng mà lúc đó chỉ cần bên cạnh có đàn anh đàn em nhắc tới Cố Dao, là em cũng sẽ nghe ngóng, còn chủ động nói chuyện nữa.”
Tiết Bồng còn nhớ chuyện này, đúng là cô rất mực quan tâm chuyện Cố Dao và Địa Ốc Thừa Văn, nhưng mà chuyện đó đều là vì mối quan hệ của cô với Cố Dao.
Tiết Bồng nhớ ra: “À, hèn gì lúc đó hở chút anh lại tới nói em nghe tiến triển mới nhất…”
Lục Nghiễm ho nhẹ: “Anh cũng thuận theo sở thích thôi.”
Tiết Bồng trở người trong lòng anh, khẽ cười dưới ánh trăng: “Thật ra. Dù anh không nói với em mấy chuyện này, anh cũng đối xử với em khác những người khác lắm.”
Lục Nghiễm ngạc nhiên nhướng mày: “Thật hả?”
“Thật.” Tiết Bồng trỏ ngón tay vào lòng ngực anh: “Anh không tự biết à?”
Lục Nghiễm cười nắm lấy ngón tay cô: “Nhưng mà anh cứ thấy là hình như không có khác dữ lắm.”
Tiết Bồng trợn mắt với anh: “Ít nhất thì là khác biệt giữa bạn bè và bạn cùng trường, dù lúc đó em không muốn hẹn hò thì cũng sẽ không chỉ coi anh như bạn bình thường.”
Lục Nghiễm kéo ngón tay cô tới bên khoé miệng mà hôn, không khép nụ cười lại được: “Đó là nhờ nỗ lực miệt mài của anh còn gì, nếu anh không kè chắc thì sau đó còn chưa chắc chuyện ra sao.”
Tiết Bồng không nói thêm gì, chỉ nhìn người đàn ông trước mắt dưới ánh trăng.
Nên nói là anh nỗ lực miệt mài, hay nên nói là cả hai người họ đều cố chấp khăng khăng đây?
Nếu tính tình không phải kiểu đã xác định rồi thì không dễ dàng lung lay thì sợ là đã không làm cảnh sát hình sự được, dù gì thì khi điều tra vụ án, cảm giác thất bại và mệt mỏi sẽ nhiều hơn có được thành tựu mà, thời gian cũng dài hơn nữa.
Cô cũng thế, suốt ngày đắm mình trong phòng thí nghiệm, nếu không yêu thích thật sự thì sợ là ba năm đã đủ rã rời.
Tiết Bồng gọi khẽ tên anh: “Lục Nghiễm.”
Lục Nghiễm: “Hửm?”
Tiết Bồng: “Em có nói là em thích anh chưa?”
Lục Nghiễm ngẩn người, mắt sáng rỡ: “Tất nhiên là chưa. Em nói lần nữa đi?”
Tiết Bồng nghiêng đầu chun mũi: “Sao vậy được, sao em thấy là em nói rồi mà, chứ không sao mình lại tiến triển tới bước này?”
Lục Nghiễm thấy buồn cười: “Là vì anh chủ động chứ sao, anh nói với em là anh thích em mà.”
Tiết Bồng cũng mím môi cười, nghiêng người hôn lên môi anh.
Đến lúc rời đi, tay Lục Nghiễm lại cuộn lấy.
Hai người lại quấn lấy nhau.

Lời người dịch:
Đến ngoại truyện này thì mình thấy Tiết Bồng nói chuyện thoải mái hơn với Hàn Cố nhiều, Tiết Bồng và mẹ còn quyết định thăm Hàn Cố mỗi tháng như người nhà nữa, chắc có thể coi như là Tiết Bồng đã thầm nhận “anh rể”, hoặc đơn giản chỉ là một người anh lớn trong nhà, thế nên quyết định đổi cách xưng hô luôn, mọi người đều vui vẻ với nhau. Nhưng tác giả vẫn cứ phải cua cho bằng được tới tận ngoại truyện, dịch tới Hứa Trăn với Diêu Tố Vấn mà mình ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa:))))))) Ở dưới bình luận cũng có người thắc mắc, tác giả chỉ nói đúng một câu là Diêu Tố Vấn và Mạnh Nghiêu Viễn không hợp nhau chứ không nói gì thêm. À mà cái mình thích nhất trong ngoại truyện là ghi chép của Tiết Ích Đông được mang đi triển lãm đấy, bởi dù sớm hay muộn thì tội ác đều sẽ bị phanh phui, việc thiện rồi sẽ có người noi gương.
Ngoại truyện ở hiện tại chỉ tới đây thôi, từ chương sau lẽ là phần kể về Tiết Dịch, Hàn Cố và Hoắc Ung mười năm trước, làm rõ hơn tính cách Tiết Dịch và những gì còn chưa được nhắc đến ở mạch truyện chính. Biết trước là sẽ buồn đấy nhưng mình nghĩ là sẽ rất đáng đọc, mình cũng chưa biết khi nào sẽ đăng nhưng mình sẽ cố sớm nhất có thể, mọi người chịu khó chờ nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.