Hồ Sơ Bóng Tối

Chương 32: Không Thể Lẩn Trốn





Thì ra nơi mà tôi bị đưa đến lại chính là khu rừng phía sau đại học Kinh Tế tỉnh Huy Vũ, điều này phần nào đã lý giải cho sự mất tích bí ẩn của Hà Thanh Phương.
Tôi nhìn về phía thành phố tấp nập, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
"Tóm được rồi nhé."
Hà Thanh Phương khi ấy đã nói thế, hoặc là thứ gì đó giả dạng cô ta.
Tôi lại nhìn xuống con đường mòn dẫn từ trường đến khu rừng, đã tròn hai ngày kể từ khi người nhà và cảnh sát ngừng tìm kiếm Hà Thanh Phương, có lẽ họ đã từ bỏ hy vọng.
Nhưng mà trên đời có cha mẹ nào lại từ bỏ con cái mình dễ dàng vậy không?
Tôi tạm thời đóng lại toàn bộ suy nghĩ về vụ án, trở về nhà với bộ dạng thê thảm.
Làn sương mù nuốt người sẽ còn quay lại, và cho đến khi tôi giải quyết nó, bản thân tôi sẽ không ngừng bị nhắm vào.
Lúc rời khỏi nhà tôi không ra bằng cửa chính nên giờ không có chìa khóa, đến tìm chị An cũng chẳng thấy đâu.
Lựa chọn cuối cùng, tôi sang nhà hàng xóm gõ cửa.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, để lộ khuôn mặt mệt mỏi của Ngân Hà.
"Sao thế Minh Vũ? Vũ Thảo Nguyên lại tới đây à?"
Tôi im lặng nhìn chị ta, hồi lâu sau mới đáp: "Chị có thể cho em vào nhờ chút không?"
Đôi mắt Ngân Hà mở to đầy ngạc nhiên, nhưng rồi cuối cùng cũng né sang một bên để tôi bước vào.
"Vừa ở đâu chui ra thế?"
Tôi cởi bỏ áo khoác, tự ý bật bình nóng lạnh.
"Em dùng nhà tắm của chị chút nhé?"
Ngân Hà ngẩn người giây lát, sau đó lại vẫy tay như muốn đuổi tôi đi.
"Thoải mái đi."
Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi bước vào bên trong tắm rửa.
Để mặc dòng nước ấm nóng từ vòi sen xối lên cơ thể, tôi trầm lặng cúi đầu suy nghĩ về toàn bộ các manh mối của vụ án.
Có rất nhiều nghi án ở trong này.
Đầu tiên phải kể đến nguyên nhân mất tích của Hà Thanh Phương, cô ta được cho là đã biến mất khi đi vào rừng tìm mèo, nhưng có thật là mọi chuyện đã diễn ra như thế?
Hay cô ta cũng giống như tôi, bị làn sương mù ấy dẫn dụ vào?
Một gương mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện trong gương, cô ta rướn người, gần như đã chui ra khỏi đó.

"Tại sao...!lại không cứu em?"
"Câu tóm được rồi lúc đó là sao? Có phải mày định giết chết tao bằng cách đưa đến những nơi nguy hiểm không?"
Gương mặt trong gương bỗng nhiên trở nên sững sờ.
"Anh...!nói chuyện với em?"
"Đừng giả vờ nữa, tao biết mày không phải Hà Thanh Phương." Tôi đứng sau làn nước trắng xóa, trừng mắt nhìn kẻ xuất hiện trong gương.
Kẻ đó phá lên cười, khuôn miệng từ từ giãn rộng.
"Mày biết sao?"
"Mày đã sử dụng giọng nói của cô ta để dẫn dụ tao, làm tâm trí tao từ từ trở nên suy yếu, bởi vì có lẽ mày chỉ có thể tóm được kẻ khác khi tinh thần họ đã không còn chút phòng bị nào."
"Sao cơ?" Gương mặt Hà Thanh Phương thoáng chốc đã bị biến dạng.
Tôi bước ra khỏi làn nước, đặt một cánh tay lên tấm gương.
"Tao biết là tao có một sức hút khó cưỡng đối với đám Mystic chúng mày, nhưng mày đã chọn lầm người rồi.
Bởi vì, tao chưa từng trông thấy gương mặt của Hà Thanh Phương."
Khuôn mặt Hà Thanh Phương lúc này đã hoàn toàn tan biến, trở thành một bãi bùn nhão nhoét.
"Ra thế.
Nhưng tao vẫn đưa được mày đi, dù giữa chừng có hơi bị rối loạn và mày đã thoát chết."
"Mày vẫn chưa hiểu ra nhỉ." Tôi đặt cả hai tay lên tấm gương.
"Đó là do tao cố ý đấy."
Một âm thanh kỳ lạ phát ra ngay sau khi tôi kết thúc câu nói, đèn nhà tắm đột ngột phụt tắt, nước từ vòi sen cũng ngừng chảy.
Hiện tượng này chỉ xảy ra vài giây, sau đó mọi thứ trở lại như cũ, cái thứ nhão nhoét trong gương thì không.
Tôi tắt nước đi, lấy khăn lau người rồi quấn tạm lên cơ thể.
Không phải tôi không sợ, chỉ là nếu tôi để nỗi sợ xâm lấn lúc này, làn sương mù kia sẽ lập tức tóm lấy tôi.
Tôi đoán đây chính là cơ chế hoạt động của nó.
"Quần áo sạch chị để trên máy giặt, cứ lấy về mà mặc."
"Em cảm ơn." Tôi không khách sáo cầm lấy bộ quần áo nhỏ nhắn đặt trên máy giặt.
"Chúng thật sự là của chị à?"
"Ừ, chị chọn bộ cả nam cả nữ đều có thể mặc được, còn bên trong thì...!ừm...!chịu khó chút nhé."

"Không thành vấn đề." Tôi mỉm cười.
"Ăn mày không đòi xôi gấc."
Sau khi mặc quần áo xong, tôi đến trước bàn máy tính nơi Ngân Hà đang ngồi.
"Có vẻ chị đang gặp khó khăn trong việc sáng tác."
"Lần nào cũng vậy, em à." Chị ta thở dài, cầm tách cà phê đưa cho tôi.
"Làm một ngụm không?"
"Em bị mất ngủ khi uống cà phê." Tôi nói dối cho qua chuyện.
"Vậy thôi." Ngân Hà uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.
Tôi nhìn thật kỹ những câu từ Ngân Hà đang viết.
"Giữa bóng tối bạt ngàn, nơi những thứ không sạch sẽ lẩn trốn, chúng biết bạn đang ở bên này, với sự phòng bị thấp nhất."
"Giữa làn sương mù dày đặc, nơi con quỷ giả giọng lẩn trốn, nó biết ta đang ở bên này, với sự bất lực đáng thương."
Ngân Hà lập tức dừng động tác, chị ta quay đầu, tròn mắt nhìn tôi.
"Chị đã từng nghe nhắc tới chưa? Một con quỷ có khả năng giả dạng người khác, bắt cóc chúng ta bằng làn sương mù dày đặc."
"Hà Thanh Phương." Ngân Hà cụp mắt nhìn tôi, biểu cảm như thể không thể tin nổi tôi lại nói ra những lời này.
"Chị không nghĩ em lại hứng thú với những thứ này."
"Đúng vậy." Tôi mỉm cười.
"Nhưng chị thì có đúng không?"
Ngân Hà hơi ngẩn người, sau đó cũng bật cười.
"Ra là em có ý định cứu rỗi chị khỏi căn bệnh bí ý tưởng."
Tôi chỉ gật đầu mà không đáp.
Chị ta liền quay lại với công việc.
Đợi đến gần nửa đêm, cuối cùng chị An cũng về, tôi pha cho Ngân Hà một tách cà phê để cảm ơn rồi trở lại căn hộ.
Tôi mở đèn điện, thứ xuất hiện dưới sàn nhà ngay tức khắc thu hút sự chú ý của tôi.
Là dấu chân.
Một loạt những nốt chân tương tự con người rải đều từ dưới phòng khách lên đến cầu thang, chúng dính đầy bùn đất, cỏ cây và...!máu?
Tôi cúi sát người, cẩn thận quan sát chất lỏng màu đỏ trong các dấu chân.
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn chợt reo vang.
Là Thảo Nguyên gọi.
Tôi có thể thấy màn hình hiển thị tên cô ta từ chỗ này.
"Minh Vũ nghe đây." Tôi bước xuống cầu thang và nhấc máy.
"Chào Minh Vũ." Một giọng nói cứng ngắc và lạnh lẽo vang vọng trong loa.
Tôi bất giác cau mày.
"Mày là ai?"
"Tao chưa từng thấy một con người nhạy bén như mày trước đây, mày đúng là một con mồi ngon, tao sẽ không để vụt mất lần nữa."
Tôi im lặng vài giây, trước khi giận dữ cất tiếng: "Tao sẽ chờ."
Tôi vốn không phải kiểu người hay gây gổ, nhưng nếu có kẻ nào đó thích khiêu khích, tôi sẽ bắt hắn phải trả một cái giá tương xứng.
Tôi cúp máy, đồng thời tắt toàn bộ điện trong nhà.
Tôi vẫn giữ được tâm trí mình, vì vậy đêm nay chưa cần lo làn sương mù kia sẽ quay trở lại.
Trong khi suy nghĩ về những việc sẽ thực hiện vào ngày mai, tôi đã vùi mình trong tấm chăn ấm áp.
Hương thơm từ quần áo của Ngân Hà khiến tôi vào giấc nhanh hơn thường ngày, và cũng khó tỉnh hơn.
Buổi sáng thức dậy, tôi thấy bản thân đang nằm dưới sàn nhà.
Đây là một tật xấu khó bỏ của tôi, khi ngủ tôi thường rất khó yên vị một chỗ.
Đến tận chiều nay mới có tiết học, nên tôi thản nhiên tận hưởng bữa sáng với một quả trứng và hai gói mì.
Ăn xong tôi liền mặc thêm quần áo rồi rời khỏi căn hộ.
Tiết trời sáng nay cực kỳ rét, phải rơi vào mức trên dưới 7 độ C.
Theo các nguồn tin trên Arcane, và cả những lời đồn đại.
Tôi nhanh chóng tìm đến căn nhà của Hà Thanh Phương.
Cô ta là người Huy Vũ, sinh ra và lớn lên tại đây.
Nhà cô ta chỉ cách trường đại học Kinh Tế vài phút đi bộ.
Tôi đi đến trước căn nhà cấp bốn sơn xanh lục, không chút do dự bấm chuông.
Đợi gần mười phút mà vẫn chưa thấy ai ra, tôi nghĩ chuông bị hỏng nên định gõ cửa.

Chợt, cánh cửa chậm rãi mở, một người phụ nữ trung niên khuôn mặt phờ phạc ngó đầu ra.
"Cháu tìm ai?"
"Cô là mẹ của Hà Thanh Phương phải không?"
Tôi chưa từng làm tốt trong việc an ủi người khác, vì thế tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề chính, dù biết nó có thể khiến tôi thất bại.
"Cháu là ai?" Người phụ nữ gật nhẹ đầu, tôi nhắc cái tên ấy khiến đôi mắt bà ánh lên sự hy vọng.
"Cháu muốn hỏi cô một số chuyện, biết đâu chừng sẽ có ích trong việc tìm kiếm tung tích bạn ấy."
Người phụ nữ im lặng nhìn tôi, giây lát sau mới cất tiếng: "Cháu là bạn học của Phương à?"
"Phải." Tôi nói dối không chớp mắt.
Do dự thêm một hồi, cuối cùng người phụ nữ cũng mở rộng cửa.
"Được rồi, cháu vào đi."
Bước vào bên trong nhà, tôi lặng lẽ quan sát căn phòng khách.
Là kiểu thiết kế thông thường của nhà cấp bốn chẳng có gì đáng nói, nhìn cách bài trí cũng đơn giản, có vẻ chủ nhà không thích sự cầu kỳ.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, tầm nhìn đối diện với một bức chân dung trên tường.
Là một cô gái sở hữu nét mặt vô cùng quen thuộc, tôi đoán đó chính là Hà Thanh Phương.
"Cháu muốn hỏi cô điều gì?"
Tôi liếc nhìn bức chân dung lần nữa, rồi lại nhìn người phụ nữ.
"Tại sao cô không tiếp tục tìm kiếm Phương?"
Người phụ nữ hơi ngẩn người, bà lo lắng nhìn ra bên ngoài cửa, giọng nói khẽ run rẩy: "Không phải là cô không muốn tiếp tục tìm con bé..."
"Mà là cô không thể?" Tôi liếc nhìn bức tranh chân dung trên tường, dường như nó vừa bị biến dạng trong thoáng chốc.
"Ch-cháu biết sao?" Người phụ nữ tròn mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi cụp mi mắt, nhớ lại tất cả những mối liên kết của vụ án.
"Có phải những ngày vừa qua cô đã gặp vô số ảo giác?"
"Đúng thế, chúng rất đáng sợ..." Người Phụ nữ gật đầu lia lịa.
"Không hiểu sao nhưng cô cảm thấy...!chúng đang ngụ ý rằng nếu như cô tiếp tục đi tìm con gái, cô sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp."
Tôi quan sát biểu cảm u ám trên khuôn mặt người phụ nữ, rồi lại nhìn lên bức chân dung lần nữa.
Lần này nó không còn lẩn trốn tôi mà phơi bày toàn bộ sự trơ trẽn.
Trong ảnh Hà Thanh Phương đang khóc, lệ đen chảy thành dòng từ đôi mắt đỏ au như máu, miệng cô ta cong ngược hơi há, từ trong cổ họng mọc ra một cây nấm xám xịt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.