Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 959: Bỏ nhà ra đi (1)




“Điều này không hợp logic.” Ngô Linh nói, “Không phù hợp với những gì chúng ta thường biết, những chuyện chúng ta đã trải qua chính là kinh nghiệm.”
“Vì thế, khả năng lớn là do năng lực của thằng nhóc kia đúng không?” Tí Còi nói.
Gã Béo phản bác: “Cứ cho là chuyện mẹ anh Trịnh là do Úc Xuyên Phong làm ra, vậy còn quán gà rán và quán thức ăn bình dân trước đây thì sao? Hay là có một con ma không bình thường… mở quán ăn có vấn đề ở Dân Khánh?”
Chủ đề lại vòng trở về.
“Trên thế giới này người có vấn đề nhiều như thế. Sau khi chết biến thành một con ma điên thì cũng chẳng coi là không bình thường chứ?” Tí Còi nói.
Ngô Linh lắc đầu: “Ma đương nhiên là do người sống chết rồi hóa thành, nhưng so với người sống thì có sự khác biệt rất lớn. Người sống sau khi chết, chỉ có thể là vì chấp niệm mà biến thành ma. Một con người đến lúc sắp chết không cam tâm, muốn thống trị thế giới, thì nó sẽ trở thành người dẫn đường. Vậy thì, khi một người sắp chết, phải mang suy nghĩ như thế nào mới có thể mở nhiều cửa hàng có vấn đề như thế?”
Thực tế vấn để này rất khó giải thích rõ.
Muốn bỏ độc làm chết cả thế giới, cũng không cần dùng cách như thế chứ? Muốn xây dựng đế quốc ẩm thực, vậy thì không nên dùng thực phẩm có vấn đề nhỉ. Ma mà nó khống chế có thể lừa được người sống, cứ đi theo con đường nhập hàng bình thường không được sao?
“Trong chuyện này chắc chắn có chỗ chúng ta không nhìn ra. Có thể là do thế giới thay đổi rồi, có thể là có thứ gì đó bị bỏ lỡ. Nếu như không làm rõ, thì chúng ta không thể bắt được con ma đó.” Ngô Linh nói, “Chúng tôi sẽ tìm lý do gì đó tiếp cận mẹ đồng nghiệp các cậu, điều tra tình huống của bà ấy. Trước tiên là xác định bà ta là người sống hay là ma, sau đó là xác nhận những gì bà ta đã trải qua.”
“Như vậy được không?” Tôi có chút nghi ngờ, “Bên cạnh bà ấy không ai phát hiện ra vấn đề gì. Tính cho đến bây giờ, thì chỉ có một người ăn bánh chưng xong phải nhập viện, cũng chỉ có Úc Xuyên Phong…” Tôi vừa nói một nửa, thì ngừng lại.
Tưởng Hựu ăn xong bánh chưng, thì phải nhập viện.
Tôi không thể xác định, Tưởng Hựu là người duy nhất sau khi ăn bánh chưng phải nhập viện, hay anh ta là người đầu tiên ăn bánh chưng, người đầu tiên xuất hiện phản ứng không tốt, sau đó Trịnh Vỹ liền ngăn chặn mọi người ăn bánh chưng, nên không có người thứ hai bị hại.
“Tưởng Hựu cũng có năng lực đặc biệt?” Tí Còi kinh ngạc, lập tức nhìn sang Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, hỏi ý kiến của họ như thế nào trong chuyện này.
Hai người họ lắc đầu.
“Trong phòng bệnh đó, ngoại trừ các cậu, thì chỉ có cậu bé đó bị đánh dấu.” Nam Cung Diệu khẳng định.
“Vậy vì sao lại như thế?” Tí Còi thắc mắc.
Tôi cũng thắc mắc.
Có phải là lúc gói bánh chưng, đã xảy ra sai sót gì không?
Hay là những món ăn của mẹ Trịnh Vỹ làm, chỉ gặp đúng người thì mới có hiệu quả?
Gã Béo đột nhiên nói: “Em nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Chúng tôi đều nhìn sang Gã Béo.
“Tưởng Hựu không phải là người của Dân Khánh.” Gã Béo nói, “Anh ta không phải người Dân Khánh, anh ta học đại học ở thủ đô, và làm một nhân viên văn phòng tại thủ đô, sau đó… là năm trước nữa hay năm ngoái mới được điều đến Dân Khánh.”
“Là như vậy sao?” Lần đầu tôi được nghe chuyện này.
Quách Ngọc Khiết cũng gật đầu: “Em cũng từng nghe ai đó nói. Anh ta ở thủ đô làm việc rất tốt, đến Dân Khánh, cấp bậc và đơn vị công tác đều thấp hơn. Nhưng mà, có lẽ là dựa vào quan hệ, nên trong hai năm đã có thể thăng cấp rồi. Hình như là quan hệ của bên nhà bạn gái anh ta thì phải?”
Quách Ngọc Khiết nghiêng đầu nhìn sang chúng tôi.
Đến chuyện Tưởng Hựu có bạn gái tôi còn không biết. Ngày thường ở chỗ làm, hoàn toàn không nhìn ra được Tưởng Hựu là người đã có bạn gái. Anh ta là người ở vùng khác đến thì tôi còn biết, nhưng vốn nghĩ anh ta là học đại học tại Dân Khánh, hoặc sau khi tốt nghiệp thì đến Dân Khánh để mưu sinh.
“Anh ta có bạn gái sao?” Tí Còi xem ra cũng như tôi, đối với chuyện này chưa biết gì cả.
Chúng tôi vô thức đều nhìn sang Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu là người có gia thế. Nhưng cô ấy cũng lắc đầu, đối với câu chuyện “nội bộ” này cũng không biết rõ.
Ngô Linh đem câu chuyện phiếm này thành chủ đề bàn luận chính: “Nói như vậy, anh ta đến Dân Khánh chưa lâu, có nghĩa là, chưa ăn qua nhiều thức ăn của Dân Khánh.”
Lòng tôi trầm xuống.
Trước khi bị cuốn vào chuyện Thanh Diệp, thì tôi chưa từng gặp ma, cũng không có năng lực đặc biệt.
Như vậy trước đó, có thể tôi đã ăn phải loại thức ăn có vấn đề. Tương tự như món gà của quán gà rán, chứ không phải là loại thức ăn của quán thức ăn bình dân, sau khi ăn xong không lập tức bị ảnh hưởng đến mạng sống, nhưng rất có thể sẽ để lại ảnh hưởng tiêu cực nào đó.
Không chỉ tôi, tất cả chúng tôi, gia đình chúng tôi đều có khả năng đã trải qua những chuyện như vậy, không hề hay biết, cho nên đã ăn phải những loại thức ăn đó.
“Ôi trời ạ…” Tí Còi ngả người ra phía sau, tựa lưng vào ghế.
“Tóm lại, bây giờ các cậu vẫn an toàn.” Ngô Linh nói lời an ủi.
Tôi chỉ có thể gượng cười.
Những chuyện này chúng tôi không tiện ra mặt, chỉ có thể để cho người của Thanh Diệp đi điều tra.
Cũng không biết là khi nào họ mới có thể điều tra được kết quả, giải quyết được rắc rối lớn còn đang ẩn núp trong bóng tối này.
Buổi tối chúng tôi không ai ăn gì, rời khỏi khách sạn, rồi đi thẳng về nhà.
Trong lòng tôi thấy bất an, trở về nhà chăm chú nhìn cha mẹ và em gái một hồi lâu. Mọi người xem ra vẫn còn bình thường. Sắc mặt hồng hào, hơi thở bình ổn, không có bất cứ dấu hiệu của âm khí trên người.
Cho dù là có vấn đề, thì chắc chắn cũng chưa đến mức nghiêm trọng.
Tôi chỉ có thể tự mình an ủi như vậy.
“Sao hôm nay con uống nước nhiều vậy?” Mẹ tôi đang xem tivi thấy kỳ lạ nên hỏi tôi.
Tôi ấp úng trả lời: “Thức ăn ở nhà hàng đó mặn quá.”
“Ồ. Thức ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Các con ít ăn ở những nơi như vậy đi.” Mẹ tôi thuận miệng nói.
“Dạ, hôm nay là do thuận tiện thôi.” Tôi nói.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo trong phòng, tôi vội vàng chạy vào.
Là cuộc gọi của Úc Xuyên Phong.
Tôi không biết cậu thiếu niên này quá lo lắng thấp thỏm, gọi điện đến vì muốn được an ủi, hay thực sự có chuyện đã xảy ra.
Nhận điện thoại, tôi nghe được giọng nói đè ép của Úc Xuyên Phong.
“Anh Lâm, anh… anh có thể đến nhà của chú em không?” Úc Xuyên Phong cầu xin.
“Sao vậy?”
“Vừa rồi… vừa rồi thím của em gọt hoa quả… Em đã nhìn thấy… Em nhìn thấy con mắt… bên trong quả táo, có tròng mắt, còn có hướng nhìn. Nó bị nhét vào bên trong quả táo. Em… Em cắn trúng nó… chúng…” Giọng nói của Úc Xuyên Phong nghẹn ngào.
“Em đang ở đâu?” Tôi cảm thấy lo lắng.
“Em ở trong phòng…”
“Phong Phong, mẹ em nói anh đi tắm đi.”
Giọng thiếu niên truyền vào.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“À không, anh…” Úc Xuyên Phong vừa nói thì bị ngắt lời.
“Anh muốn cáo trạng thì cứ cáo trạng đi. Anh không quen ăn cơm nhà tôi, còn trách nhà tôi sao? Anh nói cha mẹ anh chuyển tiền qua đây, rồi bảo cha tôi đưa anh đi ăn cơm tiệm mỗi ngày đi!” Thiếu niên tức giận nói.
Tôi nghe được giọng nói của Trịnh Vỹ, có vẻ là đang trách mắng thiếu niên kia.
Có tiếng cãi nhau, tiếng tranh luận, nghe không rõ lắm, rồi cuộc gọi bị ngắt.
Tôi nhìn vào điện thoại một hồi, liền gọi cho Ngô Linh.
Món ăn của mẹ Trịnh Vỹ làm có vấn đề, đó là một chuyện, nhưng nếu như món ăn do những người còn lại trong nhà Trịnh Vỹ làm cũng có vấn đề, thì thật sự là nghiêm trọng rồi.
Tôi khó có thể tưởng tượng ra tình huống khủng bố như vậy.
Sau khi nói chuyện này với Ngô Linh, tôi liền gọi lại cho Úc Xuyên Phong, nhưng gọi mãi vẫn không được.
Điều này khiến tôi thấy bất an.
Qua một hồi lâu, Ngô Linh lại gọi cho tôi.
“… Chúng tôi đã đến nhà của đồng nghiệp cậu. Những người trong khu dân cư đó nói, có một đứa trẻ của nhà họ, sau khi xông ra ngoài liền không thấy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.