Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 955: Điều bất thường (1)




Có khả năng rất lớn là mẹ của Trịnh Vỹ đã mất từ lâu.
Một món ăn không bình thường được làm ra bởi một con ma, xuất hiện sự biến đổi không thể ngờ đến trên thân thể, điều này khiến người ta càng dễ chấp nhận hơn.
Nếu như là một người bình thường còn sống làm ra món ăn như vậy, thì việc này sẽ càng thêm phức tạp, chuyện này cũng không hợp lý để giải thích tình huống quán ăn nhanh và quán gà rán.
Một bà lão đã chết biến thành ma, nhưng không ai hay biết. Bà ta hình như không hề muốn hại đến ai cả, nhưng lại vô tình gây hại đến những người xung quanh.
Ở chỗ Thanh Diệp cần phải giải quyết chuyện của Vưu Tịnh trước, không biết tiến độ điều tra của họ như thế nào rồi.
Tâm trí của năm người chúng tôi hoảng loạn đến lúc ra về.
May mà đúng lúc này, Ngô Linh gọi điện tới.
Tôi bắt máy rất nhanh.
Giọng nói Ngô Linh vẫn rất bình tĩnh, kể lại kết quả điều tra của họ.
“... Chúng tôi đã tìm được chủ trọ và nói chuyện với ông ta rồi, nhưng ông ta không biết gì hết. Sau đó chúng tôi tìm được cách liên lạc với Hàn Kiệt Sênh. Nhưng anh ta đã đi công tác, phải ba ngày sau mới trở về. Do bão nên vùng núi mà anh ta đến có ảnh hưởng một chút, bây giờ không có cách nào để liên lạc được với anh ta cả. Chúng ta có thể đi thăm mẹ đồng nghệp của cậu trước xem thế nào.”
Tôi có chút vui mừng vì có thể giải quyết trước chuyện của Trịnh Vỹ.
So với Vưu Tịnh, thì chuyện về mẹ của Trịnh Vỹ xảy ra gần chúng tôi hơn, nên sẽ nhận được sự chú ý nhiều hơn. Tuy rằng tôi đồng tình với Vưu Tịnh, nhưng đó cũng chỉ là sự đồng cảm với một người lạ mà thôi. Hơn nữa, Vưu Tịnh trong tình trạng như vậy suốt 20 năm rồi, mức độ nguy hiểm của cô ấy không bằng Úc Xuyên Phong.
Đúng lúc bây giờ là thời điểm tan làm, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, xem thử Trịnh Vỹ có về không.
Người ở văn phòng của họ vẫn chưa ai về cả.
Tưởng Hựu chào tôi và nói: “... Chúng tôi đang định đến bệnh viện thăm mẹ của anh Trịnh.”
“Ồ. Tốt quá, vậy chúng ta đi chung nhé.” Tôi lên tiếng.
Đây là một cơ hội tốt.
Úc Xuyên Phong nghe tôi nói thì mắt sáng lên.
Trịnh Vỹ khách sáo vài câu rồi cũng không tiện từ chối.
Tôi gọi cho nhóm Tí Còi, gửi tin nhắn cho Ngô Linh.
Tôi không thể đưa nhóm Ngô Linh vào bệnh viện, chỉ có thể gửi cho họ địa chỉ, để họ cùng lúc đến, hai bên làm như không hề quen biết nhau.
Trịnh Vỹ không cho chúng tôi mua đồ mang vào. Cũng có thể vì lý do này nên anh ta mới đồng ý sau khi tan ca cùng nhau đi thăm mẹ mình.
Đến bệnh viện, chúng tôi đi thang máy tới phòng bệnh, qua hành lang đông đúc, tôi dần dần có một cảm giác kì lạ.
Không có âm khí, không có cái loại ác ý kia. Một khu nằm viện rất bình thường của bệnh viện Dân Khánh. Ở đây vốn dĩ không phải là khu vực chăm sóc bệnh nhân bệnh nặng, không phải phòng cấp cứu, cũng không phải là nơi nhận trị liệu cho những người mắc bệnh nan y. Có lẽ là vì vậy nên khiến cho không khí ở đây rất “sạch sẽ”.
Tuy không có một chút bất thường nào cả, nhưng nó lại chính là điểm bất thường lớn nhất.
Tôi nhìn số phòng bệnh, lén nhắn tin cho Ngô Linh.
Trước khi vào phòng bệnh, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sau đó bước vào bên trong, bốn người trong đó không có gì khác thường cả.
Đang nằm ở cái giường gần cửa sổ là một cụ bà với sắc mặt hồng hào, nhìn có vẻ rất khoẻ. Chân bà ấy bị bó bột, được nâng lên trên cao. Lúc chúng tôi vào, bà ấy vẫn còn đang nói chuyện với một bà cụ khác ở giường bên. Bà cụ đó thì tay chân đều bị bó bột.
Tôi không quen mẹ của Trịnh Vỹ, trong đoạn ghi hình của Úc Xuyên Phong cũng chỉ có cái lưng của bà ấy.
Có điều, cái người mà vừa thấy Trịnh Vỹ mở cửa bước vào liền nở nụ cười chào hỏi, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là mẹ của Trịnh Vỹ.
Những đồng nghiệp chúng tôi liên tục hỏi thăm “Chào dì ạ”, “Dì ơi, sức khoẻ của dì thế nào rồi?”, “Dì nghỉ ngơi có tốt lên chưa?”....
Bà lão vui vẻ trả lời các câu hỏi đó, liên tục gật đầu.
Bà cụ bên cạnh không kiềm được sự ngưỡng mộ: “Con trai bà đúng là nhân duyên tốt.”
Mẹ của Trịnh Vỹ cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Tí Còi nháy mắt cho tôi, tôi lắc đầu.
Chuyện hỏi thăm chủ yếu là do Tưởng Hựu và một cô bạn đồng nghiệp hỏi, coi như là thay mặt chúng tôi hỏi thăm bà cụ.
Tôi cố gắng nhìn bà cụ một cách kĩ càng, nhất là chân tay của bà ấy.
Nhưng không thấy gì bất thường cả.
Điện thoại trong túi rung lên. Ngô Linh gửi tin nhắn cho tôi, bọn họ đã đến cửa phòng bệnh rồi.
Tôi quay đầu thì thấy Ngô Linh, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.
Ba người họ giống như đang đi tìm người mà lướt qua, chỉ nhìn vào phòng một chút rồi đi.
Tôi có chút nghi hoặc.
Nhưng không đợi nhận được tin nhắn giải thích của Ngô Linh. Cô ấy trực tiếp nhắn cho tôi địa chỉ gặp mặt, là khách sạn mà họ ở.
Nhất thời tôi cảm thấy đây là một chuyện nghiêm trọng.
Tin nhắn không thể nói rõ được, chứng tỏ sự bất thường trên người mẹ Trịnh Vỹ nhất định không hề đơn giản.
Tôi nháy mắt cho nhóm Tí Còi.
Chúng tôi không ở lại bệnh viện quá lâu.
Đã đến lúc bệnh nhân ăn cơm tối, nhóm của Trịnh Vỹ, Tưởng Hựu cùng nhau đi ăn. Tôi từ chối lời mời của Tưởng Hựu, rồi cùng với nhóm Tí Còi rời khỏi bệnh viện, tiến thẳng đến chỗ khách sạn.
Trên xe, Tí còi không đợi nổi nên đã hỏi.
Nhưng tôi không cách nào trả lời, vì chính tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trần Hiểu Khâu nói: “Chúng ta đều không phát hiện được mẹ của Trịnh Vỹ là ma, cũng không phát hiện con ma nào bên cạnh bà ấy. Nếu không phải ma, chẳng lẽ là linh hồn?”
Không ai tiếp lời.
Suy đoán của Trần Hiểu Khâu cũng chỉ là suy đoán. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có Ngô Linh mới biết được.
Điện thoại của tôi kêu lên, cứ ngỡ là Ngô Linh, không ngờ lại là Úc Xuyên Phong.
Tôi nghe điện thoại, nghe giọng của cậu bé có chút lo sợ.
“Anh Lâm.” Úc Xuyên Phong đã đổi cách xưng hô, không còn gọi tôi là chú nữa.
“Sao vậy? Em đáng lẽ nên ngồi ăn cơm với chú em chứ?” Tôi nhẫn nại hỏi.
Lúc ở bệnh viện, vì chỉ lo nhìn mẹ của Trịnh Vỹ nên tôi đã quên mất đứa trẻ này.
“Đúng, em đang ăn cơm, giờ em đang ở trong phòng vệ sinh.” Úc Xuyên Phong nói khẽ.
Nhóm Trịnh Vỹ tìm một quán ăn gần đó, giờ này chắc đang ăn cơm rồi.
“Xảy ra chuyện gì sao? Quán ăn đó có vấn đề gì ư?” Tôi căng thẳng hỏi.
Úc Xuyên Phong trả lời: “Không có, không có gì cả. Em muốn hỏi xem... Bà Năm...”
“Tụi anh vẫn chưa biết. Anh đã đưa số phòng và số giường bệnh cho bạn anh rồi, họ sẽ đi xem, sau đó sẽ biết kết quả. Em đừng vội.” Tôi an ủi cậu ta.
Úc Xuyên Phong khẽ trả lời.
“Phong Phong.”
Giọng của một đứa trẻ khác vang lên.
Úc Xuyên Phong nói một câu “Anh ở đây”, giọng nói gấp gáp, rồi vội vàng cúp máy.
Đứa trẻ đó có lẽ là con trai của Trịnh Vỹ. Có thể là anh ta đã gọi cho vợ con đến cùng ăn.
Tí Còi nói: “Nếu tôi mười mấy tuổi mà gặp tình cảnh như thế, thì nhất định tôi sẽ bỏ trốn khỏi nhà.”
“Sau đó thì bị công an đưa về?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Gì chứ? Muốn đưa về thì phải đưa về nhà mình, sau đó gọi cha mẹ về mới đúng chứ.”
“Sau đó thì bị đánh một trận?” Gã Béo nói tiếp.
“Đánh một trận cũng tốt hơn là sống tốt cùng với một con ma.” Tí Còi nói
Cái giả thiết này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chúng tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.
Lúc này là giờ cao điểm, chúng tôi bị kẹt xe ở trên đường, vấn đề chúng tôi nói cũng chỉ xung quanh chuyện này.
Một quán ăn nhanh, một quán gà rán, có thể tính thêm căng tin của trường đại học Dân Khánh, lại thêm mẹ Trịnh Vỹ - người đã từng là đầu bếp, chuyện này thật khiến người ta vô cùng bất an.
Tí Còi nghiêm túc nhớ lại những chuyện mà cậu ta gặp phải về vấn đề không hợp vệ sinh.
Cậu ta nhớ lại, bốn người chúng tôi cũng cùng nhau nhớ lại, rồi đều cảm thấy không tốt.
Đến khách sạn, Ngô Linh mở cửa, nhìn thấy chúng tôi nhưng không nói gì cả.
Cổ Mạch khách sáo hỏi: “Không phải các cậu từ bệnh viện tới sao? Sao vẻ mặt ai cũng như ăn phải thịt chuột vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.