Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 952: Tìm kiếm không kết quả




Phòng làm việc yên tĩnh trong một thời gian rất lâu.
Nếu như liên tưởng của Quách Ngọc Khiết không sai, thì chuyện này đã trở nên vô cùng nguy hiểm và phức tạp.
Chúng tôi phát hiện bánh chứng bị hư là trước khi phát hiện quán gà rán có ma. Mẹ của Trịnh Vĩ có vấn đề, và chuyện quán gà rán có ma, e là cùng xảy ra ở một khoảng thời gian. Hơn nữa, vấn đề không chỉ xuất hiện ở những đầu bếp trong quán ăn nhỏ, mà cả ở những cửa hàng lâu đời hay những công việc liên quan đến kinh doanh đồ ăn, tất cả đều có khả năng xảy ra. Những món ăn mà chúng tôi ăn đều tồn tại nguy hiểm.
Tôi cảm thấy nhức đầu.
“Cần phải xác nhận lại, có lẽ chuyện này không khó lắm.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng, “Đi hỏi mẹ của Trịnh Vĩ, thì chúng ta sẽ biết được đang có chuyện gì xảy ra thôi.”
Tôi thở ra một hơi: “Em nói đúng.”
Mẹ của Trịnh Vĩ nhập viện, chúng tôi là đồng nghiệp biết tin, đi đến thăm là chuyện rất bình thường. Chuyện này có lẽ sẽ không khiến cho mẹ Trịnh Vĩ cảnh giác, cũng sẽ không dẫn đến sự cảnh giác của con ma đứng đằng sau.
Tôi đang nghĩ nên nói với Trịnh Vĩ thế nào để chuyện này diễn ra một cách tự nhiên nhất. Đồng thời cũng phải suy nghĩ đến việc nếu như mẹ của Trịnh Vĩ thật sự có điều bất thường, thì tôi nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Đứng trước mặt Trịnh Vĩ mà “tiêu diệt” mẹ anh ta, điều này khẳng định không thể được.
Ngay đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
Người gọi là Ngô Linh.
Tinh thần tôi phấn chấn trở lại.
Tôi nghĩ Ngô Linh sẽ làm lễ siêu độ cho Vưu Tịnh rồi sau đó mới giải quyết vấn đề của em cô ấy, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, vừa nghe máy tôi đã muốn kể lại cho Ngô Linh về những chuyện mà chúng tôi vừa mới phát hiện ra.
Giọng của Ngô Linh rất điềm tĩnh, nhưng thứ mà cô ấy thông báo lại là một tin xấu.
“… Trong khu mới xây lại đó chúng tôi không tìm thấy bất cứ đường hầm sắt nào. Địa hình trong đó cũng đã thay đổi, cái đường hầm sắt có lẽ đã bị lấp rồi. Cậu có nhắc đến Vưu Tịnh bị nhốt ở bên trong, đó là do cậu trực tiếp nhìn thấy cô ấy bị nhốt đến hôm nay hay đó chỉ là suy đoán của cậu thôi?”
Tôi ngơ ngác, suy nghĩ kĩ thì cảnh mộng của tôi đã dừng lại sau khi Vưu Tịnh đến đường hầm sắt.
Tôi vừa đắn đo, vừa lên tiếng: “Tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng cảm nhận được… tâm trạng của cô ấy. Có lẽ cô ấy vẫn đang ở chỗ đó. Cô nói địa hình ở đó thay đổi… Tôi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thì mọi thứ xung quanh thay đổi thành khung cảnh trong hồi ức của cô ấy.”
“Cậu không nhìn thấy đường Hoàng Tuyền, đúng chứ?” Ngô Linh hỏi.
Tôi nhớ trong một cảnh mộng từng thấy một con đường không người, cũng không thấy điểm dừng, trả lời: “Không. Cũng không thấy Quỷ Sai. Âm khí ở đó cũng không phải rất nặng.”
“Nếu vậy…” Ngô Linh trầm lặng một hồi, “Nếu vậy thì mọi thứ trở nên phức tạp hơn rồi.”
“Là sao?” Tôi hồi hộp hỏi.
“Trên thực tế, năm đó chúng tôi cũng đã ghé qua khu Hầm Sắt và công xưởng xem qua, nhưng không có phát hiện. Suy đoán lúc đó của chúng tôi là chuyện khu Hầm Sắt cũ chỉ là một truyền thuyết đô thị, một câu chuyện có đầu có cuối. Trước đó Diệp Thanh cũng từng đến khu Hầm Sắt cũ, cậu có lẽ cũng biết, phàm là tính chất công việc, thì những nơi như sông Lạc Cừ, hay Hải Tân… anh ấy đều có đi qua. Trong những chuyện quái dị này, đa số đều là những câu chuyện được bịa ra, chỉ có một số ít là chuyệt thật, còn một số cực ít, là thuộc về lịch sử.”
Tôi nhìn về phía đám Tí Còi, ra hiệu đóng cửa, rồi sau đó bật loa ngoài điện thoại.
Giọng Ngô Linh vọng lại từ đầu dây bên kia.
“Phần thuộc về lịch sử, tình huống sẽ rất phức tạp. Những nơi đó, lúc trước có khả năng xuất hiện ma quỷ, chúng chiếm cứ nơi ấy, nhưng do bị tiêu diệt hoặc theo thời gian nên đã không còn. Các câu chuyện vào thời gian đó còn truyền lại, có người tin cho nên đã hình thành một vài quan niệm, thêm vào đó là một số nơi vẫn còn vết tích của âm khí, vì thế sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Tuy nhiên, xét về tổng thể thì vẫn rất an toàn. Sông Lạc Cừ, khu Hầm Sắt cũ đều thuộc dạng này. Sông Lạc Cừ từng dìm xác người, còn đường hầm sắt trong lịch sử là đường Hoàng Tuyền. Thông thường mà nói, những người bình thường sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. Một số người nhạy cảm sẽ cảm thấy nơi này không mấy dễ chịu. Tuy nhiên nếu có duyên... Cậu có thể hiểu rằng, xảy ra chuyện trùng hợp nào đó, khiến bọn họ và những nơi này có sự liên hệ, thì những nơi đó sẽ trở nên đặc biệt.”
Tôi nghe mà như lọt vào sương mù.
Những điều mà Ngô Linh vừa nói, dường như không có lý luận mang tính hệ thống hóa để chống đỡ, mà đó chỉ là một loại tổng kết kinh nghiệm mà thôi.
Ngô Linh tiếp tục nói.
“Còn về chuyện của Vưu Tịnh, hiện tại chúng tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy đã bị em mình đầu độc. Nó khiến cho thân thể của Vưu Tịnh bị nhiễm bẩn, từ hành vi giết người chặt xác kia, có thể còn phải thêm vào ảnh hưởng tiêu cực của việc người bị giết là cha ruột nữa. Tâm lý và tinh thần của Vưu Tịnh đã phải chịu đả kích, nên hoàn toàn đồng ý yêu cầu của em gái, cho em gái thân thể của mình. Sau đó, theo như lời kể của cậu thì cô ấy lại làm theo yêu cầu của em gái mình, đó là đồng ý giết mẹ ruột. Linh hồn cô ấy đã phạm tội. Bắt đầu kể từ lúc đó, cô ấy đã chính thức trở thành một con ma, chứ không đơn giản là hồn rời khỏi xác nữa. Vào lúc tinh thần không được ổn định, cô ấy đã quay trở về nơi cũ, rồi bị lọt vào đường hầm sắt, bị bao vây, bị nhốt trong di tích đường Hoàng Tuyền và trong chính hồi ức của bản thân. Từng chuyện một, đều là xiềng xích giam giữ linh hồn cô ấy. Cô ấy đã đến một không gian mà chúng tôi không thể đến. Cho nên hiện tại chúng tôi không thể tìm ra Vưu Tịnh.”
Ngô Linh chỉ nói đến đó, rồi chuyển giọng: “Lần sau nếu vào cảnh mộng, thì cậu cần phải cẩn thận hơn. Nếu cậu trong lúc bắt đầu không thoát khỏi cảnh mộng, thì có thể sẽ bị Vưu Tịnh kéo vào dị không gian đó.”
“Đó cũng là một dị không gian sao?” Tôi có phần ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ đến sự kiện mà Thanh Diệp đã xử lý, hồ sơ “Câu chuyện tiếp nối” kia, khi kể đến chuyện ma, khiến cho dị không gian xuất hiện, trong đầu tôi tựa hồ hình thành một ít khái niệm liên quan đến dị không gian.
Về cái được gọi là dị không gian, nếu như không tìm được mấu chốt phá giải, ví dụ dị không gian trong sự kiện lần trước, Ngô Linh ở cái y quán kia, tìm được thi thể trẻ nhỏ, thì sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong đó, thậm chí còn bị giết.
Ngô Linh là người gan dạ tài cao, còn tôi thì không được tự tin như vậy.
Bây giờ nghe Ngô Linh nói như thế, tôi chỉ cảm thấy sau lưng tuôn ra một trận mồ hôi lạnh.
“Đúng, đó cũng là một loại dị không gian.” Ngô Linh khẳng định lại vấn đề của tôi, rồi lại chuyển qua chuyện của Vưu Tịnh.
“Ma Cô và Nam Cung đã đi xem xét xung quanh. Tình huống ở đó so với hai mươi năm trước đã ác hóa đi rất nhiều. Ảnh hưởng của hầm sắt có lẽ đã yếu đi, xảy ra tình huống như vậy, chứng tỏ cả thế giới này đang ác hóa.”
“Đợi, đợi đã…” Tôi vội vàng cắt ngang lời Ngô Linh, “Lúc nãy cô nói ác hóa, nó có ý gì? Chẳng phải mọi người đã điều tra qua rồi, không có ma quỷ sao?”
“Không còn ma quỷ, nhưng vẫn còn những linh hồn quanh quẩn ở đó.”
Tôi nhớ lại lúc nhập vào Cổ Mạch có nghe thấy những âm thanh tạp nham, là nó sao?
“Thần trí của họ so với quá khứ thì tỉnh táo hơn nhiều, cũng có nghĩa là, càng nghiêng hơn về trạng thái linh hồn. Có điều, họ đều chưa từng nhìn thấy Vưu Tịnh. Chỉ có hai người già, nói chuyện của hai mươi năm trước.” Ngô Linh nói tiếp, “Em gái của Vưu Tịnh, có lẽ là sau khi chết ba bốn ngày, biến thành ma, hồi phục thần trí, sở hữu lực lượng tự do hành động. Cũng không khác lắm so với lúc này, là có một con ma đi vào khu Hầm Sắt cũ. Họ nói không nhớ rõ dáng vẻ của con ma, nhưng nhớ được cảm giác áp bách rất nặng nề mà nó mang lại. Em gái của Vưu Tịnh có thể nghĩ được toàn bộ kế hoạch, sở hữu được năng lực hành động như thế, có lẽ đều có liên quan đến con ma đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.