Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 938: Mã số 005 - Ủy thác giết người (4)




“Xin chào bà Kha.”
“Ồ. Các cậu nói muốn hỏi chuyện gì trong nhà tôi? Chuyện của ông già và cái đứa chết tiệt kia sao?”
Cạch!
“Phù.”
“Đúng vậy, quả thật chúng tôi muốn hỏi một chút về...”
“Xin lỗi, thưa bà, chỗ chúng tôi cấm hút thuốc.”
“Hả?”
“Có phòng riêng trống không? Chúng tôi có thể chuyển sang phòng riêng.”
“Có, mời các vị đi theo lối này.”
“Làm cái gì vậy? Phiền phức quá!”
“Xin lỗi, bà Kha, là chúng tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
...
“Bà Kha, chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé. Có thể nói một chút về chuyện trong nhà bà không?”
“Phù… Nói cái gì? Chẳng phải cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi sao? Chính là cái đứa chết tiệt kia đã chém chết ông ta.”
“Chúng tôi muốn biết chuyện cụ thể trong gia đình bà. Từ lúc đầu, từ lúc bà và ông Vưu kết hôn. Có được không?”
“Các cậu muốn nghe thì tôi nói, không vấn đề gì cả, dù gì thì người trả tiền là các cậu thôi.”
“Mời bà.”
“Kết hôn à... Kết hôn thì là kết hôn, tôi đã quên là khi nào rồi. Không có tổ chức tiệc, nhà ông ta giục, nhà tôi cũng giục, sau đó có người mai mối, vậy là quen thôi. Khi đó ông ta là một công nhân quèn, làm trong nhà máy, ông ta quen biết một số tên đầu đường xó chợ. Tôi cũng là công nhân, thay mẹ tôi vào làm trong nhà máy. Chỉ vậy thôi. Sau đó, bắt đầu từ ngày nào đó, tôi cũng không nhớ nữa, ông ấy nói có trò vui, tôi nghe vậy đi theo, vào một phòng riêng trong quán bar, tối om như mực, chỉ mở một cái đèn nhỏ, có một cái bàn, chơi đánh bài. Đêm hôm đó, hai người chúng tôi kiếm được hơn 300 tệ, chỉ một đêm thôi mà được 300 tệ, chậc... Phù… Từ đó bắt đầu cờ bạc, thắng rồi thua, thua rồi thắng, sau đó không biết sao, lại bắt đầu nhai thuốc lắc. Tôi cũng không nhớ là ai đưa cho nữa. Sau đó nữa thì là nợ nần, vay nặng lãi, có khi thì trả chút ít, có khi bị đánh.”
“Con gái của bà sinh vào năm nào?”
“Kết hôn được một năm thì sinh. Con đó vừa sinh ra là mẹ ông ta không vừa lòng tôi rồi, bà ta muốn có đứa cháu trai, mà không coi lại thử gia đình họ ăn ở ra sao.”
“Ông Vưu có hành vi xâm hại cô Vưu từ khi nào?”
“Không biết. Bởi sau đó tôi đi chơi khắp nơi, ông ta cũng đi chơi khắp nơi, ai mà biết ông ta trở nên biến thái như vậy từ khi nào chứ.”
“Sau đó bà cũng không sinh thêm đứa nào nữa sao? Vừa rồi bà có bảo là mẹ chồng bà không vừa lòng với việc không có cháu trai mà đúng không?”
“Phù…”
“Bà Kha?”
“Không, không có. Ai đâu rảnh mà đẻ nữa chứ? Ngồi sòng bài còn không kịp nữa là. Ông ta còn bị bắt vào trung tâm giam giữ mấy lần nữa, mỗi lần mất mười ngày nửa tháng, còn sức đâu mà lên giường với tôi chứ.”
“Nói vậy, cô Vưu là con gái một của hai người?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Tình cảm của bà và ông Vưu không tốt, cũng không yêu thương gì cô Vưu. Vậy hai người chưa từng nghĩ tới chuyện li hôn sao?”
“Li hôn? Li hôn rồi sau đó thì sao? Tóm lại là vậy đó! Được rồi, các người hỏi nhiều lắm rồi đó.”
“Năm 1992, bà và ông Vưu có dẫn theo cô Vưu chuyển nhà một lần, vội vàng bán đi nhà cũ, đi thuê nhà ở bên ngoài, sau đó lại thường xuyên chuyển nhà, phải vậy không? Có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân không?”
“... Thì là vì chuyện trả tiền, những kẻ cho vay nặng lãi tìm tới nhà, chúng tôi còn biết làm sao?”
“Bà Kha Hiểu, bà đã nhìn thấy thi thể của Vưu Phục Hưng, cũng nhìn thấy hiện trường vụ án rồi. Bà nghĩ cô Vưu Tịnh có bản lĩnh giết ông ấy như thế không?”
“Sao cơ?”
“Con gái út của hai người tìm đến rồi đấy.”
“Cô đang ăn nói bậy bạ gì đấy hả? Đồ điên! Tôi đã nói hết rồi, các người trả tiền đây cho tôi! Nhanh lên!”
“Bà Kha, chúng tôi đã gặp cô Vưu, cô ấy nhắc tới Thất Thất, và nói rằng em gái cô ấy tới trả thù. Cô ấy đã phát điên rồi, cũng đã thử tự sát mấy lần. Nếu như là báo thù, thì ông Vưu đã chết, cô Vưu cũng đã bị điên, tiếp tới...”
“Các người bị điên rồi! Mẹ kiếp! Một lũ điên!”
Cộp… cộp… cộp…
Choảng!
Rầm!
“Xem ra đúng là có một đứa em gái!”
“Ừ.”
Ngày 17 tháng 8 nắm 2001, nhận được điện thoại của người ủy thác, file ghi âm cuộc gọi.
“Xin chào, anh Hàn.”
“Các cậu... các cậu đang điều tra phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn tiến hành điều tra. Hôm qua chúng tôi đã gặp mặt nói chuyện với bà Kha Hiểu, mẹ của cô Vưu. Bà ấy không thừa nhận, nhưng từ thái độ của bà ấy, thì chúng tôi có thể xác định được bà ấy đang giấu giếm chuyện đứa con gái út. Chúng tôi điều tra được ông bà nội của cô Vưu đã qua đời, chú bác thì vẫn còn sống khỏe mạnh, có lẽ phải liên hệ với bọn họ để điều tra thêm.”
“Ồ...”
“Anh Hàn, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi... tôi nhìn thấy trên tường trong phòng bệnh của Tiểu Vưu có một dấu tay. Dấu tay của con nít...”
“Sao? Trước đó không có sao?”
“Không có, cũng không phải do người bệnh bôi lên. Chỉ một cái dấu tay, không lau đi được, cũng không biết đó là gì. Nhưng...”
“Cô Vưu có phản ứng gì không?”
“Hôm qua, hôm qua cô ấy nhìn trừng trừng vào đó rất lâu. Hôm qua tôi không nhìn thấy gì cả, hôm nay mới thấy cái dấu tay...”
“Anh Hàn, anh đã bắt đầu tin kết luận trước đó của chúng tôi rồi sao?”
“Không, cũng không phải... chỉ là chuyện này... tôi không biết...”
“Hiện giờ chúng tôi đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể vào được trong phòng bệnh. Nhưng mà, để đảm bảo, chúng tôi muốn điều tra thêm, trước tiên phải xác định thân phận và quá khứ của con ma này đã. Dù gì thủ tục vào thăm phòng bệnh cũng rất rối rắm, nếu như chúng tôi không thể đảm báo một lần là thành công thì những lần sau muốn vào, vậy còn phải làm những thủ tục phiền phức hơn nữa.”
“... Thôi được, các cậu quyết định là được rồi. Tôi... hiện giờ tôi cũng không biết...”
“Đừng lo, anh Hàn. Trước kia nó không làm hại cô Vưu, thái độ hay là cách thức nó đối xử với cô Vưu cũng không giống như đối với ông Vưu.”
“... Ừ.”
Ngày 21 tháng 8 năm 2001, nhận được điện thoại của Kha Hiểu. File ghi âm cuộc gọi.
“Xin chào, bà...”
“Chúng mày đã làm gì? Chúng mày đã làm gì hả?!! Cái lũ điên chúng mày! Lũ điên!!! Chúng mày đợi đó cho tao! Chúng mày cứ đợi đấy!”
“Bà Kha, bà đang nói...”
Tút tút…
Ngày 21 tháng 8 năm 2001, nhận được điện thoại của Kha Hiểu. File ghi âm cuộc gọi.
“Bà Kha...”
“ĐM nhà chúng mày! Chúng mày có thôi đi không! Cái lũ thiểu năng ngớ ngẩn chúng mày! Chúng mày điên cả rồi, chúng mày có biết không hả? Mẹ kiếp, tao chỉ có một đứa con gái thôi! Chỉ có một đứa thôi! Chúng mày bớt lại đi! Đồ điên!”
Tút …
Ngày 21 tháng 8 năm 2001, tới nhà của Kha Hiểu, file ghi âm.
Hu hu tít tít tít…
“Chào ông, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Không biết nữa. Nghe nói là có một kẻ điên, phát điên vào lúc nửa đêm.”
“Một người phụ nữ ở lầu 3, nhà bên cạnh nửa đêm nghe thấy tiếng tru tréo của bà ta, chắc là không chịu nổi nữa nên đã báo cảnh sát.”
“Báo hai lần rồi, tôi nghe thấy ồn ào hai lần, trước đó cảnh sát đã tới hai lần rồi.”
“Loại đàn bà điên này cảnh sát nói lý lẽ làm gì chứ? Cứ bắt nhốt quách đi cho rồi, làm ầm ĩ cả lên, ồn ào chết đi được... Chúng tôi cũng ngủ không được.”
“Đó chẳng phải là người của phòng giám định pháp y sao? Nếu là tranh cãi giữa hàng xóm láng giềng với nhau thì đâu cần họ tới làm gì cơ chứ?”
“Ôi chao, cái cậu nhóc nhà cậu cũng khá rành đấy chứ. Chúng tôi già rồi, không hiểu mấy thứ này.”
“Này chàng trai, cậu nói phòng gì cơ? Là sao chứ?”
“Ồ, thì là...”
“Á a a a…”
“Ối trời ơi, làm tôi hết hồn... Cái bà điên kia lại hét nữa đó...”
“Không đúng, âm thanh đó không đúng...”
“Chết người rồi! Bên trong chết người rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.