Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 456: Mã số 050 - Con đường dài bất tận (3)




“Đề nghị gì cơ?”
“Một là anh đeo lá bùa hộ thân do phòng nghiên cứu chúng tôi tạo ra, nhưng bùa hộ thân có tác dụng hay không thì còn phải được nghiệm chứng. Hai là chúng tôi hy vọng có thể đón anh tan làm rồi xác thực một chút những chuyện mà anh đã gặp phải.”
“Các anh nghi ngờ tôi nói dối sao?”
“Không phải là nghi ngờ anh nói dối mà là chúng tôi muốn chứng thực rằng rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì. Trên người anh không có âm khí, vậy thì không phải do bị ma ám. Muốn biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cần phải điều tra.”
“À... Chỉ có thể như vậy sao? Cái tầm bùa hộ thân đó... chỉ đeo nó thôi không được sao?”
“Bùa hộ thân ở phương diện đuổi ma quỷ thì có tác dụng tốt hơn. Mà những chuyện anh gặp phải gần đây không phải do ma quỷ gây ra, vì vậy sau khi đeo bùa hộ thân liệu có tác dụng hay không, chúng tôi cũng không thể chắc chắn được.”
“Vậy được rồi. Các anh đến đón tôi tan làm đi.”
“Ngoài ra, chúng tôi còn muốn hỏi thêm một câu, trong số những người mà anh từng tiếp xúc trước đây, họ có tình huống đặc biệt gì hay không?”
“Ý anh là sao?”
“Ví dụ như là, có người có thù oán với anh, hoặc có ai đó trong nhà vừa có người thân qua đời...”
“Không có, chắc là không có.”
Ngày 27 tháng 7 năm 2008, đón người uỷ thác tan ca, không phát hiện có gì bất thường.
Ngày 29 tháng 7 năm 2008, hoàn tất điều tra nội dung công việc trong thời gian gần đây của người uỷ thác, những người có liên quan đến công việc của người uỷ thác không có hồ sơ ghi chép liên quan đến việc phạm tội.
Ngày 30 tháng 7 năm 2008, đón người uỷ thác tan ca. File ghi âm 05020080730.wav.
“Anh Nhậm, hôm nay anh có nhớ ra được gì không?”
“Không có, tôi không có ấn tượng gì với thời gian mà anh nói, tôi cũng không nhớ ra được là trước đây đã từng phạm vào điều gì kiêng kị không. Không có đi qua nghĩa địa, không có tham gia tang lễ, cũng không có nhìn thấy người chết. Haiz... Mấy ngày gần đây tôi đều đang suy nghĩ đến vấn đề này.”
“Anh có thể hỏi người nhà hoặc bạn bè của anh thử xem. Có lẽ là trong kí ức của anh không có chuyện đó, là do anh đã quên.”
“À. Tôi... Tôi vốn dĩ không muốn nói với người khác chuyện này. Tôi cảm thấy chuyện này... chuyện này quá kì lạ...”
“Thật sự là rất kì lạ. Hiện tượng quái dị thì vốn đã kì lạ, không thể giải thích bằng lẽ thường được.”
“À... Đúng rồi, trước đó các anh có hỏi tôi, trong số những người tôi từng tiếp xúc qua có người nào kì quái không, thì tôi đã nhớ ra được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước đó tôi có từng gặp một bà lão, là bà lão ở dưới lầu, ánh mắt bà ấy nhìn tôi không được bình thường lắm, trông giống như là rất ghét tôi vậy. Vừa đúng lúc bà ấy định ra ngoài thì nhìn thấy tôi, liền đóng sập cửa lại.”
“Ừ. Vậy trước đó anh có từng tiếp xúc với bà ấy chưa?”
“Tôi với một bà lão thì có tiếp xúc gì chứ. Tôi chỉ biết bà ấy sống dưới lầu thôi, ngoài ra thì không biết gì nữa.”
“Chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc với bà ấy để hỏi chuyện.”
“Hả?”
“Xin anh yên tâm. Tạm thời chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện của anh, chúng tôi sẽ có lý do khác để hỏi bà ấy.”
“À, vậy thì được, tôi không muốn bị người khác nhìn với ánh mắt kì lạ đâu... Chậc...”
“Trước đây anh có từng gặp phải những chuyện này chưa?”
“Tôi từng chuyển trường, cứ có cảm giác không thể hòa nhập được...”
“Ý tôi muốn hỏi là, trước đây anh có từng gặp phải những chuyện quái dị như lần này chưa? Và còn cả thái độ kì lạ của bà lão kia, trước đây anh có từng gặp phải chưa?”
“Chuyện đó à, không có. Chỉ lần này thôi. Chỉ một lần này thôi cũng đã đủ rồi...”
“Ừ.”
...
“Cái đó... Tôi muốn nói là... Có phải...”
“Chúng ta đang ở trong tình huống mà anh nói trước đó.”
“... Phải... phải làm sao?”
“Sếp, anh thấy sao?”
“Ừ, chắc là phải rồi.”
“Là gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh Nhậm, bây giờ anh hãy bình tĩnh lại, không cần lo lắng quá.”
“Gì... gì chứ? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Các anh có cách gì không?”
“Bây giờ không có nguy hiểm gì đâu.”
“Vậy... chỉ thế sao?”
“Tạm thời cứ để như vậy trước đã.”
“... Phù... Các anh đùa gì thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh Nhậm, anh có thể xem tình huống này như là một loại ảo cảnh.”
“Ảo cảnh ư?”
“Đúng vậy, đây không phải là thật. Bây giờ chúng ta đang ở trong một dị không gian, con đường này và cảnh vật xung quanh đều là giả. Những chiếc xe đang chạy trên đường cũng là giả.”
“Như thế mà là không sao à? Này, tôi nói các anh này, các anh mau nghĩ cách đi!”
“Tôi cảm thấy cái dị không gian này không hề có ác ý.”
“Anh Nhậm, so với tình huống bây giờ, thì xin anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ lại. Nguyên nhân tạo ra cái dị không gian ảo này là do anh, trước đó anh chắc chắn đã làm gì đó nên mới dẫn đến hiện tượng này xảy ra.”
“Tôi không biết... Tôi thật sự nghĩ không ra tôi đã làm gì... Tôi không nhớ nữa...”
...
“Chúng ta cứ phải thế này trong bao lâu... Giống như những lần trước sao? Chỉ có như vậy hả? Tôi chi tiền mời các anh đến không phải là để cho các anh ngồi nhìn đâu.”
“Xin anh bình tĩnh lại.”
“Làm sao có thể bình tĩnh được? Con đường này không có điểm kết thúc mà! Cứ chạy thẳng mãi... Phù... Cả một đêm dài, chạy cả một đêm dài... Tôi... Tôi chịu không nỗi...”
“Anh Nhậm, hãy hít thở thật sâu. Anh có thể ngủ một lúc, chúng tôi sẽ bảo vệ anh.”
“Phù... Tôi không ngủ được... không được... Làm sao tôi có thể ngủ được chứ?”
“Vậy anh uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi một lát.”
...
“Lần thứ bốn mươi chín rồi, tôi đã nhìn thấy cái cây này bốn mươi chín lần... Thời gian trôi qua bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?”
“Còn chưa đến giờ.”
“Giờ gì cơ?”
“5 giờ 35 phút.”
“Rốt cuộc mốc thời gian đó có ý nghĩa gì?”
“Chuyện này thì cần anh suy nghĩ lại.”
“Hừm...”
...
Ùn ùn...
Tin tin...
“Hừm...”
Rầm... Rầm...
“Á... Á...”
“Anh Nhậm... Anh Nhậm!”
“Phù... hộc…Phù... Lúc... lúc nãy... Chúng ta... Tôi...”
“Không sao, lúc nãy chỉ là ảo giác thôi.”
“Hả...”
“Bây giờ là 5 giờ 36 phút, được rồi, kết thúc rồi.”
“Kết thúc rồi... Ý anh muốn nói là tôi không sao rồi à? Tôi không còn gặp phải những chuyện này nữa hả?”
“Không, là lần này kết thúc rồi.”
“...”
“Anh Nhậm, những chuyện kì lạ mà anh gặp phải gần đây là một điềm báo.”
“Có... ý gì...”
“Vào 5 giờ 35 phút của một buổi sáng nào đó, anh lái xe chạy đến một ngã tư nào đó, sau đó xảy ra tai nạn giao thông, giống như những gì lúc nãy anh nhìn thấy.”
“...”
...
Ngày 31 tháng 7 năm 2008, xem qua đoạn video của camera giám sát. File video 05020080731.avi.
Một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trên màn hình, cũng giống như chiếc xe hơi và chiếc xe buýt lần trước, sau khi đi được một đoạn đường thì nó đột nhiên biến mất trong camera, dù có làm cách nào cũng không thể xác định được tung tích của chiếc xe đó.
5 giờ 35 phút sáng, ở một camera giám sát nào đó có quay được hình ảnh một chiếc xe hơi màu đen rẽ đi tới. Chiếc xe hơi đó định băng qua ngã tư. Đột nhiên, ở phía góc trái màn hình có một chiếc xe đua chạy ra, tông thẳng vào chiếc xe hơi màu đen đó, chiếc xe hơi màu đen bị tông văng ra xa, lăn vài vòng trên đất, thân xe bể nát.
Trong suốt cả quá trình xảy ra tai nạn giao thông, hình ảnh hai chiếc xe đều là trạng thái nửa trong suốt, độ phân giải rất thấp, còn xuất hiện rất nhiều những đường kẻ ngang màn hình. Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, ống kính máy quay vẫn cố định quay về phía cái ngã tư đó, nhưng hai chiếc xe thì đã biến mất.
Màn hình thay đổi, camera giám sát ở một góc đường có quay được hình ảnh một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở đó, không bị gì cả.
Video được tua lùi lại, những sọc ngang trên màn hình, cảnh quay chiếc xe đua tông vào xe hơi khá mờ và nhoè, giống như có hai đoạn clip chồng lên nhau vậy, căn bản không thể nhìn rõ được những chi tiết trên chiếc xe đua đó.
Ngày 1 tháng 8 năm 2008, phân tích file ghi âm. File ghi âm 05020080730G.wav.
[... Ùn ùn... Tin Tin... Hừm... Rầm... Rầm... Á... Á...]
“Thế nào?”
“Không có âm thành gì hết. À, nên nói là cũng giống như những gì mà các cậu đã nghe thấy, chỉ có tiếng tai nạn xe thôi. Ngoài ra không còn nghe thấy tiếng động gì khác thường.”
Ngày 3 tháng 8 năm 2008, liên lạc với bà lão sống ở tầng dưới của người uỷ thác – Trang Lan. File ghi âm 05020080803.wav.
“Chào bà Trang, xin lỗi vì đã làm phiền bà.”
“Không sao, không sao. Các cậu đến đây thật đúng lúc, tôi đang muốn tìm phóng viên để phản ánh đây.”
“Ồ. Xin hỏi bà muốn phản ánh chuyện gì ạ?”
“Chính là cái gia đình sống ở tầng trên nhà tôi, cái người phụ nữ kia đúng là thất đức, vứt rác ngay trước cửa nhà tôi, còn để rơi vương vãi ra ngoài. Còn đập cửa nhà tôi, vừa đập vừa mắng chửi. Cái thứ mất dạy, sinh con trai không có***, con trai của bà ta nhìn vào là biết sẽ chết sớm rồi.”
“Ý bà muốn nói là bà ta đã đem rác vứt ngay trước cửa nhà bà sao?”
“Đúng vậy, thường xuyên đem rác vứt trước cửa nhà tôi, còn mắng chửi thậm tệ nữa, thật sự là quá thất đức!”
...
Liên lạc với những người dân sống trong toà chung cư đó. File ghi âm 05020080803(1).wav.
“... Cái người phụ nữ kia đúng là thần kinh. Rác trong nhà bà ta đều vứt thẳng ra cửa, đợi nhân viên vệ sinh đến thu dọn. Nhân viên vệ sinh chỉ đến một lần vào buổi sáng thôi. Bà ta thì sướng rồi, nấu xong đồ ăn là vứt rác ra trước cửa, chất thành đống. Có mấy lần người ta đi ngang qua đá trúng, cái mùi ấy khiến người ta thấy buồn nôn. Vậy mà bà ta lại còn chửi người ta bỏ rác trước cửa nhà bà ta. Người ở trên uỷ ban cũng đã đến, nhưng bà ta lại kiên quyết không chịu nhận là rác của mình. Chúng tôi cũng chịu không nổi.”
...
“... Cái nhà sống ở lầu năm đúng không? Chúng tôi cũng đã cãi nhau với bà ấy vài lần rồi. Thật là xui xẻo, gặp phải cái người ngang ngược không nói đạo lý như thế. Cậu lại đâu thể đánh bà ta, ngay cả chửi lộn cũng không dám chửi quá dữ, lỡ như bà ta nằm ăn vạ dưới đất, thì không phải là mình thiệt sao?”
...
Ngày 5 tháng 8 năm 2008, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 200808051424.mp3.
“Chào anh Nhậm.”
“Tôi... Tôi đã hỏi rồi...”
“Cái gì?”
“Mẹ tôi nói, tôi... Lúc nhỏ tôi xém tí nữa chết vì tai nạn giao thông...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.