Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 450: Đây có lẽ là một lời nguyền




Tôi cảm thấy anh ta không hề có ác ý, hoặc cũng có thể vì đang ở ngay cạnh địa bàn của Diệp Thanh nên anh ta mới không dám lộ ra ác ý.
Tôi thả tay xuống, tiếp tục chen lên, đến bên cạnh Trần Hiểu Khâu.
Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của Tí Còi vì ở đây quá đông người, thực sự là không tiện nói ra chuyện tôi đã nhìn thấy ma. Tí Còi cũng không hỏi lại, theo tôi chen lấn trong đám đông.
Trần Hiểu Khâu càng không có ý hỏi tôi chuyện vừa rồi nữa, mà trực tiếp giải thích ngay: “Con trai của ông cụ này vừa qua đời, hôm nay vốn dĩ sẽ làm lễ truy điệu. Nhưng ông ấy đột nhiên lại yêu cầu qua đây tìm Diệp Thanh, còn nói muốn Diệp Thanh trả lại công bằng cho con trai ông ấy, điều tra rõ ràng nguyên nhân tử vong của con mình. Ngoài ra, ông ấy còn xin lỗi nữa.”
“Xin lỗi?” Tôi có chút không hiểu.
Những người đang chen lấn đứng bên cạnh đương nhiên cũng nghe được lời của Trần Hiểu Khâu, vẻ mặt gượng gạo.
Một người đàn ông trong đó nói: “Ông cụ tinh thần không còn minh mẫn nữa, chỉ là nói linh tinh thôi!”
Trần Hiểu Khâu làm ngơ ông ta, tỏ vẻ dửng dưng rồi trả lời câu hỏi của tôi: “Chắc là lúc gia đình Diệp Thanh qua đời, ông ấy đã nói những lời châm chọc gì đó, còn cho rằng Diệp Thanh là số mạng cô độc suốt đời và gây họa cho những người xung quanh.” Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một cái.
Tôi ngay lập tức nhớ đến Dư Tân Vanh.
Người trong thôn Sáu Công Nông có rất nhiều người đều không ủng hộ hướng suy nghĩ của Diệp Thanh. Có một vài người giống với Dư Tân Vanh và mấy lãnh đạo của Cục chế tạo Khánh Châu cảm thấy Diệp Thanh phiền phức. Nhưng cũng có người nhận thấy Diệp Thanh có lẽ đã thế mạng cho người thôn Sáu Công Nông, lòng vừa thấy vui vừa thấy áy náy. Và có lẽ cũng vẫn có người hoàn toàn không tin chuyện tà ma nên chẳng mảy may quan tâm đến anh ta.
Ông lão này có lẽ là nhóm người thứ nhất, mà giờ con trai ông ta đã chết rồi nên mới nghĩ đến Diệp Thanh.
Tôi bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ: Cũng may là ông ấy không cho rằng cái chết của con mình là do Diệp Thanh làm hại.
“Này, Lâm Kỳ, anh mau lại đây!” Quách Ngọc Khiết đã nhìn thấy tôi, liền gọi tôi đi qua.
Tôi tiếp tục chen lên, đến bên cạnh ông lão.
“Ông Viên, người đã tới rồi, để anh ấy đi mở cửa cho ông xem thì ông sẽ biết. Người của Thanh Diệp thật sự không có ở đây, họ đều đã dọn đi hết rồi.” Quách Ngọc Khiết nói một câu.
Ông lão và những người xung quanh đều nhìn về phía tôi.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái, “Ông là ông Viên Chí Nghị?”
Một người phụ nữ trung niên đang ở bên cạnh ông cụ lau nước mắt nói, “Cậu là Lâm Kỳ mà hôm trước đã gọi điện đến phải không? Thật là ngại quá, lúc trước hình như đã hẹn hôm nay bàn chuyện di dời, nhưng không ngờ…” Nói đến đây bà ta lại bật khóc.
Tay của Viên Chí Nghị như hai gọng kìm tóm chặt lấy tôi, toàn thân lảo đảo từ dưới đất đứng lên.
Tôi vội vàng đưa tay dìu ông dậy.
“Cậu mau mở cửa! Tôi muốn tìm Diệp Thanh! Cậu ta nhất định có cách! Cậu ta chắc chắn sẽ có cách!” Viên Chí Nghị có chút điên loạn mà kêu lên.
“Ông nội, cha con đã đi rồi!” Cô gái trẻ bên cạnh người phụ nữ trung niên khóc lóc la lên.
Viên Chí Nghị vờ như không nghe thấy, sống chết mà tóm chặt lấy tôi.
Tôi cũng hết cách, đành rút chìa khóa ra mở cửa.
Lạch cạch!
Chìa khóa vừa cắm vào ổ, tôi vẫn chưa kịp dùng sức, thì đã thấy có một nguồn lực truyền đến tay mình, điều khiển bàn tay tôi xoay tròn, tiếp đó, tôi vẫn không hề động đậy mà cửa đã lôi theo cả chìa khóa, rút ra từ trong tay tôi.
Két!!!
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, ngay lập tức, có một luồng âm khí từ bên trong ào ạt lướt qua.
Tôi bất chợt nhận ra, tòa nhà số 6 tầng 6 hôm nay khác hoàn toàn so với loại không khí yên tĩnh kì dị ở nơi này trước đó, chắc là do dương khí của người sống đang thịnh hơn.
Bây giờ tôi mới có loại cảm giác quen thuộc ấy.
Tiếng người huyên náo, tiếng khóc, thậm chí cả tiếng thở đều bỗng chốc biến mất không nghe thấy nữa.
Sự âm u bên trong phòng nghiên cứu vẫn như trước, đứng từ cửa vào đã có thể nhìn rõ khung cảnh bên trong, nó vẫn mang đến cho người ta cảm giác u ám ngột ngạt. Tựa như một tòa kiến trúc thời cổ đã phủ đầy bụi bặm thế mà lại một lần nữa có người đặt chân đến, dường như có thể ngửi được hơi thở trầm mặc của thời gian.
Viên Chí Nghị đứng im trước cửa, nhìn chằm chằm vào bên trong phòng nghiên cứu. Ông ấy không còn chảy nước mắt nữa, mà là chảy mồ hôi.
Hồn ma phía sau lưng ông ấy không chịu được mà bay lùi lại phía sau một đoạn, hình như rất sợ hãi.
Tôi ho khan một tiếng rồi nói, “Chuyện đó... Ông Viên, ông đã thấy rồi đấy, trong này thật sự đã lâu không có người ở, người của Thanh Diệp có lẽ đã dọn đi rồi.”
Viên Chí Nghị cứng ngắc gật đầu.
Tôi vội vàng đưa tay tóm lấy cánh cửa rồi đóng lại.
Cách!
“Phù phù…”
Sau lưng tôi đồng thời cùng lúc vang lên tiếng thở ra, cả đám đông hình như đều vừa trải qua một phen sợ hãi.
“Cháu đưa mọi người xuống lầu nhé!” Tôi đành chủ động lên tiếng.
Viên Chí Nghị giống như người bị hút mất hồn phách, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà già đi không ít.
Con dâu và cháu gái dìu lấy ông ấy, những người khác trong gia đình cũng không quay đầu nhìn lại, cùng đi thẳng xuống lầu, tựa như sau lưng có chó dữ đuổi theo vậy.
Tôi gãi gãi má, trong lòng âm thầm bội phục Diệp Thanh. Khi nãy tôi không hề cảm thấy gì đặc biệt, lại nhìn Tí Còi, cậu ta rụt đầu rụt cổ như chim sợ cành cong, lại nhìn thử Trần Hiểu Khâu, sắc mặt cô ấy cũng tái đi đôi chút.
Tôi hỏi nhỏ Trần Hiểu Khâu, “Lúc nãy sao vậy?”
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một cái, “Em cảm thấy có một luồng sức ép.”
“Có lẽ phải nói là khí thế.” Tí Còi cảm thán.
Tôi chỉ cảm nhận được mỗi âm khí, có lẽ là vì tôi đã được mở mắt âm dương.
Tôi cũng không lên tiếng nữa.
Một đám người nối tiếp nhau đi ra, đến lúc nhìn thấy ánh mặt trời ở bên ngoài thì hơi thở mới đều đều trở lại.
Con dâu của Viên Chí Nghị rất lịch sự xin lỗi chúng tôi, trong lúc nói chuyện chốc chốc lại rơi nước mắt.
Chủ nhiệm Mao và Quách Ngọc Khiết đến an ủi bà ta, về mảng này thì mấy người chúng tôi chẳng giúp gì được.
Tôi còn nghe Trần Hiểu Khâu nói, Viên Chí Nghị cũng chỉ là tính cách cứng đầu mà thôi. Cả gia đình đang đốt giấy vàng mã trong nhà, rồi lên xe tang, chuẩn bị đến nhà hỏa táng, thì ông ấy đùng đùng đòi sống đòi chết muốn qua bên thôn Sáu Công Nông, vì thế mới lôi theo cả gia đình qua đây. Bây giờ ông đã không gây chuyện nữa thì chắc sẽ không còn phiền phức gì.
Tí Còi mặt mày ai oán nói, “Kiểu này e là không thể bàn chuyện bồi thường di dời được rồi.”
“Có lẽ lại càng dễ bàn hơn.” Gã Béo nhìn về phía Viên Chí Nghị.
Hai người họ thì thà thì thầm phân tích tình huống của ông Viên rốt cuộc là sẽ trở nên dễ dàng hơn hay là khó khăn hơn.
Tôi đưa mắt nhìn hồn ma đang phất phơ bên cạnh ông Viên. So với lúc trước, thân ảnh của ông ta hình như đã nhạt đi rất nhiều, trên mặt cũng nhiều thêm không ít lo âu.
Tiễn mấy người nhà họ Viên đi xong, đám Tí Còi mới có cơ hội hỏi tôi lúc nãy nhìn thấy gì, tôi cũng chẳng giấu giếm.
“Vậy anh cũng có thể giúp được đó, anh Kỳ.” Gã Béo nói.
“Xem tối nay ra sao đã.” Tôi không để ý mà nói.
Con trai của ông Viên Chí Nghị đã thành ma, trạng thái vẫn ôn hòa như thế, có lẽ lúc còn sống tính tình không tệ, lúc chết cũng không phải chịu đau khổ gì.
Cả buổi sáng tôi đều nghĩ như vậy, thậm chí đến chiều chạy đến nhà của một người có quyền tài sản khác thì tôi vẫn không hề để ý gì đến chuyện ấy.
So với “trò chơi” thì hồn ma con trai Viên Chí Nghị xem ra không có gì nguy hiểm. Đến cả Giản Dương trong sự kiện “Thi thể người tuyết” e rằng còn phiền phức hơn ông ta nhiều.
Và tối đến lúc đi ngủ, khi ngay lập tức đã bước vào cảnh trong mơ, tôi vẫn không hề cảm thấy căng thẳng gì.
Mãi cho đến lúc tôi nghe thấy một tiếng gọi...
“Quản lý Viên, Tết Nguyên Đán năm sau thì chuyện phòng tình nhân phải làm sao đây?”
Da gà da vịt trên người tôi bỗng dựng đứng hết cả lên, không ngăn được bản thân nghĩ đến một tình huống vô cùng xấu.
Người tôi đang bám theo quay người, khiến tôi và anh ta phải tách nhau ra.
Người đó chính là con trai của Viên Chí Nghị mà tôi đã nhìn thấy và đương nhiên lúc này ông ta là người sống, hơn nữa trên người còn mặc một bộ vest, là đồng phục khách sạn, trước ngực gắn thẻ, trên đó viết: “Quản lý Viên Khang”. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tượng con ngựa đang chồm lên bên cạnh ông ta, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Người của thôn Sáu Công Nông đúng thật là bị nguyền rủa rồi, tôi cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.