Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 440: Mã số 090 - Giao hàng mỗi ngày (1)




Trần Dật Hàm bận rộn với vụ án này tới mức một ngày một đêm đều không có tin tức. Mãi đến tối ngày thứ hai Trần Hiểu Khâu mới gặp được Trần Dật Hàm và biết được quá trình của vụ án từ chỗ anh ta.
Điểm nghi vấn của vụ án này cũng giống như trên mạng đã nói, đó chính là sự trùng hợp đến không thể tin nổi. Một người nhảy xuống như thế, tính luôn cả thể trọng của người đó, cùng với chiều cao và độ dày của giàn giáo thì căn bản không thể xiên thủng con người ta ngọt sớt như dao phay chém đậu phụ thế được.
Phía cảnh sát đã tiến hành làm thí nghiệm mô phỏng lại hiện trường vụ việc, kết quả thực nghiệm thất bại. Mời chuyên gia đến phân tích thì họ cũng đưa ra kết luận là không có khả năng. Giàn giáo đang được coi là vật chứng và thi thể của người chết đều đã bị đem ra nghiên cứu, nhưng nó cũng chỉ là một giàn giáo bình thường và là một con người bình thường thôi. Giàn giáo chẳng phải là vật dụng bén nhọn gì, các đầu chóp đều có hình tròn và được mài nhẵn. Còn bên trong thân thể người kia cũng chỉ là bắp thịt chứ không phải đậu hủ.
Nhưng ngặt một nỗi, toàn bộ diễn biến của vụ việc này được khá nhiều người nhìn thấy, họ tận mắt thấy rằng người đó đã chết như thế. Trên thi thể cũng không có một vết thương nào khác, cũng không có vết tích của việc sử dụng thuốc.
Còn có một điểm nghi vấn khác, đó chính là ông chủ của khách sạn.
Khách sạn Tuấn Ly đi vào hoạt động năm 1998, chủ đầu tiên là một thương gia giàu có người Mỹ gốc Hoa. Tuy có mở khách sạn ở thành phố Dân Khánh này nhưng phần lớn thời gian ông ta đều sống ở nước A cũng chẳng mấy khi về nước. Ông này đã qua đời vào năm 2018 vì mắc bệnh. Chủ mới của khách sạn Tuấn Ly là một người bạn làm ăn người bản địa của người thương gia giàu có này, tên là Lưu Hướng Tiền, từ lúc trước đã có làm ăn qua lại với khách sạn Tuấn Ly. Lúc di sản của người thương gia giàu có được xử lí thì Lưu Hướng Tiền đã mua lại khách sạn đó.
Lưu Hướng Tiền đã rất bức xúc về công trình nâng cấp trên đường Tân Giang và các kiến trúc ven đường này. Ngay từ lúc công trình thi công vừa bắt đầu, ông ta đã có nhiều buổi nói chuyện cùng với chính quyền thành phố, thậm chí còn phản đối ra mặt với công trình này. Ở trong nước, ông ta xấu tốt gì cũng được xem là một doanh nhân thành công, giá trị xí nghiệp do ông ta sáng lập cũng không phải là nhỏ. Chính quyền thành phố ít nhiều cũng nể mặt ông ta vài phần, nhưng cũng không đến mức chấp nhận ý kiến của ông ta mà đình chỉ hẳn một hạng mục công trình xây dựng công cộng.
Sau đó Lưu Hướng Tiền có ý muốn bán khách sạn Tuấn Ly, nhưng trong nhất thời vẫn chưa tìm được người mua thích hợp.
Ai cũng không ngu. Công trình đường hầm vừa thi công, chắc chắn trong vòng một năm tới doanh thu của Tuấn Ly sẽ trượt dốc không phanh, dù đã được chính phủ bồi thường nhưng cũng phải chịu lỗ vốn hơn nửa năm thu nhập. Khách sạn này từ lúc bắt đầu làm ăn đã thành công rực rỡ, kinh doanh đã nhiều năm và không ngừng phát đạt. Những người làm ăn trong lĩnh vực khách sạn ai mà chẳng ganh tị, mà càng ganh tị thì càng muốn ra tay ép giá.
Nhà đã dột lại chịu cảnh mưa dầm.
Lưu Hướng Tiền vào năm ngoái đã ngã bệnh nặng, phải nhập viện điều trị, lại tiếp tục dây dưa thêm một khoảng thời gian.
Công trình đã bắt đầu khởi công mà khách sạn Tuấn Ly vẫn chưa bán được, vẫn còn là tài sản do Lưu Hướng Tiền đứng tên.
Sau vụ việc nhảy lầu, phía cảnh sát liền liên hệ với Lưu Hướng Tiền. Phản ứng của ông ta lúc bấy giờ rất không bình thường, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi như gặp phải ma, lại còn nói lảm nhảm như người điên “Chuyện đó là thật sao”, “Tiêu rồi tiêu rồi”. Cảnh sát hỏi kĩ hơn thì ông ta lại ngậm chặt miệng một câu cũng không chịu nói. Lưu Hướng Tiền lại không phải là nghi phạm, cùng lắm cũng chỉ được coi là nhân chứng, mà bản thân ông ta lại là doanh nhân có tiếng, nên phía cảnh sát cũng không thể ép cung ông ta thêm được. Điểm nghi vấn này đành tạm gác ở đây.
Trần Hiểu Khâu nhắn ở trong nhóm: “Lúc trước, Lưu Hướng Tiền đột nhiên chuyển qua tin Phật giáo, cả Đạo giáo nữa, đi khắp nơi để tìm và gặp các vị cao nhân, chuyện này cũng rất không bình thường.”
“Chắc chắn là yêu thuật!” Tí Còi gửi một icon vẻ mặt nghiêm túc.
“Có hoài nghi về phương diện này, nhưng cảnh sát thì không thể dựa vào mặt này mà điều tra được. Vả lại, điều quan trọng là phải ngăn chặn những chuyện kiểu này tiếp tục xảy ra.” Trần Hiểu Khâu trả lời.
“Anh có xem bức ảnh, nhưng không nhìn ra gì cả. Bức ảnh em gửi qua lần trước được cắt từ video phải không? Thế video đâu?” Tôi hỏi.
Trần Hiểu Khâu gửi qua icon lắc đầu, “Em chỉ tìm được ảnh cắt từ video thôi, còn đoạn video đó đã bị xóa rồi. Việc này phía chính phủ chú ý rất gắt gao, chú út của em cũng không thể đem chứng cứ đưa cho em được.”
Nếu như không có người chú ý thì Trần Dật Hàm chỉ cần mở nhẹ một khe cửa sau cho mấy người chúng tôi là được. Đằng này, cấp trên dòm xuống lăm lăm như thế, anh ta đương nhiên theo luật mà làm, hoàn toàn phải dựa theo trình tự trước sau.
“Chúng ta có thể đến xem hiện trường không?” Tôi chợt nhớ đến sự thuận tiện khi đám người Diệp Thanh nhờ vào chức vụ cảnh sát của Lý Tinh Phương mà có thể đi xem vật chứng, hay đến điều tra hiện trường một cách dễ dàng.
“Không thể được!” Trần Hiểu Khâu rất quyết đoán.
Lòng tôi đầy tiếc nuối.
Cấp bậc của Lý Tinh Phương chắc chắn không cao như Trần Dật Hàm và trình độ coi trọng vụ án cũng đương nhiên không giống.
“Thời gian hiện trường bị phong tỏa không thể kéo dài được. Đợi đến khi lệnh phong tỏa chấm dứt, chúng ta sẽ đến đó một chuyến.” Trần Hiểu Khâu lại nói.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nói ra thì là Trần Dật Hàm muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện này. Cấp trên rất xem trọng hạng mục công trình ấy, nên cũng sẽ quan tâm đến vụ án. Trần Dật Hàm đảm nhận chức vụ Cục trưởng Cục cảnh sát, áp lực của anh ta không cần nói cũng biết là lớn như thế nào. Nếu khách sạn Tuấn Ly lại có người chết nữa thì Trần Dật Hàm không những bị mất mặt, mà rất có thể còn ảnh hưởng đến cả đường làm quan của anh ta. Tốc độ thăng tiến như tên lửa của anh ta chỉ sợ sẽ bị kẹt tại đây.
Tôi liếc nhìn điện thoại, đột nhiên đơ người ra.
Khách sạn Tuấn Ly chính là nơi mà Tiêu Chính đã từng làm việc và chết ở đó, rồi biến thành hồn ma tác oai tác quái.
Khách sạn này vừa xảy ra chuyện Tiêu Chính, thế mà giờ lại xảy ra chuyện nữa.
Không lẽ là do phong thủy không tốt?
Cơ mà việc làm ăn của khách sạn đó lại rất tốt mà…
Tôi bắt đầu tán đồng cách nói của Tí Còi. Khách sạn này không lẽ đã sử dụng một yêu thuật nào đó chăng? Vừa nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy ngán ngẩm với cái dạng người như Lưu Hướng Tiền. Kẻ vô tội thì bỏ mạng, còn ông ta trái lại kiếm chác được không ít. Cả cái ông thương gia giàu có lúc trước, cũng là cùng một ruộc.
Tôi tìm trên mạng thông tin về khách sạn Tuấn Ly, thông tin hiện ra rất nhiều. Tư liệu về Lưu Hướng Tiền và thương gia giàu có Rhaego.Tạ cũng rất nhiều, hai người họ đều là doanh nhân thành đạt, tuy không đến mức là tỷ phú nhưng cũng xếp vào hạng trung trong giới giàu có. Rhaego.Tạ tuy đã cùng cha mẹ di cư ra nước ngoài, nhưng rất yêu văn hóa Hoa Hạ. Ông ta còn là một tín đồ của Đạo giáo nữa, rất am hiểu về Chu Dịch, ngũ hành, trong phòng làm việc còn treo cả tranh thái cực, lúc phỏng vấn còn toàn nói về phong thủy. Những điều này càng khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng đợi đến khi tôi tra cứu về chuyện của công trình đường Tân Giang thì lại nảy sinh ra một nghi ngờ.
Công trình này vừa mới bắt đầu thi công, giàn giáo vẫn chưa lắp ráp xong, chuyện này cũng sẽ có ảnh hưởng ư?
Nghi vấn này tạm thời chưa thể trả lời được nên tôi đành gác nó qua một bên.
***
Mã số sự kiện: 090
Tên sự kiện: Giao hàng mỗi ngày
Người ủy thác: Đổng Phong
Giới tính: Nam
Tuổi: 28
Nghề nghiệp: Nhân viên giao hàng
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên lạc: nhà số XXX, lầu XX, khu dân cư Liên Thành, thành phố Dân Khánh
Điện thoại liên lạc: 189XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 12 tháng 6 năm 2015, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 09020150612.wav.
“Xin chào anh Đổng.”
“Xin chào các anh. Chuyện đó…”
“Không cần khẩn trương, xin anh hãy nói chuyện mà anh gặp phải đi.”
“À… được. Gần đây tôi bắt đầu làm shipper, làm tầm được khoảng một tháng rồi. Khu vực tôi phụ trách vừa đúng là khu nhà tôi đang sống. Hóa đơn đặt hàng do công ty phân công. Sau đó có một quán… người đó không biết là làm nghề gì, trên hóa đơn đặt hàng cũng chỉ ghi mỗi họ Lưu thôi. Anh ta mỗi ngày đều đặt một suất cơm trưa ở một quán ăn, gồm một phần cơm có thêm canh. Quán ăn đó trước đây tôi chưa từng nghe qua, cho nên phải dựa vào định vị GPS mới tìm được. Tiệm nằm ở bên trong một khu nhà, thuê lại căn phòng tổ chức sự kiện ở bên trong khu nhà đó, mặt tiền hết sức kì lạ… Nói thế nào nhỉ… rất… rất là âm u, chẳng giống quán ăn chút nào, mà giống một nơi làm ăn không chính quy hơn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.