Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 438: Mã số 029 - Thi thể người tuyết (5)




Lúc này lớp tuyết trên thân của đám người tuyết kia không còn là màu trắng tinh nữa, mà có lẫn cả những vết màu đỏ thẫm, rồi từ từ lan ra thành màu đỏ nhạt. Đám người tuyết dần dần tản ra, cái chỗ lúc nãy chúng nó đứng vây thành vòng tròn giờ chỉ còn lại một vũng máu tươi, trên bàn tay làm bằng cành cây của chúng thì đang cầm theo các bộ phận khác nhau trên cơ thể người.
Hành động của đám người tuyết có chút cứng ngắc, nhưng mục đích của chúng lại rất rõ ràng, bọn nó đem những bộ phận của cơ thể người đó gắn vào trong những bộ phận tương ứng trên cơ thể mình. Tay, chân, đầu, còn có những khúc thịt trên cơ thể, nội tạng... Máu trên những bộ phận ấy đã nhuốm đỏ cả người tuyết.
Diệp Thanh bước từng bước về phía đám người tuyết, còn Lưu Miểu và Ngô Linh thì đứng yên tại chỗ. Hai người phân biệt đứng ở cửa ra vào và cửa sổ, nhằm chặn hết những phương hướng mà đám người tuyết có thể sẽ theo đó mà chạy mất.
Chúng nó nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh, nhưng động tác đang nhét bộ phận người vào thân mình của chúng thì vẫn không dừng lại. Đối với bọn chúng mà nói, dường như việc gắn những nội tạng người vào trên cơ thể của chính mình mới là việc quan trọng nhất.
Những con người tuyết gắn xong nội tạng thì có hành động, cứng đơ mà bật người lên, xông về hướng của Diệp Thanh.
Diệp Thanh vung nắm đấm, đấm thẳng vào phần giữa của người tuyết. Người tuyết bị đấm vỡ tan, tuyết tung bay trong căn phòng rồi nhanh chóng biến mất.
Những con người tuyết khác cũng nhảy lên bổ nhào về phía Diệp Thanh. Nếu như không nhìn vào những bàn tay bàn chân người, hay những vết máu loang lổ trên người chúng, và không màng đến những biểu cảm khủng bố trên gương mặt của chúng, thì cảnh tượng lúc này sẽ trông giống như một bộ phim hoạt hình dễ thương nào đó vậy. Tuy nhiên, lúc này đây không phải là một bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi.
Diệp Thanh không ngừng vung nắm đấm đấm vỡ những con người tuyết kia, biến chúng thành những bông tuyết nhỏ.
Đám người tuyết còn lại bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng chúng đã không còn đường lui nữa rồi.
Con người tuyết cuối cùng nằm bò dưới đất, hình như đang cầu xin tha mạng.
Diệp Thanh khẽ cúi đầu, đưa chân lên đem nó đạp vỡ nát.
Trong phòng trở lại bình thường.
Vũng máu đó cũng biến mất theo những con người tuyết kia.
Người đàn ông, đám người tuyết giống như chưa từng xuất hiện qua.
Ngày 20 tháng 2 năm 2006, chấm dứt cuộc điều tra.
...
Tôi nhìn vào hình ảnh dừng lại trong video, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Đám người Thanh Diệp đã giải quyết ổn thoả chuyện này nên chắc chắn sẽ không mang lại phiền phức gì cho tôi nữa. Thế nhưng tôi lại không thể nhẹ nhõm được.
Sự xuất hiện của “trò chơi” là một tập hợp những ý niệm khủng bố với nhau.
Giản Dương là một người trông khá bình thường, nhưng chỉ vì thần kinh có vấn đề, mà gã đã có thể tạo ra hiện tượng quái dị. Đối với tôi mà nói thì điều này cũng kinh khủng y như “trò chơi” vậy.
Tôi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đóng lại tập hồ sơ của Thanh Diệp, rồi gọi điện thoại cho Cổ Mạch để hỏi thăm về những thông tin liên quan đến chuyện này.
“Cái đó không phải là giải quyết xong rồi sao?” Cổ Mạch rất thắc mắc.
“Đúng là đã được giải quyết ổn thoả. Nhưng mà... tại sao Giản Dương lại trở nên như vậy? Nguyên nhân chỉ đơn thuần là do anh ta bị điên thôi sao?” Tôi hỏi.
Vì anh ta bị điên cho nên anh ta có thể gây ra những vụ án giết người đó sao? Có lẽ cái chết của bạn gái và cha mẹ anh ta chính là kết quả của việc mộng du, nhưng còn ba nạn nhân khác tử vong trong khu nhà thì sao? Và cả những biểu hiện của anh ta trong video đó, đây hoàn toàn đã vượt khỏi phạm vi của một người bình thường. Cho dù là ma, cũng đâu thể mạnh như thế được chứ?
“Chú em à, đừng có mà đắc ý quá.” Giọng nói Cổ Mạch thay đổi, cực kì nghiêm túc mà phê bình tôi, “Cậu cảm thấy chính mình có siêu năng lực, còn có thể thay đổi quá khứ và hiện tại, cứu được tôi và Nam Cung, tiêu diệt được vài tên lợi hại khác thì đã là vô địch thiên hạ, cho nên vì thế mà xem thường những con người bình thường khác?”
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, không thể biện hộ được gì, nói: “Đương nhiên không phải. Nhưng mà Giản Dương kia...” Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được một câu, “Không thể đề phòng mà.”
Siêu năng lực gì đó, thực ra có rất nhiều mặt hạn chế. Xem ra, năng lực của Cổ Mạch, Nam Cung Diệu và Diệp Thanh không thể giết người một cách tuỳ tiện như Giản Dương được, lại còn là cái kiểu giết người trong vô hình. Còn năng lực của tôi thì dường như cũng có thể làm được việc này, nhưng vẫn còn rất nhiều mặt hạn chế, ngay cả bản thân tôi vẫn còn chưa hiểu rõ nó và cũng không thể khống chế được nó. Còn với Giản Dương thì năng lực của anh ta có thể thuận theo tiềm thức mà nhẹ nhàng giết chết ba mạng người, luồng sức mạnh ghê gớm đó sau khi cắn trả lại giết chết anh ta xong thì vẫn còn tiếp tục giết thêm những người khác nữa.
Tôi đương nhiên không muốn giết người, cũng chẳng hề ngưỡng mộ năng lực của Giản Dương. Chỉ là khi nghĩ đến trên đời này sẽ có những sự tồn tại giống như của Giản Dương thì tôi luôn cảm thấy lo lắng. Đám người Thanh Diệp thiết kế một cái bẫy, sau đó đã dùng cái bẫy đó giải quyết được Giản Dương. Nhưng tôi thì không có năng lực để làm được việc này. Nếu như những người xung quanh tôi gặp phải tên điên giống vậy thì chắc chắn là sẽ rất nguy hiểm phải không? Cái loại nguy hiểm này đối với những con người bình thường chỉ có mỗi một mạng mà nói thì cũng nguy hiểm chẳng khác gì cái “trò chơi” kia. Dù sao thì cũng đều là có thể dễ dàng giết chết một mạng người.
“Đúng thế. Dù cậu có đi trên vạch dành cho người đi bộ, không băng ngang qua đường một cách cẩu thả, thấy đèn đỏ thì dừng lại, đèn xanh thì đi, nhưng dù có đề phòng cẩn thận như thế thì cậu vẫn rất có thể sẽ bị xe tải tông chết lúc đang ăn cơm ở trong nhà hàng cơ mà.” Cổ Mạch lại to giọng nói liến thoắng.
“Phụt!”
Tôi nghe được đầu dây bên kia phát ra tiếng bật cười, có lẽ là của Nam Cung Diệu.
Tôi có một loại cảm giác bất lực trước Cổ Mạch và những nội dung mà anh ta nói.
“Được rồi, chú em à, chẳng lẽ hôm nay cậu mới gặp những hiện tượng quái dị này lần đầu sao? Tôi đã sớm nói với cậu rồi, sống hay chết đều do mệnh cả. Cậu đừng suốt ngày cứ suy nghĩ linh tinh nữa.” Cổ Mạch đã có ý muốn cúp điện thoại.
“Nam Cung Diệu đang ở cạnh anh sao?” Tôi đổi chủ đề.
“Có chứ. Này...”
“Cậu muốn hỏi tôi điều gì?” Nam Cung Diệu nghe điện thoại, thái độ bình thường hơn Cổ Mạch rất nhiều, không hề có cảm giác phiền hà.
“Cổ Mạch từng nói, những lá bùa hộ thân trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đều đã được tính sẵn hết số lượng, và số lượng bùa là do anh quyết định. Có phải anh có thể...” Nói đến đây, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Chuyện này là tôi đột nhiên nhớ ra.
Cổ Mạch từng nói, sống chết có số. Nhưng nếu như có người nào đó có thể biết trước được tương lai, vậy thì có phải sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm không?
“Là do tôi quyết định. Nhưng những gì mà tôi có thể đoán được chỉ giới hạn ở những con số thôi.” Nam Cung Diệu thành thật trả lời.
“Tuổi tác, ngày tháng, những thứ này đều là những con số mà nhỉ?” Tôi chau mày.
“Đó đều là những con số, thế nhưng nó không có quy luật.”
Tôi bỗng ngơ người ra.
Nam Cung Diệu hỏi: “Cậu biết trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp có bày bố trận pháp phải không?”
“À, có đoán được một chút.” Tôi trả lời.
“Từ trong trận pháp đó, tôi có thể nhìn thấy, hay đoán được một số thứ. Ngoài ra vận mệnh của năm người chúng tôi, tôi cũng có thể đoán được một ít.” Nam Cung Diệu nói.
Tâm trạng tôi kích động lên.
“Tôi nhìn thấy mạng của năm người chúng tôi là phải chết.” Nam Cung Diệu tiếp tục nói.
Tâm trạng kích động của tôi bị kẹt ngay tại cổ họng, những vấn đề thắc mắc muốn hỏi cũng bị kẹt cứng.
“Không phải là số mạng giống với con người đều sẽ phải chết bình thường kiểu kia, mà là số mạng chết đột ngột, chết oan uổng. Thực ra tôi cũng nhìn thấy được, trên người cậu và đồng nghiệp của cậu đều có những con số y như thế. Đây có thể được xem như là kí hiệu đặc biệt mà ông trời đã khắc lên người của chúng ta. Chúng ta đã định trước là sẽ không thể được chết tử tế.” Nam Cung Diệu rất bình tĩnh mà nói ra những lời này.
Tay chân tôi bỗng đổ mồ hôi lạnh.
“Từ trước đến giờ, Diệp Thanh luôn tìm cách để thay đổi loại số mạng này. Nhưng rất tiếc, chúng tôi đều đã thất bại rồi. Trước đó cũng có rất nhiều người từng thử qua nhưng đều đã thất bại. Hoặc nói đúng hơn là trực tiếp chết trong vô thức.” Nam Cung Diệu khựng lại rồi nói tiếp, “Sự xuất hiện của cậu có lẽ sẽ mang theo bước ngoặt.”
“Tôi cảm thấy mình không vĩ đại được như vậy đâu.” Tôi vô lực nói.
“Phụt... Ha ha ha!”
Hình như Cổ Mạch đã nghe được những lời này của tôi, liền không chút nể tình mà cười nhạo.
Tôi bất giác mà mặt đỏ tai hồng.
“Không có ai trên đời này là đặc biệt vĩ đại cả. Chỉ là do năng lực đặc biệt của cậu rất thích hợp, rất có thể sẽ thay đổi được loại vận mệnh đặc biệt này của chúng ta. Kết quả cuối cùng ra sao, tôi nghĩ chắc ngay cả Diệp Thanh cũng không biết. Cậu ta chỉ là lựa chọn liều mạng mà nắm chắc cơ hội này.” Nam Cung Diệu ngược lại không có ý chê cười tôi: “Những tác dụng của cái loại như ý niệm này, không phải chỉ có mặt tiêu cực không đâu, tác dụng tích cực cũng có. Cậu hãy tin tưởng vào năng lực của chính mình đi. Ít ra như vậy thì có thể tiếp thêm cơ hội thắng cho chúng ta.”
“Ý anh là muốn tôi dùng thuyết duy tâm sao?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.
Trong số những tập hồ sơ của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, ý niệm của con người hay yêu quái ma quỷ làm điều xấu rất nhiều, cho dù có giữ được bản tính lương thiện đi chăng nữa, nhưng theo cách nói của Diệp Thanh thì yêu ma quỷ quái lảng vảng ở nhân gian một thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt lành.
“Những hiện tượng quái dị vốn đã được liệt vào phạm trù chủ nghĩa duy tâm rồi mà?” Giọng Nam Cung Diệu rất nhẹ nhàng: “Những kiến thức mà khoa học hiện nay có cũng chưa thể giải thích được cái khái niệm linh hồn này. Máy thăm dò EMF cũng chỉ là những đạo cụ trong phim mà thôi.”
“Nói cũng đúng...” Tôi chần chừ mà tiếp lời.
“Chúng tôi chỉ có thể cho cậu sự ủng hộ và một vài sự trợ giúp thôi, còn những việc còn lại thì phải dựa vào nỗ lực của chính bản thân cậu rồi.” Thái độ của Nam Cung Diệu cũng rất nhanh biểu lộ ra cái loại lạnh nhạt giống như Cổ Mạch, cho dù giọng điệu và lời nói có ấm áp ôn hòa đến mấy cũng chẳng thể thay đổi được điều này.
Tôi chỉ có thể oán thầm trong lòng thôi, chẳng thể nào mà chỉ trích họ cái gì được. Suy cho cùng thì trạng thái bây giờ của tôi hoàn toàn là do Diệp Thanh làm hại cả. Rốt cuộc hai người bọn họ biết được bao nhiêu về kế hoạch của Diệp Thanh thì còn phải bàn luận thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.