Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 400: Gọi hồn (12)




Ống nước đã hoàn toàn được sửa xong, con ác ma vẫn còn chưa kịp phản ứng, nó mang theo hoài nghi, thậm chí là cả sự chết lặng sau khi bị giày vò liên tục, nó vẫn luôn ở trong gian phòng. Ngay cả việc nghĩ cách để chạy trốn nó cũng hoàn toàn từ bỏ.
Chu Khải Uy đã chết, bạn cùng phòng của anh ta trước khi rời đi đã thu dọn hết mọi thứ, không có ý muốn quay lại đây sống nữa. Căn nhà luôn trống không, chẳng có ai lui tới, con ác ma cũng không cảm giác được sự biến đổi ở bên ngoài.
Nó y như người bị ngược đãi, suy nghĩ cực kỳ chậm chạp, giống như đã trở thành một con rối bằng gỗ.
Tôi đang suy nghĩ có nên tranh thủ cơ hội này giết chết nó không.
Bản tính của nó vốn độc ác, trước đây đã từng hại chết mười hai cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất, tội ác đó không thể tha thứ. Lúc trước tôi không ra tay cũng vì mấy lần thay đổi cảnh trong giấc mơ, khiến tôi chỉ đành chọn cách khoanh tay quan sát diễn biến.
Còn bây giờ, dường như đã đến lúc để giết chết nó rồi.
Nó là một ác ma không nên tồn tại trên thế gian này.
Hít thở sâu, tôi cố gắng không chú ý đến dáng vẻ cô gái trẻ tuổi vô hại lúc này của nó, cũng cố không chú ý tới bộ mặt khiến cho những người không biết chuyện sẽ xót xa thương hại kia. Hai tay tôi bóp chặt cổ của con ác ma.
Khi cảm nhận được làn da lạnh lẽo dưới bàn tay, tôi biết được bây giờ mình có thể giết chết được nó.
Hai tay tôi bắt đầu dùng sức.
Con ác ma đau đớn chau mày, nhưng lại không phản kháng, hình như nó đã quen với sự giày vò phải chịu trên thể xác này rồi.
Sắc mặt của nó bắt đầu bị ngạt thở mà trở nên xanh tím như người bình thường.
Tôi cảm nhận được cái cần cổ mảnh khảnh yếu đuối dưới tay mình, điều này khiến tim tôi run lên một cái. Nhưng tôi vẫn nghiến răng, dặn lòng phải cứng rắn lên bằng cách nhớ lại những việc tàn độc mà nó đã làm.
Nó giết hại những cô gái kia, và khi lựa chọn thân thể mới cho chính mình thì nó đâu từng mềm lòng qua.
Ác ma phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn “ặc… á…“.
Tôi hình như có thể nghe được tiếng xương cổ kêu răng rắc dưới tay mình.
Còn thiếu một chút nữa.
Tôi nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục siết mạnh.
Tiếng niệm chú đột nhiên vang lên.
Tôi giật mình sợ hãi.
Tay tôi vẫn chưa thả lỏng, nhưng ác ma dưới bàn tay đã bắt đầu há to miệng thở gấp.
Tiếng niệm chú rất khác so với lúc trước tôi từng nghe, thanh âm hùng hồn, đã ít đi cảm giác thần bí, nhiều lên cảm giác trang nghiêm.
“Mẹ, mẹ, mẹ…”
“Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại…”
“Bà nội, bà nội, bà nội…”
“Bà ơi, bà ơi, bà ơi…”
Tiếng gọi rất hỗn loạn, không gọi tên người, mà chỉ gọi xưng hô.
Tôi cảm thấy dưới tay mình bỗng nhiên trống rỗng, khung cảnh xung quanh cũng đột nhiên thay đổi.
Vẫn là trong phòng ngủ, vẫn là có phòng khách, và cái phòng khách này tôi có một chút quen thuộc.
Tôi nhìn thấy trước tiên là một bà lão đang nằm trên giường, lại nhìn thấy một vòng người đang quỳ xung quanh giường. Trong tay họ đang bưng những món đồ khác nhau, gồm có khăn choàng đầu, chén, quần áo, còn có một mảnh gạch lót sàn và mảnh sơn tường. Đứng ở đầu giường là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng ngắn, tay kết ấn, hai mắt tập trung, môi mấp máy niệm những câu thần chú kì lạ.
Tim tôi đập loạn xạ, cuống quýt tìm kiếm con ác ma kia.
Con ác ma ngỡ ngàng một lát, rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, quét mắt một vòng, rồi mạnh mẽ bổ nhào về phía cô gái duy nhất trong đám người kia.
Tôi lao ra cản lại, nắm chặt cánh tay của nó, nhưng âm thanh niệm chú kia tựa như một đòn cảnh cáo. Tay tôi vừa buông lỏng thì con ác ma ngay lập tức biến mất vào bên trong thân thể cô gái.
Trong chớp mắt, tôi cực kỳ sợ hãi, cuống cuồng đụng vào cô gái nhưng bị cản trở.
Tại sao?!
Tôi không thể tin nổi!
Hầu như là trong cùng một khoảng thời gian, thậm chí có thể nói thời gian lúc này còn tiếp cận với thực tại hơn, tại sao mới vừa nãy tôi còn có thể bóp cổ, tóm được con ác ma, còn bây giờ thì lại không chạm vào Tần Vi Vi được?
Chẳng lẽ là bởi vì Tần Vi Vi là người sống, không phải là đối tượng trong cảnh mộng lần này của tôi?
Đầu óc tôi trở nên rối bời.
Ở trong mắt của tôi, thân thể của Tần Vi Vi lúc này được chia tách thành hai thể rất rõ ràng, giống như hai hồn ma của cây tình yêu mà tôi đã nhìn thấy, thể xác và linh hồn không khớp nhau.
Linh hồn của Tần Vi Vi rất sợ hãi, nhưng cô hoàn toàn không thể chống cự nổi con ác ma, nó đã nhanh chóng chiếm được ưu thế.
Tôi thở nhẹ ra một hơi, bởi vì Tần Vi Vi vẫn còn ở trong thân xác ấy, tuy đang bị ác ma đè ép nhưng linh hồn vẫn còn đó, điều này có nghĩa là vẫn còn có thể cứu được chứ?
Nghĩ đến thể xác hiện tại đang bị ác ma chiếm cứ, nói không chừng tình huống có thay đổi, tôi bèn vội vàng đi thò tay đụng vào thân thể Tần Vi Vi lần nữa. Tôi không biết có thể lôi ác ma ra khỏi thân thể của cô ấy được hay không, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết. Vả lại, mấy lần trước đây đụng phải những con ma hại người như thế, thì khi tôi tấn công, những người bị chúng hại đều biến thành ma trở về đòi mạng chúng. Tôi hy vọng lần này cũng sẽ như thế.
Nhưng tay của tôi lại xuyên qua thân thể của Tần Vi Vi.
Tiếng niệm chú tăng cao lên vài phần.
Tôi nhìn thấy trong không trung xuất hiện những làn khói xanh mờ ảo lượn lờ bãng lãng không theo quy tắc.
Làn khói xanh này bay ra từ trong chiếc khăn choàng đầu, chén đũa, quần áo. Nó không có mục đích mà bay tràn ngập cả căn phòng. Khác biệt duy nhất là khối gạch lót sàn trong tay Tần Vi Vi và mảnh sơn tường trong tay một người thiếu niên đang bưng. Làn khói xanh tỏa ra từ hai món đồ này đều chui vào bên trong thân thể của Tần Vi Vi.
Hai mắt tôi trợn trừng, tôi nhìn thấy linh hồn cô ấy dần yếu ớt, còn linh hồn ác ma đang mạnh lên.
“Không… không…!” Tôi không chạm vào được người Tần Vi Vi, bèn bay tới đuổi đám khói xanh kia, muốn hất miếng gạch lót sàn và mảnh sơn tường đi, còn muốn đi ngăn trở ông Khương niệm chú, nhưng tất cả đều thất bại.
“Mẹ, mẹ…” Tiền Lan nước mắt đầm đìa nhìn Chủ nhiệm Chu nằm trên giường.
Ông Khương dừng niệm chú, an ủi dì ấy: “Đừng vội, hôm nay mới là ngày đầu tiên.”
Tôi không thể nào chấp nhận được sự thật này, nhưng tôi cũng chỉ đành bất lực trước mọi thứ đang diễn ra.
Tại sao?
Vì không có Diệp Thanh ở đây ư?
Hay là do bài niệm chú của núi Vân Long?
Đầu óc tôi lại thêm một phen rối rắm.
Cảnh mộng không chịu sự không chế của tôi, lần này ngay cả tua nhanh cũng không có, chỉ trực tiếp tiến hành biên tập cắt ghép phân cảnh. Tôi không có cơ hội để nhân lúc ông Khương không làm phép mà lôi đầu con ác ma ra.
Từng ngày trôi qua, tôi chỉ có thể trừng trừng nhìn con ác ma dần chiếm cứ thân xác của Tần Vi Vi, còn linh hồn của Tần Vi Vi thì không ngừng thu nhỏ lại và cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Thân thể và linh hồn cuối cũng cũng khớp làm một.
Nhưng không phải Tần Vi Vi và thể xác của cô ấy, mà là ác ma và thể xác của cô.
Trong thực tại tôi chưa từng thấy qua bất kì một sự bất thường nào từ cô ấy, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến sự biến đổi của cô, và tôi cũng đã nhìn thấy linh hồn đen đúa của ác ma. Nó đen như vừa bò ra từ trong vũng mực, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Sắc đen ấy thậm chí tựa như sương mù lan tỏa, phát tán trong không trung, bị làn khói xanh đẩy ra, rồi men theo cửa sổ thoát ra ngoài.
Sau khi ác ma và thân thể của Tần Vi Vi đã hòa nhập xong thì không còn nhìn thấy sắc đen ấy nữa.
Cảnh mộng bình thường trở lại, con ác ma sẽ dùng thân thể của Tần Vi Vi mà tha hồ làm bậy.
Trên người những bạn học của Tần Vi Vi như Tào Bội, Vương Di Quân… tôi nhìn thấy một vệt đen như thế, giống y hệt màu sắc của linh hồn con ác ma ấy.
Tôi nhớ Trần Hiểu Khâu từng nói, nhóm học sinh này đã từng nghe ngóng động tĩnh trước cửa nhà của Tiền Lan...
Là bị nhiễm lúc đó sao?
Toàn thân tôi cảm thấy ớn lạnh.
Không thể ngăn cản, không thể thay đổi gì cả sao?
Trái tim tôi giống như đang không ngừng bị đánh vào.
Nếu tôi dứt khoát một chút, ngay sau khi tiếng niệm chú của Thiên Nhất Chân Nhân dừng lại liền giết chết con ác ma ấy, phải chăng đã có thể chấm dứt hoàn toàn chuyện này rồi?
Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng tôi.
Tôi không rõ hiện tại mình còn có thể làm được gì?
Bây giờ ngay cả giết chết cái thể xác đang mang linh hồn ác ma của Tần Vi Vi cũng không được, vì tôi vẫn không thể chạm được vào cô ta.
Cảnh mộng mấy lần biến đổi, ác ma nằm trong phòng cách ly của bệnh viện.
Trong phòng, ngoài cô ta ra chỉ còn Vương Di Quân, giường của Tào Bội đã trống không.
Tôi càng cảm thấy buồn bã.
Còn ác ma thì không chút nặng lòng, nằm ngủ rất ngon lành.
Đêm đã khuya, trong phòng chỉ còn tiếng hoạt động của các loại máy trị liệu.
Con ác ma ngủ rồi nhưng Vương Di Quân lại không ngủ. Cô ấy rất tỉnh táo, cầm điện thoại len lén chơi. Ánh sáng mờ mờ của màn hình chiếu lên mặt cô, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn là cửa phòng bệnh thình lình bị mở toang, lại còn phát ra âm thanh kì lạ như những cánh cửa gỗ cũ kĩ mục nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.