Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 397: Gọi hồn (9)




Tào Bội chết rồi, chết ngay trước mặt ông Khương và Trần Dật Hàm, hơn nữa còn chết rất đột ngột, chỉ là trong một cái chớp mắt thôi mà tim đã ngừng đập. Lúc đó cô ấy vẫn còn trừng to mắt, cả người cuộn trong chăn, biểu hiện cũng vẫn giống như trước đó không hề có gì khác thường. Nếu như không phải do Trần Dật Hàm phát hiện cơ thể cô ấy đột nhiên không còn run rẩy nữa thì chắc cũng không có ai biết đã xảy ra chuyện.
Bác sĩ và y tá tiến hành cấp cứu cho Tào Bội, nhưng cho dù là hô hấp nhân tạo, hay là dùng máy sốc điện, tất cả mọi cách đều đã thử rồi mà vẫn không thể cứu sống được cô ấy. Từ lúc tim của cô ấy ngừng đập và mãi cho đến khi ngừng thở, cả hai mắt trợn to, thì cả người Tào Bội cứ như bị đông cứng vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Ông Khương không hề cảm nhận được có ma quỷ lẻn vào trong phòng bệnh để tiếp cận Tào Bội, lúc đó ông ấy cũng làm phép nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Bây giờ ông Khương cũng rất hoang mang, đang gọi điện thoại đến núi Vân Long để hỏi thử.
Sau khi nghe tin ông Khương gọi điện thoại đến núi Vân Long thì Cổ Mạch trưng ra vẻ mặt đau khổ.
“Các anh muốn đi đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp sao?” Trần Hiểu Khâu sau khi kể lại xong tình huống bên kia thì rất tự nhiên mà chuyển sang vấn đề chúng tôi đang nói tới lúc nãy.
Tôi nhìn về phía Cổ Mạch.
Cổ Mạch gật đầu một cách hậm hực.
Tôi nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ.”
Cổ Mạch ngồi dậy từ trên giường, mang theo cái dáng vẻ muốn chết không muốn sống.
Tí Còi lẩm bẩm: “Như vậy thì chúng ta có thể loại trừ được một đáp án sai rồi nhỉ?”
“Đây chỉ là những suy đoán của Cổ Mạch thôi. Anh cũng không thể chắc chắn được là ba người kia bị ma quỷ đoạt mất thân xác đúng không?” Trần Hiểu Khâu hỏi Cổ Mạch.
Cổ Mạch lắc đầu: “Tôi đương nhiên là không thể chắc chắn. Phép thuật của núi Vân Long rốt cuộc như thế nào thì tôi vẫn còn chưa được tận mắt chứng kiến. Nếu như có Linh ở đây, vậy thì có khả năng sẽ phán đoán ra được.” Vừa nói, Cổ Mạch vừa nhìn tôi một cái.
Tôi cũng chỉ đành bất lực, sau khi trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đa số những tập hồ sơ trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đều ở nhà của tôi rồi. Có phải là tôi nên tìm những tập hồ sơ dẫn đến vụ mất tích của bốn người trong Thanh Diệp không?”
Nhờ việc đọc qua tập hồ sơ “Giọng ca của Thiên Thần” thì tôi mới tóm được về Cổ Mạch từ quá khứ, thoát ra khỏi cái không gian kỳ lạ kia. Nếu như có thể đọc được những tập hồ sơ liên quan đến vụ mất tích hoặc tử vong của bốn người họ, vậy thì chắc tôi có thể nằm mơ thấy họ, và sau đó là giải cứu cho họ chăng?
Cổ Mạch lắc đầu: “Cứ tùy duyên đi chú em. Cậu cứ mang theo cái trạng thái miễn cưỡng như vậy thì không tốt đâu. Cậu nhìn Diệp Tử kia kìa, cậu ta chỉ cần ngồi đó đợi người khác đến tìm mình thôi.”
“Rốt cuộc các anh đã làm gì vậy?” Tí Còi mang vẻ mặt kỳ quái hỏi Cổ Mạch: “Những người uỷ thác đó đều là do các anh dụ dỗ đến đúng không?”
“Cái gì mà dụ dỗ chứ, nói chuyện khó nghe như vậy!” Cổ Mạch khinh bỉ nói: “Đây là do duyên phận.”
Tí Còi bày ra vẻ mặt buồn nôn.
Tôi cũng cảm thấy có chút khó chịu, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện chính mình bị Diệp Thanh tính kế.
Sau khi nói xong những lời này, hai tay Cổ Mạch đút vào trong túi quần, hình như tâm trạng không tồi, cảm giác sợ hãi cũng đã ít đi.
Tôi bảo đám người Tí Còi không cần theo chúng tôi đến đó, tự tôi và Cổ Mạch sẽ bắt xe đến thôn Sáu Công Nông.
Mọi thứ trong khu nhà vẫn như cũ. Tôi không hề nhìn thấy con ma nào cả, Cổ Mạch hình như cũng không nghe được âm thanh gì. Đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp rồi, nơi đó vẫn y như cũ.
Tôi lấy chìa khoá mở cửa, sau đó lên tiếng chào hỏi người tôi vẫn không thấy xuất hiện là Diệp Thanh.
Cổ Mạch thì tự nhiên hơn tôi nhiều, anh ta ngồi xuống ghế sofa, cà lơ phất phơ mà bắt chéo chân, sau đó bắt đầu kể về chuyện của núi Vân Long và ba cô gái kia.
“Diệp Tử, nếu ở thì chít một tiếng đi!” Cổ Mạch kể xong thì lớn tiếng nói một câu.
Diệp Thanh vẫn không xuất hiện.
Cổ Mạch lắc đầu thở dài ngao ngán, sau đó chỉ về cái ghế sofa đối diện tôi: “Được rồi. Cậu mau đi ngủ đi.”
Lúc này tôi cũng không còn màng đến cảm giác khó chịu khi nằm ngủ trên ghế sofa nữa, hỏi Cổ Mạch: “Nếu anh ta không ở, thì không thể làm tăng năng lực của tôi đúng không?”
Vào đêm hôm đó, lúc tôi ngủ say thì Diệp Thanh vẫn ở. Còn lúc này, tôi chẳng hề thấy bóng ma của anh ta, không biết anh ta có thể giúp tôi gia tăng năng lực khống chế trong giấc mơ hay không nữa.
“Mặc kệ cậu ta ở hay không thì cậu vẫn phải đi ngủ rồi nằm mơ. Nhanh lên.” Cổ Mạch lên tiếng hối thúc tôi: “Nhìn thấy Thiên Nhất Chân Nhân thì nhanh chóng dứt khoát giải quyết ông ta!”
Tôi đen mặt, không tán dóc với cái ông chú không đứng đắn này nữa. Tôi nằm xuống ghế sofa, đưa lưng về phía Cổ Mạch.
Vừa mới nhắm mắt lại thì tôi liền cảm nhận được ý thức của bản thân đang dần chìm vào trong bóng tối.
Có nghĩa là mộng cảnh đã bắt đầu có hiệu lực.
Tôi cảm thấy rất hồi hộp, không biết có lại nhìn thấy cảnh một người con gái nào đó bị giết hại hay không nữa.
Nhưng những gì tôi nhìn thấy lần này không phải là một khung cảnh sinh hoạt yên bình hòa thuận mà cái tôi nhìn thấy lại là một loạt những chuỗi hình ảnh rời rạc.
Buổi biểu diễn Ba Lê của đoàn nghệ sĩ nước ngoài, xe mô tô chạy như bay, tiếng cười to của một người phụ nữ, đèn mổ trong phòng phẫu thuật, mùi cồn, tiếng thở hổn hển, tiếng u u...
Luồng ánh sáng khiến người ta chói mắt được thay bằng một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp.
Thân thể của tôi đang ở trong phòng, đứng đối diện với tấm gương lớn trên mặt tủ quần áo, người hiện lên trong gương đương nhiên không phải là tôi mà là một người con gái.
Người con gái đó tôi cũng không hề xa lạ, cô ta chính là hồn ma đang trốn trong căn nhà của Thường Phát Tài.
Người con gái đó khẽ chau mày, bước lại gần cái gương, gần đến nỗi sắp dán chặt vào với nó, cô ta nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
“Văn Văn, con đang ngắm gì đó? Nào, đến đây, trái cây đều được rửa sạch sẽ rồi, đây là dâu tây con thích ăn nhất...”
Sau lưng vang lên giọng nói hiền từ của một người đàn ông.
Cô gái đó kéo dài khoảng cách với cái gương.
Tầm nhìn của tôi cũng bị kéo ra xa, trong gương hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên, có khuôn mặt phúc hậu, mắt nhỏ, nhìn giống như Phật Di Lặc vậy.
Cô gái đó quay người lại, đón lấy cái đĩa trái cây trên tay của người đàn ông. Những trái dâu tây đỏ tươi, căng mọng khiến người thèm ăn kia cũng không thể dẫn đến chút phản ứng nào của cô gái. Cô ta nhìn chằm chằm về phía những trái dâu kia, sau đó đột nhiên vung tay, ném hết đĩa dâu tây lên trên mặt của người đàn ông.
Hành động này của cô ta khiến tôi trở tay không kịp.
Người đàn ông lại rất bình tĩnh, lên tiếng nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sao vậy? Ai đã chọc giận công chúa nhỏ của cha vậy? Nếu con không thích ăn dâu tây thì còn có...”
“Tôi không muốn ăn những thứ này! Tôi không muốn ăn những thứ như vậy, tôi không muốn ông làm cha tôi, tôi không muốn cái khuôn mặt này!” Cô gái đó phát điên mà hét lên, cứ như bệnh thần kinh mà đập vào người đàn ông: “Đều tại ông! Tất cả đều tại ông! Tại sao tôi phải làm con gái của ông? Ông xem cái khuôn mặt xấu xí này của tôi! Tất cả đều tại ông!.”
Tôi rất sững sờ, bởi vì sững sờ nên cả người tôi cũng cứng đờ, sau đó đột nhiên nhìn thấy cô gái đó xông về vị trí đứng vừa nãy, tách khỏi tôi.
Sau khi hoàn hồn thì tôi lại càng sững sờ. Lần này không phải là do thái độ vô duyên vô cớ kiếm chuyện của cô ta mà là do tôi thế mà đã tách ra khỏi cô gái đó rồi! Điều này khác với những giấc mơ trước đây!
“Đều là lỗi của cha, tất cả đều là lỗi của cha. Con đừng khóc, cũng đừng tức giận! Cha đã liên lạc với người ta rồi, tháng sau thì sẽ đưa con đến nước A để làm phẩu thuật thẩm mĩ. Con nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp mà.” Người đàn ông dỗ cô ta.
Tôi đột nhiên nghĩ ra được gì đó, trong đầu như có một luồng điện xẹt ngang qua.
Trong võng mạc của tôi cũng xuất hiện một tia chớp, khung cảnh xung quanh biến thành một con đường núi tối đen.
“Oa... Ha...”
“Áu... Áu... Áu...”
Rầm rầm rầm...
Ầm ầm ầm!
Rào rào rào...
Tiếng hú hét của những người trẻ tuổi, tiếng gầm rú của xe mô tô, tiếng sấm, tiếng mưa cùng hoà lẫn vào nhau.
Tiếng nhạc cổ điển bỗng nhiên vang lên, thay thế cho những âm thanh kia.
Tầm nhìn của tôi bỗng sáng rực lên, tôi nhìn thấy những nghệ sĩ múa Ba Lê đang biểu diễn trên sân khấu.
“Nếu như trước đây ông có tiền thì tôi đã có thể học múa Ba Lê, bây giờ chắc cũng có thể lên sân khấu biểu diễn được rồi.” Cô gái nói với vẻ chán ghét.
Người đàn ông nhận lỗi: “Là do cha không tốt, nếu như cha sớm kiếm được tiền thì con bây giờ chắc chắn là một nghệ sĩ múa Ba Lê rồi”
Rầm rầm rầm...
Tiếng đạp ga lấn át cả tiếng nhạc.
Tiếng gió gào cũng không hề nhỏ hơn tiếng đạp ga. Tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác hơi đau đớn khi bị gió tạt vào mặt và vào người.
Trời đổ mưa như trút nước, mưa tạt vào người lại càng đau hơn.
“Oa... Á... Á... Á...” Cô gái đó đang kêu rất hứng khởi.
Vừa mới qua khúc cua, bỗng có một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng về phía chúng tôi.
Tôi cảm thấy được trời đất đang quay cuồng và cảm giác đau đớn như bị xé xác vậy. Tiếng thắng xe, tiếng kim loại va chạm vào nhau, ánh đèn, tia lửa... tất cả đều hiện lên chỉ trong chớp mắt, nhanh đến không kịp nhìn.
Tiếp sau đó là tiếng khóc của người đàn ông.
“Văn Văn... Văn Văn... Văn Văn...”
“Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Á! Đều tại ông! Tất cả đều tại ông! Đều là lỗi của ông!” Cô gái đó chửi rủa gay gắt.
“Đại sư, xin ông hãy cứu Văn Văn đi.” Người đàn ông đau khổ nói.
“Cứu thì có thể cứu, nhưng mà cơ thể của con gái ông... ông cần phải tìm một cơ thể mới cho cô ấy.” Giọng nói già nua mà yên bình vang lên.
Các loại hình ảnh không ngừng lướt qua, tôi cũng không thể nhìn rõ được từng khung cảnh trong đó. Âm thanh không hề trùng khớp với hình ảnh. Trong tai tôi vang lên giọng nói của một ông già, còn trước mắt tôi thì lại lướt qua hình ảnh một ác linh đang tác quái trong nhà và vẻ mặt vừa sợ vừa yêu của người đàn ông.
“Cơ thể mới... tôi cần một ít thời gian.”
“Không sao cả. Oán niệm của con gái ông rất sâu, vừa mới chết đã hoá thành một con ác ma. Hừm... Tạm thời tôi đã phong ấn hồn ma của cô ấy, ông có thể từ từ tìm một cái cơ thể thích hợp. Không cần phải gấp, có thêm nhiều sự lựa chọn, đối với con gái ông mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Hình ảnh lại một lần nữa lướt nhanh, mười hai khuôn mặt thiếu nữ vụt qua trước mắt tôi.
Tôi nhìn thấy Thường Doanh, Dương Dương, Bốc Hiểu Đan, trong tai vang lên những tiếng niệm chú kì lạ, rất thần bí.
“Lý Văn... Lý Văn... Lý Văn...”
Tiếng gọi lẫn trong tiếng niệm chú ngữ.
Gương mặt của những cô gái đó lần lượt hiện lên trước mắt tôi.
Rất kỳ lạ, tôi giống như cùng một lúc đứng ở mười hai không gian khác nhau, đối diện với mười hai người con gái khác nhau.
Mà bọn họ thì lần lượt từng người phát hiện ra sự tồn tại của tôi, có người thì sững sờ, có người thì cảm thấy khó hiểu, còn có người thì cảm thấy sợ hãi.
Lúc này tôi nghe được tiếng cười của một người con gái, giống như giọng cười tôi nghe được trong tiếng hỗn loạn vừa nãy. Đó là giọng cười to đắc ý, nhưng lúc này còn xen lẫn cả sự tàn độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.