Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 371: Mã số 056 - đồ điện dị thường (7)




“Ừ. Anh đã nghe file ghi âm hôm qua chưa?”
“Nghe rồi, giống nhau, đó là sự biến động theo cảm xúc của cô ấy. Vì ở phòng nghiên cứu nên nó không có ảnh hưởng nhiều tới các thiết bị điện, nhưng nếu như đổi sang một nơi khác thì, haiz…”
“Cái này gọi là gì? Là siêu năng lực sao?”
“Không biết.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây sếp? Chuyện này chắc khó giải quyết đúng không?
“Cứ nói chuyện với Kim Hải Phong trước xem sao.”
Ngày 23 tháng 8 năm 2009, liên hệ với người ủy thác. File ghi âm 05620090823.wav.
“Các anh nói là có phát hiện mới sao? Là do Trương Nhậm Đông làm đúng không?
“Không phải, chị Kim à, người mà chúng tôi phát hiện chính là chị.”
“Sao cơ?”
“Dựa theo sự phân tích của chúng tôi, khi cảm xúc của chị có sự thay đổi mạnh mẽ thì sẽ sản sinh ra một loại lực lượng ảnh hưởng tới các thiết bị điện.”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Mới đầu, chị chỉ là trong lúc ngủ sẽ vô ý mà ảnh hưởng tới các thiết bị điện này, sau đó khi chị tỉnh táo, cảm xúc có sự biến động vì thế nên các thiết bị điện cũng sẽ chịu một sự ảnh hưởng nhất định. Đến gần đây thì loại ảnh hưởng này càng trở nên mãnh liệt hơn. Chị nói là những chuyện này bắt đầu từ ba tháng trước. Vào ba tháng trước, đó là lúc chị biết mình có cơ hội được thăng chức và cũng vì lý do ấy mà chia tay với bạn trai, chỉ sợ là do trong thời gian đó chị đã phải trải qua quá nhiều áp lực.”
“…”
“Trước kia chị có từng găp phải chuyện giống vậy không?”
“…”
“Chị Kim?”
“Là do… tôi sao?”
“Đúng vậy, theo phán đoán sơ bộ là như vậy và để xác định chắc chắn thì có lẽ cần chị phối hợp để hoàn thành một số thử nghiệm.”
“Không cần nữa…”
“Chị Kim, trước kia chị có nhắc tới việc phải đến bệnh viện kiểm tra, xin hỏi sau đó chị có đi không?”
“Không có.”
“Vậy chúng tôi khuyên chị…”
“Không cần nữa.”
“…”
“Tôi biết rồi… tôi biết rồi…”
“Chị Kim, chị vẫn ổn chứ? Những chuyện xảy ra trên người chị, nếu như xét trong phạm vi trên toàn thế giới thì đó không phải là chuyện hiếm. Trước kia, đã có nhà khoa học nghiên cứu về hiện tượng phóng điện đặc biệt của cơ thể người này. Chị chỉ là...”
“Lúc nhỏ, tôi...”
“...”
“Lúc nhỏ, có một lần mẹ tôi bị giật điện, xém chút nữa là chết.”
“Là có liên quan đến chị sao?”
“Hồi trước tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không phải loại như các anh nói... Lúc đó tôi cãi nhau với mẹ vì một chuyện gì đó, vừa khóc vừa quấy. Khi đó bà ấy đang làm việc nhà, lau chùi tivi và tủ lạnh... thì đột nhiên ngã xuống đất... cũng may lúc này cha tôi vừa đi làm về. Tôi nghĩ là do tôi khóc mới khiến mẹ tôi bị thương. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng do tôi khóc làm cho mẹ tôi bực mình nên bà ấy mới sơ ý chạm phải nguồn điện. Bố mẹ tôi nói từ đó trở đi tôi liền rất ngoan không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Họ cứ nghĩ rằng do chuyện của mẹ làm cho tôi sợ, sợ đến nỗi trở nên ngốc nghếch. Có một khoảng thời gian họ còn đưa tôi đi khám bác sĩ. Thật ra, là do hiện tượng này đúng không?”
“Chị Kim, có phải mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì không?
“Người như tôi lẽ ra phải tránh xa các thiết bị điện, không gây hại cho người khác.”
“Chị Kim, suy nghĩ này của chị...”
“Ann đã không thể kết hôn... Có người an ủi cô ấy rằng may mà trước khi kết hôn nhìn thấy bộ mặt thật của người người đàn ông đó. Chỉ vì vết bỏng trên tay để lại sẹo mà gã không chịu kết hôn với cô ấy nữa, gã ta đúng là kẻ cặn bã. Tôi chi tiền cho cô ấy đi làm phẩu thuật thẩm mỹ, khôi phục lại da trên mu bàn tay nhưng mà trong thời gian ngắn thì cũng không thể hồi phục ngay được. Còn nữa, A Thụy... Anh ấy... Hôm qua tôi tới nhà anh ấy xem thử... Anh ấy đã có bạn gái rồi... Nhìn có vẻ như là một người con gái rất dịu dàng, rất xinh đẹp, rất có tướng phu thê với anh ấy. Thật tốt...”
“Chị Kim, sự việc không tồi tệ như chị nghĩ đâu. Chuyện của mẹ chị xảy ra lúc chị mấy tuổi? Và cách đây bao lâu rồi?
“...”
“Thời gian gần đây chị có còn gây ra phản ứng dị thường cho các thiết bị điện nữa không?
“...Có thể là tôi đã làm gì đó, nhưng tôi lại không biết. Giống như lúc tôi ngủ say thì những thứ đó kêu lên...”
“Hàng xóm của chị nói rằng những hiện tượng này đều xảy ra khoảng ba tháng trước, chứng tỏ trước đó chị không hề làm gì cả.”
“...”
“Chỉ cần chị kiểm soát tốt được cảm xúc của mình thì sẽ không có chuyện gì nữa. Trước kia chị đã làm rất tốt. Hơn nữa, đây chỉ là suy đoán của chúng tôi mà thôi. Nguyên nhân thật sự có phải bắt nguồn từ sự thay đổi cảm xúc của chính bản thân chị hay không thì còn cần phải kiểm chứng lại.”
“Sao cơ? Kiểm chứng á?”
“Dẫn dắt làm bộc phát cảm xúc của chị, để xem thử các đồ điện có xảy ra biến đổi gì không?”
“Hiện giờ tôi không có tâm trạng đó. Thật đó, tôi không có cách nào...”
“Đến bệnh viện làm kiểm tra chi tiết.”
“Hả?”
“Chị có từng khám sức khỏe tổng quát không?”
“Công ty có cho khám...”
“Khám như vậy không có ích gì cả. Chị hãy đi kiểm tra chi tiết xem thử chị có chỗ nào đặc biệt hay không.”
“Tôi... tôi biết rồi.”
“Lúc làm kiểm tra, đừng quên kiềm chế cảm xúc của bản thân.”
“Ừ... Nếu là cơ thể... cơ thể của tôi rất kỳ lạ, mới...”
“Chúng tôi có thể đi cùng chị tới bệnh viện. Chị Kim, mỗi người đều mang trên mình một điểm đặc biệt nào đó, có một vài người còn có khả năng đặc biệt hơn, khác biệt hẳn với người bình thường. Nhưng chị không giống vậy, chị chỉ là gặp phải một vài vấn đề nho nhỏ mà thôi.”
“Thât vậy sao? Chỉ là vấn đề nhỏ thôi sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Sẽ... sẽ khỏi chứ?”
“Chắc chắn sẽ khỏi.”
Ngày 23 tháng 8 năm 2009, đi cùng người ủy thác tới bệnh viện.
Ngày 24 tháng 8 năm 2009, phân tích file ghi âm. Flie âm thanh 05620090823.wav.
“... A Thụy... Anh ấy... Hôm qua tôi tới nhà anh ấy...”
“Vẫn còn tạp âm, nhưng cường độ không lên mức đỉnh điểm như những lần trước. Tôi nghĩ, rất có thể đây chính là trạng thái bình thường của cô ấy.”
“Ý của anh là cô ấy vốn dĩ luôn có loại khả năng đặc biệt này nhưng nếu như không kích động đến mức mà không khống chế được thì nó sẽ không ảnh hưởng tới các thiết bị điện sao?”
“Ôi chao, Gã Khờ, cậu trở nên thông mình rồi đó.”
“Biến đi.”
Ngày 25 tháng 8 năm 2009, nhận được kết quả khám sức khỏe tổng quát của người ủy thác, không có gì bất thường. Đính kèm: bản photo báo cáo kết quả khám sức khỏe tổng quát. File ghi âm 05620090825.wav.
“Các anh thấy rồi đấy... không kiểm tra ra được... Tôi phải làm sao đây?
“Gần đây chị còn gặp phải những chuyện kỳ quái không?”
“Các thiết bị điện đó hả? Không có.”
“Chị thấy đấy, nếu như chị có thể kiểm soát được thì chị cũng có thể giống như những người bình thường khác.”
“Nhưng nếu như tôi... nếu như lại...”
“Điều này cần chính bản thân chị tự luyện tập thôi. Trước kia, chị có thể kiểm soát được trong nhiều năm như thế, vậy thì sau này chắc chắn cũng có thể. Theo chúng tôi nghĩ thì có thể chuyện chia tay với bạn trai là nguyên nhân chính dẫn đến việc chị xuất hiện phản ứng kịch liệt như vậy.”
“...”
“Chị nghĩ sao?”
“Tôi... khoảng thời gian đó... có nằm mơ thấy A Thụy... Hức... Tôi không nỡ rời xa anh ấy, tôi rất yêu anh ấy, tôi hối hận rồi, nhưng mà... nhưng mà không quay lại được nữa... chính tôi đã khiến mọi việc thành ra thế này...”
“Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Rồi chị sẽ gặp được người thích hợp hơn.”
“Nếu như không có thì sao? Không có ai thích hợp hơn, sẽ không có nữa...”
“Người bình thường thì trong những lúc thế này đều sẽ nói với chị rằng người như vậy sẽ xuất hiện, hoặc khuyên chị đi níu kéo bạn trai cũ của chị.”
“Anh muốn nói gì...”
“Tình trạng của chị như vậy, tốt nhất là giữ trạng thái như hiện tại.”
“Sao cơ?”
“Không đủ dũng khí và ý chí để khống chế bản thân, cũng không đủ can đảm để gánh chịu hậu quả mà bản thân có thể sẽ gây ra, vậy thì hãy giữ trạng thái như hiện tại, đừng yêu người nào nữa, đừng yêu đương gì nữa, đừng khiến bản thân chị lại nảy sinh cảm xúc thất thường. Vậy sẽ tốt cho chị và cho những người bên cạnh chị.”
“Tôi...”
“Đương nhiên, chị cũng có thể không cần phải né tránh kiêng kỵ điều gì, cứ sống giống như một người bình thường. Nếu gặp phải chuyện gì thì chị có thể giả vờ ngu ngơ, cũng có thể lựa chọn phớt lờ đi.
“...”
“Chị tự suy nghĩ kỹ đi.”
“... Cảm ơn các anh. Việc ủy thác... kết thúc tại đây thôi.”
“Được.”
Ngày 25 tháng 8 năm 2009, kết thúc việc ủy thác.
Ngày 2 tháng 5 năm 2010, nhận được điện thoại của Kim Hải Phong. File ghi âm cuộc gọi 201005021954.mp3.
“Xin chào, chị Kim đúng không ạ?”
“Là tôi. Tôi... Tôi và A Thụy quay lại với nhau rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.